Tại trụ sở Liên Đoàn, số người tới phòng hội nghị tham dự ít hơn mọi khi. Đây là nơi mọi bang phái thuộc Liên Đoàn tụ lại để hội họp, cũng như trình bày ý kiến, giải quyết mâu thuẫn và đề ra những quy định với sắc lệnh mới.
Việc ngồi xuống tham dự hội nghị cũng được Liên Đoàn quy định rõ ràng. Lớp ghế đầu tiên là dành cho các bang phái trụ cột, những bang phái lớn, gồm tam đại danh môn chính phái, thất đại môn phái và tứ danh môn phái. “Tứ danh môn phái” gồm Thái Chân phái, Long Cơ phái, Thuận Thiên phái và Phục Thiên phái.
Với việc Quan Yên phái, Linh Vương phái và Vương Tiễn phái bị triệt tiêu thì Huyền Thương phái, Thanh Nghị bang và Vĩnh Nguyên đường được minh chủ thông qua và cho thế vào chỗ trống của “thất đại môn phái”.
Những bang phái còn lại thì ngồi vào những hàng ghế tiếp theo. Mỗi bang phái tới tham dự hội nghị có thể đem theo người của mình, từ hai hoặc đến ba, có thể là phó bang chủ, đại trưởng lão, trưởng lão hoặc tùy tùng thân cận.
Đêm qua, với hàng loạt bang phái đã bị tấn công, ngoài những cái tên như Tích Lịch phái, Chấn Phong phái và Tiêu Bang phái, thì bây giờ thêm những Hưng Yên bang, Chấn Hưng bang, Minh Long phái và Thiên Việt bang. Những dãy ghế liên tiếp được bỏ trống khiến mọi người u sầu.
“Minh chủ, ngài nói Võ Lâm Quân sẽ tuần hành bảo vệ an ninh, thì bây giờ ngài xem đi. Ngài trả lời như thế nào đây.” Lâm Thành Vương, bang chủ của Nhật Nguyệt bang lên tiếng.
“Tiểu hạ nghĩ rằng chuyện này thì không thể trách cứ Liên Đoàn và Võ Lâm Quân được.” Thấy những ánh mắt nhìn mình và tiếng thì thầm vang lên, Đinh Nguyệt Hàn liền nói lớn. “Đêm qua, Võ Lâm Quân đã làm hết khả năng của mình, họ đã tuần hành suốt đêm. Tuy nhiên, bọn thủ ác đã lợi dụng điều đó và giả mạo thành Võ Lâm Quân. Chính vì thế nên bọn chúng mới dễ dàng đi lại trong thành và tấn công các bang phái. Tiểu hạ đã theo dõi bọn chúng một hồi rất lâu nhưng sau đó đã mất dấu.”
Minh chủ Lê đại hiệp nhìn Đinh Nguyệt Hàn gật đầu như muốn cảm tạ. “Đinh trưởng môn đã nói vậy thì lão phu chả biết phải giải đáp gì nữa.” Lê đại hiệp đi tới vài bước rồi khoanh tay sau lưng. “Liên Đoàn đã cắt cử Võ Lâm Quân tuần hành khắp nơi nhưng lại không ngờ bọn chúng lại giả mạo. Qua sự việc đêm qua, nhiều bang phái đã bị diệt, Liên Đoàn tiếp tục bị tấn công. Lão phu nghĩ rằng, những kẻ thực hiện những việc này là những bọn không nằm trong Liên Đoàn và bọn chúng muốn phá hủy sự liên kết giữa Liên Đoàn và các bang phái với nhau. Giống như những gì các vị nói lúc trước, chúng ta đang bị một thế lực bí ẩn to lớn nào đó tấn công.”
“Tại sao Đinh trưởng môn đã theo dõi bọn chúng, nhưng lại không có một hành động gì để ngăn cản?” Vũ Đại Sơn, trưởng môn của Xích Nguyệt phái nghi hoặc.
“Tiểu hạ phải bí mật theo dõi để biết kẻ nào đứng sau chủ mưu vụ này. Do vậy mới không thể ngăn cản được. Còn về phía bọn chúng, sau khi hành động xong, chúng liền tháo bỏ y phục Võ Lâm Quân rồi chia ra các hướng khác nhau tẩu thoát. Một mình tiểu hạ thì làm sao có thể theo dõi hết được.” Đinh Nguyệt Hàn thanh minh.
