Quả xứng là người mang đi từ Vi gia, hiệu suất làm việc của Tiểu Vân cao kinh người, so với Dược nhi thì khỏi phải nói. Ngọc Lưu vừa phân phó một lát đã thấy mấy tiểu tư
(gã sai vặt) nâng nước ấm vào phòng cách vách, dáng vẻ đối với hắn không giống như lúc trước.
Thẳng đến lúc này, Ngọc Lưu mới chính thức cảm nhận địa vị của mình so với tưởng tượng còn cao hơn rất nhiều. Đúng rồi, Vi Miễn đem thiếp thân nha hoàn đến hầu hạ hắn, tự nhiên coi hắn là người một nhà.
Bị một con sói xem thành đồng loại, Ngọc Lưu không biết nên cười hay nên khóc. Vi Miễn quá đề cao hắn rồi, hắn nhiều nhất cũng chỉ là một con chó vì sinh tồn mà không thể không cắn người nhưng có Vi Miễn trước mặt, hắn ngay cả cẩu nha (răng chó) cũng không dám lộ ra.
Tắm rửa xong, thay một thân quần áo sạch sẽ, Ngọc Lưu lững thững dạo bên hồ, tới khu tàn viên cháy đen. Không khí tựa hồ vẫn còn một cỗ mùi khét, tiểu lâu tinh xảo hồng tường lục ngói ngày xưa giờ chỉ còn mấy cái cây cháy đen thui không nhìn ra tướng mạo, có thể tưởng tượng được ra trận hỏa hoạn đó lớn mức nào.
Này không phải cháy bình thường, Ngọc Lưu từng biết qua một nam hài không chịu làm nam kỹ, tự giam mình vào sài phòng
(phòng chứa củi) một phen hỏa thiêu. Thế mà đến cuối cùng bất quá cũng chỉ thiêu hủy nửa gian phòng ở. Gian gần Thủy Tiểu trúc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tiền hậu cũng có hai tiến viện, sao có thể như vậy cháy sạch chỉ còn một mảnh đất khô cằn cùng mấy cây khô đét.
Hỏa hoạn đêm hôm đó, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nghi vấn này giống như con rắn ngọ nguậy trong lòng Ngọc Lưu. Đáng giận thật, nha hoàn Tiểu Vân này cũng không phải đèn cạn dầu
(ý nói có năng lực), cư nhiên nói một câu không biết. Có lẽ hắn nên tìm hiểu một chút.
Đang suy nghĩ miên man, khóe mắt bỗng nhận ra một bóng người từ nguyệt môn biên (cửa hình tròn) xuất hiện, không phải Vi Miễn cao cao tại thượng thì là ai? Ngọc Lưu đang muốn tiếp đón, vai phải lại bị người nhẹ nhàng vỗ, hắn cả kinh “A” một tiếng, xoay người lại đã thấy Vi Miễn hướng hắn cười.
“Dọa ngươi?”
“Không, không có.” Nhanh chóng thu liễm vẻ mặt chấn kinh, Ngọc Lưu lộ ra thần tinh thản nhiên trước sau như một, tươi cười: “Vi gia sao không ngủ thêm một lát?”
Vi Miễn vòng tay ôm hắn, thân mật cười nói: “Không ôm ngươi, ta sao ngủ tiếp được.”
“Lời tán tỉnh thật dễ nghe, nhưng ở chỗ này, rất sát phong cảnh.” Ngọc Lưu chỉ khoảnh đất khô cằn bên cạnh.
Vi Miễn cười lớn, vô cùng thân thiết xoa mũi Ngọc Lưu, nói: “Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi, nói loanh quanh làm gì, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng không nghe ra ý tứ trong lời nói của ngươi.”
“Ta cái gì cũng chưa hỏi, không biết cơ thể ta có mao bệnh gì mà ngủ liền mười ngày. Chuyện trong viên, ta với nha đầu Tiểu Vân giống nhau, không biết không hỏi không nghe không thấy, trong viên có sự vụ gì, Vi gia có sự vụ gì, không liên quan tới ta.”
Ngọc Lưu vùng vằng…, miệng nói không quan hệ nhưng ý giận dỗi cực kỳ rõ ràng, trong mắt Vi Miễn lại càng cười đến vui vẻ.
“Ngươi thỉnh thoảng nổi tính tình trẻ con cũng thực đáng yêu. Nhưng đừng nói ta và ngươi không có quan hệ, ta sẽ rất tức giận.” Vi Miễn ôm sát Ngọc Lưu, hôn lên môi hắn một cái: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì ghê gớm. Trưa mai ta mang ngươi đến một nơi ngươi đã biết.”
Ngày hôm sau, Vi Miễn ôm Ngọc Lưu đến khi mặt trời lên cao ba con sào mới dậy tẩy tẩy lộng lộng rồi ăn một chút. Ngoài viên đã sớm thắng sẵn xe ngựa, nghi thức cho Giám sát ngự sử sửa soạn đầy đủ, tả hữu đều có thân binh hộ vệ, tiền hô hậu ủng, đồng thanh hô lên một tiếng, rất là uy phong.
Kể từ khi rời nam quán, đây là lần đầu tiên Ngọc Lưu bước chân ra khỏi Thủy Hội viên.
Hai người lên xe ngựa, thả mành xuống, xe liền lắc lắc đi trước. Hai người trong xe tùy trứ lay động (bị xóc mà lắc lư theo), thân thể khó tránh khỏi xúc chạm. Vi Miễn xoài cả người áp lên Ngọc Lưu, mỗi lần xe xóc lên một cái lại tranh thủ ăn đậu hủ.
Ngọc Lưu vài lần chặn tay y nhưng đâu thể ngăn cản được Vi Miễn. Ngọc Lưu nhìn y cười như mèo ăn vụng cá, chỉ có thể bất đắc dĩ tảng lờ đi, không thèm tốn công oán hận y làm gì cho mệt, thế nhưng trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào. Đến tên ngốc cũng nhận ra hôm nay Vi Miễn đợi hắn, so với lúc trước thật là khác một trời một vực. Nếu không phải hồi đầu vừa gặp nhau Vi Miễn đã ra tay đánh gãy chân khiến Ngọc Lưu đến nay vẫn còn sợ hãi, đi theo Vi Miễn cũng không tồi.
Nguyệt môn biên: kiểu như thế này nè