“Dương tướng quân.” Sau khi chắp tay chào xong, Lê Quang Hào nhìn sang Trần cô nương. “Bang chủ.”

Trần Thúy Ngọc đang trò chuyện với phu quân mình. “Chuyện gì mà hớt hải vậy Lê đường chủ?”

Lê Quang Hào móc một mẩu giấy đưa cho Trần cô nương. “Có tin cấp báo từ quân thám mới gởi về.”

Trần cô nương đưa mẩu giấy cho phu quân của mình. Hai người cùng nhau đọc nội dung trong đó, Trần cô nương thì thất kinh, còn họ Dương thì thở dài đầy u sầu. Đúng lúc đó, Đỗ Bá Phương cùng Võ Quang Tuấn bước vào. Thấy không khí nặng nề, họ Đỗ chưa kịp mở lời thì đã được Trần cô nương đưa mẩu giấy cho đọc.

Đỗ Bá Phương lắc đầu. “Thời khắc đã đến.”

Võ Quang Tuấn nhíu mày. “Tên cẩu tặc đó triển khai giai đoạn tư rồi sao.” Họ Võ nhìn Dương Vũ. “Những gì ca ca dự đoán đã trở thành sự thật.”

Họ Dương nhìn sang. “Tuấn, đệ lấy giúp ca ca tấm bản đồ.”

Võ Quang Tuấn liền nhanh chóng quay lưng lấy tấm bản đồ đang cuộn tròn bỏ trong ống tre. Tấm bản đồ được làm bằng da dê, trên đó khắc vẽ chi tiết địa hình và các thành trấn. Họ Võ đi tới trải tấm bản đồ lên bàn, năm người sau đó tụm lại quan sát.

Dương Vũ nhìn vào bản đồ và chỉ tay vào chữ Cẩm Khê trấn. “Vũ Lệnh quân đã chiếm được Cẩm Khê trấn và đang tấn công các thành trấn xung quanh.” Y chỉ tay lên chữ Phú Lương. “Ở phía bắc, bọn chúng đã chiếm được Phú Lương. Còn phía đông.” Y chỉ tay vào chữ An Biên. “Bọn chúng đã chiếm được An Biên.”

Võ Quang Tuấn lên tiếng. “Vậy có nghĩa bọn chúng đồng loạt tiến quân từ ba phía.”

“Còn phía nam thì sao Dương huynh?” Đỗ Bá Phương thắc mắc.

Dương Vũ khẽ cười. “Ái Châu, Bình Kiều và các thành trấn lân cận vốn dĩ đã theo nhà họ Dương từ lâu. Về sau, họ thần phục Ngô Vương. Khi Ngô Vương mất, sự tranh quyền đoạt lợi diễn ra nhưng bọn họ quyết định trung thành. Hùng Thiên hội đã từng nhen nhóm ở đó nhiều lần nhưng đều gặp phải thất bại.”

Đỗ Bá Phương trầm ngâm. “Nếu bọn chúng triển khai Vũ Lệnh quân, nghĩa là những quân đoàn trấn giữ sẽ không dám gây khó dễ.”

Trần Thúy Ngọc lắc đầu mỉm cười. “Bọn chúng không phải là Vũ Lệnh quân thật đâu. Tất cả đều là giả mạo.” Cô nói. “Vũ Lệnh quân thật ra là một quân đoàn thực thể nằm dưới sự kiểm soát và quản lý của triều đình. Hiện tại đang được nắm giữ bởi Nam Tấn Vương.”

“Nghĩa là.” Đỗ Bá Phương ngạc nhiên.

Trần Thúy Ngọc gật đầu. “Vâng, bọn chúng giả mạo để tiến quân và nhiều quân tướng không biết điều đó, hoặc đã ngầm câu kết từ trước nên không hề có một hành động phản kháng nào.”

“Chúng ta có nên báo cho triều đình biết không?” Đỗ Bá Phương gợi ý.

Dương Vũ chống tay lên bàn nhìn bản đồ. “Triều đình trước sau gì cũng biết chuyện này. Chỉ là việc họ nhận tin báo và ra sắc lệnh phản chiến lại cho mọi người, chủ yếu dựa vào thời gian.”

