Bên trong túp lều, Đỗ Bá Phương thức dậy như mọi bữa. Cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, y đưa hai tay hai bên thái dương xoa nhẹ. Mắt nhắm mắt mở, y lật đật đứng dậy chui ra bên ngoài. Ánh nắng chiếu xuống làm chói mắt, y đưa tay phải lên che. Đảo mắt nhìn quanh để tìm lão tiên sinh nhưng không thấy. Y nghĩ bụng chắc ngài ấy đang đi đâu đó, nên liền đi tới cây đa ngồi xuống tịnh tâm hít thở khí trời.

“Huynh dậy rồi sao?” Tiếng nói của một nữ nhân vang lên.

Mở to mắt ngạc nhiên vì nghe thấy tiếng của nữ nhân, Đỗ Bá Phương đảo mắt nhìn quanh thì thấy một cô nương đang cầm giỏ đựng thảo mộc bước tới. Dáng người cô thanh mảnh, gương mặt của cô toát lên vẻ dịu hiền, cô mang bộ y phục trắng, bộ y phục càng sáng hơn khi ở dưới ánh nắng.

Cô nương ta là ai vậy, họ Đỗ nghĩ bụng rồi đứng dậy. “Cô nương là ai?”

“Tiểu nữ là Vương Ngọc Lan, huynh cứ gọi Tiểu Lan là được rồi.” Nữ nhân tiến tới gần Đỗ Bá Phương đáp lại.

Miệng cô nương ta khẽ cười, mắt cô nhắm tít lại, hai má lún vào, nhìn rất ư là tuyệt sắc, tuyệt đến nỗi Đỗ Bá Phương phải ngơ người ra. Miệng há rộng, mắt không chớp, y cứ nhìn chằm chằm vào Vương cô nương.

“Huynh đã khỏe lại chưa?” Vương cô nương bỏ thảo mộc vào ấm đất.

“Tiểu Lan mới tới đây ư?” Đỗ Bá Phương gãi đầu rồi nói tiếp. “Lão tiên sinh đâu rồi?”

“Là sao, Tiểu Lan không hiểu. Lão tiên sinh nào cơ?” Vương cô nương ngạc nhiên nhìn Đỗ Bá Phương.

“Hai người giống nhau nhỉ. Cứ đùa với Đỗ Bá Phương này hoài.” Họ Đỗ mỉm cười rồi nói tiếp. “Lão tiên sinh đâu rồi, Vương cô nương có biết không? Nãy giờ ta tìm lão tiên sinh mà không thấy.”

Vương cô nương bỗng đứng dậy đưa tay lên trán họ Đỗ. Sau đó lấy tay banh mắt y to ra. “Huynh bị sao vậy. Lại mơ sảng gì sao? Lão tiên sinh nào kia chứ? Ở đây chỉ có một mình Tiểu Lan thôi.”

Đột nhiên Vương cô nương tiến tới gần nhìn mình, rồi đưa tay lên trán, họ Đỗ bỗng đỏ mặt rồi ngại ngùng. Rồi y nín thở khi Vương cô nương nhìn thẳng vào mắt mình.

Sau khi nghe cô nương ấy nói, Đỗ Bá Phương bỗng lấy lại tinh thần. “Vương cô nương cứ đùa hoài. Tại hạ đã ở đây đàm luận với lão tiên sinh suốt mấy tuần trăng qua kia mà.” Họ Đỗ khẽ cười.

“Huynh nói gì vậy? Gì mà luyện võ với đàm luận. Huynh hôn mê liên tiếp suốt quãng thời gian vừa qua mà.” Vương cô nương khẽ cười rồi nói tiếp. “Có khi huynh bị ảo mộng trong quá trình mê man đó. Chuyện đó thỉnh thoảng cũng hay xảy ra trong quá trình mê sâu. Huynh yên tâm đi, Tiểu Lan nấu cho huynh ấm thuốc này, bảo đảm huynh uống sẽ khỏe ngay.”

