Loạn Thế Anh Hùng

Chương 2: Vô Song ca lần này huynh chết chắc

Sương sớm chờn vờn trên mặt biển, mang lại một quang cảnh nhuốm đầy u tịch. Một áo lam nhạt nam tử mờ nhạt như làn khói bước xuống thuyền, dương mắt nhìn quanh quất.

“Minh chủ ngài đã trở lại”

“Ân” áo lam nam tử khẽ đáp , xoay người lên ngựa phóng xuất.

…………….Sương sớm chờn vờn trên mặt biển, mang lại một quang cảnh nhuốm đầy u tịch. Một áo lam nhạt nam tử mờ nhạt như làn khói bước xuống thuyền, dương mắt nhìn quanh quất.

“Minh chủ ngài đã trở lại”

“Ân” áo lam nam tử khẽ đáp , xoay người lên ngựa phóng xuất.

…………….

….Sương sớm chờn vờn trên mặt biển, mang lại một quang cảnh nhuốm đầy u tịch. Một áo lam nhạt nam tử mờ nhạt như làn khói bước xuống thuyền, dương mắt nhìn quanh quất.

“Minh chủ ngài đã trở lại”

“Ân” áo lam nam tử khẽ đáp , xoay người lên ngựa phóng xuất.

…………….

….

Võ lâm minh chủ Dương Tri sau một năm mất tích đột nhiên xuất hiện không chánh khỏi gây xôn xao, từ rất sớm một số nhân sĩ võ lâm đã đến trước cửa Võ Lâm Minh để nghênh đón.

“Minh chủ đã về đến” bỗng có tiếng người hô to. Theo sao là cả một đại phong cảnh, xem không đẹp không ăn tiền. Bạch mã tinh khôi cõng trên lưng tuấn dật bất phàm chủ nhân, một thân áo lam huyễn hoặc như tung sơn lưu thuỷ. Không mang vẻ đẹp ngấu nghiến tâm can người ta như Đông Phương Vô Song, Dương Tri minh chủ ví như một làn nước trong trên đỉnh tuyết sơn không ai xứng đáng làm vẩn đục, chỉ có thể nhìn mà tôn thờ.

Mộ Dung Tri Hoạ tức Dương Tri minh chủ xuống ngựa chán ghét nhìn một lũ có ánh mắt như lang đói kia. Thật là tức chết a, tại sao ta giả nam trang lại được hoan nghênh đến vậy. Còn khi là nữ nhân cả phu quân tân hôn cũng không thèm nhìn mặt đã trốn mất. Vô Song ca lo mà cầu trời đi,đừng để ta tìm được huynh…

Nghênh ngang đi vào cửa lớn Võ Lâm Minh sơn trang, Tri Hoạ thoải mái ngồi trên bảo toạ của minh chủ nhìn lũ bị thịt kia từ từ ổn định, mới uy quyền lên tiếng.

“Các vị đã lâu không gặp, đại gia vẫn khỏe chứ?”

“Tại ơn minh chủ đều tốt cả”

“Vậy thì tốt” Tri Hoạ gật gù ra vẻ hài lòng.”Ta có một việc muốn hỏi”

“Minh chủ khách sáo”

“Tông tích của Đông Phương Vô Song” Giọng minh chủ bỗng nhiên trầm xuống, khiến bà con lạnh toát xương sống. Không phải đại công tử đã thành thân rồi sao, minh chủ còn ghi hận chuyện xưa hay sao.

“Dạ đại công tử có đến Võ Lâm Minh một lần, sau đó liền rời đi nghe nói là đến Cung Sơn..” một vị đại hiệp khom lưng bẩm báo, mà trán toát mồ hôi lạnh. Biểu hiện của minh chủ hôm nay thực đáng sợ a.

“Cung Sơn? Bản doanh của Thiên Tầm Môn?” Lạnh buốt thanh âm rít lên, làm toàn gia hồn phách đều lìa khỏi xác bay lơ lửng một hồi mới chầm chậm hồi thần đã không thấy bóng dáng minh chủ.

Dĩ nhiên là huynh lại mò đến chỗ yêu nữ đó, dám bỏ tân nương lại trong tân phòng mà chạy đến Thiên Tầm Môn. Vô Song ca lần này huynh chết chắc…. Ta sẽ cho huynh thử tư vị chết không bằng sống là như thế nào.

Đông Phương Vô Song đang ngao sơn ngoạn thuỷ bỗng đánh một cái rùng mình cùng vài cái ách xì liên tục, không phải bị nhiễm phong hàn rồi chứ.

—————–

Cung Sơn đỉnh núi xanh mượt lãng đãng bạch vân, hồng đượm hoa đào nở rộ tản mạn phủ bóng tuý nhân. Đông Phương Vô Song bồng bềnh một thân nguyệt nha y phục, tay ôm vò nữ nhi hồng thơm ngát ngồi tựa một gốc đào cổ thụ, phóng thái tuấn dật phóng khoáng như tửu tiên. Thê lương ngâm thơ vịnh từ, nhìn cảnh nhớ người.

Hồng tửu, lục sơn hồng bạch bạch,

Hồng phấn anh đào lại khai

Miên miên si tỉnh một câu ước.

Ước nguyện còn đó, hỏi còn đâu anh đào.

Năm trước hắn còn cùng Tri đệ uống nữ nhi hồng nơi đây vui vẻ biết bao, giờ lại mỗi người đôi ngả. Tri đệ lúc này đệ ở đâu, ta chỉ cầu mong nhìn lại đệ một mặt bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được.Đứng bắt ta tìm kiếm vô vọng nữa được không.

“Yêu, ai đây? Chẳng phải Đông Phương công tử?” Một giọng ươn ướt, ẻo lả thong thả xuất hiện.

“Lam Kiều? ngươi muốn chết sao?” Đông Phương Vô Song nhếch mép khinh bỉ nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt.

“Ta còn yêu đời lắm mà. Hay ta cùng uống rượu giải sầu với công tử nhé?” Lam Kiều như rắn mình dây quấn vào thân hình Vô Song.

“Ngươi hại ta như vậy còn chưa đủ sao?” Đông Phương Vô Song chua chát lách mình ra khỏi cơ thể dây leo của Lam Kiều.

“Ai nha, đâu phải ta cố ý, ta đâu biết Dương minh chủ cũng thích ta”

“Ai nói ta thích ngươi?” gió núi lành lạnh mang theo giọng âm hồn của ai đó.

“Tri đệ” Đông Phương Vô Song như đỉa phải vôi dãy nảy khi bóng dáng màu lam nhàn nhạt dần hiện rõ.

“Dương minh chủ, lâu không gặp. Lam Kiều ngày nhớ đêm mong ngài rất nhiều nga” Lam Kiều uốn eo thân hình hồ lô đứng lên chuẩn bị áp sát Mộ Dung Tri Họa.

Thấy điệu bộ của ả yêu nữ, khiến Tri Hoạ thấy buồn nôn. Không biết nàng bị ngu ngốc chỗ nào mà khi nhìn thấy con yêu nữ lấy cả thiên hạ làm chồng này quấn quý lấy Vô Song ca là bao nhiêu máu nóng đều bốc lên đầu. Một năm trước có lẽ nàng chưa hiểu là tại sao, nhưng sau khi được nhị tỉ khơi thông náng mới biết đó là ghen. Nếu biết sớm một năm trước nàng đã không dại dột bỏ đi, vẫn ở cạnh huynh ấy song tê song túc thì đâu ra cớ sự này.Tất cả là tại ả, hôm nay ta sẽ tổng công báo thù.(Tác giả:Tri Họa có họ hàng với Hoạn Thư kakakak…tên chỉ khác 1 chữ “n”)

“Lam cô nương thật có tình với ta sao?” Tri Hoạ mỉm cười rất ưa là có phong thái của một công tử đa tình.

“Tình ta sâu tựa biển, đang đợi Dương minh chủ đây” Không hiểu có nữ nhân nào mặt dày như ả không nữa dám nói những lời ghê tởm đó ra miệng(có thể chỉ có mẫu thân của ta hay mẹ chồng ta, nhưng hai người đó thật sự là….có phần hơn chứ không kém)

“Tấm chân tình của Lam cô nương thật đáng khắc cốt ghi tâm.Nhưng rất tiếc….ngươi không phải loại hình mà ta thích”

“Cái gì?” Làm Kiều thực sự bị đả kích. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có nam nhân nào dám nói không thích ngoại hình của nàng. Nàng là Lam Kiều từng là đệ tử nhập môn của Mị Hoa Cung chủ, mị thuật cũng thuộc hàng nhất nhì võ lâm.Nhưng Mị Hoa Cung Chủ cũng thật tuỳ hứng tự dưng đòi truyền vị cung chủ xưa nay chỉ truyền nữ cho quý tử Dịch Kiếm Phong một nam nhân, với ly do hết sức thuyết phục là cần nhiều thời gian để chăm sóc phu quân. Lam Kiều sao có thể cam tâm, nàng dở mọi loại mị thuật mê hoặc thiếu chủ cũng không thành công cuối cùng lại thua con ngốc nhà Mộ Dung(tức đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung Tri Tâm). Quá phẫn uất Lam Kiều rời khỏi sư môn, lập nên Thiên Tầm Môn ra sức câu dẫn nam nhân trong thiên hạ.

“Ngực quá lớn, mông không hợp tiêu chuẩn, nhìn trước nhìn sau chỉ như cái hồ lô đựng rượu rẻ tiền” Tri Hoạ nhìn lướt từ trên xuống dưới Lam Kiều dáng vẻ đánh giá như mua trâu nái về cày.(Tác giả: theo quan niệm của các cụ trâu nái cày rất khỏe…).

“Chẳng hay Dương minh chủ thích loại hình nào?”Lam Kiều cố nén cơn giận đang trực trào ra.

“Thanh mảnh, tao nhã, e ấp thẹn thùng, quan trọng là tuổi tác không được quá lớn…”Tri Hoạ cố gắng ngân dài câu cuối nhấn mạnh tăng đòn đả kích. Có nữ nhân nào không sợ già, sợ xấu chứ? Nhưng thời gian là thứ vô tình dù là đệ nhất mĩ nhân cũng có ngày hoa tàn hương phai. Thử xem yêu nữ ngươi còn đứng vững được bao lâu.

“Ngươi..ngươi.. ta chỉ mới đôi mươi sao gọi là già”

“Đôi mươi? Ta nói ngươi nghe năm đó mẫu thân ta đôi mươi thì ta đã tròn năm, mà trước ta còn hai vị tỉ tỉ. Như vậy Lam môn chủ có thể nói cũng thuộc loại hoàng hoa khuê nữ, độc thù phòng khuê, cả đời thủ tiết, hiếu thuận song thân”(Nói toẹt ra là ế chổng vó không ai thèm rước).

Tri Hoạ tung cú nốc ao cuối cùng khiến Lam Kiều xiểng liểng ngã gục. Chỉ còn biết hét lên điên loạn vò đầu bứt tóc bỏ đi. “Beng” hiệp này Dương minh chủ toàn thắng.

“Tri đệ” Vô Song ca nãy giờ bị bỏ quên ruốc cuộc lên tiếng.

“Còn huynh theo ta” Tri Hoạ nheo mắt nhìn tội phu trước mặt âm hiểm lên tiếng, rồi quay mình rời đi.

Hai người đến một gian nhà tre nhỏ, Đông Phương Vô Song không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau. Tri Hoạ nhàn nhã ngồi xuống bàn trúc đơn giản, đã bày sẵn một bình rượu men lam thơm ngát.

“Tri đệ nghe ta giải thích….” Đông Phương Vô Song quỳ xuống mắt rưng rưng nói.

Tri Hoạ nhìn vẻ mặt hối lỗi của Vô Song mà suýt bật cười, không ngờ đại công tử cao ngạo phong lưu đánh nát tim bao kẻ hồng nhan. Nay lại quỳ dưới váy nàng cầu xin, a quên bây giờ nàng không mặc váy. Thôi quên đi dù sao đây cũng là một thanh tựu để đời nha, sau này có cái kể cho con cháu.

“Những lời huynh nói trước đây, huynh không quên chứ”

“Không ta không quên, ta thích đệ cả đời này ta chỉ muốn duy nhất ở bên cạnh đệ”

“Ta là nam nhân”

“Nam nhân thì sao chứ, chỉ cần là đệ nam nữ không quan hệ” (ý nói nam nữ ta đều ăn tuốt).

“Còn những mĩ nhân của huynh đâu?”

“Ta thề từ ngày rõ ràng tình cảm với đệ ta không chạm đến một ngón tay của nữ nhân” Vô Song thành thật thú tội.

“Về chuyện tha thứ cho huynh ta có thể xem xét” Tri Hoa mở chiết phiến phe phảy giáng vẻ ban ơn như thiên sứ, khiến Đông Phương công tử ngất ngây còn gà tây.

“Thật Sự?”

“Thật”

“Tri đệ ta yêu ngươi” Đông Phương Vô Song mừng húm, khổ nhục kế thi triển chưa được một nửa đã thành công. Hân hoan nhào đến định ôm mĩ nhân vào lòng ai dè…..

