Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao

Chương 16: 16 Quái Vật Trắng Ngây Ngô

Chị! Giữ chặt lấy nó!

Linh Đan hét lớn, chân như mọc cánh lao lên phía trước.

Lập tức, một loạt dây ánh sáng xanh lam từ đâu phóng tới nháy mắt quấn quanh một con quái vật trắng toát cao trên bốn mét.

Hình dạng của nó cũng hai tay hai chân giống người, nhưng chân nó lòng khòng, tay loằng ngoằng không xương quơ quào tán loạn, cái đầu móp méo không có mắt mũi, chỉ thấy một hố đen sâu hoắm đang mở to phát ra những âm thanh kêu gào kinh dị.

Và trên người nó, những thứ nhớt nhão màu trắng bao quanh, văng tứ tung theo từng hành động điên cuồng của nó.

Hiện tại hai thứ dài ngoằng trông có vẻ như là tay nó cũng đã bị những dây ánh sáng trói chặt cùng cơ thể, nhưng hai phần tay dư thừa bên dưới vẫn ra sức vung vẩy khiến từng trận nhớt nhão không ngừng văng ra.

Linh Đan chưa bao giờ khinh thường mấy thứ nhầy nhụa này.

Chúng không khác gì mấy loại acid đậm đặc trong phòng thí nghiệm đâu, thậm chí còn có thể mang theo độc tố chết người, vậy nên ngay từ lúc bắt đầu cuộc chiến, cả cô và chị đã mở lớp phòng ngự vô cùng vững chãi cho bản thân, sẵn sàng đón địch.

Vài tia chất lỏng trắng sền sệt bay tới đập vào lớp phòng ngự trong suốt, lập tức vang lên mấy tiếng xèo xèo rồi nhanh chóng sủi bọt bốc khói mất.

Ngay lúc này, Linh Đan đã đến trước mặt quái vật, nhanh nhẹn né mấy đòn quơ quơ của hai cái thứ dài ngoằng kia, theo đà mượn lực đạp mấy cái lên thân cây rồi nhảy lên mấy sợi dây ánh sáng.

Sợi xanh lam có đàn hồi kết hợp với lực chân của Linh Đan mà tung cô lên cao.

Linh Đan hét lớn, hai tay cầm thanh chủy thủ đã được bọc một lớp ánh sáng xanh chói lọi mạnh mẽ chém xuống hết lực.

"Uỳnh" một tiếng nổ vang.

Ánh sáng lóe lên.

Đến lúc không gian trở lại tối tăm tĩnh mịch thì quái vật kia đã biến mất.

Trên mặt đất chỉ còn dư lại một viên hắc thạch, nhanh chóng được một dây ánh sáng cuốn gọn đưa vào túi đeo bên hông Linh Đơn.

Tuy nhiên, hai chị em vẫn chưa buông bỏ cảnh giác, vì họ biết rằng dạng quái vật này sẽ không đi riêng lẻ.

Quả nhiên, sự thật nhanh chóng xác thực suy đoán của họ.

Từ phía xa xa, vài cái bóng cao ngồng trắng toát lù khù đi đến.

- Tới đi, ta giải quyết luôn một thể.

Ánh mắt Linh Đan bừng bừng nhiệt khí.

Cô gái không chút ngần ngại nắm chặt chủy thủ đã được cường hóa một lớp ma pháp màu xanh lam với sức công phá vô cùng mạnh mẽ mà tiến lên phía trước.

Đằng sau có hậu phương vững chắc, cô không cần phải lo lắng.

Linh Đơn theo sát Linh Đan, tập trung điều khiển đám dây ánh sáng vừa khống chế quái vật vừa trải đường cho em gái mượn lực lao lên tấn công.

Cứ thế, một con lại một con uỳnh uỳnh biến mất.

Chị em họ Linh phối hợp ăn ý nhịp nhàng, vừa phòng thủ vừa tấn công, vừa đánh xa vừa có cận chiến hoàn hảo.

Linh Đơn yểm trợ cho em gái, không quên thu gom chiến lợi phẩm.

Linh Đan chém đến hăng say, một nhát tiếp một nhát giữa bầy quái trắng toát.

"Con cuối cùng..."

Sao hơi nhỏ so với mấy con kia nhỉ?

Não mới nhảy số có nhiêu đó, Linh Đan đã lao đến quái vật trắng mà vung tay...

Khoảnh khắc mặt đối mặt, chỉ kịp thấy một đôi mắt bàng bạc xinh đẹp đang ngạc nhiên nhìn cô.

Đòn vừa tung lập tức bị thu hồi.

Ánh sáng xanh trên thanh chủy thủ cũng biến mất.

Linh Đan bị phản phệ "khụ" một tiếng rồi mất đà ngã ra phía sau, may mắn là "hậu phương" của cô kịp chạy đến đỡ lấy, khiến cho cô thoát được một phen nát gáo dừa.

- Em không sao chứ?

Linh Đơn lo lắng hỏi, kéo em gái đứng thẳng lại, nhưng ánh mắt Linh Đan lại đang chằm chặp nhìn hướng trước mặt, tức giận nghiến răng:

- Anh ở đâu lù lù chạy ra đây vậy?

Phải.

Con quái vật trắng hơi nhỏ hơn đồng loại thực ra không phải quái vật mà lại là cái người cuồng màu trắng hôm nọ Linh Đan đã cứu - Vô Ưu.

Vẫn là cái style muôn thuở ấy, chẳng qua lần này anh không thổi sáo ngọc nữa mà đã giắt gọn bên hông, trên tay cầm ô trắng mở rộng che trên đỉnh đầu.

Chàng trai không hề nhận ra bản thân vừa gây họa gì, thật thà trả lời:

- Tôi...!đi săn.

