Mấy ngày trước lúc cả nhóm ăn cơm cũng không nghe Phó Tân An nói sẽ tới chỗ này của bọn họ. Khi Nguyên Nhị nhìn thấy anh ta cũng đã rất kinh ngạc, không nghĩ tới người hẳn là đang tham gia hội nghị là Mục Nghiên Chi cũng đột nhiên xuất hiện, còn mặc một thân quân trang xuất hiện ở chỗ này. Huân chương trước ngực và quân hàm trên vai quả thực lóe mù mắt người.

Giờ này khắc này tất cả mọi người đã biết vị hôn phu của Nguyên Nhị không phải là một anh quân nhân bình thường, mà là một người vô cùng ghê gớm.

“Anh Nghiên Chi…” Đột nhiên có núi dựa vào, Nguyên Nhị bất giác gọi cái tên mà đã lâu không gọi qua.

Gọi xong còn chớp chớp mắt, ánh mắt ủy khuất vô cùng. Hoàn toàn đã không còn bộ dáng cường hãn như vừa rồi.

Khuôn mặt của Mục Nghiên Chi vốn đang đanh lại nhưng khi nghe tiếng gọi của Nguyên Nhị thì thả lỏng không ít, nhận thấy được điểm này Phó Tân An cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nếu không, anh ta cũng không biết một lát nữa nếu Mục Nghiên Chi muốn động thủ thì mình nên khuyên can như thế nào.

Nhưng mà anh mặc quân phục tới đây hẳn cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu. Chỉ là Phó Tân An biết, mặc dù không cần động thủ nhưng Mục Nghiên Chi có khả năng sẽ phát huy cái tính độc mồm độc miệng của mình, chọc người tức điên.

Mục Nghiên Chi nhìn người xung quanh, rồi duỗi tay về phía Nguyên Nhị. “Lỗ tai nhỏ, lại đây.”

Nguyên Nhị cắn môi, lao vào cái ôm của Mục Nghiên Chi. Khuôn mặt chôn vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Anh Nghiên Chi, có người khi dễ em.”

Nếu làm sai chuyện rồi bị sa thải cô sẽ tâm phục khẩu phục, không có gì để bàn cãi, nhưng nếu là vì cơn tức giận của một vị đại tiểu thư mà sa thải thì cô không thể nào nuốt được cục tức này.

Còn không phải là có chống lưng sao? Cô cũng có.

Nhưng mà…

Cô ngẩng đầu nhìn Mục Nghiên Chi. "Sao anh lại đến đây?”

Mục Nghiên Chi không trả lời, hất cằm nhìn ra sau lưng Nguyên Nhị. Cô quay đầu thấy Phó Tân An quơ quơ di động trong tay, anh ta cười nói: “Vừa rồi lúc gọi điện thoại cho chú hai anh đã thuận tiện gửi tin nhắn cho lão đại.”

“Cảm ơn!” Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nói, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng. “Không có việc gì, người đàn ông của em sẽ làm chống lưng cho em.”

Nguyên Nhị ủy khuất cắn môi “ừm” một tiếng.

“Vị này chính là...” Giám đốc tạp chí không biết đã bước tới đây từ lúc nào, nhìn Mục Nghiên Chi muốn nói lại thôi.

Phó Tân An đi tới, vỗ vỗ bả vai ông ta, lên tiếng giới thiệu: “Đây là người cháu trai mà Mục lão tướng quân đắc ý nhất, Mục Nghiên Chi, Mục đại thiếu gia, cũng là người làm chủ Mục gia trong tương lai.”

“Hóa ra…hóa ra là Mục đại thiếu gia! Thất lễ thất lễ…”

“Trước không cần nói những chuyện này.” Mục Nghiên Chi cắt ngang lời ông ta, cúi đầu nhìn Nguyên Nhị, hỏi: “Lỗ tai nhỏ, bọn họ đều khi dễ em?”