Mê man, Vương cô nương nói mình mê man suốt mấy tuần qua ư. Không thể nào, mình vẫn nhớ như in những gì xảy ra kia mà. Những cuộc đàm luận, những lúc lão tiên sinh chỉ giáo mình. Không thể, không thể lý nào như vậy được, Đỗ Bá Phương nghĩ thầm rồi thắc mắc. “Vậy làm sao tại hạ lại ở đây với Vương cô nương được?” Họ Đỗ dò hỏi.

Vương cô nương vừa nấu thuốc vừa chậm rãi kể. “Hôm đó, Tiểu Lan đang trên đường đi hái thuốc thì bắt gặp huynh đang nằm gần đó. Mình mẩy đầy vết thương và máu chảy khắp nơi. Kiểm tra huyệt mạch thì thấy huynh vẫn còn sống. Sau đó vất vả lắm Tiểu Lan mới đưa huynh về đây được.”

“Vương cô nương đưa tại hạ về đây bằng cách nào?” Đỗ Bá Phương gặng hỏi.

“Thì Tiểu Lan thấy một chú ngựa đang gặm cỏ gần đó. Tiểu Lan đỡ huynh nằm lên yên ngựa rồi dắt về. Trông huynh vậy chứ nặng lắm nha.” Nói xong Vương cô nương chỉ tay ra phía xa rồi nói tiếp. “Chú ngựa đó ở kia kìa.”

Quái lạ, không thể nào như thế được. Trước giờ làm gì có con ngựa nào ở đó kia chứ, Đỗ Bá Phương nhíu mày. “Tại hạ đã mê man bao lâu rồi, thưa Vương cô nương?”

“Đã mấy tuần rồi, từ lúc Tiểu Lan đưa huynh về chữa trị. Ngày ngày, Tiểu Lan đều xem xét vết thương, rồi đắp thuốc, nấu thuốc cho huynh uống. Lâu lâu, huynh lại kêu thất thanh tên ai đó. Có lúc huynh tỉnh dậy một lúc rồi lại thiếp đi sau đó.”

“Vậy ra là Vương cô nương đã cứu mạng tại hạ. Và tại hạ đã mê man suốt thời gian vừa qua?” Đỗ Bá Phương khẽ cười.

“Đúng rồi, Mê Man Thắc Mắc công tử.” Vương cô nương nhìn Đỗ Bá Phương che miệng cười.

Vương cô nương cười trông thật đẹp, họ Đỗ nghĩ bụng rồi cười gãi đầu cười theo.

Đỗ Bá Phương vẫn không tin là sự thật. Sau khi uống xong bát thuốc và trò chuyện với Vương cô nương. Đỗ Bá Phương bắt đầu tưởng nhớ lại những cuộc đối thoại đàm luận giữa y và lão tiên sinh. Y vẫn luôn thắc mắc rằng vì sao mình được thiên địa cho phép sống. Có lần y thắc mắc với lão tiên sinh.

“Thưa ngài, tiểu hạ vẫn không hiểu. Nếu mọi việc trên đời này đều do thiên địa sắp đặt. Vậy tại sao thiên địa lại để những người tốt, những người nhân hậu sớm lìa trần, còn những kẻ tà mà ngoại đạo lại hoành tác ngang ngược trên đời. Có phải để những tên kia chết đi thì hay hơn không.”

Lão tiên sinh vừa vuốt râu, vừa nhìn lên trời. “Tiểu tử, ngươi phải biết rằng. Mọi chuyện trên đời này đều ắt có phải nguyên do của nó. Nhân quả từ tiền kiếp kéo dài tới hiện tại rồi lại cho đến vị lai. Những thắc mắc của ngươi, ta có thể bàn luận cho đến tận đêm trăng ngày mai cũng không hết. Nên giờ ta chỉ nói ngắn gọn trong ba ý.”

“Dạ vâng, tiểu hạ xin lắng nghe.”