“Khoan…. Trước hết huynh phải tỏ thành ý đã”

“Đệ muốn huynh phải làm sao?” Vô Song cụt hứng tiu nghỉu.

“Uống ly rượu trên bàn đi, nói trước trong đó có chứa Hạc Đỉnh Hồng(một loại kịch độc).Nếu huynh uống ta sẽ tha thứ cho huynh” Tri Hoạ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì vạn phần hi vọng.

“Được ta uống” ánh mắt Đông Phương Vô Song loé lên một ánh quang mang, điềm nhiên nâng chén uống cạn, bạc môi quyến rũ thanh thản cười khiến Tri Hoạ nhỏ bé nhà chúng ta bị mê hoặc.Có trách chỉ trách mị thuật của Đông Phương công tử quá cao siêu làm sao tiểu Tri nhà chúng ta không đổ.

“Vô Song ca, tại sao huynh…..” Tri Hoạ mắt ngấn lệ.

“Chỉ cần đệ muốn, ta có thể làm tất cả” Đông Phương Vô Song ôn nhu ôm Dương Tri vào lòng.Cánh mũi phập phồng hít ngửi mùi thơm hoa cỏ nhè nhẹ mà hắn nhung nhớ lâu nay, tận hưởng cảm giác mềm mại ấp áp của cơ thể người ấy. Thật lạ đệ ấy là nam nhân mà cơ thể còn nhuyễn mịn hơn cả nữ nhân. Tri đệ cuối cùng đệ cũng quay trở về trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ để đệ rời đi lần nữa. Cả đời đệ phải ở bên cạnh ta, đó là việc Đông Phương Vô Song này đã định ông trời cũng không thể cãi.

“Tri Nhi, ta yêu đệ…” chậm rãi mơn man cánh môi mọng đỏ thơm ngọt hơn anh đào, Đông Phương Vô Song không ngăn được dục vọng đang trào dâng bên trong. Đối với hắn Tri Nhi như một thứ thuốc phiện đã nếm một lần thì vĩnh viễn không muốn tách ra.

“Vô Song ca….” Tri Hoạ nỉ non chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện của Đông Phương công tử.

“Ân..”

“Trong rượu….trong rượu không phải Hạc Đỉnh Hồng…”

“Ân ta biết”

“Huynh biết?” ánh mắt mê mang của Tri Hoạ chợt mở to.

“Đệ sẽ không nỡ… với ta đâu..” Vô Song ngừng dây dưa với cái miệng nhỏ, cạ cạ đầu mũi vào cánh má hồng phấn lông tơ của Tri Hoạ thích thú cười khẽ.

“Nhưng trong rượu có mị dược” Tri Hoạ nghiêm túc nói.

“Mị dược?”

“Đúng, huynh từ từ hưởng thụ đi…” Tri Hoạ cười nhạt, nhanh như chớp điểm huyệt biến Vô Song thành người gỗ, ném lên giường, cười duyên rồi bỏ đi để mặc tên háo sắc thống khổ muốn chết mà vô phương giải quyết. Vô Song ca đừng trách ta là do huynh tự chuốc lấy, coi như trả nợ phong lưu đi.

“Ai, mau ra đi” Tri Hoạ bước ra ngoài đăm chiêu nhìn rừng đào đỏ hồng.

“Tam muội, như vậy có hơi quá không?” Tử y nam tử, tiếu như xuân phong , duyên dáng khuôn mặt hài hoà cùng tráng kiện thân thể búng mình nhảy xuống từ một cành anh đào.

“Đại tỉ phu, sao rảnh rỗi mà đến đây?.Không lo ở nhà chuẩn bị rước thê nhi về Mị Hoa Cung sao?”

“À, Tâm Nhi đã về đến Mị Hoa cung do đường xa mệt mỏi đang nghỉ ngơi.Nghe nói tam muội có nhã hứng ghé qua bắt tỉ phu ta đến đón tiếp” tử y nam nhân bất tắc dĩ cạo cạo sống mũi. Nào Dịch Kiếm Phong hắn muốn đến phá chuyện nhà người khác, tại tiểu bạch thỏ của hắn nằng nặc đòi gặp muội muội, ai…. thật hết cách nhất vợ nhì trời mà.

“Cám ơn thịnh tình của đại tỉ phu, nhưng ta và tướng công còn có việc sau này có thời gian ghé qua thăm hỏi đại tỉ, cùng tam gia gia và tam nãi nãi”

“Vậy cũng được, nhưng tam muội lại đây ta nói nhỏ..” Dịch Kiếm Phong ngoắc ngoắc Tri Hoạ đến gần liếc vào bên trong nhà tre rồi thì thầm.”Tam muội, đừng nên chơi với mị dược như thế sau này rất dễ bị…..liệt. Thiệt thòi về phần muội mà thôi”

Tri Hoạ nghe nói xong mặt đỏ tía tai, dùng ánh mắt hình viên đạn nhì Dịch Kiếm Phong”Chuyện nhà ta ai cần ngươi lo, ngươi mà còn nói lung tung ta mách tỉ tỉ về lịch sử phong lưu của ngươi”

“Tam muội, nãi nãi của ta xin muội đấy Tâm Nhi mà nghe phong thanh gì thì ta có nước chết”

“Vậy tốt nhất, tỉ phu mau đi đi trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.

“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm Phong đường đường Mị Hoa cung chủ chật vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.

Võ lâm minh chủ Dương Tri sau một năm mất tích đột nhiên xuất hiện không chánh khỏi gây xôn xao, từ rất sớm một số nhân sĩ võ lâm đã đến trước cửa Võ Lâm Minh để nghênh đón.

“Minh chủ đã về đến” bỗng có tiếng người hô to. Theo sao là cả một đại phong cảnh, xem không đẹp không ăn tiền. Bạch mã tinh khôi cõng trên lưng tuấn dật bất phàm chủ nhân, một thân áo lam huyễn hoặc như tung sơn lưu thuỷ. Không mang vẻ đẹp ngấu nghiến tâm can người ta như Đông Phương Vô Song, Dương Tri minh chủ ví như một làn nước trong trên đỉnh tuyết sơn không ai xứng đáng làm vẩn đục, chỉ có thể nhìn mà tôn thờ.

Mộ Dung Tri Hoạ tức Dương Tri minh chủ xuống ngựa chán ghét nhìn một lũ có ánh mắt như lang đói kia. Thật là tức chết a, tại sao ta giả nam trang lại được hoan nghênh đến vậy. Còn khi là nữ nhân cả phu quân tân hôn cũng không thèm nhìn mặt đã trốn mất. Vô Song ca lo mà cầu trời đi,đừng để ta tìm được huynh…

Nghênh ngang đi vào cửa lớn Võ Lâm Minh sơn trang, Tri Hoạ thoải mái ngồi trên bảo toạ của minh chủ nhìn lũ bị thịt kia từ từ ổn định, mới uy quyền lên tiếng.

“Các vị đã lâu không gặp, đại gia vẫn khỏe chứ?”

“Tại ơn minh chủ đều tốt cả”

“Vậy thì tốt” Tri Hoạ gật gù ra vẻ hài lòng.”Ta có một việc muốn hỏi”

“Minh chủ khách sáo”

“Tông tích của Đông Phương Vô Song” Giọng minh chủ bỗng nhiên trầm xuống, khiến bà con lạnh toát xương sống. Không phải đại công tử đã thành thân rồi sao, minh chủ còn ghi hận chuyện xưa hay sao.

“Dạ đại công tử có đến Võ Lâm Minh một lần, sau đó liền rời đi nghe nói là đến Cung Sơn..” một vị đại hiệp khom lưng bẩm báo, mà trán toát mồ hôi lạnh. Biểu hiện của minh chủ hôm nay thực đáng sợ a.

“Cung Sơn? Bản doanh của Thiên Tầm Môn?” Lạnh buốt thanh âm rít lên, làm toàn gia hồn phách đều lìa khỏi xác bay lơ lửng một hồi mới chầm chậm hồi thần đã không thấy bóng dáng minh chủ.

Dĩ nhiên là huynh lại mò đến chỗ yêu nữ đó, dám bỏ tân nương lại trong tân phòng mà chạy đến Thiên Tầm Môn. Vô Song ca lần này huynh chết chắc…. Ta sẽ cho huynh thử tư vị chết không bằng sống là như thế nào.

Đông Phương Vô Song đang ngao sơn ngoạn thuỷ bỗng đánh một cái rùng mình cùng vài cái ách xì liên tục, không phải bị nhiễm phong hàn rồi chứ.

—————–

Cung Sơn đỉnh núi xanh mượt lãng đãng bạch vân, hồng đượm hoa đào nở rộ tản mạn phủ bóng tuý nhân. Đông Phương Vô Song bồng bềnh một thân nguyệt nha y phục, tay ôm vò nữ nhi hồng thơm ngát ngồi tựa một gốc đào cổ thụ, phóng thái tuấn dật phóng khoáng như tửu tiên. Thê lương ngâm thơ vịnh từ, nhìn cảnh nhớ người. Hồng tửu, lục sơn hồng bạch bạch,

Hồng phấn anh đào lại khai

Miên miên si tỉnh một câu ước.

Ước nguyện còn đó, hỏi còn đâu anh đào.

Năm trước hắn còn cùng Tri đệ uống nữ nhi hồng nơi đây vui vẻ biết bao, giờ lại mỗi người đôi ngả. Tri đệ lúc này đệ ở đâu, ta chỉ cầu mong nhìn lại đệ một mặt bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được.Đứng bắt ta tìm kiếm vô vọng nữa được không.

“Yêu, ai đây? Chẳng phải Đông Phương công tử?” Một giọng ươn ướt, ẻo lả thong thả xuất hiện.

“Lam Kiều? ngươi muốn chết sao?” Đông Phương Vô Song nhếch mép khinh bỉ nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt.

“Ta còn yêu đời lắm mà. Hay ta cùng uống rượu giải sầu với công tử nhé?” Lam Kiều như rắn mình dây quấn vào thân hình Vô Song.

“Ngươi hại ta như vậy còn chưa đủ sao?” Đông Phương Vô Song chua chát lách mình ra khỏi cơ thể dây leo của Lam Kiều.

“Ai nha, đâu phải ta cố ý, ta đâu biết Dương minh chủ cũng thích ta”

“Ai nói ta thích ngươi?” gió núi lành lạnh mang theo giọng âm hồn của ai đó.

“Tri đệ” Đông Phương Vô Song như đỉa phải vôi dãy nảy khi bóng dáng màu lam nhàn nhạt dần hiện rõ.

“Dương minh chủ, lâu không gặp. Lam Kiều ngày nhớ đêm mong ngài rất nhiều nga” Lam Kiều uốn eo thân hình hồ lô đứng lên chuẩn bị áp sát Mộ Dung Tri Họa.

Thấy điệu bộ của ả yêu nữ, khiến Tri Hoạ thấy buồn nôn. Không biết nàng bị ngu ngốc chỗ nào mà khi nhìn thấy con yêu nữ lấy cả thiên hạ làm chồng này quấn quý lấy Vô Song ca là bao nhiêu máu nóng đều bốc lên đầu. Một năm trước có lẽ nàng chưa hiểu là tại sao, nhưng sau khi được nhị tỉ khơi thông náng mới biết đó là ghen. Nếu biết sớm một năm trước nàng đã không dại dột bỏ đi, vẫn ở cạnh huynh ấy song tê song túc thì đâu ra cớ sự này.Tất cả là tại ả, hôm nay ta sẽ tổng công báo thù.(Tác giả:Tri Họa có họ hàng với Hoạn Thư kakakak…tên chỉ khác 1 chữ “n”)

“Lam cô nương thật có tình với ta sao?” Tri Hoạ mỉm cười rất ưa là có phong thái của một công tử đa tình.

“Tình ta sâu tựa biển, đang đợi Dương minh chủ đây” Không hiểu có nữ nhân nào mặt dày như ả không nữa dám nói những lời ghê tởm đó ra miệng(có thể chỉ có mẫu thân của ta hay mẹ chồng ta, nhưng hai người đó thật sự là….có phần hơn chứ không kém)

“Tấm chân tình của Lam cô nương thật đáng khắc cốt ghi tâm.Nhưng rất tiếc….ngươi không phải loại hình mà ta thích”

“Cái gì?” Làm Kiều thực sự bị đả kích. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có nam nhân nào dám nói không thích ngoại hình của nàng. Nàng là Lam Kiều từng là đệ tử nhập môn của Mị Hoa Cung chủ, mị thuật cũng thuộc hàng nhất nhì võ lâm.Nhưng Mị Hoa Cung Chủ cũng thật tuỳ hứng tự dưng đòi truyền vị cung chủ xưa nay chỉ truyền nữ cho quý tử Dịch Kiếm Phong một nam nhân, với ly do hết sức thuyết phục là cần nhiều thời gian để chăm sóc phu quân. Lam Kiều sao có thể cam tâm, nàng dở mọi loại mị thuật mê hoặc thiếu chủ cũng không thành công cuối cùng lại thua con ngốc nhà Mộ Dung(tức đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung Tri Tâm). Quá phẫn uất Lam Kiều rời khỏi sư môn, lập nên Thiên Tầm Môn ra sức câu dẫn nam nhân trong thiên hạ.

