Nhà họ Thành có khách đến chơi, được xưng là gia tộc giàu nhất thành phố này – Long gia.

Cha Thành cười tủm tỉm tiếp đón đối phương, Thành Hướng Đông cũng ở bên giúp ông. Thành gia không mấy lui đến với giới thương nhân giàu có của thành phố, bởi vì họ luôn cố gắng ẩn giấu, cho nên người trong thành phố biết nhà ông để đến thăm không nhiều lắm. Có điều chỉ cần là người quen biết qua, ít nhiều cũng có thể đoán được, cho nên Long gia  đã từng hợp tác vài lần bèn nhân dịp năm mới đến làm thân.Tất nhiên là do sang năm Thành gia có nhiều dự án mới được tung ra, Long gia là một trong những đơn vị thầu.

Tuy rằng Long gia được xưng là nhà giàu nhất thành phố, nhưng so với Thành gia, chỉ có kém hơn, thậm chí chưa bằng một nửa. Người đứng đầu Long gia là Long Thiên Cương vì muốn làm thân với Thành gia đã tốn không ít công sức, có điều để tận mắt nhìn thấy chủ tịch Thành cũng không dễ dàng. Không có cách nào khác, chỉ đành chọn lựa đến thăm hỏi dịp năm mới, cũng mang theo con trai ông ta yêu thích nhất – Long Cửu Mạch.

Long Cửu Mạch đi theo cha gã, trên mặt treo lên nụ cười chuẩn mực, vừa đi vào trong vừa cẩn thận quan sát. Với tài lực Thành gia mà nói, nhà bọn họ có thể hình dung bằng một từ – đơn giản, trong sân chỉ có những đồ trang trí đơn giản, ngay cả hoa cỏ cũng là loại phổ thông. Vào đến phòng khách, đập vào mắt gã là một thiết kế tương đối ấm áp, không nhìn ra thứ gì đặc biệt đáng giá. Long Cửu Mạch ngồi trên ghế sô pha mà thở dài, đây mới là gia đình trong lý tưởng của gã, khác hẳn với nơi nạm vàng nạm ngọc, lấp lánh mà gã gọi là “nhà” kia.

Cha gã không dưới một lần nói về Thành gia với gã, chỉ cần một công ty chi nhánh ở địa phương của Thành gia cũng đủ sức chống lại Long gia, càng không cần tính đến số lượng sản nghiệp phân bố trên toàn quốc của Thành gia. Chỉ có điều Thành gia không huênh hoang cho nên không nhiều người biết đến mà thôi. Long Thiên Cương thường ca ngợi, một doanh nghiệp gia đình như Thành gia sao có thể thành công được vậy chứ! Long Cửu Mạch đưa mắt nhìn người cha óc đầy bụng phệ của mình, trong lòng tự nhủ nếu ngài không quyết tâm từ bỏ tính trụy lạc đào hoa của mình thì đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.

Bởi vì sự ngưỡng mộ của mình với Thành gia cho nên Long Thiên Cương không ít lần kể về sự thành công vang dội của Thành gia với con trai mình, người đứng đầu Thành gia có thể điểm thạch thành kim* thế nào. Lão đại Thành gia đang học trường đại học hàng đầu cả nước, con trai nhỏ thì học trường tốt nhất thành phố, hơn nữa Long Thiên Cương còn không quên lấy con trai nhỏ nhà họ Thành so sánh với con mình, cái gì mà con nhà họ Thành chói sáng như ánh mặt trời, thành tích học tập cao như thế nào, tình cảm với bạn bè cùng lớp tốt ra sao, còn có biết bảo vệ bạn bè nữa! Nói chung là để hình dung về con thứ nhà họ Thành chỉ có một từ: hoàn mỹ.

Chú thích: 点石成金 (điểm thạch thành kim): có thể biến đá thành vàng, ý là chỉ sự tài năng của cha Thành.

