Tại một quán bar xa hoa truỵ lạc của trung tâm thành phố, trong một góc ở lầu hai có mấy người đàn ông cao lớn đang ngồi trong một căn phòng nhỏ được ngăn cách bởi tấm kính trong suốt.

Xuyên qua tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy rất nhiều người với muôn hình muôn vẻ ở đại sảnh, trên bàn bày đủ các loại rượu.

Trên sân khấu có một cô gái cầm đàn ghi-ta tự đàn tự hát, tiếng ca thanh thúy, cảm giác có chút linh hoạt kỳ ảo.

Dịch Thần nâng cằm nhìn cô gái trên sân khấu, cười nói: "Thật xinh đẹp, giọng hát này cũng dễ nghe đấy chứ."

Nói xong, anh ta ra cố ý hay vô tình nhìn Phó Tân An, thấy người kia đang trầm tư thì bổ sung thêm: "Trách không được người nào đó nhất định phải tới nơi này."

Người nào đó quay đầu nhìn Dịch Thần một cái, ánh mắt lạnh lùng, một giây sau giống như không có việc gì thu hồi tầm mắt.

Đang lúc Dịch Thần cho rằng anh ta lười đi để ý tới mình thì người nào đó lại nói chuyện. "Xem ra cậu rất muốn hẹn tôi đánh nhau một trận nhỉ."

"..." Trong nháy mắt khuôn mặt Dịch Thần biến sắc, lấy lòng nói: "Đừng mà! Phó đại gia, tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi, chịu không nổi lăn lộn!"

Nghĩ đến cú đấm đầy tàn nhẫn của Phó Tân An trong buổi tập thể hình gần đây, Dịch Thần nhịn không được lạnh sống lưng, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Phó Tân An lạnh lùng cười một tiếng, cầm lấy cái ly tiếp tục uống rượu, tầm mắt một lần nữa nhìn về phía sân khấu bên dưới kia.

Dịch Thần giật nhẹ khóe miệng, không dám chế nhạo tiếp.

Anh ta quay đầu nhìn người đàn ông đang rầu rĩ ngồi một góc uống rượu kia, đứng dậy đi qua.

"Này!" Anh ta ngồi xuống cạnh Mục Nghiên Chi, khuỷu tay đụng vào người anh, nói: "Nghiên ca, sao cậu lại rầu rĩ như vậy. Nói cho anh em biết chuyện gì đã xảy ra đi."

Mục Nghiên Chi quay đầu nhàn nhạt nhìn Dịch Thần, cái gì cũng chưa nói. Anh mím môi, cầm lấy ly rượu đưa tới miệng, ngửa đầu một hơi uống sạch ly chất lỏng màu nâu.

Rượu mạnh lướt qua yết hầu, nơi đó giống như bị lửa đốt, hầu kết kịch liệt lăn lộn, trên mặt Mục Nghiên Chi vẫn không đổi sắc.

Ngay lúc này Lục Giai Minh cũng từ toilet trở lại, thấy thế mới kéo ghế ngồi ở trước mặt Mục Nghiên Chi rồi nhìn chằm chằm anh. Anh ta cầm lấy bình rượu rót vào ly trên tay Mục Nghiên Chi, hỏi: "Nói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì? Trở về cũng không nói một tiếng, đã vậy còn luôn rầu rĩ không vui. Người không biết còn tưởng rằng cậu bị phụ nữ vứt bỏ đấy."

Nói xong anh ta cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía mình, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Mục Nghiên Chi, anh ta giật thót một cái.

Anh ta lập tức hít một ngụm khí lạnh, vội vàng bưng kín miệng mình.

Này...đây là nói trúng rồi? Thật đúng là miệng quạ đen.

Nhưng mà, không phải chứ!

Anh ta buông tay, vừa rụt cổ vừa cẩn thận hỏi: "Thật...thật sự bị vứt bỏ...a..."

Lời nói tìm chết còn chưa xong, trên chân truyền đến một cơn đau. Lục Giai Minh nhe răng trợn mắt nhìn Dịch Thần đang dùng chân dẫm lên ngón chân của mình, không tiếng động nói một câu.

Tìm chết hả!