“Giờ chúng ta nên làm gì đây?” Họ Đỗ nhìn mọi người.

Trần Thúy Ngọc đáp. “Trước hết ta nên tạm thời giữ bí mật với mọi người. Việc thông báo chỉ càng làm họ thêm sầu não mà thôi. Còn chúng ta nên tiếp tục chờ đợi thêm tin tức từ quân thám gởi về.”

“Bao lâu sẽ có vậy tỷ tỷ?” Họ Võ tò mò.

Trần Thúy Ngọc nhẩm tính. “Trước khi tin tức gởi về cho chúng ta, tất cả sẽ được gởi tới thành Đại La. Sau đó người của tỷ sẽ tập hợp, phân chia ra rồi mới gởi đi. Chưa kể nhiều khoảng cách quá xa, người của tỷ phải gởi trung gian qua nhiều thị trấn hoặc làng mạc.”

Dương Vũ khẽ cười. “Nghĩa là tỷ tỷ của đệ cũng không biết.”

Trần Thúy Ngọc liếc mắt đưa tay sang bếu bụng họ Dương. “Huynh vừa nói cái gì?”

Họ Dương hét toáng lên rồi nhìn Lê Quang Hào. “Lê đường chủ, huynh giúp đệ gởi mẫu tin này cho Dương đội trưởng nha.”

Lê đường chủ đáp. “Tiểu nhân đã rõ, thưa tướng quân.”

Một thời gian sau.

“Không xong rồi.” Đỗ Bá Phương cùng Lê đường chủ bước vào lều của họ Dương.

“Chuyện gì vậy Đỗ đệ?” Dương Vũ ngước mắt lên nhìn. Y đang bếu má phu nhân mình. Võ Quang Tuấn thì đang ôm cổ y.

Đỗ Bá Phương nín cười không nổi. “Đệ có làm phiền mấy người không?”

Trần Thúy Ngọc lúc này đang gối đầu lên chân của phu quân mình. “Có gì Đỗ đệ cứ nói đi.”

Lê Quang Hào chắp tay. “Có tin tức bên quân thám mới vừa gởi về.”

Mọi người nhanh chóng đứng dậy. Sau khi đọc xong, họ Dương trầm ngâm nhìn bản đồ. Võ Quang Tuấn thì thở dài, còn Trần Thúy Ngọc thì đưa mẩu giấy lại cho Đỗ Bá Phương.

“Không ngờ bọn chúng triển khai nhanh như vậy. Điều đó chỉ càng chứng tỏ một điều, bọn chúng đã ngầm câu kết từ trước.” Trần Thúy Ngọc khẳng định.

“Đệ nghĩ chúng ta nên thông báo cho mọi người.” Đỗ Bá Phương gợi ý.

“Tình hình có vẻ nguy hiểm cùng cực rồi.” Trần Thúy Ngọc nhìn Lê Quang Hào. “Chúng ta tìm được nơi ẩn náu của tên cẩu già đó chưa?”

Lê đường chủ lắc đầu. “Dạ chưa, thưa bang chủ.”

“Tên cẩu tặc đó di chuyển liên tục nên việc tìm kiếm hắn ta khó khăn cũng là việc dễ hiểu. Khi xưa đến đệ còn không thể nắm rõ được lịch trình của hắn. Huống gì.” Võ Quang Tuấn thở dài.

“Không bao lâu nữa, ba cánh quân của bọn chúng sẽ áp về Đại La.” Dương Vũ nhìn Lê Quang Hào. “Lê huynh thông báo triệu tập mọi người đến lều nghị sự giúp đệ.” Họ Dương nhìn họ Đỗ. “Bá Phương nói đúng, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý thôi.”

Một lúc sau tại lều nghị sự.

Đợi mọi người có mặt đông đủ, Đỗ Bá Phương liền trầm ngâm. “Bọn chúng đã triển khai giai đoạn tư rồi.”

“Kế hoạch này tóm lại là có bao nhiêu giai đoạn?” Nguyễn Phong Sơn nhếch môi.