“Thứ nhất, gieo nhân nào, ắt gặp quả nấy. Từ vô lượng tiền kiếp của nhà ngươi sẽ phản ánh vào thực tại kiếp này của nhà ngươi. Và những gì nhà ngươi gieo nhân ở kiếp này, nó sẽ trả quả ngay ở kiếp này hoặc kiếp sau, hay vô số kiếp tiếp theo nữa ở vị lai.” Lão tiên sinh khẽ cười. “Thứ hai, nếu ngươi sống trong một xã hội đầy tốt đẹp, thì làm sao tiểu tử ngươi biết được cái xấu xa đen tối của mình. Xã hội phải có hai mặt tốt xấu, phải mâu thuẫn lợi ích cá nhân của nhau, khi đó ngươi mới bộc lộ được bản chất thật sự của mình. Ngươi thật sự tốt, thật sự lương thiện, hay là vì chưa tới lúc để ngươi bộc lộ tính xấu xa đen tối của mình.” Lão tiên sinh nhìn họ Đỗ. “Mặt khác, nếu xã hội đầy rẫy cái xấu, nó như là tấm gương để ngươi soi vào, ngươi sẽ tu tâm dưỡng tính, nuôi dưỡng thiện căn của mình, lấy đó là khởi nguyên để phát triển bản tánh tốt hơn. Hoặc cũng có thể ngươi sẽ bị nó chiếm lấy và chìm vào bóng tối tội ác. Vấn đề là ngươi sẽ nhận thức thế nào.” Lão tiên sinh nhắm mắt. “Trong một xã hội loạn lạc, ma đạo hoành hành khắp nơi, mà ngươi vẫn sống hướng về cái tốt, hướng về cái thiện, cái chân lý, không nghịch lại lẽ đạo lý thiên địa, thì ngươi mới thật sự là tốt. Và cuối cùng, phiền não sinh bồ đề.” Lão tiên sinh ngước mặt lên trời thở dài.

“Tiểu hạ đã rõ rồi. Mặc dù còn nhiều vấn mắc trong lòng.” Đỗ Bá Phương cúi mặt xuống đáp.

“Tất nhiên là ngươi sẽ vấn mắc. Mà ngươi thắc mắc gì vậy>” Lão tiên sinh quay lại hỏi.

“Cái ý thứ hai. Hình như là nhiều hơn một ý. Lão tiên sinh nói chỉ có ba ý ngắn gọn thôi. Mà sao tiểu hạ lại thấy quá trời ý luôn.” Đỗ Bá Phương vừa nói, vừa giơ ba ngón tay lên. Lão tiên sinh thấy thế liền cầm thanh gậy vút lên đầu y mấy cái liên tiếp. Y liền nhanh miệng bảo mình chỉ đùa thôi.

Vừa hồi tưởng lại, Đỗ Bá Phương vừa cười. Sau đó y thở dài. Rồi y nhìn ra bờ hồ phía trước. Ngẫm nghĩ một lát, y liền đứng dậy đi tới. Nhanh chóng dang chân đứng tấn, y vận lực vào đôi tay rồi tung quyền về phía trước.

Không thể nào là thức của mình được. Từ cách vận lực rồi thi triển, tất cả đều như trong những ký ức mình được lão tiên sinh chỉ dạy. Mình không hiểu gì cả, Đỗ Bá Phương ngẫm nghĩ rồi quay lại nhìn Vương cô nương.

Thời gian trôi qua, Đỗ Bá Phương tiếp tục luyện tập hít thở khí trời, ngồi nhiếp tâm quán tưởng lại những gì lão tiên sinh chỉ dạy. Hầu hết là những lời trong các cuộc đàm luận về đạo lý của thiên địa. Vương cô nương vẫn tận tình chăm sóc cho y, từ những bữa ăn cho đến việc sắc thuốc. Hai người ngày càng quấn quýt cười đùa với nhau hơn, Đỗ Bá Phương cảm thấy như mình đang yêu Vương cô nương thì phải. Lâu lâu y lại chọc ghẹo cô nương ta. Thấy cô ấy đỏ mặt rồi ngại ngùng, y cười đầy thỏa chí.

