Tan cuộc.

Lúc lên xe ngựa, Vi Miễn giống như không còn chút tức giận nào, ôm Ngọc Lưu, cười nói: “Sau khi ta chấp chưởng Vi gia, ngày càng cảm thấy nhàm chán, không có việc gì làm, muốn chơi đùa một chút cho đỡ tịch mịch, cùng người đấu nhau, thực vui vô cùng, chỉ tiếc những người này không chịu nổi một kích, không thể tận hứng a......”

Ngọc Lưu lúc này không dám phản bác, Vi Miễn hỉ nộ khó dò, đang định nói vài câu lấy lòng thì nghe tiếng động mơ hồ từ dưới đất vang lên, xe ngựa xóc một cái, một trận gió thổi mở mành xe, ngoài ý muốn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, Ngọc Lưu không khỏi ngẩn ra.

Là Bạch Ninh, đứng dưới một tàng cây, đối hắn vẫy tay.

Đã lâu không gặp người trong nam quán, lúc này liếc thấy, lại có vài phần cảm giác thân thiết. Trước kia hắn và Bạch Ninh không có nhiều giao tình, vài phần thân thiết này liền có chút hoang đường. Trước đây, tam đại hồng bài trong nam quán cùng nhau gay gắt tranh đấu nhiều năm, ai cũng siêu quần xuất chúng, chỉ là mỗi người một sở trường, thủy chung bất phân thắng bại. Hiện giờ hắn rời nam quán, không biết tiểu quan mới nổi có quyết tranh hơn thua hay không, lại càng không biết tương lai có ai nhớ đến người kia không.

Nghĩ đến người kia, gương mặt Ngọc Lưu lộ ra vài phần ảm đạm. Trong lòng âm thầm ngưỡng mộ nhưng rồi lại ích kỷ tố giác khiến người đó phải vong mạng. Từ cái đêm vô tình gặp gỡ, Ngọc Lưu đã vô số lần huyễn tưởng người kia từng tuyệt đại tao nhã như thế nào. Buổi đêm mù sương ấy, người kia cho hắn một cơ hội, hắn đã nắm chắc lấy, đem tính mạng người đó thành bàn đạp nhảy khỏi hố lửa.

Hắn thật sự không phải là người tốt, cho nên...... Nhân tố sự, thiên tại khán, bất thị bất báo, thì hậu vị đáo (Người làm việc, trời xanh xem, không phải không có quả báo, chỉ là chưa đến lúc). Gặp phải con sói Vi Miễn thích nắm vận mệnh người khác trong tay, thực là vận mệnh báo ứng hắn, tự do mà hắn khao khát ngày càng xa vời, cùng Vi Miễn dây dưa, bất tri bất giác càng ngày càng trở nên khăng khít.

Đối với Vi Miễn, Ngọc Lưu cảm thấy sợ hãi, không phải chỉ là vì Vi Miễn thủ đoạn tàn nhẫn, càng sợ chính là ở cùng hắn một thời gian, cảm giác khủng hoảng cơ hồ không thở nổi, giống như bị sóng lớn bao lấy ngày càng trầm sâu.

Hắn mơ hồ nhận thức nguồn gốc cảm giác khủng hoảng này nhưng lại không nguyện ý nghĩ sâu xa hơn. Vô luận như thế nào, Vi Miễn trước sau không phải nam nhân để giao thác chung thân, chỉ có thể tạm thời dựa vào. Nếu thật sự đem toàn bộ thể xác và tinh thần giao thác, chỉ sợ đến cuối cùng chết cũng không hiểu tại sao.

“Xảy ra chuyện gì?”

Vi Miễn phát hiện Ngọc Lưu sắc mặt thay đổi vi diệu quái dị, quét ánh mắt sang bên cũng thấy được Bạch Ninh, nhưng lúc này Bạch Ninh đã buông tay, xoay người rời đi. Khi Vi Miễn nhìn đến thì chỉ còn thấy một bóng người thanh lệ.

Ngọc Lưu kinh ngạc nhìn Vi Miễn trong chốc lát, giống như nhận mệnh, hắn nhắm mắt, đột nhiên cười, nói: “Không có gì, chỉ là thấy một người quen cũ. Vi gia, chúng ta về nhà đi.”