Võ Quang Tuấn đáp thay. “Năm giai đoạn chính. Giai đoạn cuối cùng là tên nghĩa phụ sẽ xưng vương.”

Vài ngày sau, tin tức mới từ bên quân thám gởi về liên tục.

Họ Dương chỉ tay vào bản đồ. “Cánh quân phía tây đang bị cản lại ở Đường Lâm bởi người của Ngô lão gia. Điều này lý giải vì sao hôm qua họ lại đột ngột rút hết quân ở Đại La đi về phía tây.” Y đang ở lều nghị sự cùng với phu nhân, họ Võ và Đỗ Bá Phương.

Trần Thúy Ngọc thắc mắc. “Sao nghĩa phụ không gởi thư cầu viện tới huynh?”

Dương Vũ lắc đầu. “Chắc Ngô lão gia không muốn làm phiền huynh.”

Trần Thúy Ngọc nhìn phu quân mình. “Sát Thần quân đang ở phía bắc. Chúng ta có nên cản bọn chúng tiến về Đại La không?”

Họ Dương lắc đầu. “Không nên, lực lượng quá chênh lệch, e rằng sẽ khó giành phần thắng và hy sinh rất nhiều huynh đệ.” Họ Dương nhìn Lê đường chủ. “Lê huynh gởi tin cho Sát Thần quân và Sát Địa quân giữ nguyên vị trí giúp đệ.”

“Huynh muốn bọn chúng vượt qua phòng tuyến phía đông luôn ư?” Trần Thùy Ngọc ngầm đoán.

“Muội nói đúng. Huynh nghĩ trước sau gì bọn chúng cũng vượt qua Thuận Thành trấn thôi. Việc Sát Địa quân án ngữ ở ngoài thành Tiên Du sẽ kéo dài thêm thời gian, nếu bọn chúng xua quân lên đánh Tiên Du.” Dương Vũ trầm tư. “Chỉ cần Nam Tấn Vương còn đứng vững, cơ hội kêu gọi mọi người đồng lòng hiệp lực vẫn còn.”

Trần Thúy Ngọc nhìn vào bản đồ. “Nếu như cánh quân phía đông không xua quân lên Tiên Du.” Cô nhìn phu quân của mình. “Thì còn đường nào ngoài việc tiến về Đại La.”

“Trước giờ huynh vẫn đoán bọn chúng sẽ tiến về Đại La thôi. Cơ bản đây là yết hầu của mọi miền.” Dương Vũ thở dài.

Lê Quang Hào nói. “Mọi người đang đến.” Dứt lời y liền lui ra.

Đỗ Bá Phương tiếp tục mở đầu cuộc hội thoại. “Bọn chúng đã chiếm được hàng loạt thành trấn và đang tiến về đại la để tụ quân.”

Nguyễn Phong Sơn cảm thấy tức giận. “Mọi người dễ dàng đầu hàng như vậy sao?”

Đinh Nguyệt Hàn không ngờ được vào tình hình hiện tại. “Tại hạ cứ nghĩ bọn chúng mượn cớ điều động Võ Lâm Quân để đi đàn áp chúng ta. Nhưng không ngờ đó chỉ là cái cớ để đánh chiếm thành trì.”

Vài ngày sau.

Đỗ Bá Phương sau khi đọc tin báo xong thì nhìn Dương Vũ. “Đúng như những gì huynh dự đoán rồi.”

Trần Thúy Ngọc nói giọng buồn bã. “Nếu Đại La thất thủ, mọi việc xem như xong. Bọn chúng đã cắt ngang, xẻ dọc được giang sơn.”

Đỗ Bá Phương đề xuất ý kiến. “Chúng ta có thể ứng cứu Đại La.”

“Không dễ như vậy đâu Đỗ huynh.” Võ Quang Tuấn khẽ cười. “Nếu dễ như vậy thì mấy ngày nay Vũ ca ca đã không trầm tư suy nghĩ rồi.”