“Vậy là Đinh trưởng môn cứ việc thản nhiên nhìn bọn chúng thảm sát người vô tội mà không lao vào trợ giúp.” Trần Chí Quân, trưởng môn của Hưng Quân phái chem lời vào.
“Một mình Đinh trưởng môn thì làm sao có thể ứng cứu được. Chưa kể là khắp nơi trong thành đều bị tấn công. Tiểu hạ nghĩ việc hành động của Đinh trưởng môn như vậy là rất đúng. Chúng ta cần phải nhắm đến bọn chủ mưu, việc lao vào ngăn cản chỉ tổ làm bứt dây động rừng thôi.” Nguyễn Phong Sơn sờ cằm.
Đinh Nguyệt Hàn quay sang nhìn họ Nguyễn khẽ cười.
“Vậy xem ra thì mạng ai nấy cứu rồi. Liên Đoàn chả thể giúp được gì thì việc tham dự chỉ là vô nghĩa.” Phan Anh Dũng, trưởng môn của Hắc Vệ phái nhếch môi cười.
Hắc Vệ phái, một ban phái nằm ở Vệ Sơn, thuộc địa phận của vùng Bình Kiều. Nằm trong thất đại môn phái, Hắc Vệ phái nổi danh trong giới võ lâm với việc cứu dân diệt tà, thay trời hành đạo hoặc thay quan hành xử. Y phục của họ là màu đen với chữ “Vệ” màu đỏ thêu trước ngực. Phan Anh Dũng mang trang phục của trưởng môn nhân gồm y phục đen viền đỏ. Môn khí của họ là kích và thương. Vệ Thiên Kích là vũ khí trấn môn của họ và là một trong thập đại binh khí của võ lâm.
“Ý của Phan trưởng môn là gì?” Ngài Chu Quang Minh nhìn sang.
“Bọn chúng chỉ tấn công những bang phái thuộc Liên Đoàn. Vậy thì chúng ta chỉ việc công khai rời bỏ Liên Đoàn là xong.” Ngài Phan Anh Dũng nói khía.
“Phan trưởng môn, ngài tưởng chuyện đó có thể đùa được ư.” Ngài Trần Chí Quân nói lớn.
“Mục đích tham dự Liên Đoàn là gì, tại hạ muốn hỏi các vị?” Phan Anh Dũng đứng dậy nhìn quanh nhưng tất cả đều im lặng. Thấy vậy, họ Phan mới nói lớn. “Chúng ta tham gia…”
Vừa mới nói được vài chữ thì Nguyễn Phong Sơn chem vào tiếp lời. “Phan đại hiệp muốn hỏi mục đích lúc trước hay là bây giờ?”
Đang định nói thì bị họ Nguyễn cướp lời, Phan Anh Dũng liền xoay qua dịu giọng xuống. “Ý của Nguyễn thiếu hiệp là sao?”
“Ý của tại hạ là mục đích tham dự Liên Đoàn của các bang phái, là mục đích lúc xưa hay là mục đích lúc bây giờ?” Nguyễn Phong Sơn mỉm cười.
Nghe Phong Sơn nói, Phan Anh Dũng mỉm cười như có người hiểu tâm ý của mình. Họ Phan liền gợi mở cho Phong Sơn. “Cả hai đi, Nguyễn thiếu hiệp nói thử xem.”
“Thân phụ của tiểu hạ có nói rằng, khi xưa Liên Đoàn lập ra chỉ để nhằm che mắt bọn thống trị. Đại hội được tổ chức chỉ nhằm lợi dụng để hội họp cơ đồ. Võ Lâm Quân được thành lập chỉ để nhằm tuyển quân cho khởi quốc. Lợi dụng Liên Đoàn được xem là hợp pháp dưới con mắt của bọn chúng, để nhằm triển khai đi diệt những bang phái, những tên phản quốc, nội gián, bất trung, bất nghĩa. Bọn chúng vừa cười hả hê, vừa tự mãn xem chúng ta đấu đá nhau, ấy cũng là nhằm để lợi dụng bọn chúng bộc lộ sơ hở để quật khởi.”
“Chính xác là vậy.” Phan Anh Dũng vỗ tay tán dương.
