“Có chuyện gì mà Võ Lâm Quân lại lên đây.” Khúc Quang Thiên ngước mắt lên nhìn tên đội trưởng Võ Lâm Quân, Hà Bảo Thanh.
“Hai người là ai. Xưng danh của mình đi.” Hà Bảo Thanh chỉ tay vào họ Khúc và Hà Khánh Chân.
“Võ Lâm Quân giờ làm thay việc cho quan binh luôn ư.” Hà Khánh Chân nhếch miệng cười.
“Nhà ngươi vừa nói cái gì.” Hà Bảo Thanh trợn mắt.
“Hắn nói nhà ngươi làm cái thá gì, mà đòi hỏi danh xưng của tụi ta.” Khúc Quang Thiên đứng dậy trợn mắt.
Thấy vậy, tám tên Võ Lâm Quân phía sau rút kiếm ra áp tới. Cả bọn nhìn vào họ Khúc trợn mắt, giống như họ đang muốn lột xác y. Hà Khánh Chân không đáp, y lấy tay thổ một phát lên bàn. Âm thanh vang lên. Hà Bảo Thanh nhìn qua họ Hà, tay phải liền nắm kiếm thủ thế.
“Muốn chơi không.” Khúc Quang Thiên mỉa mai.
“Các ngươi không biết tụi ta là Võ Lâm Quân sao.” Hà Bảo Thanh nổi giận.
“Võ Lâm Quân thì sao. Thế ngươi biết ta là ai không.” Họ Khúc nghiến răng đáp lại. “Mà dám tới đây hỏi danh xưng này nọ.”
“Ta là Hà Bảo Thanh, đội trưởng Võ Lâm Quân. Ta nghi ngờ các ngươi là những kẻ hạ sát Võ Lâm Quân ở Tế Giang thành lúc trước. Các ngươi phải chấp hành quy tắc của Liên Đoàn khi gặp Võ Lâm Quân.” Hà Bảo Thanh nhìn Khúc Quang Thiên.
“Liên Đoàn là cái thá gì mà phải lôi vào đây.” Hà Khánh Chân nhấp tửu xong rồi để lại trên bàn.
Họ Hà vừa để ly xuống thì Hà Bảo Thanh bất chợt thấy hình xăm tay y, chữ “Hùng Thiên”. Hà Bảo Thanh vội cười. “Hai vị đại hiệp xin bớt nổi giận. Chẳng qua lũ thuộc hạ chỉ làm theo lệnh của minh chủ. Có gì xin hai vị lượng thứ. Chúng thuộc hạ xin lui.” Hà Bảo Thanh dịu giọng đến bất ngờ.
Đám Võ Lâm Quân chắp tay rồi đi nhanh ra khỏi tửu lầu. Hà Bảo Thanh biết rằng nếu không khéo đi nhanh thì e rằng sẽ bị tuyệt mạng. Chả mấy chốc cả lầu hai của tửu lầu chỉ còn lại hai người họ Khúc và Hà Khánh Chân.
“Ngươi tệ quá. Lúc nãy đang buồn, định thư giãn gân cốt. Ai dè ngươi làm tụi hắn bỏ chạy mất tiêu.” Khúc Quang Thiên bĩu môi.
Hai người tiếp tục nói chuyện. Dưới cổng thành, tiếng reo hò vang lên, các bang phái tiếp tục tiến vào. Cùng lúc đó ở cổng thành phía bắc. Hùng Sư đường cũng đang tiến vào cổng. Đoàn người lúc này mang y phục trắng, thêu chữ “Trung” màu đen ở giữa ngực. Cưỡi ngựa đi đầu là Hùng trưởng môn, ông mang y phục của trưởng môn nhân, màu trắng viền đen với chữ “Trung” màu đen trên ngực trái.
Ở cổng thành phía tây, Phục Thiên phái đang tiến vào. Họ mang y phục màu trắng, trên ngực trái thêu hình tượng mặt trời màu đen, áo choàng đen khoác sau lưng. Môn khí của bản phái là kiếm. Họ là kẻ không đội trời chung với Phục Ma phái.
Vốn dĩ hai bang phái này vốn là một, sau khởi quốc thì tách ra làm hai. Minh chủ võ lâm hiện nay là người của Phục Thiên phái, Lê đại hiệp. Tuy nhiên, bang chủ của Phục Thiên phái hiện tại là người khác, đó là Lương Văn Hòa, người đang cưỡi ngựa đi đầu đoàn người. Họ Lương mang y phục màu trắng viền đen, y phục của trưởng môn nhân.