Rồi một hôm, y bất ngờ tới tỏ tình với Vương cô nương. Y bảo y đã thầm thương trộm nhớ cô từ hôm đầu tiên mới gặp. Vương cô nương không đáp, chỉ đỏ mặt cúi xuống.

“Huynh biết, huynh không phải là người tốt. Huynh cũng chả giỏi giang hơn ai. Huynh cũng chả có danh vọng hay địa vị to lớn gì. Huynh chỉ là một gã khù khờ thật lòng yêu muội, Tiểu Lan à.” Đỗ Bá Phương cầm tay Vương cô nương.

“Phương huynh nói với Tiểu Lan những điều này để làm gì?” Vương cô nương nói trong e thẹn.

“Muội có đồng ý làm thê tử của Đỗ Bá Phương này không?”

“Nếu Tiểu Lan nói không thì sao?” Vương cô nương nhìn thẳng vào mắt họ Đỗ. Miệng cô chúm chím cười, hai má cô ửng hồng lên.

“Huynh cũng không biết nữa.” Đỗ Bá Phương gãi đầu.

“Ngốc ạ. Huynh ngốc lắm, Mê Man Thắc Mắc công tử. Tất nhiên là muội đồng ý rồi.”

Dứt lời thì Đỗ Bá Phương ôm chằm Vương Ngọc Lan. Rồi ôm cô xoay tròn mấy vòng, miệng thì hét lên vì sung sướng, đánh động cả một không gian yên tĩnh. Nắng nhẹ chiếu xuống, mùi thảo mộc lại phảng phất bay.

Trước giờ vốn là một cô nhi, gia đình bị hạ sát, tất cả người thân đều không còn, chả có gì để Đỗ Bá Phương lưu luyến cả. Nhưng giờ đây, họ Đỗ đã tìm được hạnh phúc, đã tìm được tình yêu của đời mình. Giờ y muốn buông bỏ tất cả mọi thứ sau lưng. Y chẳng màng quay về nữa, y chỉ muốn ở đây, sống ngày này qua năm nọ với Vương Ngọc Lan. Ngày ngày cùng nhau đi hái thuốc, trồng cây, ra sông bắt cá hay đi săn thú rừng. Y chỉ muốn những điều đơn sơ như vậy. Tuy nhiên một thời gian sau thì y không còn nghĩ như thế nữa, lòng y bồi hồi, đôi lúc nôn nóng như muốn làm chuyện gì đó.

“Phương huynh à, huynh định dự tính sau này thế này?” Tiểu Lan nằm gối đầu trên chân nhìn Đỗ Bá Phương.

“Thì huynh định ở đây cùng với muội sống đến cuối đời.” Đỗ Bá Phương đang ngồi dựa người vào thân cây thì cúi xuống đáp. Họ Đỗ vuốt nhẹ mái tóc Vương cô nương sang một bên.

“Huynh biết là chuyện đó không thể được kia mà.” Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Đỗ Bá Phương, cô liền bật dậy rồi nói tiếp. “Huynh còn chuyện phải làm mà đúng không. Chả phải huynh đã từng nói, huynh còn rất nhiều chuyện phải thực hiện.”

“Mấy chuyện đó không quan trọng nữa. Giờ huynh có muội rồi.”

“Huynh đừng lừa dối. Mỗi đêm muội nằm bên cạnh đều nghe tiếng huynh thở dài. Ngay cả trong giấc mơ huynh cũng gọi tên họ.” Tiểu Lan giả vờ nổi giận.

“Nhưng ta không thể để muội ở đây một mình được.” Họ Đỗ thanh minh.

“Ai nói muội sẽ ở đây.” Tiểu Lan đứng dậy chống nạnh.

