Đây là lần thứ hai Trình Lưu nghiêm túc cùng bạn trai dùng bữa. Cô phát hiện đối phương ăn không ngon chút nào, như thể trước mặt anh đang bày thuốc độc không thể nuốt trôi. Trình Lưu nhìn cổ tay gầy gò của bạn trai, cái nghề người mẫu thật không dễ dàng, đến cơm cũng không thể ăn ngon.

“Ăn nhiều lên, đừng để dì Vân lo lắng cho anh.” Trình Lưu đã chủ động gọi dì Vân một cách thân thiết, trong lòng không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.

Dì Vân của bạn trai thì cũng là dì Vân của cô!

Trước khi về, dì Vân còn căn dặn cô chăm sóc bạn trai thật tốt, hiện tại Trình Lưu cảm thấy bản thân có thêm một phần trách nhiệm.

Quý Triều Chu nghe vậy, cánh tay cầm đũa hơi khựng lại, nhớ tới những lời dì Vân nói với mình trong đình nghỉ chân hồi trưa.

Ít nhất… trước khi dì Vân ra đi, anh không muốn dì suốt ngày phải lo nghĩ cho mình.

Trình Lưu hài lòng nhìn bạn trai bắt đầu ăn uống nghiêm túc, ngắm khuôn mặt chói mắt của anh, cô hơi mất tập trung.

Bạn trai cái gì cũng tốt, chỉ có cái tên hơi thô tụ c.

Dù là Uông Hải Dương hay Uông Hồng Dương thì đều khó nghe, nên Trình Lưu không muốn gọi thẳng tên họ của anh. Khuôn mặt như thế này mà gọi là ‘Hồng Dương’, cô cảm thấy chả hợp tẹo nào. Nhưng dù gì cũng là cái tên của cha sinh mẹ đẻ, cô cũng không thể bảo bạn trai đổi tên. Trình Lưu nghĩ thầm vẫn không nên gọi tên anh thì hơn.

“Buổi chiều có dự định gì chưa?” Sau đó Trình Lưu nhiệt tình hỏi. Mấy ngày nay công ty không có chuyện gì quan trọng, vì vậy cô sẽ dành nhiều thời gian cho bạn trai, đồng thời rèn luyện phát huy tinh thần của một người bạn gái ba tốt.   

Quý Triều Chu ngước mắt nhìn vẻ nhiệt tình của vệ sĩ đối diện, có lẽ cô gái này rất sợ bị đuổi việc nên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để làm việc cho anh.

“Chợ hoa.”

“Được.”

* * * * *

Ở thành phố S chỉ có một chợ hoa lớn, chiếm diện tích cực rộng nhưng lại không nằm trong nội thành. Các loại hoa đều được trưng bày ngoài trời, vô cùng chói mắt. Trước đây, Trình Lưu chưa bao giờ đến một nơi như thế này. Cô đi theo bạn trai nhìn anh vừa đi vừa dừng lại quanh các quầy hàng, thỉnh thoảng nhấc những bông hoa mà cô không biết tên lên khẽ ngửi.

Đây là lĩnh vực Trình Lưu không hiểu gì cả. Lúc này trong mắt cô chỉ có người bạn trai trước mặt, anh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen nhưng lại khiến ngàn hoa đang đua sắc xung quanh trở nên ảm đạm mờ nhạt. Bạn trai đứng trước sạp hoa, loay hoay chọn cành, cuối cùng chọn một bông hoa màu xanh ngọc, cụp mắt ngửi thử.  

Trái tim Trình Lưu lại bắt đầu đập thình thịch. Năm đó khi vừa mới thành lập công ty, lúc cô lần đầu đi kéo đầu tư, tim cũng không đập nhanh như vậy.

Quý Triều Chu chọn được mấy loại hoa mới, anh sẽ mang chúng về để nghiên cứu nguyên liệu làm nước hoa.

Nhiễm Sơn là thương hiệu nước hoa được phát triển bởi mẹ của Quý Triều Chu, từng rất nổi tiếng một thời nhưng sau cái chết của mẹ anh, Nhiễm Sơn lại quay trở về thị trường ngách*. Bây giờ Nhiễm Sơn do Quý Triều Chu tiếp quản, thừa hưởng tài năng vận dụng mùi hương của mẹ mình, anh đã phát triển ra dòng sản phẩm nước hoa Di Dộ vào năm ngoái, thành công đưa Nhiễm Sơn trở lại trong tầm mắt công chúng.  *thị trường ngách được hiểu là một phân đoạn nhỏ của thị trường hay một khoảng trống thị trường với mục tiêu gồm một nhóm khách hàng riêng biệt. Doanh nghiệp lựa chọn thị trường ngách tức là tập trung nỗ lực cho phần lớn thị trường nhỏ chứ không cạnh tranh để giành thị phần trong thị trường lớn mà sẽ đi theo hướng kinh doanh theo nhu cầu của thị trường.     “Em cầm giúp anh.” Trình Lưu chủ động nói đằng sau lưng bạn trai.

Đối tác làm ăn xách túi cho vợ, còn cô xách hoa cho bạn trai, đây là chuyện hết sức tự nhiên!    