Dịch Thần vội vàng lắc đầu.

Không muốn, tôi muốn sống lâu trăm tuổi.

Bỗng dưng, một bàn tay vươn qua trước mặt hai người. Bọn họ thấy Mục Nghiên Chi cầm lấy bình rượu, miệng ngậm lấy miệng chai ngửa đầu uống.

"Này..."

Dịch Thần cùng Lục Giai Minh nhìn đến ngây người, đều là anh em mặc chung một cái quần lớn lên, trước nay chưa thấy qua bộ dáng anh uống rượu như vậy.

Mới ngắn ngủn vài giây bình rượu bị uống mất một phần ba.

Vài giây sau lại bắt đầu uống.

Thấy Mục Nghiên Chi uống rượu giống như không muốn sống nữa, Dịch Thần nhanh chóng đè tay anh lại. "Nghiên ca, rượu không phải uống như vậy. Cậu uống như vậy rất dễ say."

Lục Giai Minh gật đầu mãnh liệt, chen vào nói: "Đúng vậy! Nghiên ca, không nên uống như vậy. Nếu cậu thật sự muốn uống vậy thì để các anh em uống cùng cậu, nhưng mà chúng ta nên dùng ly để uống."

Nói xong anh ta duỗi tay lấy đi chai rượu trong tay Mục Nghiên Chi.

Mục Nghiên Chi buông lỏng tay, cơ thể ngã về sau, đầu đụng vào vách tường sau lưng, toàn thân tựa như bị bao phủ bởi một lớp ưu sầu, hai mày gắt gao nhăn lại.

Anh ngước mắt nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà, nặng nề thở dài một hơi.

Dịch Thần cũng thở dài, tay đặt trên vai Mục Nghiên Chi ra sức vỗ vỗ. "Nghiên ca, có phải cậu lại cãi nhau với Nhĩ Đóa hay không? Cậu yên tâm đi, Nhĩ Nóa vẫn là người của cậu. Mấy năm gần đây mấy anh em chúng tôi vẫn nhìn chằm chằm cô ấy giúp cậu, những ong bướm ngoài kia căn bản không có khả năng tới gần cô ấy."

Mục Nghiên Chi mím môi, nói: "Tôi không lo lắng cái này."

"Vậy cậu lo lắng cái gì?" Lục Giai Minh.

"Tôi lo lắng chính là..."

Mục Nghiên Chi cúi đầu, đem thiệp mời cùng cuộc chạm mặt với Nguyên Nhị vào buổi sáng nói ra. Nghe xong mấy người đàn ông đều ngây ngẩn cả người, người vẫn luôn nhìn dưới lầu là Phó Tân An cũng quay đầu lại rồi giơ ngón tay cái về phía Mục Nghiên Chi.

"Nhìn không ra nha, thật không ngờ em gái Nhĩ Đóa lại là một người phụ nữ cường hãn đấy."

Lục Giai Minh phục hồi tinh thần, đồng tình gật gật đầu. Anh ta nhìn về phía Mục Nghiên Chi, thử nói: "Vậy cái kia của cậu...ừm...không có việc gì chứ?"

Mục Nghiên Chi đen mặt, đá anh ta một cái. "Tôi đánh chết cậu."

"Ha ha! Xem bộ dạng này khẳng định là không có vấn đề gì." Lục Giai Minh không nhịn được cười, lại nói: "Nhưng mà cũng phải nói thật, mấy năm nay em gái Nhĩ Đóa đã cường hãn hơn so với trước kia. Còn nhớ rõ có một lần tôi thấy cô ấy ở trên đường cái thiếu chút nữa đã đánh nhau với đàn ông rồi, sau khi tôi chạy tới mới biết được tên kia chính là ăn trộm. Nhĩ Đóa là muốn giúp người ta bắt trộm."

Nghe vậy, Mục Nghiên Chi nhíu mày càng chặt.

Thấy thế Dịch Thần cho Lục Giai Minh một ánh mắt. Lục Giai Minh nhận được lập tức câm miệng.