“Ôn Tuyết.” Nguyên Nhị.

“Ôn Tuyết?” Mục Nghiên Chi nhăn mày. “Ai là Ôn Tuyết.”

Nguyên Nhị duỗi tay chỉ vào Ôn Tuyết, nói: “Chính là cô ta, là người ngày hôm qua muốn đánh em. Rõ ràng em không làm gì sai nhưng cô ta lại bảo ba của mình sa thải em.”

“Đúng rồi, ba cô ta chính là ông lão này.” Nguyên Nhị chỉ vào lão giám đốc.

Nói là ông lão quả thật không sai, lão giám đốc cũng đã hơn 60. Khi đã khá lớn tuổi mới sinh được một người con gái, chính vì thế ông ta đem Ôn Tuyết sủng trong lòng bàn tay, từ đây đã tạo ra tính kiêu căng ngang ngược của một đại tiểu thư.

Khi Nguyên Nhị nói ra hai chữ “ông lão” xung quanh truyền đến một trận cười nhẹ.

Khuôn mặt vị giám đốc bị gọi là ông lão lúc xanh lúc trắng. Ông ta nhìn về phía con gái, lớn tiếng thét to. “Ôn Tuyết, con lại đây cho ba.”

Ôn Tuyết bị lời giới thiệu của Phó Tân An dọa sợ, khuôn mặt lúc này mặt xám như tro tàn, nghe tiếng gọi của ba thì mềm nhũn cả hai chân, giống như sắp ngã quỵ. Người trợ lý nhỏ vẫn luôn đi theo cô ta kiếm chỗ tốt lúc này thấy cô ta tự thân khó bảo toàn theo bản năng né tránh sang bên cạnh. Ôn Tuyết kịp thời đỡ lấy bàn mới có thể đứng vững.

Mặc dù cô ta chưa trực tiếp thấy qua những người Mục gia nhưng cũng đã nghe được không ít sự tích về gia tộc này, thường xuyên ra vào cái gọi là xã hội thượng cũng có nghe không không ít truyền thuyết, tuy những người xung quanh cô ta rất có tiền nhưng cũng không có ai mời được người Mục gia. Gia tộc đó rất có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn ở thủ đô thậm chí là cả nước.

Ôn Tuyết không nghĩ tới bản thân sẽ chọc phải người của Mục gia.

“Lại đây.” Lão giám đốc không kiên nhẫn kêu một tiếng.

Ôn Tuyết cắn chặt răng, nâng đôi chân mềm nhũn bước tới trước mặt Mục Nghiên Chi và Nguyên Nhị.

Lão giám đốc tức giận đẩy cô ta lên trước một bước. “Mau xin lỗi, sao con lại không hiểu chuyện như vậy hả. Đã thế còn nói với ba là có người bắt nạt con, đây là bộ dáng bị người ta bắt nạt sao? Này rõ ràng chính là con bắt nạt người ta. Mau, mau xin lỗi.”

Từ nhỏ đến lớn Ôn Tuyết chưa bao giờ bị người khác mắng mỏ, huống chi người đang mắng cô ta lúc này lại chính là người ba luôn yêu thương chiều chuộng cô ta, nhưng mặt đối mặt với thân phận của hai người trước mặt cho dù cô ta có tức giận thì cũng không giám bộc phát.

Ôn Tuyết sợ hãi rụt rè, không dám nhìn Mục Nghiên Chi. Cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chuyện đó…Thực xin lỗi.”

“Lớn tiếng một chút.” Lão giám đốc.

Ôn Tuyết bị dọa sợ, âm lượng cũng đề cao không ít. “Thực xin lỗi, tôi sai rồi.”

Nguyên Nhị nghiêng người dựa vào lòng Mục Nghiên Chi, rồi nghiêng đầu nhìn Ôn Tuyết một cái. “Sai ở đâu?”

Trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt của tiểu hồ ly.

