Chuyến công tác của Nguyên Nhị kéo dài một tuần, đồng hành với cô là phó tổng biên tập và một biên tập khác, hai người họ đều là phụ nữ. Công việc chính của chuyến công tác lần này là tham gia một buổi triển lãm sách, gặp gỡ các đối tác và phỏng vấn mấy vị tác giả đang được yêu thích gần đây.

Xuống máy bay, trong lúc chờ hành lý Nguyên Nhị lấy điện thoại khởi động lại, vừa mở máy thì tiếng chuông vang lên không ngừng. Trên màn hình không ngừng xuất hiện các tin nhắn, cô lướt lướt thì thấy tất cả đều là của Mục Nghiên Chi, còn có mấy tin của nhóm bạn thân.

Nguyên Nhị xem tin nhắn của nhóm bạn trước, tất cả đều là tin nhắn vui đùa với nhau. Xem xong tin nhắn của nhóm bạn cô lại tiếp tục xem tin của Mục Nghiên Chi, đơn giản đều là tin nhắn quan tâm và một ít lời dặn dò. Cô tính gọi cho anh nhưng cuối cùng lại nhấp vào khung chat.

Nguyên Nhị: Đã tới.

Gửi xong tin nhắn kia Nguyên Nhị đem điện thoại thả lại túi xách, hành lý cũng vừa vặn ra tới. Cô nhấc vali đi theo hai người còn lại rời khỏi sân bay, ra bên ngoài bắt một chiếc taxi đi tới khách sạn.

Một tuần này thật đúng là lần đầu tiên Nguyên Nhị phải bận rộn kể từ khi đi làm tới giờ. Mỗi ngày phải chạy đi vài nơi, đi sớm về trễ, trở về khách sạn vừa ngã đầu liền ngủ. Mục Nghiên Chi đúng giờ nhắn tin tới hỏi thăm cô giống như đồng hồ báo thức vậy, sáng trưa chiều hơn nữa còn đúng lúc trước khi ngủ.

Chào buổi sáng!

Nhớ phải ăn cơm trưa.

Cơm tối em có ăn không? Phải chú ý ăn uống.

Em nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon.

Nguyên Nhị thường trả lời tin nhắn của Mục Nghiên Chi dựa theo tâm trạng. Hoàn thành công việc đúng giờ thì tâm trạng sẽ tốt, lúc đó cô sẽ trả lời anh, có đôi khi bị mắng khiến tâm trạng không tốt những lúc như vậy cô cũng lười để ý tới anh. Thế nhưng Mục Nghiên Chi không quan tâm tới vấn đề đó, đúng giờ vẫn sẽ gửi tin nhắn tới.

Trước ngày trở về một đêm, Nguyên Nhị vừa đi ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Hạ Yên. Cô vừa nhận cuộc gọi thì đầu kia đã truyền đến giọng nói nôn nóng của cô ấy, nói chuyện không rõ ràng lắm.

Nguyên Nhị cười khẽ, nói: "Cậu cứ nói từ từ thôi, tớ nghe không rõ đâu."

Hạ Yên hít sâu một hơi, đem lời vừa rồi lặp lại một lần nữa. "Hôm nay tớ nghe ba của tớ bảo bên đại viện sẽ tổ chức buổi trao giải. Nghe nói chỉ có những người trong nội bộ mới biết được chuyện này mà thôi."

Nguyên Nhị khom lưng đổi giày, hỏi: "Trao giải gì?"

"Là anh họ của tớ, Mục Nghiên Chi. Anh ấy dành được huân chương hạng nhất, còn có vài người dành được huân chương hạng hai."

Hạ Yên tạm dừng một lúc, tiếp tục nói: "Hơn nữa, tớ còn nghe ba của tớ nói mấy năm nay anh họ lập được rất nhiều công lao. Khi nào trở về bên này sẽ được thăng mấy cấp, trực tiếp thăng cấp thành đại tá, là đại tá trẻ tuổi nhất ở quân khu chỗ các cậu..."

