Sau khi bàn bạc kế hoạch tiến quân, Đinh Nguyệt Hàn sẽ dẫn người tới Đỗ Động Giang. Hùng Quang Hưng trưởng môn sẽ dẫn quân đi ngang qua thành Tế Giang. Còn Đỗ Bá Phương thì sẽ dẫn người tới Tây Phù Liệt, nơi Trần Ngọc Phi sẽ bí mật làm tay trong, thả cổng cho họ Đỗ tiến vào.

Đỗ Bá Phương vừa rảo ngựa, vừa nhớ lại những chuyện đã qua. Sau khi y gặp Dương huynh ở giữa rừng và thuật lại mọi chuyện, y bắt đầu đi theo họ Dương từ đó. Rồi đến đại hội, y tìm về lại Tích Lịch phái. Cũng giống như mọi thủ đoạn của bọn sát thủ, y nhanh chóng kết liễu tên Đoàn Minh Hà và Tích Lịch phái chính thức bị gạch tên khỏi bản đồ võ lâm.

Trở lại với thực tại, Đỗ Bá Phương cùng với Lê Thắng đã tới Tây Phù Liệt. Trước mặt mọi người là bản doanh của Võ Lâm Quân. Đỗ Bá Phương không khó để nhận ra Trần Ngọc Phi cố tình hạ doanh trại giữa đồng cỏ này, để cho dễ bị phục kích. 

Họ Đỗ ung dung rảo ngựa tới đứng trước bản doanh. Võ Lâm Quân đang gác cổng thấy được nên liền huýt còi báo động. Trần Ngọc Phi khẽ nhếch môi cười rồi chắp kiếm đi ra khỏi lều. Xung quanh họ Trần, Võ Lâm Quân nhốn nháo chạy khắp nơi, những gương mặt sợ hãi, những ánh mắt lạnh lùng, những tiếng gào thét bảo nhau lập hàng ngũ. Khung cảnh bắt đầu hỗn loạn hơn khi trại ngựa không còn một con nào trong đó.

Những ánh mắt nhìn nhau ngẩn ngơ không hiểu vì sao, những tiếng bàn luận tranh cãi vang lên, Trần Ngọc Phi cứ bình thản tiến ra khỏi cổng, chính y là người đã thả lũ ngựa đi trong đêm qua. Họ Trần mang y phục màu xám, bộ y phục mà Ngọc Trân giả mạo may cho y. Dưới ánh nắng, gương mặt họ Trần càng tuấn tú hơn, khí thế của y toát lên một vẻ hào hùng đến lạ lẫm.

“Trần trưởng môn, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Một tên Võ Lâm Quân chạy đến phía sau họ Trần chắp tay cung kính.

“Phải chiến thôi.” Họ Trần khẽ đáp.

Tên Võ Lâm Quân ầm ờ. “Nhưng ngựa của chúng ta.”

“Không có ngựa thì ngươi sợ chúng ta sẽ thua sao.” Họ Trần cười khẩy. “Mang cung tên ra đây.”

“Tất cả cung tên của chúng ta đã chuyển sang cho Ma bang chủ rồi ạ.” Tên Võ Lâm Quân rớt mồ hôi.

Trần Ngọc Phi giả vờ tức giận, chính y là người đã sai chuyển cung tên sang cho Ma bang chủ. Giữa đường thì bị người của Đỗ Bá Phương chặn cướp. Tất nhiên là vụ cướp này vẫn không có ai hề hay biết.

“Dàn hàng ngang, chuẩn bị ứng chiến nào.” Họ Trần ra lệnh.

Phía đối diện, Lê Thắng thúc ngựa tới ngang Đỗ Bá Phương. “Sao Đỗ thiếu hiệp vẫn còn chưa phát lệnh tấn công?”

Họ Đỗ khẽ cười. “Trần huynh bảo tiểu đệ chờ tín hiệu của huynh ấy.” Họ Đỗ nhìn ra sau. “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa Lê đội trưởng?”

Lê Thắng mỉm cười. “Chỉ chờ Đỗ thiếu hiệp ra lệnh.”