Ôn Tuyết thấy được, cắn chặt răng. “Tôi không nên tức giận, không nên làm khó dễ cô, không nên đánh người, không nên ỷ vào thân phận con gái giám đốc vô duyên vô cớ sa thải cô…”

Chờ Ôn Tuyết nói ra một đống sai lầm, Nguyên Nhị hừ lạnh một tiếng. "Hóa ra cô còn biết bản thân xấu như vậy.”

Tuy rằng con gái làm quá mức nhưng trong lòng lão giám đốc vẫn yêu thương con, thấy bộ dáng ủy khuất của con gái nhà mình đáy lòng vẫn có chút không thoải mái.

Ông ta bày ra gương mặt tươi cười, nói: “Mục thiếu gia, con gái tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, mong cậu có thể tha thứ cho nó. Tin tưởng tôi, từ nay về sau tôi nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt.”

Mục Nghiên Chi nhìn Nguyên Nhị đang chu cái miệng nhỏ, lạnh lùng nói với lão giám đốc: “Còn nhỏ? Tôi thấy con gái ông cũng đã hơn 20 rồi đi. Hai mươi mấy tuổi mà vẫn giống một người không có đầu óc, chuyện này cũng thật đáng thương.”

Anh nói xong bên cạnh lại vang lên một trận cười nhẹ. Sắc mặt lão giám đốc và Ôn Tuyết lúc trắng lúc xanh, khó coi cực kỳ.

Mục Nghiên Chi nhìn sắc mặt hai cha con bọn họ, bỗng dưng cười lạnh.

Anh giơ tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài rối tung ở sau lưng Nguyên Nhị, ngữ khí ôn hòa không ít. “Với thân phận này của tôi cũng không tiện làm ra chuyện gì, hơn nữa tôi cũng không thích gây khó dễ với người khác. Nếu cô gái nhỏ của tôi đồng ý tha thứ cho mấy người thì tôi cũng sẽ không so đo nữa.”

Anh cúi đầu nhìn Nguyên Nhị, hỏi: “Lỗ tai nhỏ, em có muốn tha thứ cho bọn họ không?”

Nguyên Nhị ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Mục Nghiên Chi rồi gật đầu. “Được! Em cũng không muốn làm khó dễ bọn họ.”

Cô vừa dứt lời lão giám đốc như trút được gánh nặng. “Cảm ơn, cảm ơn.”

Trò khôi hài kết thúc, cuối cùng Nguyên Nhị toàn thắng, nhưng cũng vì chuyện này thân phận của cô không thể giấu được nữa.

Cô gái được Mục gia sủng ái nhất, vị hôn thê của Mục đại thiếu gia, thân phận tôn quý cỡ nào. Rất nhiều người trước kia chủ động nịnh bợ Ôn Tuyết ngay lập tức quay đầu muốn nịnh bợ Nguyên Nhị, nhưng cô vốn dĩ không để ý tới mấy chuyện này, nịnh bợ gì đó ở trong thế giới của cô căn bản không tồn tại.

Cô chỉ cần những người bạn thật lòng đối tốt với mình, không cần vì thân phận của cô mà a dua nịnh hót, giả làm bạn bè.

Huống chi cô đã không muốn làm việc ở đây nữa.

Cô vừa cự tuyệt đề nghị thăng chức tăng lương của lão giám đốc thì nhận được điện thoại của Dương Hiểu Lệ.

“Nguyên Nhị, cậu thế nào rồi? Sao lại trùng hợp vậy cơ chứ, hôm nay cả tớ và Hiểu Na đều nghỉ phép. Không thể tận mắt nhìn thấy cảnh Ôn Tuyết bị cậu đánh bại thật sự là quá đáng tiếc.”

Nguyên Nhị cười cười, nói: “Đúng thật là quá đáng tiếc, hơn nữa về sau tình cảnh này cũng sẽ không xảy ra nữa.”

