Sau đó đoàn người nhanh chóng cất ngựa bên ngoài rồi đi vào trong Huyền Thương phái. Rảo bộ qua nhiều dãy nhà, Trần Ngọc Phi thấy người của Huyền Thương phái tuần hành khắp nơi. Gặp họ Đinh, ai nấy đều chắp tay mỉm cười chào hỏi.
Quả thật thì người Huyền Thương phái rất coi trọng và thương mến Đinh huynh, họ Trần nghĩ bụng rồi mỉm cười.
Tới khuôn viên chính phòng, đệ tử Thần Vương phái đứng thành bốn hàng nghiêm chỉnh trên sân. Còn Đinh Nguyệt Hàn và Trần Ngọc Phi thì tiếp tục đi vào chính phòng. Lúc này ở bên trong, Đào trưởng môn đang cùng bốn vị trưởng lão bàn bạc. Thấy họ Đinh và Trần đi vào, mọi người vô cùng mừng rỡ.
“Đinh nhi kính chào sư phụ và tứ vị sư thúc.” Đinh Nguyệt Hàn mỉm cười chắp tay.
“Tiểu hạ kính chào Đào trưởng môn và tứ vị trưởng lão.” Trần Ngọc Phi cũng chắp tay theo.
“Đừng nên khách sáo, Đinh nhi và Trần thiếu hiệp ngồi đi.” Đào trưởng môn giơ tay chỉ vào ghế. “Gặp lại được hai người, lão phu rất mừng.” Thấy họ Đinh và họ Trần băng bó khắp nơi nên Đào trưởng môn lo lắng. “Sao mình mẩy lại bị thương thế kia. Lúc bị tập kích thì Đinh nhi và Trần thiếu hiệp không sao chứ? Sao hai người thoát được?”
Đinh Nguyệt Hàn kể lại những chuyện vừa xảy ra, từ lúc chạy khỏi quảng trường Đại Hùng, rồi được người của Phi Sát bang cứu. Sau đó tạm lánh ở bản doanh của họ, rồi chia tay mọi người và phi ngựa tới đây.
“Còn sư phụ thì sao? Lúc xảy ra giao chiến thì sư phụ có bị thương không? Sư phụ đi đường nào mà sao Đinh nhi không thấy?” Đinh Nguyệt Hàn liên tục hỏi.
Đào trưởng môn chậm rãi kể lại lúc ngài ở quảng trường, khi bắt đầu bị tấn công, ngài cùng mọi người nhanh chóng tháo chạy ra cổng. Vì tiên liệu sẽ bị nguy hiểm nên ngài cùng mọi người đã cất ngựa ở Hồng Khuê Các. Do vậy nên ngài và mọi người mới nhanh chóng chạy thoát.
“Đinh nhi có nghe được tin tức gì không?” Trương Văn Sĩ trưởng lão lên tiếng.
“Dạ thưa Trương sư thúc, hiện tại thì Đinh nhi chưa nghe ngóng được gì ạ. Chỉ biết là mọi bang phái đã tháo chạy ra khỏi thành Đại La.”
“Lại là bọn chúng ư. Không thể cứ ngồi im cho bọn chúng làm tàn như vậy được.” Lê Bá Âu tức giận đập bàn nói lớn.
“Lê sư huynh cứ bình tĩnh.” Lê Tam giơ tay khẽ nói. “Nghe sư phụ nói đã.”
Đào trưởng môn đứng dậy đi tới vài bước. “Chúng ta vẫn chưa thể biết hết bọn chúng là ai. Hay Bọn chúng đang định làm gì.” Đào trưởng môn lắc đầu. “Phải đợi bọn chúng ra tay trước thôi. May ra thì có thể biết được manh mối gì đó.”
“Tiểu hạ nghĩ rất có thể bọn chúng đã hành động rồi.” Thấy những ánh mắt thắc mắc nhìn mình nên Trần Ngọc Phi nói tiếp. “Nếu bọn chúng đã dám cả gan lên kế hoạch tấn công ta ngay tại quảng trường, thì đâu có khó gì để phục kích họ trên đường về.”
“Trần thiếu hiệp nói chí phải. Bọn chúng sẽ chọn ai để phục kích đây?” Đào trưởng môn ầm ừ một lúc. “Thần Vương phái thì gần như đã bị tuyệt diệt, chỉ còn Thánh Sơn phái và Tiên Tử phái, hai cái tên còn lại của cội nguồn võ lâm.”