Trần Thúy Ngọc tiếp lời. “Muốn cứu Đại La, trước hết quân lực hai bên phải không được chênh lệch quá nhiều. Đằng này giữa chúng ta và bọn chúng là một trời, một vực. Nên vì không đánh trực diện được, chúng ta chỉ còn một cách tử thủ trong thành mà thôi.”

Đỗ Bá Phương như hiểu ra. “Có nghĩa Trần tỷ muốn nói chuyến đi lần này lành ít, dữ nhiều.”

“Một đi không trở lại.” Họ Võ bật cười như thể đó là chuyện thường.

Dương Vũ thở dài. “Chúng ta không thể bắt ép mọi người phải hy sinh cho một điều gì đó được.”

Đỗ Bá Phương đặt tay lên vai họ Dương như an ủi. “Dương huynh đừng quá u sầu. Chúng ta không thể bắt ép mọi người, nhưng chúng ta có thể cho họ sự lựa chọn. Còn việc đi hay không, quyết định vẫn nằm ở mọi người.”

Võ Quang Tuấn chem vào. “Cho dù mọi người đều đồng lòng ứng cứu Đại La, nhưng đó cũng chưa phải là tất cả vấn đề mà Vũ ca ca lo lắng. Nếu Đường Lâm thất thủ, ba cánh quân này hợp lại thì cho dù chúng ta có mười đầu, sáu tay cũng khó có thể cự lại. Chưa kể sau khi Đại La đẩy lùi được bọn chúng, rất có thể bọn chúng sẽ làm càn, khi đó bại binh ở khắp nơi, chúng ta khó phần mà kiểm soát được.”

“Nếu Đường Lâm cản được cánh quân phía tây, hai cánh quân còn lại sẽ dốc sức công thành Đại La. Giá như các quân đoàn hiện tại đang phục tùng triều đình đưa quân lên, mọi việc xem như chả có gì để bàn nữa.” Dương Vũ tiếp lời. “Cái khó là giữa các tướng quân với nhau, giữa các tướng quân với triều đình, bọn họ không đồng lòng và không tìm được tiếng nói chung.”

Trần Thúy Ngọc nhếch môi. “Bằng mặt nhưng không bằng lòng.”

Đỗ Bá Phương như hiểu ra. “Đó chính là lý do vì sao các tướng quân không ngăn cản bọn chúng, cũng như hững hờ đứng nhìn mà không chịu xuất quân.”

Dương Vũ gật đầu. “Thời thế bây giờ không như xưa. Nếu họ cống hiến và hy sinh thân mình, họ sẽ được gì. Chi bằng đứng yên an phận không hay hơn sao. Gió thổi chiều nào, theo chiều ấy. Hoặc cũng có thể, ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi.”

“Chỉ vì tư lợi mà quên đi sự trung nghĩa của bản thân.” Đỗ Bá Phương cảm thấy ngao ngán. “Vậy thì chúng ta cũng chẳng cần gì phải nhờ vả đến họ nữa.”

Trần Thúy Ngọc u sầu. “Nghĩa phụ vẫn chưa gởi thư cho huynh sao?”

Họ Dương lắc đầu. “Chưa. Chắc đến lúc huynh phải trả nợ rồi.”

“Quân ca định làm gì?” Trần Thúy Ngọc lo lắng.

“Ứng cứu Đường Lâm.” Họ Dương gượng cười.

Trần Thúy Ngọc bàng hoàng. “Huynh lại định bỏ muội đi phải không?”

Lê Quang Hào lên tiếng. “Dương tướng quân đừng nên làm điều dại dột.”

Dương Vũ bếu má Trần Thúy Ngọc. “Huynh có bảo bỏ muội đi đâu. Chỉ là.”

“Chỉ là bảo muội ở lại bảo vệ mọi người chứ gì.” Trần Thúy Ngọc biết phu quân mình đang nghĩ gì. “Không có điều đó đâu, huynh đừng mơ.”

“Huynh có cấm muội đi theo huynh đâu.” Họ Dương an ủi phu nhân mình.

Trần Thúy Ngọc không muốn phu quân mình đi vào cửa tử nên cô liền vẽ ra một ý khác. “Sao huynh không cùng mọi người tới Đại La, mà lại đi Đường Lâm bỏ mọi người?”