Hạ Yên thao thao bất tuyệt, người khác căn bản không thể xen vào. Cô ấy thuận đường đem các cấp bậc quân hàm của Trung Quốc phổ cập một lần cho Nguyên Nhị biết. Tuy rằng Nguyên Nhị từ nhỏ lớn lên trong một gia đình quân nhân nhưng cô chưa bao giờ đi tìm hiểu những thứ này, chỉ biết Mục Quốc Phong và Mục Diệc Thâm đều là nhân vật có sức ảnh hưởng trong giới quân sự, đến nỗi quân hàm gì đó đều là nghe Hạ Yên nói mới biết được.

Nhưng mà...huân chương hạnh nhất...

Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cả người run rẩy sợ hãi. Trong lòng có chút khẩn trương.

Nguyên Nhị cầm ly nước uống một hơi cạn sạch, hỏi: "Yên Yên, thế nào mới có thể dành được huân chương hạng nhất?"

Hạ Yên không nhận ra điều gì khác thường, buột miệng thốt ra. "Đương nhiên là làm chuyện thật sự vĩ đại! Thí dụ như vì nước hy sinh thân mình gì đó. Đúng rồi, chú Mục Diệc Thần chính là vì nước hy sinh thân mình, cuối cùng dành được huân chương hạng nhất. Tuy rằng anh họ đã trở lại nhưng tớ nghe nói thiếu chút nữa anh ấy cũng đã hy sinh. Tớ còn nghe nói chuyện này có liên quan tới vụ triệt phá một nhóm tội phạm quốc tế từng được phát trên bản tin. Tớ nghĩ những việc bọn họ làm nhất định không đơn giản, nhưng cụ thể thế nào thì ba tớ không nói rõ. Ông ấy nói đó là bí mật quân sự..."

Vì nước hy sinh thân mình, thiếu chút nữa thì đã hy sinh...

Nguyên Nhị ngây ngẩn cả người, trong đầu ầm ầm vang lên. Trong khoảng thời gian ngắn nói không nên lời, trong đầu đột nhiên hiện lên vô số hình ảnh chiến tranh cô từng thấy trên phim, máu me be bét, vô cùng đáng sợ.

Ba năm nay có phải anh cũng đã trải qua những chuyện như vậy?

Hạ Yên ở bên kia gọi vài tiếng Nguyên Nhị mới hồi phục tinh thần. "Hả? Làm sao vậy?"

"Nhĩ Đóa, cậu...làm sao vậy?" Hạ Yên rốt cuộc cũng đã nhận ra điều khác thường.

Giây tiếp theo đầu truyền đến tiếng "Đô đô đô". Nguyên Nhị đã tắt máy.

Nguyên Nhị run rẩy hai tay, gian nan mở tin nhắn của Mục Nghiên Chi gửi tới. Chần chờ một lúc cô trực tiếp gọi cho anh, nhưng gọi mấy lần cũng không có ai nghe máy.

Ngay lúc này Nguyên Nhị rất muốn biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, vì sao thiếu chút nữa thì đã hy sinh. Cho dù trong lòng cô vẫn còn khúc mắc nhưng vừa nghe thấy anh thiếu chút nữa đã chết cô vẫn thấy sợ hãi.

Chờ không kịp nữa, ý nghĩ muốn biết anh rốt cuộc đã xảy ra gì chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Nguyên Nhị. Cô lập tức thu dọn hành lý, vừa đi xuống lầu vừa gửi tin nhắn cho phó tổng biên tập, cũng không quản cô ấy có trả lời hay không trực tiếp gọi xe chạy tới sân bay.

Tới sân bay, Nguyên Nhị mua vé chuyến bay gần nhất, thời gian tới nơi là 12 giờ 30.

Bên này Nguyên Nhị vừa lên máy bay thì bên kia Mục Nghiên Chi cũng đã thấy được cuộc gọi của cô. Anh gọi lại nhưng không có người nghe, tới lần tiếp theo thì truyền đến giọng nói máy móc.

Tắt máy.

Anh liên tục gọi rất nhiều lần nhưng đều tắt máy.

Không biết vì sao trong lòng Mục Nghiên Chi vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm. Anh ngồi ở mép giường nhìn màn hình di động đã tối xuống, đột nhiên lại mở khóa gọi một cuộc điện thoại.

"Dịch Thần, giúp tôi tra một người..."

Chỉ một lát sau, trên màn hình di động xuất hiện một dãy số.