“Thánh Sơn phái chỉ có sáu người xuống tham dự đại hội, nên họ có thể có nhiều cơ hội trốn thoát hơn so với Tiên Tử phái.” Đinh Nguyệt Hàn chem lời vào.
“Nếu như theo tiểu hạ quan sát trong lúc hội nghị diễn ra, thì chỉ có những cái tên sau là có nguy cơ bị phục kích cao nhất.” Mọi ánh mắt đều nhìn vào Trần Ngọc Phi để trông chờ. “Thái Chân phái, Phục Thiên phái, Thanh Nghị bang và Yên Phong bang.” Trần Ngọc Phi mỉm cười. “Họ là những bang phái đả kích liên đoàn và Phục Ma phái nhiều nhất. Hơn nữa họ là những cái tên vốn nổi tiếng vì sự cương nghị và trượng nghĩa của mình.”
“Yên Phong bang, vậy chả khác nào Nguyễn huynh đang gặp nguy hiểm.” Đinh Nguyệt Hàn bần thần.
“Nếu Trần thiếu hiệp đã nói vậy thì thiếu hiệp có mưu sách gì không?” Lê Tam nhìn họ Trần hỏi. “Chúng ta có nên gởi quân ứng cứu?”
“Chúng ta không hề biết liệu họ đang đi phương nào để về lại bản doanh. Chính lộ hay là tiểu lộ. Chưa kể là chúng ta sẽ cứu ai.” Trần Ngọc Phi thở dài.
“Liệu Huyền Thương phái có nằm trong mục tiêu không?” Đinh Nguyệt Hàn cất tiếng. “Nguyệt Hàn nghĩ chúng ta nên tiếp tục chờ đợi thêm một vài ngày nữa xem sao.”
“Đinh nhi nói đúng ý của sư phụ. Lão phu nghĩ chúng ta nên chờ đợi thêm. Giờ thì nhị vị Trương trưởng lão, hai người dẫn đệ tử của Thần Vương phái về bản trang phía sau nghỉ ngơi. Còn nhị vị Lê trưởng lão, hai người đôn đốc các đệ tử tiếp tục cảnh vệ bản môn.”
Bốn vị trưởng lão đồng thanh hô lớn. “Vâng, thưa sư phụ.”
Sau đó thì Trần Ngọc Phi cùng Đinh Nguyệt Hàn về lại trang viên sau chính phòng, nơi lúc trước họ Trần từng cư ngụ. Giờ ngồi trên thành lầu nhìn xuống, vẻ mặt họ Trần bỗng trầm tư. Y thở dài liên tục rồi rút cây trâm trong giấu trong y phục ra nhìn.
Y hồi tưởng lại cái đêm trước khi vụ giao chiến xảy ra. Lúc đó y ngà ngà men tửu, đang rảo bộ trên đường để hóng mát thì y bắt gặp một bóng đen lướt qua. Cảm thấy khả nghi, y liền đuổi theo. Phi thân lên mái nhà, đuổi theo một hồi lâu, rẽ qua nhiều đoạn đường, cuối cùng y cũng bắt kịp. Y phi thân nhảy tới trước mặt chặn đường, thì ra là nữ nhân đêm nọ.
Y mỉm cười rồi tra hỏi. “Cô nương là ai? Sao cô nương lại có chiếc trâm này?”
“Cây trâm ấy là của ta. Liên quan gì đến nhà ngươi.” Nữ nhân trả treo lại.
“Cô nương là ai? Trả lời ta đi.” Trần Ngọc Phi nắm tay lại, những tiếng rắc vang lên.
Biết rõ là họ Trần đang có ý thị uy cho mình thấy, nữ nhân liền nhếch môi cười. “Trần thiếu hiệp có cần phải vận lực hù dọa một nữ nhân chân yếu, tay mềm như tiểu nữ không?”
“Ta hỏi lại. Cô nương là ai?” Trần Ngọc Phi nghiến răng.
“Ta là ai thì thiếu hiệp quan tâm làm gì. Bộ nếu ta không trả lời thì Trần thiếu hiệp sẽ đả thương ta sao. Đệ tử của Lý tiên sinh mà lại hành sự như vậy ư.” Nữ nhân tiếp tục điêu ngoa.