Đỗ Bá Phương đứng dậy khẽ cười rồi đặt tay lên vai Tiểu Lan. “Vậy muội sẽ đi với ta ư?” Đỗ Bá Phương nhìn vào mắt Tiểu Lan.

“Tất nhiên là đi cùng huynh rồi.”

Sau khi trình bày ra nhiều tình huống xấu nhất để mong Tiểu Lan suy nghĩ lại nhưng vẫn không được. Thế là hai người chuẩn bị đồ đạc khăn gói để sáng mai lên đường. Tối đến, buổi tối cuối cùng trước khi xuất hành. Đỗ Bá Phương ra đứng trước bờ hồ nhắm mắt để tưởng nhớ về những chuyện đã qua. Y bỗng sực nhớ lại cái ngày trước khi lão tiên sinh biến mất.

“Thưa ngài, trước tiểu hạ thì ngài có dạy võ công cho ai nữa không?” Đỗ Bá Phương thắc mắc.

“Ta cũng không nhớ nhưng mà tiểu tử ngươi hỏi làm gì?” Lão tiên sinh vuốt râu.

“Tiểu hạ chỉ muốn biết thôi.” Nghĩ đoạn rồi Đỗ Bá Phương nói tiếp. “Thế còn cái huynh định tự tử đó thì sao. Ngài có truyền thụ võ học cho huynh ấy không?”

“Tiểu tử đó à.” Lão tiên sinh nghĩ ngơi một hồi. “Không, võ công của hắn lúc ta gặp thì đã tuyệt đỉnh vô thần rồi. Chưa kể trong lúc tịnh dưỡng, hắn ta còn nâng cao võ học của mình lên đến mức ta không thể ngờ tới nữa.”

“Sao ngài biết?” Đỗ Bá Phương tò mò.

“Thì tiểu tử hắn thi triển, ta đứng xa nhìn được.” Lão tiên sinh nhìn Đỗ Bá Phương nói tiếp. “Trong những người ta cứu mạng, chỉ có hắn là kẻ duy nhất đòi đi theo ta.”

“Rồi sao nữa thưa ngài?”

“Tất nhiên là ta từ chối. Vi hắn còn nhiều chuyện phải thực hiện. Nếu có cơ duyên, ắt sau này sẽ gặp lại.”

Sáng hôm sau. Giắt tư trang lên ngựa xong, Đỗ Bá Phương bước ra cây đa ngắm nhìn lần cuối. Khi nhìn lên cành cây trên đầu thì Đỗ Bá Phương đột nhiên thay đổi sắc mặt. Y liền phi thân trèo lên rồi ngồi xuống. Sau đó y đưa tay sờ vào thân cành, y bỗng nở một nụ cười mãn nguyện.

Y phi xuống đất rồi tới đỡ Tiểu Lan lên ngựa, sau đó leo lên sau rồi thúc ngựa phi đi. Hai người cưỡi trên một con ngựa rảo qua nhiều đoạn dốc, lội qua một con suối rồi leo lên một con đường lộ trên sườn núi. Đỗ Bá Phương dự định sẽ tới Huyền Thương phái để gặp Đinh Nguyệt Hàn trước.

Đang rảo ngựa trong rừng thì hai người nghe thấy tiếng đánh nhau, âm thanh vũ khí chạm nhau vang lên liền hồi. Thỉnh thoảng là tiếng la hét, rồi có khi là van xin. Cảm thấy bất an nhưng Đỗ Bá Phương vẫn thúc ngựa đi tiếp. Té ngựa qua hết khúc quẹo, phía trước mặt hai người là một bãi chiến trường. Người nằm la liệt trên đất, máu vương vãi khắp nơi. Một đám người mang y phục trắng, tay lăm lăm vũ khí lục soát xung quanh. Thấy có tiếng động đi tới, cả đám ngước mắt lên nhìn hai người. Tất cả đều bịt mặt.