Những lời này Long Cửu Mạch nghe đến tai cũng mọc kén, cha càng khen Thành Hướng Bắc, lửa giận trong lòng gã càng cao. Long gia không giống Thành gia, người đứng đầu Thành gia sống rất nghiêm túc, không hề có một thông tin thác loạn ngoài lề nào, mà Long gia, ngoài vợ cả ra còn cả đống tình nhân bên ngoài. Vợ nhiều đương nhiên con cũng nhiều, sau khi vợ cả sinh con thì ốm yếu bệnh tật, bốn năm trước đã mất, một tình nhân – chính là mẹ Long Cửu Mạch lợi dụng tình thế cướp chỗ, Long Cửu Mạch trở thành thiếu gia họ Long, Long nhị công tử.

Chỉ có điều trẻ con nhà Long gia xuất hiện ngày càng nhiều, Long Tam Long Tứ..rồi đến Cửu Mạch, quả nhiên thành điển cố chín con rồng, cho nên Long Cửu Mạch cũng rơi vào vòng tuần hoàn cạnh tranh không điểm dừng. Tranh giành với anh trai, rồi tranh giành với chị gái, chín đứa trẻ, bốn nam năm nữ, nếu không tranh nhau thể hiện thì làm sao được người đứng đầu Long gia chú ý? Trẻ con mà không được cha quan tâm thì khác gì sống trôi thả?

Ngay cả khi gã không muốn tranh giành thì mẹ cũng không đồng ý. Người phụ nữ khi còn trẻ còn hy vọng giữ chân được cha gã, đến lúc huyễn tưởng tan biến, tất cả hy vọng đều đặt trên người đứa con, Long Cửu Mạch là chỗ dựa duy nhất của mẹ gã, cho nên từ nhỏ đã phải chịu đựng cách thức giáo dục vô cùng khắc nghiệt. Lúc nào phải khóc, lúc nào phải cười, gặp người khác phải nói những lời thế nào, sai một chút sẽ bị đánh đau, tâm hồn từ lúc còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều ấm ức, không có chỗ xả giận. Cho đến khi mẹ gã lên ngôi thành công, những ngày yên bình của gã cũng dần dần đến. Bên ngoài, gã tỏ vẻ lịch sự, là con trai có thành tích ưu tú của nhà họ Long, nhưng nội tâm lại mang tâm trạng u ám, thích ỷ mạnh hiếp yếu, là một bạo chúa giả danh người tốt. Có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm, không cần tự mình đứng ra lo liệu mà đã có đội ngũ chó săn vì mình cống hiến. Để giữ bí mật, gã không bao giờ tiết lộ thông tin thật của bản thân, dù sao những kẻ đó cũng chỉ vì tiền mà thôi, về phần gã tên tuổi thế nào, bọn họ quan tâm làm quái gì.

Năm kia thi đậu tỉnh trung, gã thỏa mãn lấy kết quả khoe với cha mình, ai ngờ dù khen thì khen nhưng Long Thiên Cương vẫn thuận mồm ca ngợi con trai nhỏ nhà họ Thành ưu tú hơn con nhà mình. Long Cửu Mạch nhìn cha thao thao bất tuyệt, mong muốn được băm vằm Thành Hướng Bắc cũng dấy lên trong đầu! Bản thân liều mạng cố gắng cùng lắm chỉ chiếm được một câu khích lệ hời hợt, vậy mà tên nhãi họ Thành chẳng là được gì cũng được cha gã thương nhơ như vậy! Dựa vào cái gì?!

Vì thế, gã chuyên môn nằm vùng ở sơ trung thành phố, xa xa thấy được Thành Hướng Bắc đang bám đuôi Lộ Nam. Mặc dù bề ngoài bọn họ xuất chúng nhưng khi gã thấy thì chẳng có gì ấn tượng, không ngờ được rằng Thành Hướng Bắc lại ra tay với longp vàng, hắn quá lợi hại nên lông vàng không địch lại nổi.

Long Cửu Mạch gần như tức điên, cùng lắm chỉ là một tên học sinh trung học, cái quái gì mà không đánh lại được? Gã đang nhíu mày thì chợt nghe lông vàng cẩn thận nói: “Ngài có ân oán gì với Thành Hướng Bắc sao?”

Gã sửng sốt, ân oán? Nhìn Thành Hướng Bắc không vừa mắt có được không? Nhưng mà tất nhiên gã sẽ không phun cái lý do mất mặt như vậy ra khỏi mồm, chỉ nói cho có lệ: “Hắn dám cướp đứa con gái tao thích!”