Biết rõ cô ta nghĩ mình không dám ra tay nên Trần Ngọc Phi đành thả lỏng người. “Cây trâm này rất quan trọng với tại hạ. Do vậy tại hạ muốn biết vì sao cô nương lại có nó.” Họ Trần dịu giọng xuống.
Nữ nhân rảo bước tới, mặc kệ ánh mắt họ Trần ngạc nhiên nhìn mình. Cách họ Trần vài bước chân thì nữ nhân dừng lại mỉm cười. “Cây trâm này là người ta tặng cho ta. Thiếu hiệp còn thắc mắc gì nữa không?”
Trần Ngọc Phi nhìn nữ nhân cười mà y như chết lặng. Không phải chỉ vì dung nhan của nữ nhân vô cùng tuyệt sắc, mà là vì khoảnh khắc đó trông rất đỗi quen thuộc với y. “Ai, ai tặng cho cô nương?” Trần Ngọc Phi lắp bắp.
“Một thiếu niên tặng cho ta. Lâu rồi. Nếu thiếu hiệp thích thì cứ giữ đi.” Nữ nhân vỗ nhẹ lên má họ Trần rồi ngoảnh mặt bước đi.
Thiếu niên, cây trâm, cô nương ta là ai, Trần Ngọc Phi nghĩ rồi nói tiếp. “Cô nương là ai?”
“Ta là ai ư.” Nữ nhân dừng lại rồi quay ngược ra sau. “Huynh quên ta là ai rồi ư, Ngọc huynh?” Nữ nhân mỉm cười rồi lao mất hút vào bóng đêm.
Ngọc huynh, không lẽ nào cô nương ta là muội ấy, Trần Ngọc Phi nghĩ thầm.
“Đang nghĩ gì vậy Trần huynh?” Đinh Nguyệt Hàn nói vọng tới.
Trở lại với thực tại, định thần lại sau câu nói của Đinh Nguyệt Hàn, Trần Ngọc Phi giấu cây trâm vào y phục rồi quay sang đáp. “Tại hạ đang nghĩ về những chuyện xảy ra.” Họ Trần mỉm cười. “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Đinh Nguyệt Hàn chống hai tay lên thành lầu nhìn xuống dưới. “Tại hạ đã bẩm lại với sư phụ. Sáng mai, tại hạ và Trần huynh sẽ vào lại thành Đại La thám thính. Sư phụ bảo chúng ta nên cẩn thận.”
Hai người tiếp tục trò chuyện với nhau. Không khí ở Huyền Thương phái vẫn tràn ngập trong sự tĩnh lặng. Đệ tử của bản bang vẫn không ngừng tuần hành xung quanh để cảnh vệ.
Lúc này ở thành Đại La, tại một trang viên nằm ở trung tâm nội thành, ngôi trang viên lớn nhất, gia trang của Ngô lão gia. Bên trong khuôn viên tiền sân, một toán người mang giáp phục nâu làm bằng da thú đang giắt tư trang lên ngựa, ước tính có khoảng hai mươi người. Xung quanh họ là những hộ vệ mang giáp phục khác đang đứng canh gác và tuần hành mọi nơi.
“Ngài định đi sao, Dương tướng quân?” Ngô lão gia tiến tới. Sau lưng ông là mười hộ vệ khác giắt kiếm bên hông.
“Tiểu hạ không thể cứ tá túc mãi ở đây được.” Họ Dương khẽ cười. “Khi nào ngài muốn tiểu hạ cướp chuyến hàng đó thì cứ cho người báo một tiếng.”
“Có thể cho lão phu hỏi là ngài định đi đâu không?” Ngô lão gia mỉm cười.
“Tiểu hạ đang định đi về lại Hoa Lư.”
“Tất cả mọi mối đều quy tụ về Hoa Lư.” Ngô lão gia tiến tới ôm họ Dương. “Tướng quân đi cẩn thận.” Sau đó thì họ Ngô tiến tới vài bước ôm lấy gã tiếp theo. “Tiểu nữ của ta đi an toàn nhé. Khi nào Dương tướng quân ức hiếp thì cứ về lại với ta.”