Lại nói về Hùng Quang Hưng trưởng môn, giờ đây ngài ta cũng đang dẫn người tới tập kích Võ Lâm Quân ở ngoại thành Tế Giang. Vì quân binh trấn giữ đã từ lâu không cho bất kỳ người nào của triều đình vào nội thành, do vậy Võ Lâm Quân mới đồn trú ở bên ngoài. Lập doanh trại án ngữ con đường huyết mạch từ Đằng Châu tiến về thành Đại La, cách thành Tế Giang nhiều dặm về phía tây.

Người của Hùng Sư đường đang cầm nỏ trên tay và dùng khuỷa tay để trườn người tới trên mặt đất. Tất cả đều đang hướng về cổng trại của Võ Lâm Quân, nơi những hàng cọc gỗ cắm đầy phía trước để ngăn ngừa các cuộc tập kích của kỵ binh, những căn chòi cao án ngữ hai bên doanh trại để quan sát động tĩnh bên ngoài. Doanh trại của Võ Lâm Quân trấn giữ ngay trên đường lộ.

Người của Hùng Sư đường bắt đầu giương nỏ từ hai bên bờ đất cao, đối diện với doanh trại. Xung quanh họ là những bụi cậy rậm rạp và to lớn, nơi thuận tiện cho việc phục kích mà không bị phát hiện. Hùng trưởng môn đang thầm cảm kích thiên địa đã tạo nên địa thế thuận tiện cho việc tấn công của ngài.

Ngài Hùng vẫy tay ra hiệu, đệ tử của ngài liền ngồi dậy bắn nỏ. Võ Lâm Quân đang canh gác trước cổng trại và ở trên chòi cao lập tức bị trúng tên gục xuống. Nhanh chóng, tiếng báo động được vang lên. Võ Lâm Quân đang tuần hành lập tức hướng nỏ về phía đám người phục kích.

“Nhanh, nhanh nào.” Tiếng hô hào của Võ Lâm Quân.

Hà Bảo Thanh bước ra khỏi lều với gương mặt bần thần. Y rút kiếm ra khỏi vỏ và đôn đốc thuộc hạ của mình. Võ Lâm Quân nhanh chóng lập đội hình phản công. Từng lớp người mang khiên ra và những hàng dài che chắn bắt đầu được hình thành. Những người bắn nỏ đứng sau lưng những người cầm khiên bắt đầu bình tĩnh bắn trả lại.

Phía đối diện, người của Hùng Sư đường lúc này đang thay phiên nhau gây áp lực bằng việc bắn tên. Hai hàng người liền kề nhau, một hàng đừng bắn tên, một hàng đang quỳ trên mặt đất để tra tên vào. Cứ thế, hàng này đứng bắn thì hàng kia quỳ xuống tra tên. Bốn hàng người ở trên hai bên bờ đất cao cứ liên tục vút tên xuống để đánh lạc hướng Võ Lâm Quân.

Ở đằng xa, nơi Hùng trưởng môn đang ngồi trên ngựa và chĩa thanh Hoàng Kim đao xuống mặt đất. Vẻ mặt ngài lạnh lùng và đầy sát khí hơn năm nào. Sau lưng Hùng trưởng môn là những đệ tử khác, họ cũng đang mang giáp phục và trang bị vũ khí như lúc tiến xuống ứng cứu Thần Vương phái.

Gió nhẹ thoảng qua, Hùng trưởng môn bất ngờ thúc ngựa tới phía trước. Những đệ tử của ngài cũng nhanh chóng lao theo phía sau. Tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, bụi bay mịt mù khắp lối. 

Võ Lâm Quân đang cầm khiên che chắn cho đồng đội bỗng ngạc nhiên và bàng hoàng khi thấy người Hùng Sư đường đang lao rầm rập về phía mình. Hà Bảo Thanh đứng sau hàng khiên cũng không khỏi toát ra vẻ kinh sợ. Những hàng rào cọc gỗ cắm trên mặt đất và chĩa về phía trước nhằm ngăn ngừa các cuộc tấn công của kỵ binh đã phát huy tác dụng. 