Được đà tiến tới, Nguyễn Phong Sơn nói tiếp. “Còn bây giờ ư. Sau khi khởi quốc, Liên Đoàn và tất cả bang phái đều đã bị tha hóa. Thái Chân phái, Long Cơ phái và Thanh Nghị bang, những cái tên nằm trong nhóm thập đại bang phái khi xưa. Cùng nhau hy sinh biết bao nhiêu người để quật khởi, giờ thì họ chỉ nằm trong cái tứ danh môn phái thôi sao. Còn Quan Yên phái, Linh Vương phái, hay Hưng Quân phái, những cái tên nằm trong thất đại môn phái bây giờ. Lúc tổ quốc cần các người nhất, thì các người từ chối, các người bỏ trốn, thậm chí các người còn cự tuyệt lời kêu gọi. Vậy mà giờ đây các người nghiễm nhiên ngồi rung đùi nơi đây. Mục đích bây giờ tham gia Liên Đoàn là để hỗ trợ nhau, bảo vệ nhau chứ không phải là để thực hiện các cơ đồ cá nhân, lợi ích phe phái của các vị. Liên Đoàn ư, tiểu hạ không cần.”
“Tiểu tử kia, ngươi vừa nói cái gì.” Trần Chí Quân tức giận thổ bàn đứng dậy quát lớn.
Thấy vậy, ngài Phan Anh Dũng liền can ngăn. “Trần trưởng môn, ngài tức giận cái gì. Những gì Nguyễn thiếu hiệp nói không phải là chính xác sao.”
“Nguyễn thiếu hiệp, thiếu hiệp nói cơ đồ lợi ích phe phái trong Liên Đoàn là ý gì?” Ngài Chu Quang Minh thắc mắc.
“Vậy Chu trưởng môn quên vụ khai lập sau khi khởi quốc rồi sao?” Phan Anh Dũng xoay người lại đáp.
“Những việc Liên Đoàn làm trong thời gian vừa qua, Việt Quang phái của Chu trưởng môn chắc không có dính líu.” Nguyễn Phong Sơn cố ý đá xéo.
Tiếng tranh cãi đôi bên bắt đầu vang lên. Đinh Nguyệt Hàn quay qua thì thầm với Đào trưởng môn. “Sư phụ, Đinh nhi không hiểu Phong Sơn đang nói gì.”
“Nguyễn thiếu hiệp nói rất đúng. Chuyện này có nhiều khuất mắc lắm. Sau khi hội nghị tan, sư phụ và Đinh nhi nên đàm luận riêng.” Đào trưởng môn khẽ đáp lại.
Bên cạnh Đinh Nguyệt Hàn, Hùng Lạc Thiên nhìn Nguyễn Phong Sơn mỉm cười. Thấy họ Nguyễn đang nhìn lại mình, Hùng Lạc Thiên giơ tay lên vỗ như ý muốn tán thành.
Trần Ngọc Phi thấy vậy nên mới chồm người tới. “Hùng trưởng môn có vẻ hài lòng những gì Nguyễn huynh nói nhỉ.”
“Tiểu tử ấy nói không sai. Mối hận vụ khai lập năm xưa của Thái Chân phái và các bang phái khác, xem như hôm nay đã được rửa hận. Sau đại hội này, chắc tại hạ phải cưỡi ngựa sang Yên Phong trấn cảm kích mới được.” Hùng Lạc Thiên mỉm cười.
“Tại hạ có thắc mắc, nếu như vụ khai lập gì đó năm xưa là oan ức. Tại sao các vị lại không nói mà để cho đến bây giờ?” Trần Ngọc Phi gãi mặt thắc mắc.
“Cái đó là chủ ý của tiền nhân. Mục đích của họ là nhằm khởi quốc, khởi quốc thành công thì họ không quan tâm đến mấy chuyện khác nữa. Liên Đoàn hay không, không quan trọng. Mà theo tại hạ nghĩ, nếu như Trần thiếu hiệp đây đã bị vô số kẻ vu oan cho, thì Trần thiếu hiệp có nói gì chăng nữa, cũng không thể phản biện lại được. Càng nói, càng tranh luận, chứng tỏ thiếu hiệp càng sai và càng mắc tội.”
“Hùng trưởng môn nói chí phải. Tiền nhân im lặng cũng có cái lẽ đúng của nó. Việc tranh cãi với những người này chả mang lại tác dụng gì.” Thấy Hùng Lạc Thiên gật đầu, họ Trần liền nói tiếp. “Theo như những gì Phan trưởng môn và Nguyễn huynh nói, thì Hùng trưởng môn có suy nghĩ gì không. Có tán thành ý kiến rút khỏi Liên Đoàn không?”