“Nghĩa phụ nói gì vậy. Huynh ấy sợ tiểu nữ đến phát chết.” Trần cô nương đỏ mặt. “Nghĩa phụ ở lại mạnh khỏe.”
Đoàn người từ biệt nhau xong thì lên ngựa phi đi. Hai nam nhân ở sau cùng thúc ngựa nhanh tới để dẫn đầu. Hai người mang hai ngọn cờ hiệu màu đỏ, bên trong thêu chữ “An Vương Phủ” màu vàng. Ngọn cờ cao hơn hai thước, những làn gió nhẹ thổi qua khiến chúng phảng phất bay.
“Trần tỷ tỷ sao lại thẹn thùng như vậy?” Nam nhân rảo ngựa đi bên cạnh hỏi.
“Đỗ đệ, tỷ tỷ này sẽ mắc lại Vương cô nương về chuyện đệ rủ Dương huynh vào Hồng Khuê Các hôm bữa.” Trần cô nương quay qua nhìn Đỗ Bá Phương bĩu môi.
“Chuyện gì vậy Trần tỷ tỷ?” Vương cô nương rảo ngựa đi lên bên cạnh Trần cô nương.
Thấy Đỗ Bá Phương ra dấu im lặng, Trần cô nương liền quay sang nhìn Vương cô nương thì thầm. “Về Hoa Lư, tỷ sẽ dẫn muội tới một nơi, bảo đảm muội sẽ thích cho xem.”
Đoàn người rảo ngựa một hồi thì cũng ra tới cổng phía nam thành Đại La. Trên đường đi, họ Dương đảo mắt nhìn quanh, quan cảnh thật hoang tàn, máu vẫn còn vương vãi khắp nơi. Đâu đó là những vũ khí còn dính máu vứt bên vệ đường. Sau khi xảy ta vụ thảm sát, quân binh đã cử người dọn dẹp nhưng có lẽ vẫn chưa dọn xong. Võ Lâm Quân rảo ngựa đi ngược hướng nhìn đoàn người của họ Dương trợn mắt, rồi nhếch môi tỏ vẻ khinh mạt. Bọn họ là những Võ Lâm Quân thật sự.
Trời đã vào đêm, trở lại Huyền Thương phái, lúc này không khí vẫn yên lặng. Trên mái nhà trang viên sau chính phòng, Trần Ngọc Phi đang miệt mài luyện kiếm. Đêm nào họ Trần cũng luyện kiếm cả, vết thương từ trận giao chiến không nặng nên y thoải mái vận lực thi triển kiếm pháp.
Mồ hôi nhễ nhại thấm ướt hết lớp vải băng bó vết thương, Trần Ngọc Phi thở dốc liên tục. Vì cần phải vận rất nhiều nội lực để thi triển những kiếm chiêu nên y dường như đã thấm mệt. Thu kiếm lại ngồi trên mái nhà, y ngước mắt lên nhìn ánh trăng và những vì sao lấp lánh. Thò tay vào y phục ở bên cạnh, y lấy ra cây trâm đưa lên ngắm. Những ký ức lúc xưa bắt đầu ùa về.
Cái ký ức khi mà y còn là một thiếu niên. Lúc y vừa chạy trốn khỏi Lý tiên sinh, lúc đó y chưa biết sư phụ mình đang lâm bệnh. Y chạy xuống đồi và đi tới Văn Giang trấn bên dưới, một thị trấn nhỏ cách thành Đằng Châu vài chục dặm về phía Tây Nam.
Y chẳng có tiền bạc hay ngân xuyến trong người. Mọi bữa ăn, y đều phải ăn cơm thừa canh cặn của người khác để lại hoặc được người ta bố thí cho mình. Rồi y gặp một thiếu nữ, cũng như y, thiếu nữ đó là kẻ côi nhi không nơi nương tựa. Hai người tình cờ gặp nhau khi cùng trú ngụ trong một ngôi miếu hoang. Thiếu nữ đã ở đó từ trước, còn y thì tới sau. Do bất chợt cơn mưa đổ xuống, y tháo chạy để tìm chỗ trốn và ngôi miếu hoang là nơi y tấp vào. Đó chính là lần đầu tiên y gặp thiếu nữ.