Lông vàng gật đầu, nói cơn tức này thật sự không nuốt trôi được. Thành Hướng Bắc không động vào được, vậy kiếm quả hồng mềm mà nắm thôi!

Vì vậy Lộ Nam trói gà không chặt trở thành người chịu tội thay.

Long Cửu Mạch ngồi trầm tư trên sô pha, trong lúc đó Thành Hướng Bắc lại nhíu mày nhìn đống ảnh lộn xộn trước mặt mình. Ảnh chụp không rõ, chỉ có thể miễn cường nhận ra ngoại hình của người được chụp, đó là một khuôn mặt nhỏ dài, môi mỏng, là một nam sinh đẹp trai theo kiểu nữ tính. Người này được gọi là “Mạc Nhiên”, có người nói tên này chính là lão đại của lông vàng, vì không điều tra được gì nên gọi người này là “Mạc Nhiên” sao.

Dường như tất cả đều không có căn cứ.

Thành Hướng Bắc tiếp tục được người cài vào trường học cung cấp manh mối về lông vàng nhưng lại không hề có thông tin nào liên quan đến người có tên “Mạc Nhiên” này cả. Hắn mệt mỏi tựa lưng vào ghế, trầm tư truy nghĩ.

“Hổ Tử, xuống nhà một chút. ” Giọng Thành Hướng Đông từ bên ngoài truyền vào.

“Vâng.” Thành Hướng Bắc lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc linh tinh rồi xuống nhà.

Thành Hướng Bắc vừa gặp Long Cửu Mạch thì mắt chớp giật, hắn có cảm giác người này nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nhớ được đã gặp nhau ở đâu. Tuy nhiên cha luôn dạt bọn hắn phải biết giữ bình tĩnh, điềm đạm cho nên hắn lấy lại vẻ mặt như thường, gật đầu đáp lễ với đối phương. Thành Hướng Đông giới thiệu bọn hắn với nhau rồi dặn dò: “Hổ Tử, đưa Long công tử lên phòng cậu chơi đi, chúng ta phải đến thư phòng bàn bạc vài chuyện.”

Thành Hướng Bắc gật đầu, mang theo Long Cửu Mạch lên tầng. Lúc đi lên, hắn lịch sự đi trước dẫn đường cho Long Cửu Mạch, vừa quay đầu lại đã thấy u ám tối tăm bên trong đồi mắt nhỏ của gã, hắn thầm kinh sợ, đột nhiên nhớ đến cảm giác quen thuộc này bắt nguồn từ đâu. Để xác minh suy đoán của mình là đúng, hắn không đổi sắc, tiếp tục nói chuyện với đối phương.

“Mời vào.” Hắn mở cửa phòng, mỉm cười nói: “Tùy ý ngồi đi.”

Long Cửu Mạch chọn ngồi trên ghế đối diện bàn học, gã hứng thú đánh giá xung quanh, cười nói: “Căn phòng này của cậu được thiết kế rất hiện đại.”

Thành Hướng Bắc cười, đi tới máy đun nước pha trà cho Long Cửu Mạch: “Cũng tàm tạm.”

Hai người ngồi đối diện, cách nhau một làn khó lửng lư, Thành Hướng Bắc mở miệng trước: “Long công tử…”

Long Cửu Mạch vội vàng kêu dừng: “Cũng không phải đóng phim, cái gì mà công tử với không công tử, cứ gọi tôi là Long Cửu là được.”

Thành Hướng Bắc nghe lời gã, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, nói đến vấn đề trường học, không thể tránh được nhắc đến Lộ Nam. Long Cửu Mạch thể hiện mình rất thấy thú vị với Lộ Nam, dần dần nhắc đến Lộ Đại Tiên nổi tiếng như thế nào trong trường, khiến người ta phải chú ý. Nói thẳng ra gã rất “yêu thích” Lộ Nam, lông mày Thành Hướng Bắc bắt đầu nhảy lên.

Long Cửu cẩn thận quan sát phản ứng của hắn, âm thầm cười lạnh một tiếng. Thành Hướng Bắc cố gắng che giấu tâm trạng, đứng dậy đi pha trà tiếp, âm thầm dùng điện thoại chụp ảnh Long Cửu Mạch, hai người đều mang tâm tư trong lòng mà tiếp tục nói chuyện phiếm, cảnh tượng vô cùng hài hòa.