Hùng trưởng môn và các đệ tử của mình biết rõ sự trở ngại đó. Giống như những chiến thuật đã tập dượt, Hùng trưởng môn đứng trên yên ngựa và khi chúng thắng lại đột ngột, ngài đã lợi dụng nó làm sức bật để nhảy tới. Hình ảnh ngài phi thân tới vung đao dưới ánh nắng, nó trông rất đỗi hào hùng. Vẻ đẹp đó càng được tô thêm bởi nét mặt lạnh lùng của ngài.

Trở lại với Đỗ Bá Phương, giờ đây Võ Lâm Quân đang dàn thành những hàng ngang và đồng loạt chạy tới tấn công. Họ Đỗ bắt đầu cảm thấy hết bình tĩnh, y nhíu mày lại và lo lắng khi không thấy ám hiệu nào của họ Trần được phát ra. Những người khác đang cố níu giây cương để thắng lại không cho ngựa phi tới. Từng ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn về phía trước.

Sao Đỗ huynh còn chưa ra lệnh tấn công, Trần Ngọc Phi nghĩ thầm.

Họ Trần lo lắng khi thấy người của họ Đỗ vẫn đang đứng yên. Trong khi đó thì Võ Lâm Quân đang lao nhanh tới. Lê Thắng nhận thấy có điều gì đó thiếu sót ở đây. 

Sao Trần huynh còn chưa ra ám hiệu, Đỗ Bá Phương suy nghĩ.

“Đỗ thiếu hiệp.” Lê Thắng như muốn nói họ Đỗ ra lệnh. Tình hình hiện tại đã rất nguy na.

Trần Ngọc Phi cảm thấy họ Đỗ vẫn chưa có động tĩnh, y lo lắng nên đành hét lớn. “Tấn công đi.”

Đỗ Bá Phương nghe vậy liền nhanh nhảu. “Sát.”

Hàng loạt người nghe vậy liền thúc ngựa phi nhanh tới. Những ngọn giáo dài, những thanh kiếm rực sáng chĩa về phía Võ Lâm Quân. Bụi bay mịt mù, khoảnh khắc va chạm chuẩn bị gần kề. Võ Lâm Quân lúc này mới cảm thấy sợ hãi, chân họ bắt đầu chùn xuống, tay cầm kiếm bắt đầu run lên. Trước mặt họ là hàng loạt người đang cầm giáo lao tới, những gương mặt bặm trợn như đang muốn thọc tiết họ.

Điều gì đến cũng đến, người của Đỗ Bá Phương lao thẳng vào hàng ngũ của Võ Lâm Quân. Họ thay nhau xiên giáo qua người, vung kiếm ngay ngực, những Võ Lâm Quân khác thì bị ngựa hất văng rồi lại bị những con ngựa khác giẫm đạp lên. Một tên trong phân đội họ Lê, sau khi xiên giáo qua một kẻ thì liền phóng mạnh ngọn giáo qua bên trái để cứu nguy cho đồng đội mình. Rút nhanh thanh kiếm giắt bên hông ngựa, y tiếp tục vung chém vào những tên Võ Lâm Quân ở phía trước. 

Một tên khác thì bắn cung liên tục hạ sát Võ Lâm Quân, nhận thấy một gã đang lao tới đâm thương về phía mình, y liền bay ra khỏi yên ngựa. Nhanh chóng lộn mấy vòng trên mặt đất, y rút mũi tên ra đâm vào ngực một tên ở phía trước. Rút nhanh ra, y lập tức xoay người lại vút tên vào tên cầm thương đang lao về phía mình.

Chẳng mấy chốc Võ Lâm Quân thất thủ, người của Đỗ Bá Phương rảo ngựa tìm những tên còn sống sót để kết liễu. Trần Ngọc Phi dường như quá quen thuộc với hình ảnh này. 

“Sao Đỗ huynh lại chần chừ lâu vậy?” Trần Ngọc Phi đi tới.

Đỗ Bá Phương nhảy xuống ngựa. “Tại hạ chờ ám hiệu của Trần huynh mà.”

“Ám hiệu là bọn chúng chạy tới tấn công đó.” Họ Trần chống nạnh.

“Ủa là vậy sao. Chứ không phải là hét lớn hoặc vẫy tay, hay huýt còi ư?” Họ Đỗ cảm thấy mình ngu ngơ.