Dịch Thần quay đầu nhìn Mục Nghiên Chi, nói: "Nghiên ca, em gái Nhĩ đóa tức giận cũng phải thôi, dù sao cô ấy cũng không biết cậu đã phải trải qua những gì. Có hiểu lầm thì nên nói ra, với lại ai mà biết được chuyện kia sẽ kéo dài như vậy chứ."

"Các cậu đều biết?" Mục Nghiên Chi hỏi.

Dịch Thần gật đầu. "Ừm! Đã biết, ngày hôm qua vừa vặn đi qua văn phòng của ba. Vì tò mò tôi đã lật văn kiện trên bàn của ông ấy, lúc ấy tôi nhìn thấy điều lệnh của cậu, phía trên tư liệu có ghi chuyện này."

"Vậy ông nội thì sao?" Mục Nghiên Chi hỏi.

"Chuyện này..." Dịch Thần chần chờ một lúc, nói: "Cậu cũng không phải không biết quan hệ của ba tôi và lão gia tử nhà cậu. Bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, sao có thể không nói với ông nội của cậu chứ, nhưng mà vì an toàn của các mọi người thì chắc hẳn ba tôi cũng chỉ nói cho một mình ông của cậu biết chuyện này thôi. Dù sao thì chúng ta cũng không biết đám người kia còn tàn dư hay không, càng không biết bọn chúng có thể tới tìm các cậu báo thù hay không. Quốc gia chúng ta tuy rằng lớn nhưng muốn tìm Mục gia thì không khó."

Mục Nghiên Chi đương nhiên biết chuyện này, muốn tìm được Mục gia quả thật không khó.

Nhưng mà...

"Nếu thật sự có tàn dư thì chắc hẳn cũng không biết thân phận của tôi, không có người nào biết tôi họ Mục, những người từng gặp qua tôi đều đã bị bắt."

Dịch Thần tựa như nhẹ nhàng thở ra. Anh ta ừ một tiếng, còn nói thêm: "Em gái Nhĩ Đóa khẳng định là không biết chuyện này, nói cách khác nếu cô ấy biết thì đau lòng vì cậu còn không kịp nữa là, sao có thể tức giận với cậu chứ."

Đúng vậy! Nếu cô biết sao có thể tức giận với anh.

Bỗng dưng anh nhớ tới tấm thiệp mời mà Nguyên Nhị gửi tới nhằm chọc giận mình kia thì thở dài một hơi.

Đêm nay, cũng không biết anh đã thở dài bao nhiêu lần.

Mục Nghiên Chi xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: "Tôi sợ sẽ dọa cô ấy."

Những hình ảnh mưa bom bão đạn, máu tươi đầm đìa anh không muốn để cô biết.

......

Đêm khuya, Dịch Thần và Lục Giai Minh mỗi người một bên đỡ Mục Nghiên Chi đã say bí tỉ từ quán bar ra ngoài. Mục Nghiên Chi khi thì như một người đàn ông thành thục lúc lại biến thành một đứa trẻ, trong miệng liên tục gọi tên Nguyên Nhị, cơ thể vặn vẹo, xoắn xít.

Từ quán bar đi đến chỗ đậu xe cũng chỉ 20m, nhưng Dịch Thần và Lục Giai Minh đều đã thở hồng hộc.

Mục Nghiên Chi bị ném vào ghế sau, còn chửa ngồi ổn định thì đột nhiên anh đẩy Lục Giai Minh đang chuẩn bị lên xe ra rồi nhảy xuống xe. Anh ngồi xổm bên cạnh xe nôn đầy đất.

Lục Giai Minh hoảng hốt, lập tức nhảy ra xa, chờ Mục Nghiên Chi nôn xong anh ta mới đi tới.

Anh ta vỗ nhẹ lên lưng Mục Nghiên Chi, nói: "Bảo cậu uống thoải mái cậu đúng là uống thoải mái thật, uống nước cũng không phải uống như vậy!"

Anh ta thở dài, cầm lấy khăn giấy và nước mà Lục Giai Minh đưa cho rồi giúp Mục Nghiên Chi lâu miệng, sau đó thì đưa nước tới miệng. "Nào, súc miệng đi."

Mục Nghiên Chi mơ màng uống nước nhưng không nhổ ra, trực tiếp nuốt.