“Ngực quá lớn, mông không hợp tiêu chuẩn, nhìn trước nhìn sau chỉ như cái hồ lô đựng rượu rẻ tiền” Tri Hoạ nhìn lướt từ trên xuống dưới Lam Kiều dáng vẻ đánh giá như mua trâu nái về cày.(Tác giả: theo quan niệm của các cụ trâu nái cày rất khỏe…).

“Chẳng hay Dương minh chủ thích loại hình nào?”Lam Kiều cố nén cơn giận đang trực trào ra.

“Thanh mảnh, tao nhã, e ấp thẹn thùng, quan trọng là tuổi tác không được quá lớn…”Tri Hoạ cố gắng ngân dài câu cuối nhấn mạnh tăng đòn đả kích. Có nữ nhân nào không sợ già, sợ xấu chứ? Nhưng thời gian là thứ vô tình dù là đệ nhất mĩ nhân cũng có ngày hoa tàn hương phai. Thử xem yêu nữ ngươi còn đứng vững được bao lâu.

“Ngươi..ngươi.. ta chỉ mới đôi mươi sao gọi là già”

“Đôi mươi? Ta nói ngươi nghe năm đó mẫu thân ta đôi mươi thì ta đã tròn năm, mà trước ta còn hai vị tỉ tỉ. Như vậy Lam môn chủ có thể nói cũng thuộc loại hoàng hoa khuê nữ, độc thù phòng khuê, cả đời thủ tiết, hiếu thuận song thân”(Nói toẹt ra là ế chổng vó không ai thèm rước).

Tri Hoạ tung cú nốc ao cuối cùng khiến Lam Kiều xiểng liểng ngã gục. Chỉ còn biết hét lên điên loạn vò đầu bứt tóc bỏ đi. “Beng” hiệp này Dương minh chủ toàn thắng.

“Tri đệ” Vô Song ca nãy giờ bị bỏ quên ruốc cuộc lên tiếng.

“Còn huynh theo ta” Tri Hoạ nheo mắt nhìn tội phu trước mặt âm hiểm lên tiếng, rồi quay mình rời đi.

Hai người đến một gian nhà tre nhỏ, Đông Phương Vô Song không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau. Tri Hoạ nhàn nhã ngồi xuống bàn trúc đơn giản, đã bày sẵn một bình rượu men lam thơm ngát.

“Tri đệ nghe ta giải thích….” Đông Phương Vô Song quỳ xuống mắt rưng rưng nói.

Tri Hoạ nhìn vẻ mặt hối lỗi của Vô Song mà suýt bật cười, không ngờ đại công tử cao ngạo phong lưu đánh nát tim bao kẻ hồng nhan. Nay lại quỳ dưới váy nàng cầu xin, a quên bây giờ nàng không mặc váy. Thôi quên đi dù sao đây cũng là một thanh tựu để đời nha, sau này có cái kể cho con cháu.

“Những lời huynh nói trước đây, huynh không quên chứ”

“Không ta không quên, ta thích đệ cả đời này ta chỉ muốn duy nhất ở bên cạnh đệ”

“Ta là nam nhân”

“Nam nhân thì sao chứ, chỉ cần là đệ nam nữ không quan hệ” (ý nói nam nữ ta đều ăn tuốt).

“Còn những mĩ nhân của huynh đâu?”

“Ta thề từ ngày rõ ràng tình cảm với đệ ta không chạm đến một ngón tay của nữ nhân” Vô Song thành thật thú tội.

“Về chuyện tha thứ cho huynh ta có thể xem xét” Tri Hoa mở chiết phiến phe phảy giáng vẻ ban ơn như thiên sứ, khiến Đông Phương công tử ngất ngây còn gà tây.

“Thật Sự?”

“Thật”

“Tri đệ ta yêu ngươi” Đông Phương Vô Song mừng húm, khổ nhục kế thi triển chưa được một nửa đã thành công. Hân hoan nhào đến định ôm mĩ nhân vào lòng ai dè…..

“Khoan…. Trước hết huynh phải tỏ thành ý đã”

“Đệ muốn huynh phải làm sao?” Vô Song cụt hứng tiu nghỉu.

“Uống ly rượu trên bàn đi, nói trước trong đó có chứa Hạc Đỉnh Hồng(một loại kịch độc).Nếu huynh uống ta sẽ tha thứ cho huynh” Tri Hoạ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì vạn phần hi vọng.

“Được ta uống” ánh mắt Đông Phương Vô Song loé lên một ánh quang mang, điềm nhiên nâng chén uống cạn, bạc môi quyến rũ thanh thản cười khiến Tri Hoạ nhỏ bé nhà chúng ta bị mê hoặc.Có trách chỉ trách mị thuật của Đông Phương công tử quá cao siêu làm sao tiểu Tri nhà chúng ta không đổ.

“Vô Song ca, tại sao huynh…..” Tri Hoạ mắt ngấn lệ.

“Chỉ cần đệ muốn, ta có thể làm tất cả” Đông Phương Vô Song ôn nhu ôm Dương Tri vào lòng.Cánh mũi phập phồng hít ngửi mùi thơm hoa cỏ nhè nhẹ mà hắn nhung nhớ lâu nay, tận hưởng cảm giác mềm mại ấp áp của cơ thể người ấy. Thật lạ đệ ấy là nam nhân mà cơ thể còn nhuyễn mịn hơn cả nữ nhân. Tri đệ cuối cùng đệ cũng quay trở về trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ để đệ rời đi lần nữa. Cả đời đệ phải ở bên cạnh ta, đó là việc Đông Phương Vô Song này đã định ông trời cũng không thể cãi.

“Tri Nhi, ta yêu đệ…” chậm rãi mơn man cánh môi mọng đỏ thơm ngọt hơn anh đào, Đông Phương Vô Song không ngăn được dục vọng đang trào dâng bên trong. Đối với hắn Tri Nhi như một thứ thuốc phiện đã nếm một lần thì vĩnh viễn không muốn tách ra.

“Vô Song ca….” Tri Hoạ nỉ non chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện của Đông Phương công tử.

“Ân..”

“Trong rượu….trong rượu không phải Hạc Đỉnh Hồng…”

“Ân ta biết”

“Huynh biết?” ánh mắt mê mang của Tri Hoạ chợt mở to.

“Đệ sẽ không nỡ… với ta đâu..” Vô Song ngừng dây dưa với cái miệng nhỏ, cạ cạ đầu mũi vào cánh má hồng phấn lông tơ của Tri Hoạ thích thú cười khẽ.

“Nhưng trong rượu có mị dược” Tri Hoạ nghiêm túc nói.

“Mị dược?”

“Đúng, huynh từ từ hưởng thụ đi…” Tri Hoạ cười nhạt, nhanh như chớp điểm huyệt biến Vô Song thành người gỗ, ném lên giường, cười duyên rồi bỏ đi để mặc tên háo sắc thống khổ muốn chết mà vô phương giải quyết. Vô Song ca đừng trách ta là do huynh tự chuốc lấy, coi như trả nợ phong lưu đi.

“Ai, mau ra đi” Tri Hoạ bước ra ngoài đăm chiêu nhìn rừng đào đỏ hồng.

“Tam muội, như vậy có hơi quá không?” Tử y nam tử, tiếu như xuân phong , duyên dáng khuôn mặt hài hoà cùng tráng kiện thân thể búng mình nhảy xuống từ một cành anh đào.

“Đại tỉ phu, sao rảnh rỗi mà đến đây?.Không lo ở nhà chuẩn bị rước thê nhi về Mị Hoa Cung sao?”

“À, Tâm Nhi đã về đến Mị Hoa cung do đường xa mệt mỏi đang nghỉ ngơi.Nghe nói tam muội có nhã hứng ghé qua bắt tỉ phu ta đến đón tiếp” tử y nam nhân bất tắc dĩ cạo cạo sống mũi. Nào Dịch Kiếm Phong hắn muốn đến phá chuyện nhà người khác, tại tiểu bạch thỏ của hắn nằng nặc đòi gặp muội muội, ai…. thật hết cách nhất vợ nhì trời mà.

“Cám ơn thịnh tình của đại tỉ phu, nhưng ta và tướng công còn có việc sau này có thời gian ghé qua thăm hỏi đại tỉ, cùng tam gia gia và tam nãi nãi”

“Vậy cũng được, nhưng tam muội lại đây ta nói nhỏ..” Dịch Kiếm Phong ngoắc ngoắc Tri Hoạ đến gần liếc vào bên trong nhà tre rồi thì thầm.”Tam muội, đừng nên chơi với mị dược như thế sau này rất dễ bị…..liệt. Thiệt thòi về phần muội mà thôi”

Tri Hoạ nghe nói xong mặt đỏ tía tai, dùng ánh mắt hình viên đạn nhì Dịch Kiếm Phong”Chuyện nhà ta ai cần ngươi lo, ngươi mà còn nói lung tung ta mách tỉ tỉ về lịch sử phong lưu của ngươi”

“Tam muội, nãi nãi của ta xin muội đấy Tâm Nhi mà nghe phong thanh gì thì ta có nước chết”

“Vậy tốt nhất, tỉ phu mau đi đi trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.

“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm Phong đường đường Mị Hoa cung chủ chật vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.

….

Võ lâm minh chủ Dương Tri sau một năm mất tích đột nhiên xuất hiện không chánh khỏi gây xôn xao, từ rất sớm một số nhân sĩ võ lâm đã đến trước cửa Võ Lâm Minh để nghênh đón.

“Minh chủ đã về đến” bỗng có tiếng người hô to. Theo sao là cả một đại phong cảnh, xem không đẹp không ăn tiền. Bạch mã tinh khôi cõng trên lưng tuấn dật bất phàm chủ nhân, một thân áo lam huyễn hoặc như tung sơn lưu thuỷ. Không mang vẻ đẹp ngấu nghiến tâm can người ta như Đông Phương Vô Song, Dương Tri minh chủ ví như một làn nước trong trên đỉnh tuyết sơn không ai xứng đáng làm vẩn đục, chỉ có thể nhìn mà tôn thờ.

Mộ Dung Tri Hoạ tức Dương Tri minh chủ xuống ngựa chán ghét nhìn một lũ có ánh mắt như lang đói kia. Thật là tức chết a, tại sao ta giả nam trang lại được hoan nghênh đến vậy. Còn khi là nữ nhân cả phu quân tân hôn cũng không thèm nhìn mặt đã trốn mất. Vô Song ca lo mà cầu trời đi,đừng để ta tìm được huynh…

Nghênh ngang đi vào cửa lớn Võ Lâm Minh sơn trang, Tri Hoạ thoải mái ngồi trên bảo toạ của minh chủ nhìn lũ bị thịt kia từ từ ổn định, mới uy quyền lên tiếng.

“Các vị đã lâu không gặp, đại gia vẫn khỏe chứ?”

“Tại ơn minh chủ đều tốt cả”

“Vậy thì tốt” Tri Hoạ gật gù ra vẻ hài lòng.”Ta có một việc muốn hỏi”

“Minh chủ khách sáo”

“Tông tích của Đông Phương Vô Song” Giọng minh chủ bỗng nhiên trầm xuống, khiến bà con lạnh toát xương sống. Không phải đại công tử đã thành thân rồi sao, minh chủ còn ghi hận chuyện xưa hay sao.

“Dạ đại công tử có đến Võ Lâm Minh một lần, sau đó liền rời đi nghe nói là đến Cung Sơn..” một vị đại hiệp khom lưng bẩm báo, mà trán toát mồ hôi lạnh. Biểu hiện của minh chủ hôm nay thực đáng sợ a.

“Cung Sơn? Bản doanh của Thiên Tầm Môn?” Lạnh buốt thanh âm rít lên, làm toàn gia hồn phách đều lìa khỏi xác bay lơ lửng một hồi mới chầm chậm hồi thần đã không thấy bóng dáng minh chủ.

Dĩ nhiên là huynh lại mò đến chỗ yêu nữ đó, dám bỏ tân nương lại trong tân phòng mà chạy đến Thiên Tầm Môn. Vô Song ca lần này huynh chết chắc…. Ta sẽ cho huynh thử tư vị chết không bằng sống là như thế nào.

Đông Phương Vô Song đang ngao sơn ngoạn thuỷ bỗng đánh một cái rùng mình cùng vài cái ách xì liên tục, không phải bị nhiễm phong hàn rồi chứ.

—————–

Cung Sơn đỉnh núi xanh mượt lãng đãng bạch vân, hồng đượm hoa đào nở rộ tản mạn phủ bóng tuý nhân. Đông Phương Vô Song bồng bềnh một thân nguyệt nha y phục, tay ôm vò nữ nhi hồng thơm ngát ngồi tựa một gốc đào cổ thụ, phóng thái tuấn dật phóng khoáng như tửu tiên. Thê lương ngâm thơ vịnh từ, nhìn cảnh nhớ người. Hồng tửu, lục sơn hồng bạch bạch,

Hồng phấn anh đào lại khai

Miên miên si tỉnh một câu ước.

Ước nguyện còn đó, hỏi còn đâu anh đào.

