Biết tin Ngọc Lưu hôm nay muốn tới Thiên Ninh tự dâng hương, nội tâm Vi Miễn hưng phấn không thể nén xuống. Người kia cũng giống như mình, vô thần vô đạo, làm gì có chuyện kính phật thắp hương?

Đầu tiên, Vi Miễn nhận thấy dường như Ngọc Lưu đang tính toán gì đó. Y tới sớm, ngồi trên trà lâu đối diện Thiên Ninh tự. Từ chỗ ngồi của y có thể chậm rãi chờ con mồi của mình xuất hiện.

Quả nhiên, y thấy được trò hay. Người tốt nổi danh thành Thượng Hòa đụng ngã nam nhân lòng dạ tàn nhẫn có bề ngoài vô hại này. Màn kịch này hay đây.

Phương thức biểu đạt sự hưng phấn của Vi Miễn chính là đánh gãy một chân Ngọc Lưu. Năm đó, chính cái chân này đã hại chết một thiếu niên, làm cho y đối Ngọc Lưu nhớ nhung suốt năm năm. Năm năm qua, mỗi lần nhớ tới hắn, Vi Miễn liền hận không thể ngay lập tức được nhìn thấy Ngọc Lưu. Ý niệm này tra tấn tim y đến nhức nhối.

Y muốn Ngọc Lưu phải lấy đau đớn bù đắp đau đớn, có thế mới an ủi được tình cảm y tưởng niệm hắn suốt năm năm trường.

Nhìn Ngọc Lưu đau đến ngất xỉu, Vi Miễn lần đầu tiên trong năm năm lộ ra nét mặt tươi cười như được giải thoát. Năm ngón tay như bạch ngọc mơn trớn khuôn mặt trắng bệch của Ngọc Lưu, thấp giọng nói: “Ngươi không bao giờ … có thể làm ta đau lòng nữa, bởi vì...... từ giờ trở đi, ngươi thuộc về ta.”

Hai tay sáp đến thân thể phía dưới Ngọc Lưu, bồng hắn bế đứng lên, Vi Miễn lúc này mới phát giác thể trọng nam nhân có dáng người thon dài mà cao gầy này nhẹ đến bất khả tư nghị, quả thực không giống thân thể nam nhân, nữ nhân cao bằng hắn không biết chừng còn nặng hơn mấy phần. Có lẽ nhờ nguyên nhân này, Ngọc Lưu mới có thể khiêu vũ nhẹ nhàng như thể gió thổi mây bay.

“Chúng ta về nhà.”

Nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng bệch, Vi Miễn bước ra khỏi y quán.

Ngọc Lưu không biết mình hôn mê bao lâu. Khi tỉnh lại, hắn cũng không vội mở mắt. Nhiều năm dưỡng thành thói quen phải biết hoàn cảnh của mình trước rồi mới làm gì thì làm. Chăn đệm dưới thân êm ái dị thường, chóp mũi ẩn ẩn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt. Đây chính là loại huân hương cao cấp nhất, không phải nhà bình thường nào cũng có thể có.

Hắn đã không còn trong y quán, cũng không bị đuổi về nam quán. Như vậy, nơi này là Lục phủ hay Thủy Hội viên mà Vi Miễn tạm cư? Ôm một tia hy vọng trong đầu, Ngọc Lưu chậm rãi mở hai mắt. Đồ đạc bày trí trong nhà cao quý mà không xa hoa, tinh xảo mà không rườm rà, màn che rủ xuống chính là loại tơ lụa thượng đẳng, gió ngoài cửa sổ khẽ lay động, nhẹ nhàng phất phơ.

Trong gió mang theo hơi nước.

Quả nhiên, trên đời này không có gì gọi là may mắn. Hơi nước rõ ràng thế này, bên ngoài hẳn phải có một cái hồ lớn. Trong thành Thượng Hòa, chỉ có tại Thủy Hội viên mới có hồ lớn như vậy.

Cố gắng hít sâu một hơi, bình ổn cảm giác uể oải vì việc sắp thành còn bại, Ngọc Lưu tự nhủ, không cần gấp, có thể còn cơ hội, vẫn chưa tới mức hỏng bét hết cả. Có lẽ, vị Giám sát Ngự Sử kia đối với mình chỉ là cảm giác đùa bỡn nhất thời. Chuyện này trong nam quán, hắn gặp nhiều rồi. Quan to quý nhân, phú thương hào cường, nhìn thuận mắt nam kĩ nào sẽ mang về đùa bỡn một phen. Lâu thì hai, ba tháng, chóng thì hai, ba ngày, sẽ lại thả đi.

Trên đùi phải truyền đến từng trận đau đớn làm cho Ngọc Lưu không tự chủ được mà tim đập nhanh mấy nhịp, thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run lên.

Vi Miễn thật ác độc.

Không biết vì sao, trong cơn hoảng sợ dồn dập, Ngọc Lưu đột nhiên nhớ tới Ngọc Cẩn – thiếu niên năm xưa cùng hắn hầu hạ đệ nhất vũ kỹ Ngọc Hàm của nam quán. Thời đó, theo lý mà nói, Ngọc Cẩn là sư huynh, Ngọc Hàm là sư phó của hắn.

Phương danh:

Ngọc Cẩn (玉瑾): tên 1 loại ngọc quý

Ngọc Hàm (玉函): Hàm trong “hàm chứa”