Đỗ Bá Phương vẫn bình tĩnh thúc ngựa rảo tới, vừa đi, y vừa quan sát đám người. Y nhìn thấy họ mang cùng một loại y phục rẻ tiền. Y phục trắng nhưng tất cả đều đã ngã màu, một số thì bị vấy bẩn. Đám người vẫn nhìn y, một số đang lau kiếm, một số thì đang tụ lại bàn bạc gì đó. Càng ngày khoảng cách càng xích lại gần hơn, chỉ còn vài thước nữa là tới nhưng Đỗ Bá Phương vẫn ung dung. Vương cô nương thì có vẻ lo sợ, tay cô bám chặt lấy tay họ Đỗ. Gương mặt cô toát ra vẻ sợ hãi, cô không dám nhìn, chỉ cúi đấu xuống suốt.

Một tên trong đám bước tới nhìn họ Đỗ. Thấy vậy, Đỗ Bá Phương liền thắng ngựa lại. “Tại hạ chỉ tiện đi ngang qua đây. Chẳng hề có ý gì. Mong các vị hảo hán nhường cho một chút đường.”

“Đỗ huynh, lâu ngày không gặp.” Nam nhân cởi bịt mặt ra.

Đỗ Bá Phương nhìn thấy liền toát lên cười. “Dương huynh, là huynh sao?” Y nhanh chóng nhảy xuống ngựa rồi đi tới.

“Vâng, là tại hạ đây.” Họ Dương đưa tay ôm chằm lấy Đỗ Bá Phương.

Đỗ Bá Phương vừa ôm, vừa vỗ tay lên lưng họ Dương. “Bao lâu rồi nhỉ. Không ngờ lại gặp huynh ở đây.” Họ Đỗ đặt tay lên hai vai họ Dương. “Huynh đang đi đâu vậy? Lại bị cướp tiêu nữa sao?”

“Không, là tại hạ cướp tiêu.” Họ Dương khẽ cười.

Đỗ Bá Phương nghe vậy liền ngạc nhiên nhưng sau đó y mặc kệ. Rồi y dẫn họ Dương tới giới thiệu với Vương cô nương. Đang lúc ba người trò chuyện thì một gã chạy tới, gã nói một thứ ngôn ngữ mật gì đó vào tai họ Dương. Nghe xong, họ Dương liền bảo Đỗ Bá Phương chờ xíu rồi chạy tới chỗ đám người của mình.

Họ Dương bảo thuộc hạ mở hết các thùng gỗ trên xe lên. Một vài người nhanh chóng dùng đục, dùng mũi thương khưi hết nắp thùng ra. Những chiếc thùng hình chữ nhật làm bằng gỗ, được chở trên sáu chiếc xe ngựa kéo. Họ Dương nhanh chóng lấy ra vật phẩm bên trong thùng. Đỗ Bá Phương và Vương cô nương bước tới xem. Hai người liền ngạc nhiên khi thấy những thứ bên trong, vũ khí.

Họ Dương cầm ra một thanh gươm, rút lên một phân nửa rồi đưa mắt nhìn kỹ lưỡi gươm. Họ Dương bảo đây là một thanh gươm tốt. Đưa lại cho thuộc hạ, y tiếp tục đi tới quan sát những thùng khác. Một tên đôi cho y thanh thương. Y chắp lấy rồi múa vài đường cơ bản. Đỗ Bá Phương cũng đi tới xem các thùng khác, tất cả bên trong đều là binh khí, ước tính lên cả trăm.

Trong lúc đang quan sát thì ba kẻ khác phi ngựa tới, họ mang y phục như đám người ở đây. Một tên nhanh chóng nhảy xuống ngựa thì thầm vào tai họ Dương. Gật đầu rồi vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ, sau đó họ Dương bước tới chỗ Đỗ Bá Phương.

“Đỗ huynh có bận chuyện gì không?”

“Bây giờ thì không. Dương huynh có việc gì thì cứ nói.” Đỗ Bá Phương gãi đầu.

“Đỗ huynh cùng Vương cô nương có muốn cùng tại hạ vào thành Yên Lạc không?”