Năm trước hắn còn cùng Tri đệ uống nữ nhi hồng nơi đây vui vẻ biết bao, giờ lại mỗi người đôi ngả. Tri đệ lúc này đệ ở đâu, ta chỉ cầu mong nhìn lại đệ một mặt bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được.Đứng bắt ta tìm kiếm vô vọng nữa được không.

“Yêu, ai đây? Chẳng phải Đông Phương công tử?” Một giọng ươn ướt, ẻo lả thong thả xuất hiện.

“Lam Kiều? ngươi muốn chết sao?” Đông Phương Vô Song nhếch mép khinh bỉ nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt.

“Ta còn yêu đời lắm mà. Hay ta cùng uống rượu giải sầu với công tử nhé?” Lam Kiều như rắn mình dây quấn vào thân hình Vô Song.

“Ngươi hại ta như vậy còn chưa đủ sao?” Đông Phương Vô Song chua chát lách mình ra khỏi cơ thể dây leo của Lam Kiều.

“Ai nha, đâu phải ta cố ý, ta đâu biết Dương minh chủ cũng thích ta”

“Ai nói ta thích ngươi?” gió núi lành lạnh mang theo giọng âm hồn của ai đó.

“Tri đệ” Đông Phương Vô Song như đỉa phải vôi dãy nảy khi bóng dáng màu lam nhàn nhạt dần hiện rõ.

“Dương minh chủ, lâu không gặp. Lam Kiều ngày nhớ đêm mong ngài rất nhiều nga” Lam Kiều uốn eo thân hình hồ lô đứng lên chuẩn bị áp sát Mộ Dung Tri Họa.

Thấy điệu bộ của ả yêu nữ, khiến Tri Hoạ thấy buồn nôn. Không biết nàng bị ngu ngốc chỗ nào mà khi nhìn thấy con yêu nữ lấy cả thiên hạ làm chồng này quấn quý lấy Vô Song ca là bao nhiêu máu nóng đều bốc lên đầu. Một năm trước có lẽ nàng chưa hiểu là tại sao, nhưng sau khi được nhị tỉ khơi thông náng mới biết đó là ghen. Nếu biết sớm một năm trước nàng đã không dại dột bỏ đi, vẫn ở cạnh huynh ấy song tê song túc thì đâu ra cớ sự này.Tất cả là tại ả, hôm nay ta sẽ tổng công báo thù.(Tác giả:Tri Họa có họ hàng với Hoạn Thư kakakak…tên chỉ khác 1 chữ “n”)

“Lam cô nương thật có tình với ta sao?” Tri Hoạ mỉm cười rất ưa là có phong thái của một công tử đa tình.

“Tình ta sâu tựa biển, đang đợi Dương minh chủ đây” Không hiểu có nữ nhân nào mặt dày như ả không nữa dám nói những lời ghê tởm đó ra miệng(có thể chỉ có mẫu thân của ta hay mẹ chồng ta, nhưng hai người đó thật sự là….có phần hơn chứ không kém)

“Tấm chân tình của Lam cô nương thật đáng khắc cốt ghi tâm.Nhưng rất tiếc….ngươi không phải loại hình mà ta thích”

“Cái gì?” Làm Kiều thực sự bị đả kích. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có nam nhân nào dám nói không thích ngoại hình của nàng. Nàng là Lam Kiều từng là đệ tử nhập môn của Mị Hoa Cung chủ, mị thuật cũng thuộc hàng nhất nhì võ lâm.Nhưng Mị Hoa Cung Chủ cũng thật tuỳ hứng tự dưng đòi truyền vị cung chủ xưa nay chỉ truyền nữ cho quý tử Dịch Kiếm Phong một nam nhân, với ly do hết sức thuyết phục là cần nhiều thời gian để chăm sóc phu quân. Lam Kiều sao có thể cam tâm, nàng dở mọi loại mị thuật mê hoặc thiếu chủ cũng không thành công cuối cùng lại thua con ngốc nhà Mộ Dung(tức đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung Tri Tâm). Quá phẫn uất Lam Kiều rời khỏi sư môn, lập nên Thiên Tầm Môn ra sức câu dẫn nam nhân trong thiên hạ.

“Ngực quá lớn, mông không hợp tiêu chuẩn, nhìn trước nhìn sau chỉ như cái hồ lô đựng rượu rẻ tiền” Tri Hoạ nhìn lướt từ trên xuống dưới Lam Kiều dáng vẻ đánh giá như mua trâu nái về cày.(Tác giả: theo quan niệm của các cụ trâu nái cày rất khỏe…).

“Chẳng hay Dương minh chủ thích loại hình nào?”Lam Kiều cố nén cơn giận đang trực trào ra.

“Thanh mảnh, tao nhã, e ấp thẹn thùng, quan trọng là tuổi tác không được quá lớn…”Tri Hoạ cố gắng ngân dài câu cuối nhấn mạnh tăng đòn đả kích. Có nữ nhân nào không sợ già, sợ xấu chứ? Nhưng thời gian là thứ vô tình dù là đệ nhất mĩ nhân cũng có ngày hoa tàn hương phai. Thử xem yêu nữ ngươi còn đứng vững được bao lâu.

“Ngươi..ngươi.. ta chỉ mới đôi mươi sao gọi là già”

“Đôi mươi? Ta nói ngươi nghe năm đó mẫu thân ta đôi mươi thì ta đã tròn năm, mà trước ta còn hai vị tỉ tỉ. Như vậy Lam môn chủ có thể nói cũng thuộc loại hoàng hoa khuê nữ, độc thù phòng khuê, cả đời thủ tiết, hiếu thuận song thân”(Nói toẹt ra là ế chổng vó không ai thèm rước).

Tri Hoạ tung cú nốc ao cuối cùng khiến Lam Kiều xiểng liểng ngã gục. Chỉ còn biết hét lên điên loạn vò đầu bứt tóc bỏ đi. “Beng” hiệp này Dương minh chủ toàn thắng.

“Tri đệ” Vô Song ca nãy giờ bị bỏ quên ruốc cuộc lên tiếng.

“Còn huynh theo ta” Tri Hoạ nheo mắt nhìn tội phu trước mặt âm hiểm lên tiếng, rồi quay mình rời đi.

Hai người đến một gian nhà tre nhỏ, Đông Phương Vô Song không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau. Tri Hoạ nhàn nhã ngồi xuống bàn trúc đơn giản, đã bày sẵn một bình rượu men lam thơm ngát.

“Tri đệ nghe ta giải thích….” Đông Phương Vô Song quỳ xuống mắt rưng rưng nói.

Tri Hoạ nhìn vẻ mặt hối lỗi của Vô Song mà suýt bật cười, không ngờ đại công tử cao ngạo phong lưu đánh nát tim bao kẻ hồng nhan. Nay lại quỳ dưới váy nàng cầu xin, a quên bây giờ nàng không mặc váy. Thôi quên đi dù sao đây cũng là một thanh tựu để đời nha, sau này có cái kể cho con cháu.

“Những lời huynh nói trước đây, huynh không quên chứ”

“Không ta không quên, ta thích đệ cả đời này ta chỉ muốn duy nhất ở bên cạnh đệ”

“Ta là nam nhân”

“Nam nhân thì sao chứ, chỉ cần là đệ nam nữ không quan hệ” (ý nói nam nữ ta đều ăn tuốt).

“Còn những mĩ nhân của huynh đâu?”

“Ta thề từ ngày rõ ràng tình cảm với đệ ta không chạm đến một ngón tay của nữ nhân” Vô Song thành thật thú tội.

“Về chuyện tha thứ cho huynh ta có thể xem xét” Tri Hoa mở chiết phiến phe phảy giáng vẻ ban ơn như thiên sứ, khiến Đông Phương công tử ngất ngây còn gà tây.

“Thật Sự?”

“Thật”

“Tri đệ ta yêu ngươi” Đông Phương Vô Song mừng húm, khổ nhục kế thi triển chưa được một nửa đã thành công. Hân hoan nhào đến định ôm mĩ nhân vào lòng ai dè…..

“Khoan…. Trước hết huynh phải tỏ thành ý đã”

“Đệ muốn huynh phải làm sao?” Vô Song cụt hứng tiu nghỉu.

“Uống ly rượu trên bàn đi, nói trước trong đó có chứa Hạc Đỉnh Hồng(một loại kịch độc).Nếu huynh uống ta sẽ tha thứ cho huynh” Tri Hoạ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì vạn phần hi vọng.

“Được ta uống” ánh mắt Đông Phương Vô Song loé lên một ánh quang mang, điềm nhiên nâng chén uống cạn, bạc môi quyến rũ thanh thản cười khiến Tri Hoạ nhỏ bé nhà chúng ta bị mê hoặc.Có trách chỉ trách mị thuật của Đông Phương công tử quá cao siêu làm sao tiểu Tri nhà chúng ta không đổ.

“Vô Song ca, tại sao huynh…..” Tri Hoạ mắt ngấn lệ.

“Chỉ cần đệ muốn, ta có thể làm tất cả” Đông Phương Vô Song ôn nhu ôm Dương Tri vào lòng.Cánh mũi phập phồng hít ngửi mùi thơm hoa cỏ nhè nhẹ mà hắn nhung nhớ lâu nay, tận hưởng cảm giác mềm mại ấp áp của cơ thể người ấy. Thật lạ đệ ấy là nam nhân mà cơ thể còn nhuyễn mịn hơn cả nữ nhân. Tri đệ cuối cùng đệ cũng quay trở về trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ để đệ rời đi lần nữa. Cả đời đệ phải ở bên cạnh ta, đó là việc Đông Phương Vô Song này đã định ông trời cũng không thể cãi.

“Tri Nhi, ta yêu đệ…” chậm rãi mơn man cánh môi mọng đỏ thơm ngọt hơn anh đào, Đông Phương Vô Song không ngăn được dục vọng đang trào dâng bên trong. Đối với hắn Tri Nhi như một thứ thuốc phiện đã nếm một lần thì vĩnh viễn không muốn tách ra.

“Vô Song ca….” Tri Hoạ nỉ non chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện của Đông Phương công tử.

“Ân..”

“Trong rượu….trong rượu không phải Hạc Đỉnh Hồng…”

“Ân ta biết”

“Huynh biết?” ánh mắt mê mang của Tri Hoạ chợt mở to.

“Đệ sẽ không nỡ… với ta đâu..” Vô Song ngừng dây dưa với cái miệng nhỏ, cạ cạ đầu mũi vào cánh má hồng phấn lông tơ của Tri Hoạ thích thú cười khẽ.

“Nhưng trong rượu có mị dược” Tri Hoạ nghiêm túc nói.

“Mị dược?”

“Đúng, huynh từ từ hưởng thụ đi…” Tri Hoạ cười nhạt, nhanh như chớp điểm huyệt biến Vô Song thành người gỗ, ném lên giường, cười duyên rồi bỏ đi để mặc tên háo sắc thống khổ muốn chết mà vô phương giải quyết. Vô Song ca đừng trách ta là do huynh tự chuốc lấy, coi như trả nợ phong lưu đi.

“Ai, mau ra đi” Tri Hoạ bước ra ngoài đăm chiêu nhìn rừng đào đỏ hồng.

“Tam muội, như vậy có hơi quá không?” Tử y nam tử, tiếu như xuân phong , duyên dáng khuôn mặt hài hoà cùng tráng kiện thân thể búng mình nhảy xuống từ một cành anh đào.

“Đại tỉ phu, sao rảnh rỗi mà đến đây?.Không lo ở nhà chuẩn bị rước thê nhi về Mị Hoa Cung sao?”

“À, Tâm Nhi đã về đến Mị Hoa cung do đường xa mệt mỏi đang nghỉ ngơi.Nghe nói tam muội có nhã hứng ghé qua bắt tỉ phu ta đến đón tiếp” tử y nam nhân bất tắc dĩ cạo cạo sống mũi. Nào Dịch Kiếm Phong hắn muốn đến phá chuyện nhà người khác, tại tiểu bạch thỏ của hắn nằng nặc đòi gặp muội muội, ai…. thật hết cách nhất vợ nhì trời mà.

“Cám ơn thịnh tình của đại tỉ phu, nhưng ta và tướng công còn có việc sau này có thời gian ghé qua thăm hỏi đại tỉ, cùng tam gia gia và tam nãi nãi”

“Vậy cũng được, nhưng tam muội lại đây ta nói nhỏ..” Dịch Kiếm Phong ngoắc ngoắc Tri Hoạ đến gần liếc vào bên trong nhà tre rồi thì thầm.”Tam muội, đừng nên chơi với mị dược như thế sau này rất dễ bị…..liệt. Thiệt thòi về phần muội mà thôi”

Tri Hoạ nghe nói xong mặt đỏ tía tai, dùng ánh mắt hình viên đạn nhì Dịch Kiếm Phong”Chuyện nhà ta ai cần ngươi lo, ngươi mà còn nói lung tung ta mách tỉ tỉ về lịch sử phong lưu của ngươi”

“Tam muội, nãi nãi của ta xin muội đấy Tâm Nhi mà nghe phong thanh gì thì ta có nước chết”

“Vậy tốt nhất, tỉ phu mau đi đi trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.