Dịch Thần "này" một tiếng, ý bảo Lục Giai Minh lại đây. "Dìu cậu ta lên xe."

Lúc này, Phó Tân An cũng đã thanh toán xong đang từ quán bar đi ra, thấy bọn họ đứng ở cạnh xe thì hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Giai Minh giơ giơ cằm, nhìn một bãi trên mặt đất ý bảo Phó Tân An nhìn qua, sau đó thì cái gì cũng hiểu rõ.

"Đi thôi! Đưa cậu ta trở về."

Nôn xong Mục Nghiên Chi đột nhiên trở nên an tĩnh, sau khi hợp lực đem anh nhét vào trong xe những người khác cũng lên xe.

......

Ở phòng ngủ chính tại tòa nhà phía bắc, Nguyên Nhị nằm trên giường trằn trọc nửa giờ, vẫn như cũ một chút buồn ngủ cũng không có.

Cuối cùng cô đành ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

Ánh mắt dại ra nhìn phía trước, trong mắt tiêu cự tan rã, không biết suy nghĩ cái gì.

Qua nửa ngày cô đột nhiên xoay người, một tay chống đỡ cơ thể, một cái tay khác mở ngăn kéo tủ đầu giường rồi thò tay vào bên trong lấy ra một khung ảnh, trong khung ảnh là bức ảnh ngày đính hôn của cô và Mục Nghiên Chi.

Trên ảnh chụp khi đó không thể nghi ngờ là ngày hạnh phúc nhất cô.

Hai người trẻ tuổi yêu nhau, lẳng lặng gắn bó bên nhau, trên mặt là nụ cười hạnh phúc và tốt đẹp. Đôi mắt giống như ngôi sao đang phát ra ánh sáng, tựa như có thể chiếu sáng những thứ xung quanh.

Nhưng giờ phút này, Nguyên Nhị nhìn bức ảnh trong lòng đều là sự phức tạp.

Cô gửi cho Mục Nghiên Chi tấm thiệp mời kia chẳng qua chỉ muốn phát tiết nỗi bất mãn trong lòng, muốn chọc tức anh, muốn anh hiểu được tâm trạng tồi tệ của mình.

Không cần kết hôn với người khác, có được không? Anh cầu xin em...

Bên tai vẫn quanh quẩn lời cầu xin đầy đau khổ của anh. Cô biết ngoại trừ cô ra thì anh chưa bao giờ cầu xin ai như vậy.

Nói thật, khi nghe anh cầu xin như vậy có một khắc cô thật sự muốn ôm lấy anh rồi nói. "Giả, đều là giả, thật ra em vẫn luôn đợi anh trở về." Nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.

Nếu dễ dàng tha thứ vậy thì quãng thời gian cô chờ đợi tính là cái gì?

Nhưng mà nghĩ từ một góc độ khác thì cô vẫn cao hứng, ít nhất anh đã hoàn chỉnh trở lại, không thiếu cánh tay thiếu chân.

Bỗng dưng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh. Nguyên Nhị duỗi tay lấy di động, thấy người gọi chính là Lục Giai Minh thì nhíu nhíu mày.

Bây giờ cũng đã 1 giờ sáng, trễ thế này anh ta còn gọi điện thoại cho cô làm gì?

Suy nghĩ một chút, cô giống như đoán được gì đó.

Giây tiếp theo cô nhận điện thoại.

"Anh Giai Minh, trễ thế này anh tìm em có chuyện gì sao?"

"Nhĩ Đóa, mau xuống lầu đi." Lục Giai Minh nôn nóng nói. "Ở chỗ anh có người ồn ào muốn tìm em, anh chỉ có thể đem cậu ta mang lại đây."

"Lỗ tai nhỏ, em mau ra đây..."

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc, thanh âm hàm hồ, như là không quá thanh tỉnh.

Nguyên Nhị trầm mặc nửa ngày, lúc đang chần chờ lại nghe thấy tiếng mắng chửi của Dịch Thần, cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng vâng một tiếng, cúp điện thoại rồi xuống lầu.

Cô vừa đi vừa thở dài.

Đêm khuya mua say hay là khổ nhục kế?