Tết Âm Lịch mỗi năm Mục gia đều trải qua những ngày vô cùng náo nhiệt, trong những ngày đó người tới chúc tết nối liền không dứt. Dường như mỗi ngày Nguyên Nhị đều ở nhà chính để giúp mọi người tiếp khách.

Về phần Mục Nghiên Chi thì cũng đã nhận được lệnh điều động, chỉ là trong khoảng thời gian này kỳ nghỉ của anh vẫn chưa kết thúc, chính vì thế Nguyên Nhị ở đâu anh sẽ theo tới đó.

Từ khi làm hòa tình cảm của hai người dường như càng sâu sắc hơn, có thể gọi là khắc cốt ghi tâm. Tuy rằng bọn họ sẽ không thể hiện những cử chỉ ân ái ở trước mặt các trưởng bối, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau.

Con người luôn như vậy, khi họ đã trải qua một lần chia ly thì khi hòa hợp với nhau họ sẽ càng quý trọng nhau hơn.

Giống như hai người, ba năm chia lìa một lần đoàn tụ, một lần nữa có được nhau họ mới có thể biết phần tình cảm này đáng trân quý bao nhiêu, bởi vì để đến được với nhau thật không dễ dàng.

Cả đời bạn có thể gặp được rất nhiều người, nhưng để gặp đúng người của đời mình thì rất khó.

Sau khi hai người làm lành Mục Nghiên Chi muốn Nguyên Nhị dọn đến tòa nhà phía Đông, nhưng rất nhiều lần lời tới bên miệng anh lại cảm thấy mình đối với cô có điều thua thiệt, vì thế cũng không dám nói. Cuối cùng anh trực tiếp xách hành lý tới tòa nhà phía Bắc bá chiếm lấy phòng dành cho khách cạnh phòng Nguyên Nhị. Anh còn thường xuyên lẻn vào phòng của cô giống như một tên trộm, cũng không biết anh đã phá khóa cửa phòng của cô bao nhiêu lần rồi.

Rất nhiều lần tỉnh lại Nguyên Nhị sẽ phát hiện bên cạnh nhiều thêm một người, còn dùng cả tay cả chân ôm cô vào lòng. Khi bị cô chọc tỉnh anh còn trưng ra vẻ mặt ngây ngốc không biết chuyện gì  đã xảy ra.

Nguyên Nhị vừa bực mình vừa buồn cười, thời gian đầu cô còn nói anh vài câu nhưng thời gian sau này cô cũng lười nói, ngược lại thì từ khi anh tới đây chuyện này dường như đã trở thành một loại tình thú giữa hai người.

Lúc này, Nguyên Nhị bị người đàn ông đánh thức, mắt cũng không mở ra giơ tay tát lên khuôn mặt của người đang làm vận động kia.

Một tiếng vang thanh thúy lảnh lót.

Mục Nghiên Chi sửng sốt, dừng động tác dưới thân. Anh cúi đầu nhìn cô gái đang mơ hồ bên dưới, khóe miệng giật giật.

"Hoá ra cách mí mắt em cũng có thể thấy mặt anh ở đâu nha. Đánh chuẩn như vậy."

Mục Nghiên Chi dở khóc dở cười, cố ý cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cô.

Giây tiếp theo, lại tiếp tục động tác dưới thân.

......

Tết Âm Lịch qua đi rất nhanh, Nguyên Nhị chuẩn bị bắt đầu đi làm. Mục Nghiên Chi cũng quay trở lại đơn vị.

Lúc trước anh không vội trở về đơn vị là vì muốn dành thời gian cho Nguyên Nhị, muốn dỗ dành cô trở về bên cạnh. Hiện tại hai người đã làm lành, anh ở nhà một mình cũng không biết làm gì vì thế mới quyết định trở về đơn vị.

Hiện tại chức vị cũng đã thay đổi, so với trước kia thì cao hơn vài bậc, văn phòng tự nhiên cũng không phải là căn phòng trước kia nữa. Văn phòng mới chuyển lên trên mấy tầng, nhìn qua thì  lớn hơn văn phòng cũ. Văn phòng này còn có phòng tiếp khách, sofa và bàn trà, bên trong có thêm một căn phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi.

Mục Nghiên Chi đứng trước cửa sổ, duỗi tay mở cửa. Gió lạnh và ánh nắng tươi đẹp lùa vào phòng, toàn bộ văn phòng càng thêm rộng mở sáng ngời.

Cánh cửa phía sau được gõ vang, Mục Nghiên Chi quay đầu nhàn nhạt nói: "Mời vào."

Cánh cửa bị đẩy ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, người đến là Lục Giai Minh. "Nghiên ca."

Mục Nghiên Chi xoay người. "Vào đi."

Anh đi đến vị trí ngồi xuống, lưng dựa vào ghế, đôi tay giao nhau đặt ở trên bụng, một bộ lười biếng.

Lục Giai Minh đóng cửa lại, nghĩ tới đi tới cho Mục Nghiên Chi một cái ôm, kết quả mới vừa đi tới gần đã bị người ta vô tình dùng một chân đá ra.

Lục Giai Minh kêu lên một tiếng, lấy tay che lại chỗ bị đau, vội vàng chạy đến bàn làm việc đối diện kéo ghế ngồi xuống. Anh ta vừa xoa chỗ đau đến làm người tê dại vừa nhìn người đàn ông nhạt nhẽo phía đối diện.

"Nghiên ca, cậu thật đáng hận."