Lương Thị Ngọc Trân là tên mà thiếu nữ đáp lại lời y hỏi. Y cũng tự giới thiệu mình là Trần Ngọc Phi. Từ đó hai người bắt đầu trò chuyện, kể cho nhau nghe về hoàn cảnh của mình. Những nụ cười dần thay thế những ánh mắt nghi hoặc hay những cái bĩu môi. Sau một thời gian thì y gọi thiếu nữ là Ngọc Trân, còn thiếu nữ gọi y là Phi ca ca. Tuy nhiên, y chả thích tên đó vì nghe nó kì kì. Do vậy mà Ngọc Trân mới gọi y là Ngọc ca và y rất thích cái tên này.
Ban ngày, y vào nội trấn để tìm thức ăn, còn Ngọc Trân thì đi hái lượm những trái quả bên bìa rừng. Thời gian cứ như vậy trôi qua đến khi một ngày, ngày mà Ngọc Trân đột nhiên bị bệnh nặng, cả người cô nóng ran lên. Không có tiền đi chữa bệnh, cũng chẳng biết làm gì để cô ấy khỏi, y điên cuồng chạy vào nội thành để tìm thầy lang.
Rồi y cũng tìm được và dẫn ông ta về lại miếu. Sau khi khám bệnh xong, thầy lang bảo y cần phải đưa Ngọc Trân vào nội thành đễ chữa trị. Y mới miễn cưỡng nói láo với thầy lang là y có ngân xuyến để trả, y đang giấu ở ngôi nhà hoang cách đó không xa.
Quỳ xuống thuyết phục một hồi thì thầy lang cũng tin. Thế là y cùng Ngọc Trân vào lại nội trấn. Y nghĩ về Lý tiên sinh, người có thể giúp y về chuyện ngân xuyến. Y nói với thầy lang là cứ chữa cho Ngọc Trân, y sẽ đi lấy ngân xuyến tới trả nợ. Sau đó, y lao nhanh đi tìm Lý tiên sinh, y quay về nơi cũ mà mình tá túc nhưng không thấy. Y dò hỏi về sư phụ y nhưng chả ai biết. Y tiếp tục đi tìm nhưng mãi vẫn không thấy. Rồi y lã người và ngất bên vệ đường.
Khi mở mắt ra thì y thấy Lý tiên sinh đang ngồi bên cạnh. Thì ra lúc y bỏ trốn, Lý tiên sinh đã sai rất nhiều người đi tìm đệ tử của mình. Y thuật lại câu chuyện rồi dẫn Lý tiên sinh xuống lại Văn Giang trấn, nhưng lúc này Ngọc Trân đã không còn. Đã mấy ngày trôi qua và thầy lang kể lại có một phú ông đã trả nợ thay và dẫn cô ta đi. Từ đó y không gặp lại Ngọc Trân nữa.
Cây trâm mà y tặng cho Ngọc Trân, đó là cây trâm y nhặt bên ngoài nghĩa địa. Vô tình đang đi về ngôi miếu thì y nhặt được. Lúc đó thì Ngọc Trân chưa có lâm bệnh.
Trở lại với thực tại, họ Trần vừa xoay cây trâm vừa nghĩ, Liệu rằng cô nương ta có phải là Ngọc Trân hay không.
Sáng hôm sau, Đinh Nguyệt Hàn và Trần Ngọc Phi mang hai bộ y phục xanh lam đã ngã màu và chắp vá nhiều nơi. Hai bộ y phục được đệ tử Huyền Thương phái mua lại từ những người dân sống bên bờ sông. Họ nhanh chóng từ biệt Đào trưởng môn rồi phi ngựa lao đi. Hai người tới lại nông trại hôm bữa để cất ngựa rồi rảo bộ vào thành. Nhưng khi vừa xuống ngựa rồi mở cửa nhà kho ra, thì bên trong đã chứa hàng chục con ngựa khác. Hai người vừa nhìn, vừa ngạc nhiên chả hiểu vì sao.
“Chẳng lẽ bọn họ đã thế ngựa khác vào nhanh như vậy sao?” Trần Ngọc Phi ngạc nhiên.
“Rất có thể như vậy.” Đinh Nguyệt Hàn khẽ cười.