“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm PhongSương sớm chờn vờn trên mặt biển, mang lại một quang cảnh nhuốm đầy u tịch. Một áo lam nhạt nam tử mờ nhạt như làn khói bước xuống thuyền, dương mắt nhìn quanh quất.

“Minh chủ ngài đã trở lại”

“Ân” áo lam nam tử khẽ đáp , xoay người lên ngựa phóng xuất.

…………….

….

Võ lâm minh chủ Dương Tri sau một năm mất tích đột nhiên xuất hiện không chánh khỏi gây xôn xao, từ rất sớm một số nhân sĩ võ lâm đã đến trước cửa Võ Lâm Minh để nghênh đón.

“Minh chủ đã về đến” bỗng có tiếng người hô to. Theo sao là cả một đại phong cảnh, xem không đẹp không ăn tiền. Bạch mã tinh khôi cõng trên lưng tuấn dật bất phàm chủ nhân, một thân áo lam huyễn hoặc như tung sơn lưu thuỷ. Không mang vẻ đẹp ngấu nghiến tâm can người ta như Đông Phương Vô Song, Dương Tri minh chủ ví như một làn nước trong trên đỉnh tuyết sơn không ai xứng đáng làm vẩn đục, chỉ có thể nhìn mà tôn thờ.

Mộ Dung Tri Hoạ tức Dương Tri minh chủ xuống ngựa chán ghét nhìn một lũ có ánh mắt như lang đói kia. Thật là tức chết a, tại sao ta giả nam trang lại được hoan nghênh đến vậy. Còn khi là nữ nhân cả phu quân tân hôn cũng không thèm nhìn mặt đã trốn mất. Vô Song ca lo mà cầu trời đi,đừng để ta tìm được huynh…

Nghênh ngang đi vào cửa lớn Võ Lâm Minh sơn trang, Tri Hoạ thoải mái ngồi trên bảo toạ của minh chủ nhìn lũ bị thịt kia từ từ ổn định, mới uy quyền lên tiếng.

“Các vị đã lâu không gặp, đại gia vẫn khỏe chứ?”

“Tại ơn minh chủ đều tốt cả”

“Vậy thì tốt” Tri Hoạ gật gù ra vẻ hài lòng.”Ta có một việc muốn hỏi”

“Minh chủ khách sáo”

“Tông tích của Đông Phương Vô Song” Giọng minh chủ bỗng nhiên trầm xuống, khiến bà con lạnh toát xương sống. Không phải đại công tử đã thành thân rồi sao, minh chủ còn ghi hận chuyện xưa hay sao.

“Dạ đại công tử có đến Võ Lâm Minh một lần, sau đó liền rời đi nghe nói là đến Cung Sơn..” một vị đại hiệp khom lưng bẩm báo, mà trán toát mồ hôi lạnh. Biểu hiện của minh chủ hôm nay thực đáng sợ a.

“Cung Sơn? Bản doanh của Thiên Tầm Môn?” Lạnh buốt thanh âm rít lên, làm toàn gia hồn phách đều lìa khỏi xác bay lơ lửng một hồi mới chầm chậm hồi thần đã không thấy bóng dáng minh chủ.

Dĩ nhiên là huynh lại mò đến chỗ yêu nữ đó, dám bỏ tân nương lại trong tân phòng mà chạy đến Thiên Tầm Môn. Vô Song ca lần này huynh chết chắc…. Ta sẽ cho huynh thử tư vị chết không bằng sống là như thế nào.

Đông Phương Vô Song đang ngao sơn ngoạn thuỷ bỗng đánh một cái rùng mình cùng vài cái ách xì liên tục, không phải bị nhiễm phong hàn rồi chứ.

—————–

Cung Sơn đỉnh núi xanh mượt lãng đãng bạch vân, hồng đượm hoa đào nở rộ tản mạn phủ bóng tuý nhân. Đông Phương Vô Song bồng bềnh một thân nguyệt nha y phục, tay ôm vò nữ nhi hồng thơm ngát ngồi tựa một gốc đào cổ thụ, phóng thái tuấn dật phóng khoáng như tửu tiên. Thê lương ngâm thơ vịnh từ, nhìn cảnh nhớ người.

Hồng tửu, lục sơn hồng bạch bạch,

Hồng phấn anh đào lại khai

Miên miên si tỉnh một câu ước.

Ước nguyện còn đó, hỏi còn đâu anh đào.

Năm trước hắn còn cùng Tri đệ uống nữ nhi hồng nơi đây vui vẻ biết bao, giờ lại mỗi người đôi ngả. Tri đệ lúc này đệ ở đâu, ta chỉ cầu mong nhìn lại đệ một mặt bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được.Đứng bắt ta tìm kiếm vô vọng nữa được không.

“Yêu, ai đây? Chẳng phải Đông Phương công tử?” Một giọng ươn ướt, ẻo lả thong thả xuất hiện.

“Lam Kiều? ngươi muốn chết sao?” Đông Phương Vô Song nhếch mép khinh bỉ nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt.

“Ta còn yêu đời lắm mà. Hay ta cùng uống rượu giải sầu với công tử nhé?” Lam Kiều như rắn mình dây quấn vào thân hình Vô Song.

“Ngươi hại ta như vậy còn chưa đủ sao?” Đông Phương Vô Song chua chát lách mình ra khỏi cơ thể dây leo của Lam Kiều.

“Ai nha, đâu phải ta cố ý, ta đâu biết Dương minh chủ cũng thích ta”

“Ai nói ta thích ngươi?” gió núi lành lạnh mang theo giọng âm hồn của ai đó.

“Tri đệ” Đông Phương Vô Song như đỉa phải vôi dãy nảy khi bóng dáng màu lam nhàn nhạt dần hiện rõ.

“Dương minh chủ, lâu không gặp. Lam Kiều ngày nhớ đêm mong ngài rất nhiều nga” Lam Kiều uốn eo thân hình hồ lô đứng lên chuẩn bị áp sát Mộ Dung Tri Họa.

Thấy điệu bộ của ả yêu nữ, khiến Tri Hoạ thấy buồn nôn. Không biết nàng bị ngu ngốc chỗ nào mà khi nhìn thấy con yêu nữ lấy cả thiên hạ làm chồng này quấn quý lấy Vô Song ca là bao nhiêu máu nóng đều bốc lên đầu. Một năm trước có lẽ nàng chưa hiểu là tại sao, nhưng sau khi được nhị tỉ khơi thông náng mới biết đó là ghen. Nếu biết sớm một năm trước nàng đã không dại dột bỏ đi, vẫn ở cạnh huynh ấy song tê song túc thì đâu ra cớ sự này.Tất cả là tại ả, hôm nay ta sẽ tổng công báo thù.(Tác giả:Tri Họa có họ hàng với Hoạn Thư kakakak…tên chỉ khác 1 chữ “n”)

“Lam cô nương thật có tình với ta sao?” Tri Hoạ mỉm cười rất ưa là có phong thái của một công tử đa tình.

“Tình ta sâu tựa biển, đang đợi Dương minh chủ đây” Không hiểu có nữ nhân nào mặt dày như ả không nữa dám nói những lời ghê tởm đó ra miệng(có thể chỉ có mẫu thân của ta hay mẹ chồng ta, nhưng hai người đó thật sự là….có phần hơn chứ không kém)

“Tấm chân tình của Lam cô nương thật đáng khắc cốt ghi tâm.Nhưng rất tiếc….ngươi không phải loại hình mà ta thích”

“Cái gì?” Làm Kiều thực sự bị đả kích. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có nam nhân nào dám nói không thích ngoại hình của nàng. Nàng là Lam Kiều từng là đệ tử nhập môn của Mị Hoa Cung chủ, mị thuật cũng thuộc hàng nhất nhì võ lâm.Nhưng Mị Hoa Cung Chủ cũng thật tuỳ hứng tự dưng đòi truyền vị cung chủ xưa nay chỉ truyền nữ cho quý tử Dịch Kiếm Phong một nam nhân, với ly do hết sức thuyết phục là cần nhiều thời gian để chăm sóc phu quân. Lam Kiều sao có thể cam tâm, nàng dở mọi loại mị thuật mê hoặc thiếu chủ cũng không thành công cuối cùng lại thua con ngốc nhà Mộ Dung(tức đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung Tri Tâm). Quá phẫn uất Lam Kiều rời khỏi sư môn, lập nên Thiên Tầm Môn ra sức câu dẫn nam nhân trong thiên hạ.

“Ngực quá lớn, mông không hợp tiêu chuẩn, nhìn trước nhìn sau chỉ như cái hồ lô đựng rượu rẻ tiền” Tri Hoạ nhìn lướt từ trên xuống dưới Lam Kiều dáng vẻ đánh giá như mua trâu nái về cày.(Tác giả: theo quan niệm của các cụ trâu nái cày rất khỏe…).

“Chẳng hay Dương minh chủ thích loại hình nào?”Lam Kiều cố nén cơn giận đang trực trào ra.

“Thanh mảnh, tao nhã, e ấp thẹn thùng, quan trọng là tuổi tác không được quá lớn…”Tri Hoạ cố gắng ngân dài câu cuối nhấn mạnh tăng đòn đả kích. Có nữ nhân nào không sợ già, sợ xấu chứ? Nhưng thời gian là thứ vô tình dù là đệ nhất mĩ nhân cũng có ngày hoa tàn hương phai. Thử xem yêu nữ ngươi còn đứng vững được bao lâu.

“Ngươi..ngươi.. ta chỉ mới đôi mươi sao gọi là già”

“Đôi mươi? Ta nói ngươi nghe năm đó mẫu thân ta đôi mươi thì ta đã tròn năm, mà trước ta còn hai vị tỉ tỉ. Như vậy Lam môn chủ có thể nói cũng thuộc loại hoàng hoa khuê nữ, độc thù phòng khuê, cả đời thủ tiết, hiếu thuận song thân”(Nói toẹt ra là ế chổng vó không ai thèm rước).

Tri Hoạ tung cú nốc ao cuối cùng khiến Lam Kiều xiểng liểng ngã gục. Chỉ còn biết hét lên điên loạn vò đầu bứt tóc bỏ đi. “Beng” hiệp này Dương minh chủ toàn thắng.

“Tri đệ” Vô Song ca nãy giờ bị bỏ quên ruốc cuộc lên tiếng.

“Còn huynh theo ta” Tri Hoạ nheo mắt nhìn tội phu trước mặt âm hiểm lên tiếng, rồi quay mình rời đi.

Hai người đến một gian nhà tre nhỏ, Đông Phương Vô Song không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau. Tri Hoạ nhàn nhã ngồi xuống bàn trúc đơn giản, đã bày sẵn một bình rượu men lam thơm ngát.

“Tri đệ nghe ta giải thích….” Đông Phương Vô Song quỳ xuống mắt rưng rưng nói.

Tri Hoạ nhìn vẻ mặt hối lỗi của Vô Song mà suýt bật cười, không ngờ đại công tử cao ngạo phong lưu đánh nát tim bao kẻ hồng nhan. Nay lại quỳ dưới váy nàng cầu xin, a quên bây giờ nàng không mặc váy. Thôi quên đi dù sao đây cũng là một thanh tựu để đời nha, sau này có cái kể cho con cháu.

“Những lời huynh nói trước đây, huynh không quên chứ”

“Không ta không quên, ta thích đệ cả đời này ta chỉ muốn duy nhất ở bên cạnh đệ”

“Ta là nam nhân”

“Nam nhân thì sao chứ, chỉ cần là đệ nam nữ không quan hệ” (ý nói nam nữ ta đều ăn tuốt).

“Còn những mĩ nhân của huynh đâu?”

“Ta thề từ ngày rõ ràng tình cảm với đệ ta không chạm đến một ngón tay của nữ nhân” Vô Song thành thật thú tội.

“Về chuyện tha thứ cho huynh ta có thể xem xét” Tri Hoa mở chiết phiến phe phảy giáng vẻ ban ơn như thiên sứ, khiến Đông Phương công tử ngất ngây còn gà tây.

“Thật Sự?”

“Thật”

“Tri đệ ta yêu ngươi” Đông Phương Vô Song mừng húm, khổ nhục kế thi triển chưa được một nửa đã thành công. Hân hoan nhào đến định ôm mĩ nhân vào lòng ai dè…..

“Khoan…. Trước hết huynh phải tỏ thành ý đã”

“Đệ muốn huynh phải làm sao?” Vô Song cụt hứng tiu nghỉu.

“Uống ly rượu trên bàn đi, nói trước trong đó có chứa Hạc Đỉnh Hồng(một loại kịch độc).Nếu huynh uống ta sẽ tha thứ cho huynh” Tri Hoạ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì vạn phần hi vọng.

“Được ta uống” ánh mắt Đông Phương Vô Song loé lên một ánh quang mang, điềm nhiên nâng chén uống cạn, bạc môi quyến rũ thanh thản cười khiến Tri Hoạ nhỏ bé nhà chúng ta bị mê hoặc.Có trách chỉ trách mị thuật của Đông Phương công tử quá cao siêu làm sao tiểu Tri nhà chúng ta không đổ.

“Vô Song ca, tại sao huynh…..” Tri Hoạ mắt ngấn lệ.

