Sau khi anh đưa Trần Nghiên Phi trở về nhà họ Trần, trên xe chỉ còn lại anh và Tử Yên, Tử Yên mới lên tiếng nói chuyện.

"Anh nói như vậy, không sợ cô ấy đau lòng sao?"

Âu Thiệu Dương cười nhạt: "Sớm muộn gì cũng phải giải thích rõ, có gì phải sợ?"

"Nhưng mà mẹ anh rất thích cô ấy.

Đúng rồi, có phải là mẹ anh đã phát hiện ra điều gì đó rồi không?" Cô cảm thấy thắc mắc, rõ ràng mấy ngày trước bà ấy đối với cô vẫn còn rất bình thường, chớp mất một cái đã trở nên cọc cằn, khó chịu.

"Ừm! Bà ấy biết cô từng làm ở quán bar, cũng biết chúng ta kết hôn giả rồi."

"Vậy...!anh định khi nào thì...!nói với nội là chúng ta ly hôn?"

"Cô nôn nóng đến vậy à? Một chút lưu luyến cũng không?" Hai mày anh nhíu chặt, nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt thể hiện rõ sự khó chịu.

"Vậy còn anh? Anh không muốn nhanh chóng kết thúc sao? Dù sao thì ngay từ đầu anh cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà không phải à?" Cô cảm thấy có chút buồn và đau nhói ở tim, nhưng vấn đề ở đây không phải là cô có nỡ rời xa anh hay không, mà bắt buộc cô phải rời khỏi thế giới của anh, nếu không, đến cô thật sự bị lún sâu vào cảm xúc của bản thân thì sẽ không thể nào dứt ra được.

"Nhưng nếu tôi muốn cô ở lại bên tôi thì sao? Dùng cả đời này để báo đáp cho tôi?" Anh vô thức nói ra lời này, như đùa lại như thật khiến cho Tử Yên cảm thấy bản thân mình thật sự không hiểu nổi anh nghĩ gì.

"Đối với anh, một đời có thể là sáu mươi năm, một trăm năm.

Nhưng đối với hồ ly, một đời là mấy ngàn năm, mấy vạn năm, vì vậy một đời mà anh nói chỉ là một cái chớp mắt đối với em.

Khi anh già đi, phải trải qua sinh lão bệnh tử thì em vẫn là một cô nương sinh đẹp và kiều diễm.

Nên...!chúng ta vốn không thuộc về một thế giới, tốt nhất vẫn nên tách nhau ra thì hơn." Cô cúi đầu, ánh mắt có chút thất thần.

Bây giờ cô hiểu vì sao mẹ cô lại không muốn cô bước vào thế giới loài người rồi, không phải vì loài người độc ác và nguy hiểm.

Mà vì mẹ cô không muốn cô bước vào vết xe đổ của bà ấy, vì bà ấy đã từng yêu một người đàn ông loài người, vì người đàn ông đó mà hi sinh, vì người đó mà đau khổ, đến cuối cùng cũng chẳng nhận lại được gì ngoài ánh mắt khinh bỉ và chì chiết, vì trong mắt bọn họ, những người như cô và mẹ chính là quái vật, là một vật dùng để thí nghiệm và khám phá.

Âu Thiệu Dương trầm mặc, ánh mắt hướng về nơi ánh đèn xa xăm, cảm giác thật bất lực: "Hồ ly và loài người khác nhau đến vậy sao?"

"Rốt cuộc là anh muốn nói đều gì? Em cảm thấy, dường như dạo gần đây anh trở nên rất lạ.

Có phải là anh đã bị vẻ ngoài của hồ ly mê hoặc rồi không?" Cô khẽ mỉm cười, trong lời nói có mang theo sự đùa cợt.

Nhưng anh đột nhiên lại nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là vậy."

Tử Yên cảm thấy bối rối trước câu trả lời của anh, cô gượng gạo nhoẻn miệng: "Thật ra em chỉ nói nói đùa thôi, anh không cần phải tỏ ra nghiêm túc như vậy đâu."

"Tôi không tỏ ra nghiêm túc.

Không phải cô cũng đã từng nói sao? Đàn ông yêu bằng mắt, bây giờ tôi bị vẻ đẹp chim sa cá lặn của cô làm cho mê hoặc rồi, phải làm sao đây? Có phải là cô nên chịu trách nhiệm không?"

Tử Yên im lặng không nói, sau đó thì nhìn ra cửa xe, cô cảm thấy anh chỉ là đang nói đùa thôi, mà cho dù có là vậy thật thì đã làm sao chứ? Không phải chỉ là nhất thời bị cái đẹp làm cho say mê sao? Rất nhanh sẽ chán, rất nhanh sẽ tìm thấy người phụ nữ khác xinh đẹp hơn cô, hiểu lòng đàn ông hơn cô..