“Tất nhiên là tại hạ tán thành. Có điều tự thân bản phái, Long Cơ phái và Thanh Nghị bang đã ly khai từ lâu rồi. Chẳng qua là chưa công khai thôi. Việc ở trong Liên Đoàn chả mang lại lợi ích chung gì cho mọi bang phái cả.” Hùng Lạc Thiên nhấp ngụm trà rồi đặt xuống bàn.
“Chả phải Võ Lâm Quân sẽ bảo vệ cho các vị sao. Chưa kể là mọi bang phái sẽ hợp sức lại nữa.” Trần Ngọc Phi khẽ cười.
“Võ Lâm Quân bây giờ, đa số là tân thủ mới gia nhập. Bảo vệ cho mình không xong, thì bảo vệ được ai.”
“Ủa, tại hạ nghe đồn rằng Võ Lâm Quân siêu việt lắm mà.”
“Đúng, thật sự là họ rất siêu việt. Nhưng Võ Lâm Quân hiện tại trong nội thành chỉ là những kẻ học việc thôi. Võ Lâm Quân thật sự chưa xuất hiện đâu.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Trần Ngọc Phi nên họ Hùng khẽ cười. “Võ Lâm Quân thật sự ấy, họ đang ẩn nấp bên ngoài các bang phái tới đây tham dự đại hội để bảo vệ. Bọn chúng cơ động lắm, thoát hiện, thoát ẩn. Nếu trần thiếu hiệp muốn gặp chúng, dễ thôi, cứ giết đại một tên Võ Lâm Quân nào đó, rồi thiếu hiệp sẽ nằm trong danh sách Tử Lệnh. Lúc đó Võ Lâm Quân hàng thật sẽ đi tìm thiếu hiệp.” Hùng Lạc Thiên khẽ cười.
“Hùng trưởng môn, ngài đang xúi giục tại hạ tạo phản đó sao.” Trần Ngọc Phi liếc mắt nhìn.
“Im lặng hết nào.” Lê đại hiệp hét lớn.
Bất thình lình, cả khán phòng đều im bặt. Nãy giờ trong lúc Trần Ngọc Phi đang nói chuyện thì xung quanh y vẫn không ngừng tranh cãi. Lời nói của Nguyễn Phong Sơn đã kích động nhiều người. Trong số đó có Trần Chí Quân, người đang muốn băm y thành từng mảnh. Trái ngược lại với họ Trần, Nguyễn Phong Sơn bình tĩnh, ung dung như muốn khiêu khích. Phan Anh Dũng thì ra mặt bảo vệ cho Phong Sơn. Chưa kể là Hùng Quang Hưng, trưởng môn của Hùng Sư Đường cũng thể hiện đồng quan điểm và bảo với Thái Quang Huy rằng nên bảo vệ chân lý. Ý của ông cũng như ngầm ý muốn nói với Thái Quang Huy rằng, Hùng Sư đường và Hắc Vệ phái sẽ luôn sát cánh cùng với Yên Phong bang.
“Đây không phải là một cuộc đấu tố lẫn nhau.” Lê đại hiệp quát lớn rồi nhìn qua bên phải của mình. “Tiên Tử phái và Thánh Sơn phái, các vị là đầu cờ của Liên Đoàn, là đầu nguồn, gốc rễ của Võ Lâm. Từ khi đại hội diễn ra tới giờ, các vị chẳng nói lên một tiếng nào. Bây giờ lão phu mạn phép muốn hỏi các vị, Tiên Tử phái và Thánh Sơn phái, các vị có ý kiến hay giải pháp gì không?”
Phan Văn Nam và Phùng Bích Liên xoay qua thì thầm một hồi, sau đó họ Phan lên tiếng. “Tất cả những gì diễn ra ở đại hội, tại hạ và sư muội sẽ bẩm báo lại cho trưởng môn Tiên Thanh Tử. Còn về ý kiến thì Tiên Tử phái xin phép được im lặng.”
Đợi Tiên Tử phái nói xong thì Mai Văn Bình, trưởng lão của Thánh Sơn phái phát biểu. “Thánh Sơn phái không có ý kiến gì.”