Hai người lắc đầu cười rồi dắt ngựa vào bên trong. Sau đó hai người rảo bộ vào thành. Bên trong thành Đại La lúc này, không khí không còn nhộn nhịp như lúc đại hội, cũng không còn nhiều người đi lại trên đường nữa. Dường như vụ thảm sát đã lan truyền mọi nơi và mọi người cảm thấy e sợ khi tới đây. Những Hồng Khuê Các dường như rất vắng khách, nên khi họ Trần đưa mắt quan sát, y thấy rất nhiều nữ nhân phải ra đứng trước cửa để chào mời. Tửu lầu thì khá hơn, mọi tửu lầu mà hai người đi qua đều có khách, tuy không đông nhưng vẫn có một lượng kha khá.
“Chúng ta nên tới đâu trước đây?” Đinh Nguyệt Hàn hỏi.
“Tại hạ nghĩ nên tới quảng trường Đại Hùng trước đi. Sau đó thì có thể lên tửu lầu Vạn Gia gần đó ngồi.” Họ Trần đáp lại.
Cảm thấy hợp lý nên họ Đinh gật đầu. Hai người tiếp tục rảo bộ tới quảng trường. Trên đường đi, họ vẫn thấy Võ Lâm Quân đang rảo ngựa đi trong thành, từng toán, từng toán khoảng mười người như vậy. Tới quảng trường, hai người nhìn thấy nhiều người đang tháo dỡ khán đài. Trên sân thì không còn thi thể nằm la liệt nữa, mặc dù vài nơi vẫn còn người đang cọ rửa.
Chắc họ đang cọ sạch vết máu, Đinh Nguyệt Hàn nghĩ.
“Chúng ta lên tửu lầu nào.” Trần Ngọc Phi thì thầm.
Hai người bước lên trên lầu năm của tửu lầu rồi nhìn xuống quan sát. Trên lầu năm lúc này không có nhiều người lắm, chỉ lác đác vài bàn. Tên phục vụ bưng tửu và thức ăn lên.
Trần Ngọc Phi liền nhanh nhảu nói. “Chắc phải đến hàng chục người tử vong ấy huynh nhỉ?” Họ Trần vừa nói, vừa chỉ tay xuống quảng trường.
“Làm gì mà hàng chục, phải đến cả hàng mấy trăm người.” Tên phục vụ nhăn mặt lại.
Trần Ngọc Phi ồ lên một tiếng. “Sao lại nhiều vậy. Thế mà Lê đại tẩu sống gần nhà tiểu đệ nói là có mấy chục.” Họ Trần tỏ vẻ như mình bị lừa.
“Lê đại tẩu của huynh không biết gì rồi. Để tiểu đệ nói cho huynh nghe.” Tên phục vụ chỉ tay xuống phía quảng trường. “Huynh thấy mấy tên mang y phục trắng đứng đó không?” Thấy họ Trần gật đầu nên y nói tiếp. “Bọn họ là Võ Lâm Quân, ngày nào lại chả ngồi đây để giải sầu rồi thảo luận với nhau.”
“Không biết những người dân hèn mọn như chúng ta có bị thương vong không nữa?” Đinh Nguyệt Hàn chem lời vào.
Tên phục vụ nhìn họ Đinh. “Cũng có nhưng không nhiều. Mà tiểu đệ nghe nói là do bọn Vô Liên Đoàn nào đó làm.”
“Vô Liên Đoàn là bọn nào?” Trần Ngọc Phi thắc mắc.
“Là bọn không nằm trong Liên Đoàn ấy.” Nghe tiếng người khác gọi nên tên phục vụ chào rồi lui ra.
Trần Ngọc Phi nhìn sang Đinh Nguyệt Hàn. “Vậy là vẫn chưa biết thêm manh mối gì về bọn chúng.”
“Chắc chúng ta phải ở lại đây lâu hơn nữa để dò xét mới được.” Đinh Nguyệt Hàn đáp lại.
Phía dưới quảng trường, mọi người vẫn đang cật lực làm việc. Võ Lâm Quân tụ lại từng nhóm đứng khắp nơi. Y phục của họ khác y phục của những bọn Võ Lâm Quân lúc trước. Thắt lưng của họ đều là màu đen và trên cánh tay trái của họ đều có được thêu những ký tự khác nhau, những ký tự biểu hiện họ thuộc phân đội nào đó của Võ Lâm Quân. Bọn họ đều là những Võ Lâm Quân hàng thật.