Không hỏi lại, Đỗ Bá Phương liền gật đầu. Sau đó ba người liền lên ngựa phi đi. Đám thuộc hạ của họ Dương chia ra hai nhóm. Một nhóm phi theo họ Dương, nhóm còn lại thì đóng nắp thùng lại rồi chuyển đi đâu đó.

Một hồi sau vào trong nội thành, nhóm người liền rảo ngựa tới tửu lầu Vạn Gia. Sau khi bước lên tầng ba của tửu lầu, nhóm người kêu thức ăn và đồ uống. Họ Dương cùng Đỗ Bá Phương và Vương cô nương ngồi chung một bàn. Ba người đàm thoại vui vẻ với nhau. Đỗ Bá Phương kể cho họ Dương nghe về những gì trải qua. Từ lúc chia tay ở Tam Lộ đến chuyện Thần Vương phái, rồi bị đả thương, sau đó được Vương cô nương cứu. Đang mải mê kể chuyện thì một nữ nhân mặc y phục đen viền đỏ bước tới. Họ Dương đưa mắt nhìn rồi nhíu mài.

Đỗ Bá Phương thấy vậy liền quay qua nhìn. “Thì ra là Trần cô nương.” Họ Đỗ đứng dậy chắp tay chào.

Trần cô nương chắp tay chào lại, vẻ mặt cô ngạc nhiên. “Đỗ huynh, làm sao mà huynh lại có mặt ở đây?”

Nhanh chóng ngồi xuống, Trần cô nương được Đỗ Bá Phương kể lại sự tình. Rồi y giới thiệu Vương cô nương. Sau đó y hỏi thăm về Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn. Họ Dương chỉ kể sơ những gì mình nghe được. Sau đó thì Trần cô nương tiếp lời kể Đinh Nguyệt Hàn đã làm trưởng môn nhân tương lai của Thần Vương phái. Còn Trần Ngọc Phi thì ở Tiên Tử phái, mới quá cảnh qua thành Thanh Trì.

“Ủa sao Dương huynh và Trần cô nương lại gặp nhau ở đây?” Đỗ Bá Phương thắc mắc.

“Tại hạ và Trần cô nương đang cùng nhau làm một số chuyện. Giống chuyện vừa rồi Đỗ huynh thấy đó.” Họ Dương khẽ cười.

“Hai người tổ chức đi cướp tiêu sao?” Vương cô nương ngạc nhiên chem lời vào.

“Đúng là vậy, mà không phải là vậy. Chúng tôi kết hợp lại đi cướp những tiêu hàng đó, nhưng đó là những tiêu hàng thuộc về những kẻ ma đạo và phản loạn. Chúng tôi nghe được bọn chúng đang tập kết nhân lực và vật lực nhằm mục đích phá hoại sự thanh bình vốn rất mỏng manh này.” Trần cô nương chậm rãi giải thích.

“Hèn gì Tiểu Lan thấy trong đó toàn là đao kiếm.” Vương cô nương mở to mắt nói.

“Vậy mọi người định làm gì tiếp theo?” Đỗ Bá Phương nhấp ngụm trà.

“Chúng tôi chuẩn bị tổ chức cướp đợt hàng tiếp theo.” Họ Dương khẽ cười. “Đỗ huynh muốn tham gia không?”

Tại một ngọn núi nhỏ, cách thành Phong Châu khoảng vài chục dặm về phía nam. Một đoàn người mang y phục trắng đang cưỡi ngựa đang tiến về phía trước. Khoảng sáu mươi người, họ đang áp tải một đoàn xe ngựa gần hai mươi chiếc. Trên mỗi chiếc xe ngựa đều chất những thùng gỗ lớn. Cờ hiệu cắm trên mỗi chiếc xe ngựa là cờ hiệu của Liên Đoàn và đoàn người đấy chính là Võ Lâm Quân.