Nghe được bốn chữ “Chúng ta về nhà”, Vi Miễn thần sắc buông lỏng, tâm tình tốt lên, cười nói: “Hảo, về nhà, nghỉ ngơi mấy ngày, ta muốn đi xem xét một số nơi, ngươi một mình trong viên cũng không có việc gì làm, chi bằng qua thăm những bằng hữu trước kia. Ta đi năm ngày, sau đó quay lại, chúng ta khởi hành về nhà.”

Ngọc Lưu đầu tiên là sửng sốt, chợt kinh ngạc nhìn chằm chằm Vi Miễn. Hắn nói về nhà, chính là chỉ Thủy Hội viên mà thôi, “về nhà” theo lời Vi Miễn, chẳng lẽ là...... Muốn dẫn hắn về Vi gia?

“Đừng dùng loại ánh mắt này câu dẫn ta, hay là...... Ngươi hy vọng ta hiện tại sẽ làm ngươi?” Vi Miễn đột nhiên cười xấu xa đứng lên, “Từ đây về đến viên vẫn còn một đoạn đường, thời gian hẳn là đủ làm một lần...... Bất quá, chỉ làm một lần, không thể tận hứng a......”

Ngọc Lưu bỗng nhiên mặt đỏ lên, hừ một tiếng xoay người sang chỗ khác, không ngờ Vi Miễn thò tay vào vạt áo hắn dò xét, cách một tầng trung khố, trắng trợn mò mẫm.

“Sắc lang!”

Ngọc Lưu nguyên còn muốn phớt lờ ve vãn của Vi Miễn, làm trong xe ngựa hay trong phòng, hắn cũng không quá để ý, nhưng nhìn đến bộ dáng cười xấu xa của Vi Miễn, Ngọc Lưu không muốn thỏa mãn y. Ngọc Lư con mắt vừa chuyển, trên mặt lộ vẻ tươi cười, vừa mê ly vừa quyến rũ.

“Vi gia, xem ngài gấp chưa kìa, ở trong này làm, dơ quần áo, cứ thế trở về viên, không phải khiến bọn hạ nhân chế giễu? Vẫn là để ta tới hầu hạ ngài, bảo đảm ngài tận hứng, cũng sẽ không ô uế quần áo.”

Ngọc Lưu không phải tiểu bạch thỏ ôn thuần, hắn chính là một con chó biết cắn người, tuy rằng không dám cắn chủ nhân, nhưng cũng không đại biểu hắn ôn thuần ngoan ngoãn. Chẳng qua hắn có thói quen đeo lên chiếc mặt nạ ôn nhu, che giấu lợi nha bên dưới.

Vi Miễn bị lừa, có lẽ là do tâm tình tốt chưa từng thấy, cũng có thể là cố ý dung túng Ngọc Lưu. Tóm lại, y cười cười, đem quyền chủ động giao cho Ngọc Lưu mà quên mất lần đầu tiên y gọi Ngọc Lưu thị tẩm đã bị kỹ xảo của Ngọc Lưu hoàn toàn chinh phục, mà khi đó đùi phải Ngọc Lưu chưa khỏi thương thế, nói cách khác...... Ngọc Lưu lúc ấy chưa dốc toàn lực.

Lúc này, xe ngựa đã tới bên ngoài Thủy Hội viên, đậu ước chừng hai canh giờ, theo trong xe ngựa loáng thoáng truyền ra tiếng thở dốc, khiến người ngoài xe nghe được mặt đỏ tai hồng, một đám lau mồ hôi nhưng không có ai dám tiến lên phá đám chuyện tốt của giám sát Ngự Sử đại nhân.

Cuối cùng, Ngọc Lưu ra lệnh cho xe ngựa trực tiếp kiệu vào Thủy Hội viên.

Nghe nói, xe ngựa sau khi vào Thủy Hội viên, tiến thẳng để Họa Ảnh hiên.

Có người thấy, giám sát Ngự Sử đại nhân tựa hồ là được Ngọc Lưu dìu xuống xe.

Còn có người thấy, lúc ấy giám sát Ngự Sử đại nhân giống như chân nhuyễn vô lực, đi đứng liêu xiêu, cơ hồ bị nửa ôm nửa kéo tha đi.

Lại nói tới...... Tóm lại, suốt cả ngày hôm sau, không ai gặp qua Vi Miễn, nhưng thật ra thực đơn tại trù phòng đều đổi thành dược thiện tráng dương bổ thận.