“Chỉ cần đệ muốn, ta có thể làm tất cả” Đông Phương Vô Song ôn nhu ôm Dương Tri vào lòng.Cánh mũi phập phồng hít ngửi mùi thơm hoa cỏ nhè nhẹ mà hắn nhung nhớ lâu nay, tận hưởng cảm giác mềm mại ấp áp của cơ thể người ấy. Thật lạ đệ ấy là nam nhân mà cơ thể còn nhuyễn mịn hơn cả nữ nhân. Tri đệ cuối cùng đệ cũng quay trở về trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ để đệ rời đi lần nữa. Cả đời đệ phải ở bên cạnh ta, đó là việc Đông Phương Vô Song này đã định ông trời cũng không thể cãi.

“Tri Nhi, ta yêu đệ…” chậm rãi mơn man cánh môi mọng đỏ thơm ngọt hơn anh đào, Đông Phương Vô Song không ngăn được dục vọng đang trào dâng bên trong. Đối với hắn Tri Nhi như một thứ thuốc phiện đã nếm một lần thì vĩnh viễn không muốn tách ra.

“Vô Song ca….” Tri Hoạ nỉ non chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện của Đông Phương công tử.

“Ân..”

“Trong rượu….trong rượu không phải Hạc Đỉnh Hồng…”

“Ân ta biết”

“Huynh biết?” ánh mắt mê mang của Tri Hoạ chợt mở to.

“Đệ sẽ không nỡ… với ta đâu..” Vô Song ngừng dây dưa với cái miệng nhỏ, cạ cạ đầu mũi vào cánh má hồng phấn lông tơ của Tri Hoạ thích thú cười khẽ.

“Nhưng trong rượu có mị dược” Tri Hoạ nghiêm túc nói.

“Mị dược?”

“Đúng, huynh từ từ hưởng thụ đi…” Tri Hoạ cười nhạt, nhanh như chớp điểm huyệt biến Vô Song thành người gỗ, ném lên giường, cười duyên rồi bỏ đi để mặc tên háo sắc thống khổ muốn chết mà vô phương giải quyết. Vô Song ca đừng trách ta là do huynh tự chuốc lấy, coi như trả nợ phong lưu đi.

“Ai, mau ra đi” Tri Hoạ bước ra ngoài đăm chiêu nhìn rừng đào đỏ hồng.

“Tam muội, như vậy có hơi quá không?” Tử y nam tử, tiếu như xuân phong , duyên dáng khuôn mặt hài hoà cùng tráng kiện thân thể búng mình nhảy xuống từ một cành anh đào.

“Đại tỉ phu, sao rảnh rỗi mà đến đây?.Không lo ở nhà chuẩn bị rước thê nhi về Mị Hoa Cung sao?”

“À, Tâm Nhi đã về đến Mị Hoa cung do đường xa mệt mỏi đang nghỉ ngơi.Nghe nói tam muội có nhã hứng ghé qua bắt tỉ phu ta đến đón tiếp” tử y nam nhân bất tắc dĩ cạo cạo sống mũi. Nào Dịch Kiếm Phong hắn muốn đến phá chuyện nhà người khác, tại tiểu bạch thỏ của hắn nằng nặc đòi gặp muội muội, ai…. thật hết cách nhất vợ nhì trời mà.

“Cám ơn thịnh tình của đại tỉ phu, nhưng ta và tướng công còn có việc sau này có thời gian ghé qua thăm hỏi đại tỉ, cùng tam gia gia và tam nãi nãi”

“Vậy cũng được, nhưng tam muội lại đây ta nói nhỏ..” Dịch Kiếm Phong ngoắc ngoắc Tri Hoạ đến gần liếc vào bên trong nhà tre rồi thì thầm.”Tam muội, đừng nên chơi với mị dược như thế sau này rất dễ bị…..liệt. Thiệt thòi về phần muội mà thôi”

Tri Hoạ nghe nói xong mặt đỏ tía tai, dùng ánh mắt hình viên đạn nhì Dịch Kiếm Phong”Chuyện nhà ta ai cần ngươi lo, ngươi mà còn nói lung tung ta mách tỉ tỉ về lịch sử phong lưu của ngươi”

“Tam muội, nãi nãi của ta xin muội đấy Tâm Nhi mà nghe phong thanh gì thì ta có nước chết”

“Vậy tốt nhất, tỉ phu mau đi đSương sớm chờn vờn trên mặt biển, mang lại một quang cảnh nhuốm đầy u tịch. Một áo lam nhạt nam tử mờ nhạt như làn khói bước xuống thuyền, dương mắt nhìn quanh quất.

“Minh chủ ngài đã trở lại”

“Ân” áo lam nam tử khẽ đáp , xoay người lên ngựa phóng xuất.

…………….

….

Võ lâm minh chủ Dương Tri sau một năm mất tích đột nhiên xuất hiện không chánh khỏi gây xôn xao, từ rất sớm một số nhân sĩ võ lâm đã đến trước cửa Võ Lâm Minh để nghênh đón.

“Minh chủ đã về đến” bỗng có tiếng người hô to. Theo sao là cả một đại phong cảnh, xem không đẹp không ăn tiền. Bạch mã tinh khôi cõng trên lưng tuấn dật bất phàm chủ nhân, một thân áo lam huyễn hoặc như tung sơn lưu thuỷ. Không mang vẻ đẹp ngấu nghiến tâm can người ta như Đông Phương Vô Song, Dương Tri minh chủ ví như một làn nước trong trên đỉnh tuyết sơn không ai xứng đáng làm vẩn đục, chỉ có thể nhìn mà tôn thờ.

Mộ Dung Tri Hoạ tức Dương Tri minh chủ xuống ngựa chán ghét nhìn một lũ có ánh mắt như lang đói kia. Thật là tức chết a, tại sao ta giả nam trang lại được hoan nghênh đến vậy. Còn khi là nữ nhân cả phu quân tân hôn cũng không thèm nhìn mặt đã trốn mất. Vô Song ca lo mà cầu trời đi,đừng để ta tìm được huynh…

Nghênh ngang đi vào cửa lớn Võ Lâm Minh sơn trang, Tri Hoạ thoải mái ngồi trên bảo toạ của minh chủ nhìn lũ bị thịt kia từ từ ổn định, mới uy quyền lên tiếng.

“Các vị đã lâu không gặp, đại gia vẫn khỏe chứ?”

“Tại ơn minh chủ đều tốt cả”

“Vậy thì tốt” Tri Hoạ gật gù ra vẻ hài lòng.”Ta có một việc muốn hỏi”

“Minh chủ khách sáo”

“Tông tích của Đông Phương Vô Song” Giọng minh chủ bỗng nhiên trầm xuống, khiến bà con lạnh toát xương sống. Không phải đại công tử đã thành thân rồi sao, minh chủ còn ghi hận chuyện xưa hay sao.

“Dạ đại công tử có đến Võ Lâm Minh một lần, sau đó liền rời đi nghe nói là đến Cung Sơn..” một vị đại hiệp khom lưng bẩm báo, mà trán toát mồ hôi lạnh. Biểu hiện của minh chủ hôm nay thực đáng sợ a.

“Cung Sơn? Bản doanh của Thiên Tầm Môn?” Lạnh buốt thanh âm rít lên, làm toàn gia hồn phách đều lìa khỏi xác bay lơ lửng một hồi mới chầm chậm hồi thần đã không thấy bóng dáng minh chủ.

Dĩ nhiên là huynh lại mò đến chỗ yêu nữ đó, dám bỏ tân nương lại trong tân phòng mà chạy đến Thiên Tầm Môn. Vô Song ca lần này huynh chết chắc…. Ta sẽ cho huynh thử tư vị chết không bằng sống là như thế nào.

Đông Phương Vô Song đang ngao sơn ngoạn thuỷ bỗng đánh một cái rùng mình cùng vài cái ách xì liên tục, không phải bị nhiễm phong hàn rồi chứ.

—————–

Cung Sơn đỉnh núi xanh mượt lãng đãng bạch vân, hồng đượm hoa đào nở rộ tản mạn phủ bóng tuý nhân. Đông Phương Vô Song bồng bềnh một thân nguyệt nha y phục, tay ôm vò nữ nhi hồng thơm ngát ngồi tựa một gốc đào cổ thụ, phóng thái tuấn dật phóng khoáng như tửu tiên. Thê lương ngâm thơ vịnh từ, nhìn cảnh nhớ người.

Hồng tửu, lục sơn hồng bạch bạch,

Hồng phấn anh đào lại khai

Miên miên si tỉnh một câu ước.

Ước nguyện còn đó, hỏi còn đâu anh đào.

Năm trước hắn còn cùng Tri đệ uống nữ nhi hồng nơi đây vui vẻ biết bao, giờ lại mỗi người đôi ngả. Tri đệ lúc này đệ ở đâu, ta chỉ cầu mong nhìn lại đệ một mặt bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được.Đứng bắt ta tìm kiếm vô vọng nữa được không.

“Yêu, ai đây? Chẳng phải Đông Phương công tử?” Một giọng ươn ướt, ẻo lả thong thả xuất hiện.

“Lam Kiều? ngươi muốn chết sao?” Đông Phương Vô Song nhếch mép khinh bỉ nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt.

“Ta còn yêu đời lắm mà. Hay ta cùng uống rượu giải sầu với công tử nhé?” Lam Kiều như rắn mình dây quấn vào thân hình Vô Song.

“Ngươi hại ta như vậy còn chưa đủ sao?” Đông Phương Vô Song chua chát lách mình ra khỏi cơ thể dây leo của Lam Kiều.

“Ai nha, đâu phải ta cố ý, ta đâu biết Dương minh chủ cũng thích ta”

“Ai nói ta thích ngươi?” gió núi lành lạnh mang theo giọng âm hồn của ai đó.

“Tri đệ” Đông Phương Vô Song như đỉa phải vôi dãy nảy khi bóng dáng màu lam nhàn nhạt dần hiện rõ.

“Dương minh chủ, lâu không gặp. Lam Kiều ngày nhớ đêm mong ngài rất nhiều nga” Lam Kiều uốn eo thân hình hồ lô đứng lên chuẩn bị áp sát Mộ Dung Tri Họa.

Thấy điệu bộ của ả yêu nữ, khiến Tri Hoạ thấy buồn nôn. Không biết nàng bị ngu ngốc chỗ nào mà khi nhìn thấy con yêu nữ lấy cả thiên hạ làm chồng này quấn quý lấy Vô Song ca là bao nhiêu máu nóng đều bốc lên đầu. Một năm trước có lẽ nàng chưa hiểu là tại sao, nhưng sau khi được nhị tỉ khơi thông náng mới biết đó là ghen. Nếu biết sớm một năm trước nàng đã không dại dột bỏ đi, vẫn ở cạnh huynh ấy song tê song túc thì đâu ra cớ sự này.Tất cả là tại ả, hôm nay ta sẽ tổng công báo thù.(Tác giả:Tri Họa có họ hàng với Hoạn Thư kakakak…tên chỉ khác 1 chữ “n”)

“Lam cô nương thật có tình với ta sao?” Tri Hoạ mỉm cười rất ưa là có phong thái của một công tử đa tình.

“Tình ta sâu tựa biển, đang đợi Dương minh chủ đây” Không hiểu có nữ nhân nào mặt dày như ả không nữa dám nói những lời ghê tởm đó ra miệng(có thể chỉ có mẫu thân của ta hay mẹ chồng ta, nhưng hai người đó thật sự là….có phần hơn chứ không kém)

“Tấm chân tình của Lam cô nương thật đáng khắc cốt ghi tâm.Nhưng rất tiếc….ngươi không phải loại hình mà ta thích”

“Cái gì?” Làm Kiều thực sự bị đả kích. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có nam nhân nào dám nói không thích ngoại hình của nàng. Nàng là Lam Kiều từng là đệ tử nhập môn của Mị Hoa Cung chủ, mị thuật cũng thuộc hàng nhất nhì võ lâm.Nhưng Mị Hoa Cung Chủ cũng thật tuỳ hứng tự dưng đòi truyền vị cung chủ xưa nay chỉ truyền nữ cho quý tử Dịch Kiếm Phong một nam nhân, với ly do hết sức thuyết phục là cần nhiều thời gian để chăm sóc phu quân. Lam Kiều sao có thể cam tâm, nàng dở mọi loại mị thuật mê hoặc thiếu chủ cũng không thành công cuối cùng lại thua con ngốc nhà Mộ Dung(tức đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung Tri Tâm). Quá phẫn uất Lam Kiều rời khỏi sư môn, lập nên Thiên Tầm Môn ra sức câu dẫn nam nhân trong thiên hạ.

“Ngực quá lớn, mông không hợp tiêu chuẩn, nhìn trước nhìn sau chỉ như cái hồ lô đựng rượu rẻ tiền” Tri Hoạ nhìn lướt từ trên xuống dưới Lam Kiều dáng vẻ đánh giá như mua trâu nái về cày.(Tác giả: theo quan niệm của các cụ trâu nái cày rất khỏe…).

“Chẳng hay Dương minh chủ thích loại hình nào?”Lam Kiều cố nén cơn giận đang trực trào ra.