“Cả hai môn phái đều là một trong ba trụ cột của võ lâm. Vậy mà giờ đây võ lâm gặp hoạn nạn thế này, mà các vị bảo không có ý kiến gì ư.” Lê đại hiệp cảm thấy bực mình.
“Vậy theo minh chủ thì chúng tôi nên làm gì?” Phan Văn Nam hỏi ngược.
“Chuyện đó sao Phan đại trưởng lão lại hỏi lão phu.”
“Thì bởi chúng tôi không có ý kiến gì nên đành im lặng.” Họ Phan mỉm cười.
Hội nghị sau đó nhanh chóng kết thúc như mọi bữa và không tìm được giải pháp chung. Trần Chí Quân tiếp tục lớn tiếng hỏi tội Nguyễn Phong Sơn trên đường đi ra khỏi phòng hội nghị. Phan Anh Dũng liền đi xen vào giữa bảo ngừng lại. Sau đó họ Phan mỉa mai với địa vị và tầm danh vọng cao như Trần Chí Quân lại đi chấp một tiểu sinh hậu bối sao. Lời nói khiến mọi người cười ào lên, điều đó càng làm cho họ Trần căm phẫn. Phải đợi đến khi Lê đại hiệp lên tiếng thì mọi chuyện mới vãn hồi và mọi người tản ra.
Đinh Nguyệt Hàn và Trần Ngọc Phi đi cùng với Đào Huyền Sơn trưởng môn đi tới một Hồng Khuê Các nằm ở gần cổng thành phía bắc. Hai người Đinh và Trần cảm thấy ngạc nhiên nhưng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ rảo ngựa theo sau. Cất ngựa xong, ba người đi vào trong thì được một cô nương trẻ dẫn lên một căn phòng kín nằm ở lầu ba. Ba người vừa mới ngồi xuống bàn thì đã có người mang hoa quả và trà tới.
Chậm rãi rót trà ra mời Đào sư phụ, Đinh Nguyệt Hàn cung kính nói. “Sao sư phụ lại dẫn Đinh nhi tới đây?”
“Sư phụ thấy chỗ này là yên tâm bàn chuyện nhất.” Đào trưởng môn khẽ đáp. Thấy Trần Ngọc Phi đảo mắt nhìn quanh rồi đưa tai nghe ngóng gì đó, Đào trưởng môn liền khẽ cười. “Trần thiếu hiệp có muốn thử không?”
Bất giác đỏ mặt, họ Trần ngại ngùng. “Tiểu hạ nghe thấy tiếng động lạ nên mới đưa tai xem thử.” Trần Ngọc Phi lái sang chủ đề khác. “Mà sao Đào trưởng môn lại biết chỗ này?”
“Suốt quá trình đại hội tới giờ, bản phái và lão phu vẫn trú ngụ ở đây mà.” Đào trưởng môn vuốt râu.
“Sư phụ nói Huyền Thương phái ở đây ư. Ủa, chả phải là bản doanh của Huyền Thương phái nằm ở phía đông thành sao.” Đinh Nguyệt Hàn ngạc nhiên.
“Đúng là vậy. Ban ngày thì chúng đệ tử vẫn ngụ ở đấy nhưng đêm đến thì tất cả đều tới đây. Ở hết trên lầu ba này.”
“Vì sao vậy, thưa sư phụ?” Đinh Nguyệt Hàn gặng hỏi.
“Hồng Khuê Các này là một trong các cơ sở bí mật của Phi Sát bang. Trước khi diễn ra đại hội, sư phụ có gặp họ đàm luận và họ ngỏ ý kêu bản phái tới đây để tránh nguy hiểm.” Thấy vẻ mặt hai người Đinh và Trần tò mò nên Đào trưởng môn vuốt râu. “Lúc đầu thì có ngại thật nhưng sao khi các vụ tấn công xảy ra, rồi Huyền Thương phái cũng là một mục tiêu trong số đó, sư phụ mới thấy rằng họ đã tiên liệu trước cả rồi.”
“Sư phụ nói Huyền Thương phái cũng là một trong các mục tiêu của bọn chúng?” Đinh Nguyệt Hàn tức giận.
Đào trưởng môn ừm một tiếng. “Cách đây vài đêm trước, giống như những gì bản phái đã phòng bị. Trước khi rời bản doanh để tới đây, sư phụ đã sai người lén sang ngôi gia trang đối diện núp sẵn. Khi trời về khuya, bọn chúng xuất hiện và leo vào trong hạ sát.”