Quý Triều Chu quay sang nhìn vệ sĩ phía sau rồi nói: “Đừng làm rụng nụ hoa.”    

“Dạ, ông, ông… chủ!” Trình Lưu líu lưỡi mãi mới nói xong.

Quý Triều Chu thôi không nhìn bó hoa trên tay cô nữa, cũng không để tâm tới việc vừa rồi vệ sĩ nghẹn lời.   

Trình Lưu nhìn bóng lưng bạn trai đã đi xa, lau mồ hôi. Vừa rồi cô mải nghĩ đến chuyện giữa vợ chồng của đối tác làm ăn, suýt thì gọi nhầm. Cũng may là cô nhanh trí.

Vào buổi trưa, bạn trai cùng cô chơi trò nhập vai, cô chỉ thuận theo anh thôi. Tình thú giữa những người yêu nhau, cô hiểu mà!

Đang nghĩ đến đây, Trình Lưu tình cờ nhìn thấy chủ sạp hoa bên cạnh tháo kính râm: “Ông chủ, kính râm của ông mua bao nhiêu?”

Chủ sạp hoa sửng sốt, sau đó trả lời: “Đây là tôi tự mua cho bản thân.” Chuyển phát nhanh vừa mới giao đến.

“Một ngàn tệ, bán không?” Trình Lưu mở miệng hỏi. (~3,46 triệu VND)

“Hả… bán!”

Chủ sạp hoa lập tức đưa kính râm cho cô, một tay cầm mã thanh toán của mình: “Quét cái này.”

Ông ta mua chiếc kính râm này trên mạng chỉ với giá ba trăm tệ (~1,03 triệu VND).

Hai phút sau, Trình Lưu đeo kính râm, cầm một nắm hoa, lặng lẽ đi theo sau bạn trai, tận tụy đóng vai một ‘vệ sĩ’. Quý Triều Chu chọn được hoa, xoay người đưa cho Số 6, khi nhìn thấy trên mặt cô bỗng xuất hiện một cặp kính râm, anh không khỏi giật mình nhưng cũng nhanh chóng tập trung vào việc riêng của mình.

Thấy bạn trai nhìn mặt mình thêm vài giây, Trình Lưu thầm nghĩ bản thân đã mua đúng kính râm, quả nhiên bạn trai thích cô đóng vai vệ sĩ! Mặc dù không biết loại tình thú này từ đâu ra, nhưng cũng không cản được Trình Lưu lấy lòng bạn trai.

Từ hàng đầu tiên tới hàng cuối cùng, không có nhiều loài hoa được Quý Triều Chu coi trọng, hầu hết những bông hoa anh chọn đều là những loài hoa lạ mà hiếm. Tuy nhiên họ chỉ đi hết một sạp hoa rồi rẽ vào góc, nơi đây có một quầy rộng hơn dãy sạp vừa rồi, hơn nữa quầy hàng này không chỉ bán hoa mà còn có rất nhiều cây ăn quả và cây giống. Bạn trai đã đi đến đó và nói chuyện với chủ quầy.

“Cậu tới rồi, tất cả những cây hương liệu tuần trước đặt hàng đều đã về, còn có thêm mấy loại mới.” Chủ quầy hiển nhiên là quen biết với bạn trai cô, “Cậu có muốn tôi dẫn đi xem luôn không?”   

“Muốn.”

Trình Lưu không quan tâ m đến những thứ này, cô đang nhìn vào phương xa, phát hiện nơi đó rất náo nhiệt, có rất nhiều người vây quanh. Không biết có chuyện gì, đám đông tản ra một chút. Trình Lưu nhướng mày, hình như cô vừa gặp được nữ minh tinh đi cùng chuyến bay với mình ngày hôm qua.

Mọi người lại tản ra thêm, Trình Lưu quả nhiên nhìn thấy máy quay được đưa lên cao. Lúc này, Quý Triều Chu đang chuẩn bị cùng chủ quầy đi xem hương liệu, anh quay đầu nói với vệ sĩ: “Cô ở đây chờ tôi.”  

“Được.” Trình Lưu tận tụy bồi thêm, “Thưa ông chủ.”

* * * * *

Hôm nay, Vân Phỉ đang quay một video quảng cáo, địa điểm là ở chợ hoa thành phố S. Khi đến, cô đã tự hỏi liệu mình có gặp được Quý Triều Chu không. Vì nghiên cứu phát triển nước hoa, anh thường xuyên cần tới nơi này.

Quả nhiên vừa mới nghỉ giữa buổi quay, Vân Phỉ đã nhìn thấy Quý Triều Chu ở cách đó không xa, cô chào đạo diễn rồi lập tức đi về phía đó, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của các nhân viên xung quanh.

Kết quả là chưa kịp đến gần, cô đã nhìn thấy Quý Triều Chu đang nói chuyện với người phụ nữ cầm hoa bên cạnh, sau đó mới đi với chủ quầy. Vân Phỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ đeo kính râm, chỉ thoáng qua là cô đã có thể nhận ra đối phương chính là người phụ nữ hôm qua đưa Quý Triều Chu rời khỏi sân bay.