Lại nói tới thành Gia Bình, lúc này bên ngoài rìa thành, một tên mang y phục trắng đã bạc màu đang rảo ngựa đi một mình. Bỗng y dừng lại, trước mặt y là hàng chục người đang cưỡi ngựa trực sẵn. Sau lưng y, một đám người cưỡi ngựa khác cũng đang lao tới. Bị rơi vào thế bị động kẹt ở giữa hai đoàn người, y đảo mắt nhìn quanh, thấy ai cũng lăm lăm vũ khí trên tay. Y bèn nhanh trí té ngựa sang bên rừng, leo lên dốc đất cao rồi quay ngựa xuống nhìn. Y muốn xem họ giao chiến với nhau.
Đánh nhau đi, đánh nhau đi, y thầm nghĩ.
Vừa dứt suy nghĩ, hai đoàn người thúc ngựa lao vào nhau. Họ vung kiếm chém nhau, kẻ thì đâm giáo qua đối phương, người thì vung chùy vào ngực đối thủ. Đâu đó là tiếng la hét vang lên. Một kẻ vung đao hạ sát liên tiếp mấy gã, đang hí hửng cười thì bị chém bay đầu. Gã mới vung kiếm chém xong thì bị ngọn giáo phóng tới giữa ngực, khiến gã văng xuống ngựa, máu phun khắp nơi. Quan cảnh rất hỗn loạn để nhận biết phe ta hay phe địch.
Gã mặc y phục trắng vẫn đứng nhìn, lâu lâu y lấy tay gãi mặt. Tiếng la hét vẫn vang lên. Ai đó hô hào đòi giết hết đối phương. Một kẻ bị chém sau lưng gục xuống, gượng bò tới nhằm thoát thân thì bị ngựa đè lên. Một gã khác định lên ngựa chạy trốn nhưng chạy được một đoạn, thì ngựa lại hất văng y xuống đất.
Một vài kẻ khác lao tới thì bị tên bắn trúng ngay ngực, cả bọn gục xuống. Phía xa một cung thủ tiếp tục giương cung, chưa kịp nhắm thì một mũi tên cắm thẳng vào mắt y. Phía đối diện là một tên bắn nỏ, y là người mới hạ sát tên bắn cung. Đang tra tên vào nỏ thì bị một tên khác chạy tới chém ngay cổ.
Trận giao chiến diễn ra một hồi cũng kết thúc. Không có phe nào chiến thắng, chỉ có những kẻ bị giết và kẻ bị thương nằm la liệt khắp mặt đất. Quan binh cũng chẳng thèm điều tới. Sau khi Thiên Sách Vương mất, cả giang hồ đều nổi loạn. Ai nấy đều lo giữ phần mình, chả đoái hoài gì đến giang sơn bách tính. Thế sự bây giờ hỗn loạn vô cùng.
Gã mang y phục trắng thúc ngựa xuống lại đường rồi rảo ngựa đi tiếp. Tiếng kêu cứu vang lên, y ngoảnh tai nghe thấy nhưng vẫn làm ngơ. Được một đoạn thì tiếng nói vang lên phía sau.
“Người ta kêu cứu mà ngươi không đoái hoài gì tới sao. Ngươi có còn lương tâm không vậy.” Một tên mang y phục xanh lam nói lớn.
Gã mang y phục trắng nghe thấy nhưng vẫn giả ngơ đi tiếp. Thấy thế gã y phục xanh lam liền tức giận phi thân nhảy ra trước ngựa hòng chặn lại. Gã áo trắng té ngựa sang một bên để tránh, gã không thèm qua tâm đến hắn ta. Thấy thế, tên y phục xanh lam liền tức giận vung kiếm tới.
“Ngươi và ta không thù, không oán. Cớ sao ngươi lại hành xử như vậy.” Gã y phục trắng sau khi lộn người xuống đất né kiếm thì lên tiếng.
“Ta thích, thì ta hành xử vậy thôi.” Dứt lời, tên y phục xanh liền vung kiếm tiếp.