“Đào trưởng môn có nhận biết được ai không?” Trần Ngọc Phi thắc mắc.
“Tất cả bọn chúng lúc đó đều bịt mặt. Giống như những gì Phi Sát bang nói, bọn chúng đang triệt hạ nốt những bang phái bị thất bại trong cuộc thanh trừng vừa rồi.” Đào trưởng môn nhìn sang Đinh Nguyệt Hàn. “Nghĩa là Thần Vương phái cũng sẽ là mục tiêu.”
“Xem ra Phi Sát bang biết rất nhiều chuyện nhỉ.” Trần Ngọc Phi tấm tắc khen. “Vậy giờ tiểu hạ và Nguyệt Hàn muốn gặp Phi Sát bang để hỏi một số chuyện thì không biết liệu có được không?”
“Tất nhiên là được. Trần thiếu hiệp cứ xuống dưới lầu bảo cần gặp Tiểu Phi là họ hiểu.”
Trần Ngọc Phi nghe xong liền xin phép lui ra. Đinh Nguyệt Hàn vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ. Đào trưởng môn thấy thế nên không làm phiền, ngài tiếp tục vuốt râu, lâu lâu nhấm tách trà thưởng thức.
“Sư phụ, Đinh nhi muốn nhờ Phi Sát bang giúp đỡ chuyện thảm sát lần này. Như vậy thì liệu có được không?” Họ Đinh nhìn Đào trưởng môn hỏi.
“Nếu bảo vệ Thần Vương phái thì được. Còn lại thì sư phụ nghĩ là không đâu.”
“Họ chỉ cần công khai đứng ra thì mọi chuyện sẽ chấm dứt kia mà.” Đinh Nguyệt Hàn nói trong thờ thẫn.
“Họ sẽ được lợi gì trong vụ này. Đinh nhi cứ nghĩ đi, Liên Đoàn luôn coi họ là một cái gai, bao nhiêu tiếng xấu cũng vu cho họ. Giờ mọi người đang tranh giành lợi ích với nhau, thì tại sao họ lại nhúng tay vào giúp đỡ chứ. Hơn nữa, Đinh nhi phải biết rằng, họ luôn là những người nhìn xa trông rộng.”
“Ý sư phụ là sao. Đinh nhi không hiểu.”
“Nghĩa là trong khi mọi người còn đang tranh cãi ở đây thì họ phải làm việc cật lực liên tục. Hy sinh cả bản thân mình để bảo vệ sự an toàn cho bách tính.”
Hai người đang nói chuyện thì Trần Ngọc Phi và một nữ nhân đi vào. Nữ nhân chắp tay chào Đào trưởng môn xong thì xin phép được ngồi xuống. Đợi họ Trần rót trà cho mình xong, nữ nhân nhìn mọi người mỉm cười.
“Chẳng hay Đinh trưởng môn muốn gặp Phi Sát bang có chuyện gì vậy ạ?” Nữ nhân nhẹ nhàng cất lời.
“Tiểu đệ muốn hỏi Phi Sát bang về chuyện thảm sát vừa rồi. Không biết Phi Sát bang có manh mối hay tin tức gì không?” Họ Đinh mở chuyện.
“Thật sự thì tiểu nữ cũng không rõ lắm. Chỉ biết chuyện thảm sát lần này còn nguy hiểm rất nhiều lần so với lần trước.” Nữ nhân khẽ cười.
“Tại sao Phi Sát bang lại công khai đứng ngoài chuyện này?” Trần Ngọc Phi thắc mắc.
“Cái đó tiểu nữ cũng không rõ.” Thấy ánh mắt hai người nhìn mình, nữ nhân liền nói. “Cấp bậc của tiểu nữ không cho phép biết được nhiều chuyện tối mật nên mong hai vị thông cảm.”
“Vậy giờ tỷ tỷ có thể cho biết được những gì?” Trần Ngọc Phi mỉm cười.
Nữ nhân ừm một tiếng. “Phi Sát bang không muốn dính vào chuyện này và Liên Đoàn của các vị đã bị xâm nhập từ lâu rồi.”
“Liên Đoàn bị xâm nhập? Là sao? Ai đã xâm nhập?” Đinh Nguyệt Hàn liên tục hỏi.