“Cô có quan hệ gì với anh ấy?” Vân Phỉ nén sự ghen tị trong lòng, bước nhanh đến chỗ Trình Lưu rồi hỏi.

Từ khi trưởng thành, ngoại trừ dì Vân, cô chưa từng thấy ai có thể nắm được tay Quý Triều Chu, thậm chí cùng anh đi chọn hương liệu. Triều Chu thậm chí còn… sẵn sàng chủ động bắt chuyện với người phụ nữ này.

Vân Phỉ nhìn người phụ nữ trước mặt, mình cao 1m65, đi giày cao gót 7 phân mà vẫn không cao bằng người phụ nữ trước mặt.

Trình Lưu đưa tay kéo chiếc kính râm xuống một chút, lộ ra đôi mắt nhìn nữ minh tinh trước mặt. Giới người mẫu và minh tinh hình như chung “vòng” với nhau, người này quen biết bạn trai mình?  

Thấy đối phương hồi lâu không lên tiếng, trong lòng Vân Phỉ tự dưng lại thấy kinh hãi. Rõ ràng lúc này cô đã trang điểm lộng lẫy, mặc một chiếc váy dài đắt đỏ chói mắt, nhưng khi bị người phụ nữ trước mặt khẽ liếc, tự dưng cô lại có cảm giác bị lép vế.   

“Tôi là vệ sĩ của anh ấy.” Trình Lưu đẩy kính râm lên, tay trái cầm hoa, chắp tay phải ra đằng sau, nói một cách nghiêm túc. Cô đã học được chuẩn chỉnh tư thế của vệ sĩ từ trong phim truyền hình mình từng xem.  

Trình Lưu trước đó từng nghe nói những người nổi tiếng trong làng giải trí phải giấu kín chuyện yêu đương và kết hôn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp. Vì sự nghiệp của bạn trai, cô sẽ không nhắc đến mối quan hệ của hai người.

Nếu nữ minh tinh này là đối thủ của bạn trai thì sao? Theo các đối tác làm ăn, cũng có sự cạnh tranh gay gắt về tài nguyên giữa nam và nữ trong làng giải trí.

“Cái gì?” Vân Phỉ nhất thời nghi ngờ tai mình, giọng nói không tự chủ được mà cất cao nhưng lại nhanh chóng thu liễm, cô ta quan sát Trình Lưu: “Cô thật sự……… là vệ sĩ của anh ấy?”

“Cô coi thường nữ vệ sĩ?” Trình Lưu hỏi ngược lại cô ta.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Phỉ ngây ra trong giây lát, cô chưa từng nghĩ tới người phụ nữ trước mặt là vệ sĩ của Triều Chu. Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như chỉ có đáp án này là phù hợp. Bằng không Triều Chu sao có thể để người khác chạm vào mình, người phụ nữ này còn cầm hoa giúp Triều Chu.

“Là tôi hiểu lầm.” Vân Phỉ nhanh chóng kiềm chế cảm xúc trên mặt, khuôn mặt mỹ lệ nở nụ cười lịch sự: “Hai người đến đây lựa hoa?”

Không biết người vệ sĩ này do dì Vân hay bác Quý chọn cho Triều Chu, Vân Phỉ còn đang âm thầm dò xét Trình Lưu, theo bản năng cô ta không thích cô.

Trình Lưu đeo kính râm không nói lời nào, duy trì bổn phận ‘vệ sĩ’ của mình.

“Vân Phỉ, việc quay phim sắp bắt đầu rồi.” Đạo diễn ở đằng xa dùng loa hét lên.

“Tôi đi trước.” Vân Phỉ nán lại một lúc vẫn không thấy Quý Triều Chu xuất hiện, quay ra nhìn đám nhân viên đang chăm chú quan sát chỗ này, đành phải nghiến răng nghiến lợi trở về tiếp tục ghi hình.    

Vài phút sau, Quý Triều Chu quay lại với cả chục cây hương liệu trên tay. Trình Lưu vô cùng chủ động giành lấy bó hương liệu từ tay bạn trai, rồi chỉ vào đám đông trước mặt: “Vân Phỉ đang quay hình ở đằng kia, vừa rồi cô ta tới tìm anh.”

Nghe xong, Quý Triều Chu nhìn về phía trước, không thể hiện cảm xúc gì trên mặt. Trình Lưu nhìn bạn trai đi về hướng ngược lại, hơi nhướng mày: Quả nhiên là đối thủ. (Lynn: ờ đúng rồi, là đối thủ của bà đó)
HẾT CHƯƠNG 7

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Lưu: Hôm nay mình đã chặn những ánh nhìn tò mò khỏi bạn trai, lại tiến thêm một bước tới danh hiệu người bạn gái ba tốt rồi :D

Lynn cũng có lời muốn nói:

Tình địch gặp nhau đúng là đỏ mắt ha, mà có Vân Phỉ đỏ mắt thôi chứ Tiểu Trình tổng là không có xi nhê miếng nào =))))))))))))))))