Đây là từ vựng được học từ lần gặp mặt đầu tiên.

- Anh đi đâu kệ anh, nhưng mà anh đột ngột xuất hiện như thế, tôi phải lập tức thu đòn lại, bây giờ đầu váng mắt hoa, trong người cũng khó chịu, anh tính thế nào? Đừng có giở cái trò cụp mắt xin lỗi nữa, tôi không có trúng chiêu nữa đâu!

Vô Ưu vốn định mở miệng xin lỗi thật, nhưng bây giờ bị chặn ngang, chàng trai có chút do dự không biết nói thế nào, sau cùng mới khó xử lên tiếng:

- Tôi...!Tôi không cố ý.

Nhưng mà, tôi lỡ hại cô khó chịu, là tôi sai...!Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà...

- Khụ khụ...

Lần này Linh Đan suýt chút nữa ho văng luôn cái phổi ra ngoài.

Không phải do phản ứng của việc bị phản phệ mà là bị sặc mấy lời nói của Vô Ưu.

Linh Đơn bên cạnh cũng không nhịn được che miệng cười.

Linh Đan đỏ bừng mặt, không biết là do ngượng hay do tức:

- Anh...!Anh nói linh tinh cái gì vậy? Đúng là kẻ không đàng hoàng.

Tại sao ban nãy tôi lại thu tay lại chứ? Cứ theo đà chém chết anh cho rồi, vừa không bị phản đòn lại còn không phải nghe mấy câu tào lao này nữa...

Vô Ưu cố gắng nhận lỗi để Linh Đan dịu lại, nhưng không hiểu tại sao lại càng làm cho cô tức giận hơn.

- Cô không cho tôi xin lỗi.

Tôi thật sự không biết làm gì...

Sau đó chợt nhớ ra điều gì, "a" một tiếng:

- Hai người có còn cần mấy viên đá hôm trước không? Tôi còn nhiều lắm.

Không đợi hai cô gái trả lời, Vô Ưu đã hướng mắt về phía sau phất tay một cái.

Trong phút chốc, hàng loạt thứ gì đó từ trên mặt đất lững lờ bay lên.

Dưới ánh trăng huyền ảo đang bao trùm vạn vật, những thứ đang lơ lửng phản chiếu sắc vàng, lại tập trung số lượng lớn như thế, khiến cho một góc rừng bỗng trở nên óng ánh xinh đẹp vô cùng.

Linh Đơn là người tiếp xúc với những thứ này nhiều nhất, vừa nhìn đã kinh ngạc nhận ra:

- Tinh thạch!

Phải rồi.

Đó là tinh thạch, trạng thái đã thanh tẩy của hắc thạch.

Số lượng không kém mấy so với cái đêm gặp quái triều, cũng là đêm mà hai chị em cô cứu Vô Ưu.

Mớ tinh thạch cũng không ở yên một chỗ, theo ý muốn của chàng trai mà bắt đầu di chuyển lại đây, xoay quay hai cô gái họ Linh.

Một viên lỡ nhịp xoay trật.

"Bộp".

Va trúng trán Linh Đan.

Gương mặt nào đó tối sầm, sau đó khóe môi run run nở nụ cười đáng sợ:

- Anh...!cố ý phải không?

- Xin lỗi, tôi khống chế không chuẩn.

Tôi chỉ muốn đưa chúng cho các cô.

Vẫn là câu "xin lỗi" cửa miệng mỗi lần nhận được lời trách cứ.

Nhưng sau câu cửa miệng đó là lời nói có giá trị bằng cả gia tài.

Linh Đan quên luôn chất vấn mà kinh ngạc hỏi:

- Hở? Anh muốn đưa toàn bộ tinh thạch cho chúng tôi?

Vô Ưu thản nhiên gật đầu.

Linh Đơn cũng tròn mắt.

Là một Tinh Luyện Sư, cô biết quá trình tinh luyện không hề dễ chút nào, vậy nên giá trị của một viên tinh thạch cũng rất quý giá.

Dù lần trước có nghe em gái kể lại, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến người này mặt không đổi sắc nói đưa là đưa hẳn khối lượng tinh thạch khổng lồ thế này, trong lòng không nén được kinh ngạc.

Tuy vậy, cô cũng không phải là người không biết điểm dừng, vội xua tay từ chối:

- Không cần vậy đâu.

Lần trước anh đã đưa quá nhiều rồi, đủ để chúng tôi sử dụng một thời gian dài.

- Tôi cũng không cần.

Chúng vô dụng đối với tôi.

Vô Ưu chậm rãi đáp, ánh mắt bàng bạc mang theo hoài niệm vô hạn nhìn Linh Đơn, nhưng chỉ vài giây sau đó Linh Đan đã nhanh chóng nhận thấy cảnh báo nguy hiểm mà bước qua chắn trước mặt chị gái, trừng mắt nhìn chàng trai:

- Nhìn cái gì? Anh mà còn nhìn chị ấy nữa, tôi móc mắt đó.

Đột ngột bị ngăn cản, Vô Ưu buộc phải dời tầm nhìn sang Linh Đan, cặp lông mày thanh tú hơi xô lại, dường như có chút không cam lòng:

- Cô không làm vậy được.

- Tại sao không được? Tôi muốn là được.

- Cô đánh không lại tôi.

- ...

Linh Đan giây lát hóa đá.

Linh Đơn lặng lẽ vòng tay lên ôm chặt em gái.

Giữa khu rừng tăm tối phủ đầy sương mù và ánh trăng mờ ảo, giọng nữ cao vút đầy phẫn nộ vang lên:

- Chị! Chị buông em ra! Em phải chém chết hắn!