Nữ nhân chỉ lắc đầu mỉm cười. Trần Ngọc Phi liền hiểu nữ nhân không biết. Họ Trần nhìn sang Đào trưởng môn thì thấy nét mặt của ngài vẫn ung dung, không có ngạc nhiên như y và Đinh Nguyệt Hàn. Chứng tỏ là Đào trưởng môn đã biết trước.
Thấy điệu bộ của nữ nhân muốn lui, Trần Ngọc Phi liền hỏi. “Vậy tỷ tỷ có thể cho tiểu đệ biết Hồng Quân tiêu cục ở đâu không? Tiểu đệ muốn tìm họ thì phải tới đâu.”
“Cái này e rằng còn khó hơn chuyện ai xâm nhập vào Liên Đoàn.” Nữ nhân mỉm cười. “Hồng Quân tiêu cục, thật ra rất ít người biết đến sự tồn tại của nó. Họ chỉ áp tiêu duy nhất cho một người, đó là Ngô lão gia. Họ cũng chẳng có bản doanh. Tất cả những gì tiểu nữ biết về họ, đó là khi nào Ngô lão gia muốn họ áp tiêu, họ sẽ cử người đến và khi giao xong, họ sẽ biến mất.” Nữ nhân đảo mắt nhìn sang Đào trưởng môn. “Hai vị tin tiểu nữ đi, Phi Sát bang đã cử người thám thính họ từ rất lâu rồi, nhưng tất cả đều không có tìm thấy gì cả.”
“Vậy tỷ tỷ biết Dương huynh không?” Trần Ngọc Phi tiếp tục hỏi.
“Dương tướng quân hiện đang ở trong thành.” Nữ nhân nhìn hai người rồi cười. “Vâng, bây giờ và ngay lúc này luôn.”
“Vậy huynh ta ở đâu?” Đinh Nguyệt Hàn mừng rỡ.
“Cái đó thì hai vị phải hỏi Bá Vương Quyền rồi.”
Bá Vương Quyền, Bá Vương Quyền, là Đỗ huynh, Đỗ Bá Phương sao, Trần Ngọc Phi nghĩ.
Nói xong, khi không thấy ai hỏi nữa, nữ nhân liền xin phép cáo lui. Đinh Nguyệt Hàn đứng dậy đa tạ xong thì tiễn ra cô nương ta ra cửa.
Trần Ngọc Phi suy nghĩ một hồi rồi nói. “Đào trưởng môn biết chuyện này lâu rồi ư. Mối quan hệ giữa Đào trưởng môn và Phi Sát bang, sao lại thân thiết như vậy?” Trần Ngọc Phi mỉm cười.
“Không những lão phu, mà còn có Trương sư đệ và Hùng trưởng môn nữa. Vâng, rất nhiều người mang ân huệ của họ. Tất cả chúng ta ngày xưa đều đứng chung trên một chiến trường.”
“Nhắc đến chuyện này mới nhớ, Nguyễn huynh có nhắc đến chuyện lúc sáng là sao vậy, thưa sư phụ?” Đinh Nguyệt Hàn tò mò.
“Chuyện xảy ra cũng rất lâu rồi. Khi đó Liên Đoàn chỉ có mười bang phái. Thánh Sơn phái, Tiên Tử phái và Thần Vương phái là ba cái tên đầu tiên. Sau đó thì có thêm Thái Chân phái, Long Cơ phái, Hùng Sư đường, Hắc Vệ phái, Thanh Nghị bang, Vương Tiễn phái và Việt Quang phái. Tất cả đều tham gia cuộc khởi quốc. Sau khi quật khởi thành công thì xảy ra chuyện khai lập. Mọi việc như Đinh nhi và Trần thiếu hiệp nghe Nguyễn thiếu hiệp nói đó, lợi ích phe phái rồi hãm hại nhau. Thánh Sơn phái và Tiên Tử phái sau chuyện đó cũng quyết định không xen vào thế sự nữa, họ dường như quy ẩn vậy. Như Phi Sát bang nói, Liên Đoàn đã bị xâm nhập từ lâu rồi.” Đào trưởng môn chậm rãi kể.
Tiếng thở dài bắt đầu vang ra, dường như nỗ lực tìm cách ngăn chặn mọi việc của Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn dường như đi vào bế tắc. Họ chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Chợt cái tên Đỗ Bá Phương lóe lên trong đầu, hình như hai người cùng chung suy nghĩ nên khi cả hai nhìn nhau liền mỉm cười.