“Thiên địa thánh thần ơi.” Trần Ngọc Phi đập tay lên trán như cạn lời.

Một tên nghe được nên liền nói. “Thua cho mấy người.”

Lại nói về Hùng Quang Hưng trưởng môn, ngài phi thân tới vung thanh đao vào bức tường khiên phía trước do Võ Lâm Quân tạo ra. Kình lực vung tới tựa như phong ba bão táp, âm thanh chát chúa vang lên, nhiều người ngã văng ra sau. Hùng trưởng môn tiếp tục xoay người rồi vận lực vung đao tới. 

Những người Hùng Sư đường khác sau khi nhảy ra khỏi yên ngựa thì tiếp tục lao nhanh tới hàng ngũ Võ Lâm Quân phía trước. Họ phi hai chân đạp vào những tấm khiên khiến những người đang cầm ngã túi bụi ra sau. Bức tường khiên bị hỏng vài lỗ trống, Võ Lâm Quân chưa kịp nhích người lại lấp thì đã bị những người Hùng Sư đường khác lao qua vung đao phá vỡ đội hình.

Bốn hàng người bắn nỏ ở trên hai bờ đất cao, sau khi thấy đồng môn của mình đang sáp chiến với Võ Lâm Quân thì liền thu nỏ lại. Sau đó men theo rãnh cây để xuống dưới đường lộ, rồi nhanh chóng chạy tới tiếp sức cho đồng môn của mình ở phía trước.

Hùng trưởng môn uy nghi cầm thanh đao trong tay, ngài liên tục xả ngang dọc khiến Võ Lâm Quân gục xuống như rạ. Những kẻ khác may mắn giơ khiên lên đỡ thì bị đánh văng ra xa. Hà Bảo Thanh thấy Hùng trưởng môn đang quây quần ở trước mặt, cảm thấy chỉ cần hạ thủ được gã Hùng đó thì trận chiến sẽ tan vỡ. Nghĩ là làm, y liền lao nhanh tới đâm lén mũi kiếm vào lưng ngài Hùng. 

Đang hớn hở thì một mũi tên bắn nhanh tới, y khựng lại nghiêng người né. Hùng trưởng môn biết sau lưng mình bị tấn công nên trở ngược thanh đao lại. Ngài vung liên tiếp hai đường đao xả xuống họ Hà. 

Những người bắn nỏ tiếp tục dàn thành hai hàng ngang, hàng bắn thì đứng, hàng tra tên vào nỏ thì quỳ. Họ tiếp tục hạ sát những tên Võ Lâm Quân. Được hỗ trợ, những người Hùng Sư đường đang giao chiến càng hăng máu hơn. 

Về phía Hà Bảo Thanh, y tiếp tục xả kiếm rồi đâm kiếm tấn công Hùng trưởng môn. Vì sức lực và tuổi tác đã già yếu nên ngài Hùng nhanh chóng xuống sức. Chẳng mấy chốc ngài bị họ Hà liếc một đường kiếm ngay chân. Máu tuôn ra, ngài Hùng quỵ một chân xuống. Chưa kịp đứng dậy thì một thanh kiếm khác vung đến, nhanh chóng lộn sang phải né kiếm, ngài Hùng vung thanh đao hạ gục tên Võ Lâm Quân đang cố hạ sát mình. Hà Bảo Thanh lợi dụng tình hình lao tới tấn công nhưng y tiếp tục bị những đệ tử của Hùng Sư đường cản lại.

Trước sự quyết tử để cứu sư phụ, họ Hà nhanh chóng bất lực trước những chiêu thức tấn công của họ. Trong một khoảnh khắc, y bị cùng lúc hai người Hùng Sư đường đâm mũi đao qua ngực mình. Hùng trưởng môn lúc này gắng đứng dậy rồi đi tới chỗ Hà Bảo Thanh đang nằm hấp hối trên mặt đất. Ngài lạnh lùng xả thanh đao xuống kết liễu họ Hà ngay sau đó.

Võ Lâm Quân thất thủ, tất cả mọi người đều hướng về thành Đại La, nơi gã Lê Hoàng Bảo và số đông còn lại của Võ Lâm Quân đang đồn trú ở đó.