“Thanh mảnh, tao nhã, e ấp thẹn thùng, quan trọng là tuổi tác không được quá lớn…”Tri Hoạ cố gắng ngân dài câu cuối nhấn mạnh tăng đòn đả kích. Có nữ nhân nào không sợ già, sợ xấu chứ? Nhưng thời gian là thứ vô tình dù là đệ nhất mĩ nhân cũng có ngày hoa tàn hương phai. Thử xem yêu nữ ngươi còn đứng vững được bao lâu.

“Ngươi..ngươi.. ta chỉ mới đôi mươi sao gọi là già”

“Đôi mươi? Ta nói ngươi nghe năm đó mẫu thân ta đôi mươi thì ta đã tròn năm, mà trước ta còn hai vị tỉ tỉ. Như vậy Lam môn chủ có thể nói cũng thuộc loại hoàng hoa khuê nữ, độc thù phòng khuê, cả đời thủ tiết, hiếu thuận song thân”(Nói toẹt ra là ế chổng vó không ai thèm rước).

Tri Hoạ tung cú nốc ao cuối cùng khiến Lam Kiều xiểng liểng ngã gục. Chỉ còn biết hét lên điên loạn vò đầu bứt tóc bỏ đi. “Beng” hiệp này Dương minh chủ toàn thắng.

“Tri đệ” Vô Song ca nãy giờ bị bỏ quên ruốc cuộc lên tiếng.

“Còn huynh theo ta” Tri Hoạ nheo mắt nhìn tội phu trước mặt âm hiểm lên tiếng, rồi quay mình rời đi.

Hai người đến một gian nhà tre nhỏ, Đông Phương Vô Song không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau. Tri Hoạ nhàn nhã ngồi xuống bàn trúc đơn giản, đã bày sẵn một bình rượu men lam thơm ngát.

“Tri đệ nghe ta giải thích….” Đông Phương Vô Song quỳ xuống mắt rưng rưng nói.

Tri Hoạ nhìn vẻ mặt hối lỗi của Vô Song mà suýt bật cười, không ngờ đại công tử cao ngạo phong lưu đánh nát tim bao kẻ hồng nhan. Nay lại quỳ dưới váy nàng cầu xin, a quên bây giờ nàng không mặc váy. Thôi quên đi dù sao đây cũng là một thanh tựu để đời nha, sau này có cái kể cho con cháu.

“Những lời huynh nói trước đây, huynh không quên chứ”

“Không ta không quên, ta thích đệ cả đời này ta chỉ muốn duy nhất ở bên cạnh đệ”

“Ta là nam nhân”

“Nam nhân thì sao chứ, chỉ cần là đệ nam nữ không quan hệ” (ý nói nam nữ ta đều ăn tuốt).

“Còn những mĩ nhân của huynh đâu?”

“Ta thề từ ngày rõ ràng tình cảm với đệ ta không chạm đến một ngón tay của nữ nhân” Vô Song thành thật thú tội.

“Về chuyện tha thứ cho huynh ta có thể xem xét” Tri Hoa mở chiết phiến phe phảy giáng vẻ ban ơn như thiên sứ, khiến Đông Phương công tử ngất ngây còn gà tây.

“Thật Sự?”

“Thật”

“Tri đệ ta yêu ngươi” Đông Phương Vô Song mừng húm, khổ nhục kế thi triển chưa được một nửa đã thành công. Hân hoan nhào đến định ôm mĩ nhân vào lòng ai dè…..

“Khoan…. Trước hết huynh phải tỏ thành ý đã”

“Đệ muốn huynh phải làm sao?” Vô Song cụt hứng tiu nghỉu.

“Uống ly rượu trên bàn đi, nói trước trong đó có chứa Hạc Đỉnh Hồng(một loại kịch độc).Nếu huynh uống ta sẽ tha thứ cho huynh” Tri Hoạ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì vạn phần hi vọng.

“Được ta uống” ánh mắt Đông Phương Vô Song loé lên một ánh quang mang, điềm nhiên nâng chén uống cạn, bạc môi quyến rũ thanh thản cười khiến Tri Hoạ nhỏ bé nhà chúng ta bị mê hoặc.Có trách chỉ trách mị thuật của Đông Phương công tử quá cao siêu làm sao tiểu Tri nhà chúng ta không đổ.

“Vô Song ca, tại sao huynh…..” Tri Hoạ mắt ngấn lệ.

“Chỉ cần đệ muốn, ta có thể làm tất cả” Đông Phương Vô Song ôn nhu ôm Dương Tri vào lòng.Cánh mũi phập phồng hít ngửi mùi thơm hoa cỏ nhè nhẹ mà hắn nhung nhớ lâu nay, tận hưởng cảm giác mềm mại ấp áp của cơ thể người ấy. Thật lạ đệ ấy là nam nhân mà cơ thể còn nhuyễn mịn hơn cả nữ nhân. Tri đệ cuối cùng đệ cũng quay trở về trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ để đệ rời đi lần nữa. Cả đời đệ phải ở bên cạnh ta, đó là việc Đông Phương Vô Song này đã định ông trời cũng không thể cãi.

“Tri Nhi, ta yêu đệ…” chậm rãi mơn man cánh môi mọng đỏ thơm ngọt hơn anh đào, Đông Phương Vô Song không ngăn được dục vọng đang trào dâng bên trong. Đối với hắn Tri Nhi như một thứ thuốc phiện đã nếm một lần thì vĩnh viễn không muốn tách ra.

“Vô Song ca….” Tri Hoạ nỉ non chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện của Đông Phương công tử.

“Ân..”

“Trong rượu….trong rượu không phải Hạc Đỉnh Hồng…”

“Ân ta biết”

“Huynh biết?” ánh mắt mê mang của Tri Hoạ chợt mở to.

“Đệ sẽ không nỡ… với ta đâu..” Vô Song ngừng dây dưa với cái miệng nhỏ, cạ cạ đầu mũi vào cánh má hồng phấn lông tơ của Tri Hoạ thích thú cười khẽ.

“Nhưng trong rượu có mị dược” Tri Hoạ nghiêm túc nói.

“Mị dược?”

“Đúng, huynh từ từ hưởng thụ đi…” Tri Hoạ cười nhạt, nhanh như chớp điểm huyệt biến Vô Song thành người gỗ, ném lên giường, cười duyên rồi bỏ đi để mặc tên háo sắc thống khổ muốn chết mà vô phương giải quyết. Vô Song ca đừng trách ta là do huynh tự chuốc lấy, coi như trả nợ phong lưu đi.

“Ai, mau ra đi” Tri Hoạ bước ra ngoài đăm chiêu nhìn rừng đào đỏ hồng.

“Tam muội, như vậy có hơi quá không?” Tử y nam tử, tiếu như xuân phong , duyên dáng khuôn mặt hài hoà cùng tráng kiện thân thể búng mình nhảy xuống từ một cành anh đào.

“Đại tỉ phu, sao rảnh rỗi mà đến đây?.Không lo ở nhà chuẩn bị rước thê nhi về Mị Hoa Cung sao?”

“À, Tâm Nhi đã về đến Mị Hoa cung do đường xa mệt mỏi đang nghỉ ngơi.Nghe nói tam muội có nhã hứng ghé qua bắt tỉ phu ta đến đón tiếp” tử y nam nhân bất tắc dĩ cạo cạo sống mũi. Nào Dịch Kiếm Phong hắn muốn đến phá chuyện nhà người khác, tại tiểu bạch thỏ của hắn nằng nặc đòi gặp muội muội, ai…. thật hết cách nhất vợ nhì trời mà.

“Cám ơn thịnh tình của đại tỉ phu, nhưng ta và tướng công còn có việc sau này có thời gian ghé qua thăm hỏi đại tỉ, cùng tam gia gia và tam nãi nãi”

“Vậy cũng được, nhưng tam muội lại đây ta nói nhỏ..” Dịch Kiếm Phong ngoắc ngoắc Tri Hoạ đến gần liếc vào bên trong nhà tre rồi thì thầm.”Tam muội, đừng nên chơi với mị dược như thế sau này rất dễ bị…..liệt. Thiệt thòi về phần muội mà thôi”

Tri Hoạ nghe nói xong mặt đỏ tía tai, dùng ánh mắt hình viên đạn nhì Dịch Kiếm Phong”Chuyện nhà ta ai cần ngươi lo, ngươi mà còn nói lung tung ta mách tỉ tỉ về lịch sử phong lưu của ngươi”

“Tam muội, nãi nãi của ta xin muội đấy Tâm Nhi mà nghe phong thanh gì thì ta có nước chết”

“Vậy tốt nhất, tỉ phu mau đi đSương sớm chờn vờn trên mặt biển, mang lại một quang cảnh nhuốm đầy u tịch. Một áo lam nhạt nam tử mờ nhạt như làn khói bước xuống thuyền, dương mắt nhìn quanh quất.

“Minh chủ ngài đã trở lại”

“Ân” áo lam nam tử khẽ đáp , xoay người lên ngựa phóng xuất.

…………….

….

Võ lâm minh chủ Dương Tri sau một năm mất tích đột nhiên xuất hiện không chánh khỏi gây xôn xao, từ rất sớm một số nhân sĩ võ lâm đã đến trước cửa Võ Lâm Minh để nghênh đón.

“Minh chủ đã về đến” bỗng có tiếng người hô to. Theo sao là cả một đại phong cảnh, xem không đẹp không ăn tiền. Bạch mã tinh khôi cõng trên lưng tuấn dật bất phàm chủ nhân, một thân áo lam huyễn hoặc như tung sơn lưu thuỷ. Không mang vẻ đẹp ngấu nghiến tâm can người ta như Đông Phương Vô Song, Dương Tri minh chủ ví như một làn nước trong trên đỉnh tuyết sơn không ai xứng đáng làm vẩn đục, chỉ có thể nhìn mà tôn thờ.

Mộ Dung Tri Hoạ tức Dương Tri minh chủ xuống ngựa chán ghét nhìn một lũ có ánh mắt như lang đói kia. Thật là tức chết a, tại sao ta giả nam trang lại được hoan nghênh đến vậy. Còn khi là nữ nhân cả phu quân tân hôn cũng không thèm nhìn mặt đã trốn mất. Vô Song ca lo mà cầu trời đi,đừng để ta tìm được huynh…

Nghênh ngang đi vào cửa lớn Võ Lâm Minh sơn trang, Tri Hoạ thoải mái ngồi trên bảo toạ của minh chủ nhìn lũ bị thịt kia từ từ ổn định, mới uy quyền lên tiếng.

“Các vị đã lâu không gặp, đại gia vẫn khỏe chứ?”

“Tại ơn minh chủ đều tốt cả”

“Vậy thì tốt” Tri Hoạ gật gù ra vẻ hài lòng.”Ta có một việc muốn hỏi”

“Minh chủ khách sáo”

“Tông tích của Đông Phương Vô Song” Giọng minh chủ bỗng nhiên trầm xuống, khiến bà con lạnh toát xương sống. Không phải đại công tử đã thành thân rồi sao, minh chủ còn ghi hận chuyện xưa hay sao.

“Dạ đại công tử có đến Võ Lâm Minh một lần, sau đó liền rời đi nghe nói là đến Cung Sơn..” một vị đại hiệp khom lưng bẩm báo, mà trán toát mồ hôi lạnh. Biểu hiện của minh chủ hôm nay thực đáng sợ a.

“Cung Sơn? Bản doanh của Thiên Tầm Môn?” Lạnh buốt thanh âm rít lên, làm toàn gia hồn phách đều lìa khỏi xác bay lơ lửng một hồi mới chầm chậm hồi thần đã không thấy bóng dáng minh chủ.

Dĩ nhiên là huynh lại mò đến chỗ yêu nữ đó, dám bỏ tân nương lại trong tân phòng mà chạy đến Thiên Tầm Môn. Vô Song ca lần này huynh chết chắc…. Ta sẽ cho huynh thử tư vị chết không bằng sống là như thế nào.

Đông Phương Vô Song đang ngao sơn ngoạn thuỷ bỗng đánh một cái rùng mình cùng vài cái ách xì liên tục, không phải bị nhiễm phong hàn rồi chứ.

—————–

Cung Sơn đỉnh núi xanh mượt lãng đãng bạch vân, hồng đượm hoa đào nở rộ tản mạn phủ bóng tuý nhân. Đông Phương Vô Song bồng bềnh một thân nguyệt nha y phục, tay ôm vò nữ nhi hồng thơm ngát ngồi tựa một gốc đào cổ thụ, phóng thái tuấn dật phóng khoáng như tửu tiên. Thê lương ngâm thơ vịnh từ, nhìn cảnh nhớ người.

Hồng tửu, lục sơn hồng bạch bạch,

Hồng phấn anh đào lại khai

Miên miên si tỉnh một câu ước.

Ước nguyện còn đó, hỏi còn đâu anh đào.

Năm trước hắn còn cùng Tri đệ uống nữ nhi hồng nơi đây vui vẻ biết bao, giờ lại mỗi người đôi ngả. Tri đệ lúc này đệ ở đâu, ta chỉ cầu mong nhìn lại đệ một mặt bắt ta làm trâu làm ngựa cũng được.Đứng bắt ta tìm kiếm vô vọng nữa được không.