Dương Hiểu Lệ sửng sốt, hỏi: “Có ý gì?”

Nguyên Nhị cong cong khóe miệng, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Chính là từ chức.”

“Từ chức?”

Cách di động cũng có thể cảm nhận được giờ phút này Dương Hiểu Lệ đang rất kinh ngạc.

Nguyên Nhị ừm một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy! Chính là… không muốn làm nữa.”

“Tớ thì sao.” Dương Hiểu Lệ thiếu chút nữa thì khóc lóc.

Nguyên Nhị thở dài, an ủi cô ấy. “Cậu nha! Phải cố gắng làm việc thật tốt, không cần bị tớ làm ảnh hưởng.”

Cô dừng lại một giây, cố ý nói: “Hai chúng ta không giống nhau, tớ không làm thì vẫn có Mục Nghiên Chi nuôi, cái này cậu hâm mộ không nổi.”

Nói xong, Nguyên Nhị không nhịn được cười ra tiếng.

“…” Dương Hiểu Lệ trợn trắng mắt. “Nguyên Nhị, cậu như vậy sẽ rất dễ đánh mất tớ.”

Nguyên Nhị cười vài tiếng, nói: “Tớ mới không tin đâu.”

Cùng Dương Hiểu Lệ nói lung tung trong chốc lát, Nguyên Nhị mới cúp điện thoại.

Cô nhìn thùng đồ bên chân, đột nhiên đứng dậy đi tới dưới ánh mặt trời.

Cô giang rộng hai tay, ngửa đầu lên bầu trời, nhắm mắt đồng thời hít sâu. “Ừm! Hôm nay thời tiết thật tốt, đến cả không khí cũng tươi mát hơn nhiều…a…”

Phía sau không biết từ khi nào thì có người xuất hiện. Nguyên Nhị hoảng sợ, nhưng khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia cô lập tức nhận ra người đang ôm mình là ai.

“Mục Nghiên Chi…” Cô tức giận xoay người, ngước mắt nhìn đôi mắt mang theo ý cười xấu của người đàn ông. “Có phải anh muốn dọa chết em để đi tìm người đẹp khác hay không?”

Mục Nghiên Chi duỗi tay niết mặt của cô, cố ý nói. “Không dám, nhưng mà nếu như anh làm vậy em cũng không được nửa đêm tới tìm anh báo / thù đâu nha.”

Nguyên Nhị dùng lỗ mũi “Hừ” một tiếng, đột nhiên bắt lấy cánh tay Mục Nghiên Chi đưa lên há miệng cắn.

Một cái cắn này rất tàn nhẫn.

Mục Nghiên Chi rên một tiếng, giây tiếp theo lại cắn răng nhịn xuống.

Nguyên Nhị thấy anh không hề có ý phản kháng, miệng bất giác buông lỏng. Cô nhìn dấu răng  trên bàn tay kia, ngẩng đầu hỏi anh. “Không đau à? Sao không đẩy em ra.”

Mục Nghiên Chi thu hồi tay, vẻ mặt không sao cả. “Không đẩy! Em thích cắn anh sẽ để em cắn, bên này cắn xong rồi thì đổi bên kia, chỉ cần em vừa lòng là được.”

Ngữ khí nhàn nhạt nhưng trong lời nói đều tràn đầy sủng ái.

Có thể là cảm xúc có chút mẫn cảm.

Nguyên Nhị vừa nghe anh nói lập tức đỏ mắt.

Sợ bị anh phát hiện cô cúi đầu dựa vào ngực anh.

“Làm sao vậy?” Mục Nghiên Chi đưa tay muốn ôm lấy khuôn mặt cô nâng lên nhưng bị cô ngăn lại. “Đừng nhúc nhích, để em dựa một lát.”

Mục Nghiên Chi chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn yên lặng thu hồi đôi tay. “Dựa đi. Em thích dựa bao lâu thì dựa bấy lâu.”