Chiêu thức tạo ra vô cùng bạo liệt. Càng đánh càng hăng, tên y phục xanh lam ngày càng hiếu thắng. Y nhắm thẳng ngực gã y phục trắng, rồi phi thân tới đâm kiếm vào. Mũi kiếm xoáy thẳng tới như cuồng long gào thét. Gã y phục trắng nghiêng người né, lưỡi kiếm xoẹt qua làm rách một đường trên y phục. Nhanh chóng, gã rút kiếm giắt bên hông ra rồi phi thân tới tung chiêu.
Gã y phục xanh lam đâm kiếm xong, y xoay người lại thì thấy mũi kiếm gã kia đang lao tới, y liền nghiêng người né. Vừa né xong thì gã y phục trắng liền đảo kiếm, thấy vậy nên tên y phục xanh lam liền đưa kiếm lên đỡ. Nhưng đỡ xong kiếm này thì đến kiếm khác, chưa kịp định hình thì y bị tước kiếm, rồi một ánh sáng xoẹt ngang qua mặt. Y quỵ xuống, trên cổ y một đường máu bắt đầu hiện ra, trông như là đường kiếm.
“Không thể… nào. Nhà ngươi là ai. Đây là Bích Phong kiếm sao.” Y ngập ngừng nói.
Gã y phục trắng không đáp, y tra kiếm lại vào vỏ. Sau đó y huýt sáo một tiếng. Gã y phục xanh lam vẫn nhìn y, mắt hắn ta trợn lên, miệng như muốn nói điều gì đó nhưng không được. Y gục xuống chết ngay lập tức. Gã y phục trắng đi tới, trước mặt y là con chiến mã lúc nãy đang chạy lại. Thì ra là y huýt sáo để kêu ngựa.
Trở lại với thành Đại La, lúc này trời đã sập tối. Các bang phái lúc này cũng đã không còn tiến vào thành. Giờ này tất cả đều tập trung vào một mối, hoặc là tửu lầu, hoặc là Hồng Khuê Các. Trên một con đường nhỏ trong thành, một tên mang y phục trắng và y phục xanh lam đã vấy bẩn đang bước đi. Gã y phục trắng bưng chum tửu uống xong liền ném sang cho tên kia. Rồi tên y phục xanh lam nhấp xong lại ném về lại. Hai người cứ vừa đi vừa nhấm nháp, vừa đôi bình tửu sang cho nhau.
Bỗng một nhóm người kéo ra chặn đường, họ là người của Chấn Phong phái. Hai người thấy thế liền khựng lại. Gã mang y phục trắng vẫn đang cầm chum tửu uống. Gã chẳng thèm đoái hoài gì tới bọn phía trước. Trái lại, gã mang y phục xanh lam lại nắn tay, miệng thì khẽ cười.
“Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, Khúc Quang Thiên.” Một tên trong đám chặn đường nói vọng tới.
“Là tên cẩu tặc Hoàng Chấn Vũ sai ngươi đến tìm ta ư.” Gã y phục xanh lam nói lớn.
“Ngươi đừng xấc xược. Ngươi dám đắc tội với trưởng môn Chấn Phong phái sao.” Tên kia đáp lại.
“Muốn chơi không.” Vừa nói, họ Khúc vừa lắc cổ sang hai bên.
Không đáp, cả đám Chấn Phong phái rút kiếm chạy tới. Họ Khúc vẫn đứng khẽ cười. Gã mang y phục trắng vẫn làm ngơ như không thấy gì. Hình như y biết ý họ Khúc không muốn mình xem vào. Đám người vung kiếm tới, họ Khúc nghiêng người né kiếm, đồng thời tung quyền vào đối phương. Y nhắm vào hông sườn mà tung tới. Tiếng rắc của xương đồn gãy vụn vang lên. Cùng với nó là âm thanh hét lên trong đau đớn.
Mới tung ba quyền, ba tên đã nằm gục xuống đất, miệng rên rĩ không ngừng. Khúc Quang Thiên nhếch miệng cười khiêu khích đám còn lại, họ đang đứng chĩa kiếm vào y. Một tên liều mạng vung kiếm, mũi kiếm lướt qua mặt họ Khúc, tóc y rớt xuống đất. Xém chút nữa y đã mất mạng nhưng y vẫn khẽ cười.
“Hay lắm. Tối nay Khúc Quang Thiên ta có cơ hội thư giãn gân cốt rồi.”