“Yêu, ai đây? Chẳng phải Đông Phương công tử?” Một giọng ươn ướt, ẻo lả thong thả xuất hiện.

“Lam Kiều? ngươi muốn chết sao?” Đông Phương Vô Song nhếch mép khinh bỉ nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt.

“Ta còn yêu đời lắm mà. Hay ta cùng uống rượu giải sầu với công tử nhé?” Lam Kiều như rắn mình dây quấn vào thân hình Vô Song.

“Ngươi hại ta như vậy còn chưa đủ sao?” Đông Phương Vô Song chua chát lách mình ra khỏi cơ thể dây leo của Lam Kiều.

“Ai nha, đâu phải ta cố ý, ta đâu biết Dương minh chủ cũng thích ta”

“Ai nói ta thích ngươi?” gió núi lành lạnh mang theo giọng âm hồn của ai đó.

“Tri đệ” Đông Phương Vô Song như đỉa phải vôi dãy nảy khi bóng dáng màu lam nhàn nhạt dần hiện rõ.

“Dương minh chủ, lâu không gặp. Lam Kiều ngày nhớ đêm mong ngài rất nhiều nga” Lam Kiều uốn eo thân hình hồ lô đứng lên chuẩn bị áp sát Mộ Dung Tri Họa.

Thấy điệu bộ của ả yêu nữ, khiến Tri Hoạ thấy buồn nôn. Không biết nàng bị ngu ngốc chỗ nào mà khi nhìn thấy con yêu nữ lấy cả thiên hạ làm chồng này quấn quý lấy Vô Song ca là bao nhiêu máu nóng đều bốc lên đầu. Một năm trước có lẽ nàng chưa hiểu là tại sao, nhưng sau khi được nhị tỉ khơi thông náng mới biết đó là ghen. Nếu biết sớm một năm trước nàng đã không dại dột bỏ đi, vẫn ở cạnh huynh ấy song tê song túc thì đâu ra cớ sự này.Tất cả là tại ả, hôm nay ta sẽ tổng công báo thù.(Tác giả:Tri Họa có họ hàng với Hoạn Thư kakakak…tên chỉ khác 1 chữ “n”)

“Lam cô nương thật có tình với ta sao?” Tri Hoạ mỉm cười rất ưa là có phong thái của một công tử đa tình.

“Tình ta sâu tựa biển, đang đợi Dương minh chủ đây” Không hiểu có nữ nhân nào mặt dày như ả không nữa dám nói những lời ghê tởm đó ra miệng(có thể chỉ có mẫu thân của ta hay mẹ chồng ta, nhưng hai người đó thật sự là….có phần hơn chứ không kém)

“Tấm chân tình của Lam cô nương thật đáng khắc cốt ghi tâm.Nhưng rất tiếc….ngươi không phải loại hình mà ta thích”

“Cái gì?” Làm Kiều thực sự bị đả kích. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có nam nhân nào dám nói không thích ngoại hình của nàng. Nàng là Lam Kiều từng là đệ tử nhập môn của Mị Hoa Cung chủ, mị thuật cũng thuộc hàng nhất nhì võ lâm.Nhưng Mị Hoa Cung Chủ cũng thật tuỳ hứng tự dưng đòi truyền vị cung chủ xưa nay chỉ truyền nữ cho quý tử Dịch Kiếm Phong một nam nhân, với ly do hết sức thuyết phục là cần nhiều thời gian để chăm sóc phu quân. Lam Kiều sao có thể cam tâm, nàng dở mọi loại mị thuật mê hoặc thiếu chủ cũng không thành công cuối cùng lại thua con ngốc nhà Mộ Dung(tức đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung Tri Tâm). Quá phẫn uất Lam Kiều rời khỏi sư môn, lập nên Thiên Tầm Môn ra sức câu dẫn nam nhân trong thiên hạ.

“Ngực quá lớn, mông không hợp tiêu chuẩn, nhìn trước nhìn sau chỉ như cái hồ lô đựng rượu rẻ tiền” Tri Hoạ nhìn lướt từ trên xuống dưới Lam Kiều dáng vẻ đánh giá như mua trâu nái về cày.(Tác giả: theo quan niệm của các cụ trâu nái cày rất khỏe…).

“Chẳng hay Dương minh chủ thích loại hình nào?”Lam Kiều cố nén cơn giận đang trực trào ra.

“Thanh mảnh, tao nhã, e ấp thẹn thùng, quan trọng là tuổi tác không được quá lớn…”Tri Hoạ cố gắng ngân dài câu cuối nhấn mạnh tăng đòn đả kích. Có nữ nhân nào không sợ già, sợ xấu chứ? Nhưng thời gian là thứ vô tình dù là đệ nhất mĩ nhân cũng có ngày hoa tàn hương phai. Thử xem yêu nữ ngươi còn đứng vững được bao lâu.

“Ngươi..ngươi.. ta chỉ mới đôi mươi sao gọi là già”

“Đôi mươi? Ta nói ngươi nghe năm đó mẫu thân ta đôi mươi thì ta đã tròn năm, mà trước ta còn hai vị tỉ tỉ. Như vậy Lam môn chủ có thể nói cũng thuộc loại hoàng hoa khuê nữ, độc thù phòng khuê, cả đời thủ tiết, hiếu thuận song thân”(Nói toẹt ra là ế chổng vó không ai thèm rước).

Tri Hoạ tung cú nốc ao cuối cùng khiến Lam Kiều xiểng liểng ngã gục. Chỉ còn biết hét lên điên loạn vò đầu bứt tóc bỏ đi. “Beng” hiệp này Dương minh chủ toàn thắng.

“Tri đệ” Vô Song ca nãy giờ bị bỏ quên ruốc cuộc lên tiếng.

“Còn huynh theo ta” Tri Hoạ nheo mắt nhìn tội phu trước mặt âm hiểm lên tiếng, rồi quay mình rời đi.

Hai người đến một gian nhà tre nhỏ, Đông Phương Vô Song không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau. Tri Hoạ nhàn nhã ngồi xuống bàn trúc đơn giản, đã bày sẵn một bình rượu men lam thơm ngát.

“Tri đệ nghe ta giải thích….” Đông Phương Vô Song quỳ xuống mắt rưng rưng nói.

Tri Hoạ nhìn vẻ mặt hối lỗi của Vô Song mà suýt bật cười, không ngờ đại công tử cao ngạo phong lưu đánh nát tim bao kẻ hồng nhan. Nay lại quỳ dưới váy nàng cầu xin, a quên bây giờ nàng không mặc váy. Thôi quên đi dù sao đây cũng là một thanh tựu để đời nha, sau này có cái kể cho con cháu.

“Những lời huynh nói trước đây, huynh không quên chứ”

“Không ta không quên, ta thích đệ cả đời này ta chỉ muốn duy nhất ở bên cạnh đệ”

“Ta là nam nhân”

“Nam nhân thì sao chứ, chỉ cần là đệ nam nữ không quan hệ” (ý nói nam nữ ta đều ăn tuốt).

“Còn những mĩ nhân của huynh đâu?”

“Ta thề từ ngày rõ ràng tình cảm với đệ ta không chạm đến một ngón tay của nữ nhân” Vô Song thành thật thú tội.

“Về chuyện tha thứ cho huynh ta có thể xem xét” Tri Hoa mở chiết phiến phe phảy giáng vẻ ban ơn như thiên sứ, khiến Đông Phương công tử ngất ngây còn gà tây.

“Thật Sự?”

“Thật”

“Tri đệ ta yêu ngươi” Đông Phương Vô Song mừng húm, khổ nhục kế thi triển chưa được một nửa đã thành công. Hân hoan nhào đến định ôm mĩ nhân vào lòng ai dè…..

“Khoan…. Trước hết huynh phải tỏ thành ý đã”

“Đệ muốn huynh phải làm sao?” Vô Song cụt hứng tiu nghỉu.

“Uống ly rượu trên bàn đi, nói trước trong đó có chứa Hạc Đỉnh Hồng(một loại kịch độc).Nếu huynh uống ta sẽ tha thứ cho huynh” Tri Hoạ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì vạn phần hi vọng.

“Được ta uống” ánh mắt Đông Phương Vô Song loé lên một ánh quang mang, điềm nhiên nâng chén uống cạn, bạc môi quyến rũ thanh thản cười khiến Tri Hoạ nhỏ bé nhà chúng ta bị mê hoặc.Có trách chỉ trách mị thuật của Đông Phương công tử quá cao siêu làm sao tiểu Tri nhà chúng ta không đổ.

“Vô Song ca, tại sao huynh…..” Tri Hoạ mắt ngấn lệ.

“Chỉ cần đệ muốn, ta có thể làm tất cả” Đông Phương Vô Song ôn nhu ôm Dương Tri vào lòng.Cánh mũi phập phồng hít ngửi mùi thơm hoa cỏ nhè nhẹ mà hắn nhung nhớ lâu nay, tận hưởng cảm giác mềm mại ấp áp của cơ thể người ấy. Thật lạ đệ ấy là nam nhân mà cơ thể còn nhuyễn mịn hơn cả nữ nhân. Tri đệ cuối cùng đệ cũng quay trở về trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ để đệ rời đi lần nữa. Cả đời đệ phải ở bên cạnh ta, đó là việc Đông Phương Vô Song này đã định ông trời cũng không thể cãi.

“Tri Nhi, ta yêu đệ…” chậm rãi mơn man cánh môi mọng đỏ thơm ngọt hơn anh đào, Đông Phương Vô Song không ngăn được dục vọng đang trào dâng bên trong. Đối với hắn Tri Nhi như một thứ thuốc phiện đã nếm một lần thì vĩnh viễn không muốn tách ra.

“Vô Song ca….” Tri Hoạ nỉ non chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện của Đông Phương công tử.

“Ân..”

“Trong rượu….trong rượu không phải Hạc Đỉnh Hồng…”

“Ân ta biết”

“Huynh biết?” ánh mắt mê mang của Tri Hoạ chợt mở to.

“Đệ sẽ không nỡ… với ta đâu..” Vô Song ngừng dây dưa với cái miệng nhỏ, cạ cạ đầu mũi vào cánh má hồng phấn lông tơ của Tri Hoạ thích thú cười khẽ.

“Nhưng trong rượu có mị dược” Tri Hoạ nghiêm túc nói.

“Mị dược?”

“Đúng, huynh từ từ hưởng thụ đi…” Tri Hoạ cười nhạt, nhanh như chớp điểm huyệt biến Vô Song thành người gỗ, ném lên giường, cười duyên rồi bỏ đi để mặc tên háo sắc thống khổ muốn chết mà vô phương giải quyết. Vô Song ca đừng trách ta là do huynh tự chuốc lấy, coi như trả nợ phong lưu đi.

“Ai, mau ra đi” Tri Hoạ bước ra ngoài đăm chiêu nhìn rừng đào đỏ hồng.

“Tam muội, như vậy có hơi quá không?” Tử y nam tử, tiếu như xuân phong , duyên dáng khuôn mặt hài hoà cùng tráng kiện thân thể búng mình nhảy xuống từ một cành anh đào.

“Đại tỉ phu, sao rảnh rỗi mà đến đây?.Không lo ở nhà chuẩn bị rước thê nhi về Mị Hoa Cung sao?”

“À, Tâm Nhi đã về đến Mị Hoa cung do đường xa mệt mỏi đang nghỉ ngơi.Nghe nói tam muội có nhã hứng ghé qua bắt tỉ phu ta đến đón tiếp” tử y nam nhân bất tắc dĩ cạo cạo sống mũi. Nào Dịch Kiếm Phong hắn muốn đến phá chuyện nhà người khác, tại tiểu bạch thỏ của hắn nằng nặc đòi gặp muội muội, ai…. thật hết cách nhất vợ nhì trời mà.

“Cám ơn thịnh tình của đại tỉ phu, nhưng ta và tướng công còn có việc sau này có thời gian ghé qua thăm hỏi đại tỉ, cùng tam gia gia và tam nãi nãi”

“Vậy cũng được, nhưng tam muội lại đây ta nói nhỏ..” Dịch Kiếm Phong ngoắc ngoắc Tri Hoạ đến gần liếc vào bên trong nhà tre rồi thì thầm.”Tam muội, đừng nên chơi với mị dược như thế sau này rất dễ bị…..liệt. Thiệt thòi về phần muội mà thôi”

Tri Hoạ nghe nói xong mặt đỏ tía tai, dùng ánh mắt hình viên đạn nhì Dịch Kiếm Phong”Chuyện nhà ta ai cần ngươi lo, ngươi mà còn nói lung tung ta mách tỉ tỉ về lịch sử phong lưu của ngươi”

“Tam muội, nãi nãi của ta xin muội đấy Tâm Nhi mà nghe phong thanh gì thì ta có nước chết”

“Vậy tốt nhất, tỉ phu mau đi đi trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.

“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm Phong đường đường Mị Hoa cung chủ chật vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.

trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.

“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm Phong đường đường Mị Hoa cung chủ chật vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.

i trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.

“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm Phong đường đường Mị Hoa cung chủ chật vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.

đường đường Mị Hoa cung chủ chật vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.