Họ Dương khẽ cười. “Nếu muốn đảo ngược thế cờ này, Đường Lâm nhất định phải vững tồn. Khi đó huynh mới có thể xin quân tiếp viện về cứu Đại La.”

Võ Quang Tuấn khẳng định. “Đệ sẽ theo ca ca.”

Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Cả đệ nữa.”

Trần Thúy Ngọc trợn mắt. “Huynh nhìn muội làm gì? Nói ở lại đi.” Cô hù dọa phu quân mình.

“Đâu có.” Họ Dương chối nhanh. “Huynh chỉ muốn nói với muội, Tuấn cùng với Lê huynh đi chuẩn bị mọi việc thôi.”

“Vậy thì được.” Trần Thúy Ngọc liếc mắt rồi bước đi.

Võ Quang Tuấn khẽ cười. “Đệ đi theo tỷ tỷ đây.”

“Tuấn thông báo cho mọi người giúp huynh luôn nha.” Dương Vũ nhờ vả gọi mọi người tới lều nghị sự.

“Dạ.” Họ Võ đáp.

“Dương huynh có định nói cho mọi người biết mọi chuyện không?” Họ Đỗ tò mò.

Dương Vũ lắc đầu. “Vẫn như trước, chúng ta chỉ nên nói một vài chuyện thôi. Những chuyện khác cần phải giữ bí mật.”

Một lúc sau, Đỗ Bá Phương tiếp tục là người mở đầu. “Có tin cấp báo từ bên quân thám mới gởi về.” Họ Đỗ u sầu. “Cánh quân phía tây đang chế tạo các chiến xa để tấn công Đường Lâm. Cánh quân phía bắc và phía đông thì đang hạ trại và bao vây Đại La.”

Thái Quang Huy đập bàn. “Khốn nạn.”

Sau khi mọi người thảo luận xong, tất cả đều quay về trại của mình và tập hợp mọi người ra ứng cứu Đại La. Dương Vũ cùng Đỗ Bá Phương đi về hướng tây của doanh trại, nơi Trần Thúy Ngọc và Võ Quang Tuấn đang ở đó.

Kẻ vui, người buồn, người hớn hở, kẻ sợ hãi, mỗi người một vẻ, mỗi người mang một cảm xúc khác nhau. Quyết định ứng cứu Đại La là một quyết định đặt một chân bước qua thế giới bên kia. Nên ai cũng biết đây có thể là lần cuối cùng họ được nhìn thấy nhau. Lần cuối cùng có thể trò chuyện hoặc ôm nhau lần cuối.

Hùng Quang Hưng trưởng môn và Phan Anh Dũng trưởng môn, hai người đôn đốc và sốc lại tinh thần cho các đệ tử của mình. Nhiều người trong số họ cảm thấy sợ sệt, cảm thấy bất mãn khi phải hy sinh cho một điều vô nghĩa và chả dính dáng tới mình.

Nhưng khi Hùng trưởng môn thuật lại lời của Võ Quang Tuấn, rằng mọi chuyện không vô nghĩa như họ nghĩ. Nếu bọn Hùng Thiên hội nắm được giang sơn, việc tìm đến mọi người chỉ là vấn đề thời gian. Tên nghĩa phụ sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai vì cái việc phản kháng lại và hạ sát người của bọn chúng. Và không phải chỉ có bản thân những người tham gia phản chiến, mà đến gia đình và thân quyến của họ đều sẽ bị xử tử. Do vậy, cuộc chiến này không phải là cuộc chiến vì lý tưởng hay sự trung nghĩa nào đó, mà chỉ đơn giản là chiến đấu vì sự sinh tử của chính bản thân và người yêu thương của mình.

Khi nghe xong, mọi người đều lấy lại được phần nào sự điềm tĩnh và tinh thần chiến đấu. Chả có nguồn động lực lớn nào bằng việc chiến đấu giành sự sống cả.