"Hừ!" Mục Nghiên Chi nhếch khóe môi. "Làm ơn đừng dùng cơ thể dơ bẩn của cậu làm ô nhiễm sự trong sạch của tôi."

"..." Lục Giai Minh ghé vào trên bàn, híp mắt đánh giá người đối diện. Nửa ngày sau anh ta búng tay một cái, ngồi thẳng dậy. "Nghiên ca, cậu thay đổi."

"..." Mục Nghiên Chi chậm rãi nói: "Lăn..."

Lục Giai Minh không dám tin tưởng trừng mắt nhìn. "Nghiên ca, cậu thật sự thay đổi. Cậu...cậu không yêu tôi nữa."

Mục Nghiên Chi liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Muốn tôi yêu cậu vậy thì tôi tình nguyện đi tìm chết."

"Không phải..." Lục Giai Minh nhíu mày. "Tôi kém như vậy sao?"

Ánh mắt Mục Nghiên Chi nhàn nhạt, lời nói tiếp theo của anh có thể tức chết người. "Cậu có khi nào thì tốt hả? Một chữ "Kém" cũng không đủ để hình dung con người cậu."

"Con thuyền tình bạn đã lật."

"Có thuyền sao?"

Lục Giai Minh vẻ mặt chán nản, cắn chặt răng. "Không! Thuyền nào cũng không có."

"Này!" Mục Nghiên Chi nhìn Lục Giai Minh đang muốn đi thì gọi một tiếng, thấy anh ta dừng lại đột nhiên cười. "Lục Giai Minh, cảm ơn cậu."

Lục Giai Minh thân thể cứng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn Mục Nghiên Chi đang cười xấu xa ở phía sau. Anh ta đang muốn chạy tới chỗ của Mục Nghiên Chi nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó thì dừng lại, nheo mắt. "Cậu...sẽ không phải lại muốn đá tôi đấy chứ."

Mục Nghiên Chi cười cười, đỡ ghế đứng lên. Anh chậm rãi giang rộng hai tay nhìn về phía Lục Giai Minh. "Tôi đã trở về, người anh em."

Lục Giai Minh thụ sủng nhược kinh, phản ứng lại mới bước nhanh về phía anh.

Hai người đàn ông thân cao tám thước gắt gao ôm nhau, là cái ôm khăng khít của những người anh em.

Mục Nghiên Chi vỗ vỗ lưng Lục Giai Minh, giọng nói trở nên khàn khàn. "Từ nay về sau chúng ta cùng nhau kề vai chiến đấu."

Lục Giai Minh dường như cũng bị lây nhiễm sự cảm động, đường đường là một đại nam nhân thế nhưng đôi mắt cũng đã đỏ lên.

"Nghiên ca! Không phải tôi làm ra vẻ, chỉ là...tôi, tôi thật sự rất sợ cậu sẽ không trở về nữa. Từ nhỏ tới lớn cậu luôn là người ưu tú nhất trong nhóm chúng ta. Bất kể là chuyện gì xảy ra cậu cũng là người đứng trước che chở cho bọn tôi. Cậu một ngày là anh em của bọn tôi thì vĩnh viễn vẫn sẽ là anh em của bọn tôi. Tuy rằng bọn tôi chưa nói gì, nhưng có thể thấy cậu trở về bọn tôi thật sự rất vui, thật sự rất vui...thật vui vẻ..."

Mục Nghiên Chi cười khổ, bất đắc dĩ vỗ lưng Lục Giai Minh. "Khóc thành như vậy thì còn hình tượng gì nữa."

"Tôi... Tôi cao hứng!" Lục Giai Minh buông Mục Nghiên Chi ra, thô lỗ dùng bàn tay lau mặt. "Nghiên ca, tôi thật sự rất cao hứng."

Mục Nghiên Chi "hừ" một tiếng. "Ngớ ngẩn!"

"..." Lục Giai Minh.

......

Đảo mắt cũng đã tới mùa xuân, là mùa của vạn vật sống lại. Nguyên Nhị tiếp tục bận rộn với công việc, thường thường phải tăng ca, ngoại trừ những lúc có việc quan trọng thì những khoảng thời gian khác Mục Nghiên Chi sẽ tự mình đón cô, rất nhanh toàn công ty từ trên xuống dưới đều biết cô có bạn trai. Bọn họ còn tò mò hỏi thăm rất nhiều lần, nhưng cô đều cười cho qua.

Thật vất vả mới vào làm việc được một nơi không có ai biết thân phận của mình, Nguyên Nhị thật sự không muốn để lộ. Thân phận cháu dâu tương lai của Mục gia có bao nhiêu quan trọng.

Nếu bị lộ chỉ sợ đến lúc đó sẽ không thể thoải mái làm việc chung với mọi người giống như bây giờ.

Công việc của Mục Nghiên Chi cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, trong đại viện tới rất nhiều tân binh mới. Đoàn người đối với Mục đại thiếu gia đều rất sợ hãi lại kính nể.

Mục Nghiên Chi trở lại quân khu, lúc đi ngang qua sân huấn luyện thấy một đám tiểu tử mới vừa chạy xong mười km, mồ hôi ướt đẫm. Bọn họ nhìn về phía anh vẫy tay chào.

Mục Nghiên Chi giảm bớt tốc độ xe, hạ cửa sổ hướng ra phía ngoài vẫy vẫy tay đáp lại bọn họ.

Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên anh dừng xe lại.

Anh cầm lấy di động ở ghế phụ nhìn màn hình, khóe miệng cong lên.