Dứt lời, y lao tới tung quyền liên tiếp, một vài tên né được quyền, một vài tên khác không may mắn thì bị đánh văng ra xa. Thấy tình hình không tốt, ba tên còn lại đành xông tới tử chiến. Khúc Quang Thiên đánh gục hai gã, tên còn lại định đâm lén sau lưng, thì bị gã y phục trắng ném chum tửu tới trúng đầu làm bất tỉnh.
“Tên Hà Khánh Chân kia. Ta đang thư giãn gân cốt. Sao nhà ngươi lại làm như vậy.” Họ Khúc quát lớn.
“Ta biết gì đâu. Thấy hết tửu nên đôi đại cái chum tới. Ai dè trúng tên đó.” Hà Khánh Chân vừa ngoái tai, vừa nói.
Hai người tiếp tục la lối ầm ĩ rồi bước đi. Được một đoạn thì hai người cảm nhận được khí của ai đó phía trước. Họ Khúc lấy tay cầm hờ vào kiếm thủ thế. Họ Hà thì bình tĩnh đi tiếp.
“Tam sư huynh. Dạo này huynh vẫn khỏe chứ.” Tiếng nói vọng lên của một nữ nhân. Cô mang y phục màu đen, thắt lưng màu đỏ, giắt cây ngọc trâm trên đầu.
“Thì ra là sư muội. Muội làm gì ở đây vậy.” Hà Khánh Chân đáp rồi nhìn qua Khúc Quang Thiên nói tiếp. “Ngươi về tửu lầu trước đi. Ta có việc, chút nữa ta về sau.”
“Có cần ta ở lại không.” Họ Khúc khẽ cười. Thấy hắn ta lắc đầu nên y giơ tay lên tạm biệt rồi đi tiếp.
Từ trong bóng tối, nữ nhân bắt đầu bước ra, cô giắt sau hông một thanh đoản kiếm. Cô nhẹ nhàng tiến tới họ Hà rồi khẽ nói. “Sau một thời gian gặp lại sư muội, mà sư huynh không có vẻ gì vui mừng sao.”
“Có chuyện gì muội nói đi, đại tiểu thư.”
“Huynh có nghe chuyện nhị sư huynh đã bị hạ sát chưa.” Nữ nhân khoanh tay trước ngực.
“Kệ xác hắn. Gây chuyện với người ta thì có ngày bị kết cục như vậy cũng đáng thôi.” Hà Khánh Chân nhếch miệng cười.
“Huynh không thắc mắc sao. Nhị sư huynh võ công cao cường. Không phải là loại tầm thường. Kiếm pháp của huynh ta tuyệt đỉnh vô song. Trên võ lâm này được mấy người có thể đấu ngang tài.”
“Núi này cao, có núi khác cao hơn.” Hà Khánh Chân nhếch môi.
“Huynh nói đúng. Có khi nào là ngọn núi mà huynh đã từng gặp không.” Nữ nhân mỉa mai cười.
Hà Khánh Chân nghe xong liền thay đổi sắc mặt. Y nhìn qua gương mặt của nữ nhân hoảng hốt. Y không tin lắm những gì cô ta vừa nói. Mắt y mở to ra vì ngạc nhiên. Sau đó y quay sang nhìn chỗ khác.
“Sao huynh lại thay đổi sắc mặt như vậy. Hay là huynh không tin.” Thấy họ Hà không đáp, nữ nhân liền nói tiếp. “Nhị sư huynh bị hạ sát bên ngoài thành Gia Bình, vết thương chí mạng do kiếm gây ra.”
Chắc gì đã là hắn ta, Hà Khánh Chân nghĩ thầm rồi lái sang chuyện khác. “Hắn ta làm gì ngoài đó mà để bị sát hại.”
“Nhị sư huynh vâng lệnh từ đại sư huynh. Đi gieo hiểu lầm giữa hai gia trang nào đó. Kế hoạch thì thành công nhưng huynh ấy bị hạ sát. Đại sư huynh là người đã kiểm tra các vết thương. Thử hỏi nếu không phải là một tuyệt đại cao thủ thì làm sao có thể khiến huynh ấy chết thảm như vậy.” Nữ nhân chậm rãi nói.
“Sao muội lại nói với ta chuyện này.” Họ Hà thắc mắc.
“Thứ nhất, ta muốn huynh biết về chuyện của nhị sư huynh. Sau là muốn hỏi thử huynh có biết ai làm chuyện đó không. Và cuối cùng, mọi người đang chờ huynh quay lại. Chúng ta đang rơi vào thế bĩ cực.”