Không như Hùng Sư đường và Hắc Vệ phái, Nguyễn Phong Sơn ngồi trên ngựa nhìn mọi người. “Các ngươi có thể tự do đi theo ta, hoặc ở lại đây và di chuyển về phía nam cùng mọi người. Ta không muốn bắt ép các ngươi phải chết theo ta.”

Tất cả đệ tử Yên Phong bang nhìn nhau rồi quyết định đi theo họ Nguyễn. Mặc dù sợ chết nhưng họ càng sợ cắn rứt lương tâm của mình hơn. Nếu như không có họ Nguyễn, họ chẳng biết mình đã tha phương nơi nào, bỏ mạng nơi đâu hay được tìm được một lý tưởng sống như bây giờ. Chưa kể là thân quyến của họ được Nguyễn Phong Sơn cứu giúp và nương đỡ rất nhiều. Việc ở lại vì tham sống sợ chết, há chẳng phải đáng bị nguyền rủa sao.

Thuận Thiên phái thì khác, mọi người trước giờ đều được Thái Quang Huy uốn nắn và huấn luyện nên họ chả có một động thái gì ngoài việc chuẩn bị tư trang lên đường. Ai nấy đều khoác lên mình bộ giáp phục nhẹ làm bằng da thú, mài gươm cho bén và trang bị cho mình một tấm khiên.

Giống như Thuận Thiên phái, người Thanh Nghị bang cũng đang trang bị để lên đường. Không như những người khác, đệ tử của Thanh Nghị bang lại vui vẻ và hớn hở vô cùng. Họ đang tự hào vì noi gương và nối tiếp truyền thống hào hùng của các tiền nhân xưa để lại, vì giang sơn và bách tính.

Thần Vương phái rất tin tưởng vào sứ mệnh của họ lần này, vì khi trải qua hai lần bị thanh trừng, trải qua biết bao nhiêu giây phút sinh tử, họ biết mình cần phải quyết tâm hạ gục bọn Hùng Thiên hội cho bằng được.

Tiên Tử phái thì không những vì lý tưởng, mà họ còn chiến đấu vì chính bản môn của mình. Khi Trần Ngọc Phi bị phát hiện phản bội, gã Lê minh chủ đã sai người lên bắt nhốt toàn bộ người của Tiên Tử phái còn lại ở đó. Rồi đưa về Tam Đái nhốt cùng với người Thánh Sơn phái, những bang phái không quy thuận và những người chống cự khác.

Sau một thời gian, mọi người lúc này đều đã chuẩn bị xong và đang tụ tập giữa doanh trại. Đỗ Bá Phương rảo ngựa đi tới nhìn mọi người và lòng không khỏi bồi hồi.

“Không còn nhiều thời gian nữa nên tại hạ chỉ nói ngắn gọn.” Đỗ Bá Phương hét lớn. “Hẹn gặp lại ở Đại La vào ngày đại thắng của chúng ta.” Họ Đỗ giơ nắm đấm tay phải lên.

Người của Phi Chấn đội thấy ám hiệu liền nổi trống lên. Từng tiếng trống vang ngập cả không gian. Khí thế bất ngờ trở nên hào hùng hơn khi mọi người đều đồng loạt hô vang.

Trần Ngọc Phi cùng người Tiên Tử phái thúc ngựa phi dẫn đoàn người ra khỏi doanh trại. Theo sau là Đinh Nguyệt Hàn và người Thần Vương phái. Hùng Sư đường, Hắc Vệ phái, Thanh Nghị bang, Yên Phong bang và Thuận Thiên phái, cứ thế nối tiếp theo.

Dương Vũ nhìn đoàn người ra đi mà lắc đầu thở dài. Sau đó y cùng Võ Quang Tuấn, Trần Thúy Ngọc và Đỗ Bá Phương cũng thúc ngựa nhanh chóng rời khỏi. Bốn người sẽ té ngựa sang hướng khác đi lên Đường Lâm.

Lê Quang Hào cùng người của Phi Chấn đội sẽ hộ tống và bảo vệ mọi người còn lại ở doanh trại tiếp tục di chuyển về phía nam, tới một vùng đất an toàn hơn. Một vùng đất mà họ Dương và Trần cô nương đã tính toán và sắp xếp từ trước.