Những ánh đèn đuốc lấp lánh soi sáng cả một khu vực. Hai bên đoạn đường là những vách núi đá. Đoàn người Võ Lâm Quân chăm chú nhìn xung quanh, mặt ai nấy đều lạnh lùng. Đoạn đường này nổi tiếng là an toàn nhất trong lộ trình từ thành Phong Châu đến thành Đại La. Địa thế của đoạn đường trống vắng, không như những đường lộ kia đầy rẫy những bụi cây mọc kéo dài hai bên. Chưa kể là độ dốc và sát mé vực, rất nguy hiểm trong những chuyến vận chuyển như thế này.

Âm thanh bỗng vang lên từ các cung nỏ. Hàng loạt mũi tên từ trên hai bên sườn núi bắn xuống. Đám người Võ Lâm Quân trúng tên chết như rạ. Tiếng hét ra lệnh lập hàng ngũ vang lên. Người ngựa nhốn nháo quy tập lại lập đội hình.

Ngựa không thể nào leo lên được dốc đứng, họ cũng chẳng có khiên, xem như họ đã xong, Đỗ Bá Phương nghĩ thầm.

Họ Đỗ đang đứng trên sườn núi nhìn xuống. Bên cạnh y là họ Dương và Trần cô nương. Lệnh ngừng bắn được ban ra, đám người mai phục trên hai sườn núi liền thu cung nỏ. Nhanh chóng giắt sau lưng, họ thả dây đu xuống mặt đất. Đỗ Bá Phương ngạc nhiên khi thấy họ làm vậy. Họ Đỗ nghĩ cứ ở trên này bắn xuống như vậy, thì có phải đỡ hao tổn binh lực hơn hay không. Tuy nhiên, họ Dương và Trần cô nương lại nghĩ khác.

Đám Võ Lâm Quân phía dưới co cụm lại hai bên hàng xe ngựa. Thấy những bóng đen đang đu dây lao xuống. Tiếng hét lập đội hình giao chiến tiếp tục vang lên. Đám người hét lớn chuẩn bị tư thế giao chiến. Âm thanh vó ngựa bỗng dần to hơn. Đám Võ Lâm Quân ngạc nhiên khi thấy mình đang đứng im, thì ở đâu ra có tiếng vó ngựa. Đang suy nghĩ thì bàng hoàng trước mặt họ, một đám người cưỡi ngựa kéo đến, bọn chúng đều bịt mặt.

Hoảng loạn vì bị tấn công từ ba phía, đám Võ Lâm Quân nhanh chóng bảo nhau quay ngựa ngược lại chạy về thành Phong Châu. Được một đoạn thì bất ngờ một sợi dây ở dưới đất vung lên căng ngang. Đám ngựa chạy tới vướng sợi dây nên ngã chổng lên, hất văng đám Võ Lâm Quân trên yên ngựa xuống đất.

Không có sự bình tĩnh cần thiết, đám Võ Lâm Quân nhanh chóng bị hạ sát. Những tên đu dây nhanh chóng phi thân tới kéo những tên Võ Lâm Quân ra khỏi ngựa. Đám người cưỡi ngựa thì lao tới vung kiếm, xuyên thương qua ngực. Quan cảnh rất hỗn loạn, tiếng hét vì đau đớn vang lên. Một vài tên bỏ ngựa chạy bộ thì bị cung nỏ bắn chết.

Trên sườn núi, ba người đứng nhìn quan sát. Giờ thì Đỗ Bá Phương hình như đã hiểu. Họ Dương kéo bịt mặt xuống rồi hít một hơi thật dài. Trần cô nương đưa tay lên miệng huýt một tiếng. Sau đó ba người rảo ngựa đi.

Đám người phía dưới tiếp tục tìm kiếm những tên còn sống để hạ sát nốt. Một số tên thì mở các thùng hàng ra, một vài tên đem đuốc lại soi sáng. Một vài người thì tỏ vẻ không thích khi trận chiến kết thúc quá nhanh. Đám người rút đi. Không khí yên lặng trở lại. Đâu đó tiếng dế kêu.