“Muội chuyển lời lại giúp. Ta không muốn vương vào mấy chuyện đó nữa.” Hà Khánh Chân bước đi một đoạn rồi nói tiếp. “Tạm biệt sư muội.”
“Sau vụ việc năm xưa, huynh đã thay đổi quá nhiều. Phải chăng là do hắn ta khiến huynh như vậy.” Nữ nhân nói lớn.
Hà Khánh Chân vẫn không đáp. Y vẫn bước đi. Vẻ mặt y bỗng đăm chiêu và u sầu. Y nhớ lại chuyện năm xưa. Cái chuyện mà đã khiến thay đổi cả cuộc đời của y.
Lúc đó vài năm trước, khi y tung hoành ngang dọc cả chốn võ lâm. Cùng với y là Khúc Quang Thiên, kẻ được mệnh danh là “Lãng Tử Kiếm”. Hai người vốn là đối thủ không đội trời chung. Hễ gặp nhau là giao chiến long trời lỡ đất. Sau nhiều lần bất phân thắng bại, hai người liền kết thâm tình với nhau. Nhưng đó là chuyện sau này, còn chuyện trước đó. Đó là chuyện lúc y thi hành những nhiệm vụ, những việc làm tà đạo, ác nhân ác đức, hạ sát vô số người vô tội. Lúc y thảm sát xong một bang phái, trên đường đi về thì y gặp được một kẻ, là kẻ quái vật mà y phải khiếp sợ.
Y tung hết nội lực, thi triển hết chiêu thức võ học của “Hỗn Nguyên đại chưởng pháp”, rồi cũng chẳng thể đánh bại tên đó, hắn vẫn mảy may chả hề hấn gì. Rồi hắn ta tung một quyền đánh y bất tỉnh.
Khi y tỉnh dậy thì thấy mình đang bị thương, khắp thân thể đang được băng bó. Tên quái vật đó là người đã trị thương cho y. Hắn đưa y về một bản làng nào đó, ngôi làng không lớn lắm, chỉ vài chục hộ dân. Đa số người ở đó là các lão ông, lão bà và những tiểu nhi. Y đợi khỏe lại vài phần thì sẽ tìm cách hạ thủ hắn ta. Nhưng rồi ngày qua ngày, chứng kiến cảnh sinh hoạt của những người ở đây, tận mắt thấy những đứa nhóc tung chạy nô đùa, ý nghĩ đó của y dần tiêu tan. Y cảm thấy an nhiên và rồi thay vào đó, y bắt đầu tò mò về hắn.
Y bắt đầu phụ giúp người dân nơi đây để nhằm dò xét về tên quái vật. Nhưng hết chặt cây, gánh nước, dựng nhà, thậm chí là trồng trọt, y vẫn không dò xét được gì. Mọi người ở đây lúc đầu không thích y, bởi những việc y đã làm. Nhưng rồi dần dà họ có cảm tình với y, nhất là mấy đứa tiểu nhi.
Trong một lần đang săn bắn, y gặp lại tên Lãng Tử Kiếm. Thế là hai người lao vào nhau. Đang giao đấu kinh thiên động địa, tên quái vật lại xuất hiện. Chẳng biết lúc nào và vì sao mà hai người đã liên thủ lại tấn công hắn. Và rồi hắn lại đánh cả hai bất tỉnh. Khi mở mắt ra, thì y thấy mình đang nằm cạnh tên Khúc Quang Thiên. Lúc đó là lúc hai người mới bắt đầu kết giao thâm tình. Được độ vài ngày, thì tên quái vật đột ngột biến mất. Hai người lại chả biết hắn đi đâu.
“Chuyện gì khiến nhà ngươi u sầu vậy.” Khúc Quang Thiên ngồi trên mái nhà của tửu lầu nhìn xuống.
“Chuyện của nhị sư huynh ta.” Hà Khánh Chân nói lớn rồi phi thân trèo lên mái nhà.
“Hắn ta thì sao.”
“Đã bị hạ sát. Và người hạ sát đó là hắn, tên quái vật.”
Họ Khúc nghe xong liền sửng sốt, y bắt đầu mở mắt to ra vì ngạc nhiên. Miệng thì ú ớ không ra lời. Khúc Quang Thiên thì thầm bảo Hà Khánh Chân có nên trốn đi hay không. Họ Hà cười lớn, y nhìn lên trời. Trăng hôm nay bắt đầu sáng hơn hôm trước.