Lộ Nam vừa đẩy cửa phòng Thành Hướng Bắc đã thấy hắn nói chuyện vui vẻ với Long Cửu Mạch.

Cậu ngẩn người, đã thật lâu rồi cậu mới lại đến đây, lâu đến mức mẹ Lộ phải om sòm lên nếu cậu tiếp tục như vậy thì sẽ mất đi người bạn thân thiết từ nhỏ – Thành Hướng Bắc. Cho nên, bà không để ý kháng nghị của con trai, một cước đá bay con trai ra ngoài: “Đi đi! Đi làm hòa với Hổ tử đi! Tối nay nếu không đưa Hổ tử về nhà ăn cơm thì con cũng đừng về nữa!” Trẻ con thật sự không được nuông chiều, nhiều năm như vậy có ai đối xử tốt với con hơn Thành Hướng Bắc không! Con trai lại không biết quý trọng!

Lộ Nam không được tự nhiên chạy đến Thành gia, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ trên xuống dưới. Bà nội Thành kéo tay cậu lại nói sao lâu rồi nam nam không tới chơi, hay là bận học tập mà không đến thăm bà luôn rồi! Thím Lý vội vàng mang đồ ăn vặt cậu thích ra, cười híp mắt nhét vào tay cậu. Ngay cả Thành Hướng Đông bận ra khỏi phòng lấy chút đồ, khuôn mặt đang nghiêm túc cũng lập tức tươi cười, dặn cậu tầng hai có một hộp chocolate, lúc về đừng quên lấy.

Lộ Nam ngại ngùng cúi đầu, cầm hộp thức ăn vặt lên tầng ba, không ngờ rằng lại gặp kẻ xấu xa bắt nạt mình, thậm chí còn là khách quý của Thành Hướng Bắc: “Tại sao anh lại ở đây?!” Lộ Nam tức giận hỏi.

Long Cửu quay đầu lại thấy Lộ Nam bèn cười nói: “Làm khách chứ  sao.”

Thành Hướng Bắc đột nhiên gặp được Lộ Nam, hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên. Có điều Long Lộ đang đối chọi nhau khiến hắn do dự, cuối cùng vẫn không đứng dậy chỉ nói lô nam ngồi xuống.

Lộ Nam vốn đang lo lắng, gặp phải Long Cửu Mạch thì trong nháy mắt thay thế bởi tức giận. Cậu vốn tưởng từ trước đến nay Thành Hướng Bắc đều có chung mối thù với mình, không ngờ Thành Hướng Bắc vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Chua xót chạy thẳng lên não, cậu nghẹn lời ngồi một bên Thành Hướng Bắc, lấy thái độ cứng rắn tuyên bố: “Chỗ này không chào đón anh!”

“Ồ?” long cửu nhướn mày, cười nói: “Chỗ này hình như là Thành gia mà? Hổ Tử không nói tôi không được ở đây.” Gã nghe người nhà họ thành gọi Thành Hướng Bắc là Hổ Tử, suy đoán đây là biệt danh của Thành Hướng Bắc.

Lộ Nam nghe hắn gọi biệt danh thân mật của Thành Hướng Bắc như vậy, hai tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai cho anh gọi hắn là Hổ Tử?”

“Sao vậy? Tên này chỉ cho phép cậu gọi à?” Long Cửu Mạch buông tay.

“Sao cậu có thể quen biết một tên khốn nạn này?” Lộ Nam nhịn không nổi nóng giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Thành Hướng Bắc, cậu từa tức lại vừa sợ, tức là tên Long Cửu Mạch này dùng mọi cách xấu xa để đối phó với mình, sợ là cì sao Thành Hướng Bắc vẫn chưa phản ưng? Trước đây hắn tuyệt đối đứng về phe mình, đúng lí cũng được, cố tình gây sự cũng được, chỉ cần là chuyện của Lộ Nam thì cũng là chuyện của Thành Hướng Bắc, vậy mà bây giờ thành hướng bức vẫn ngồi im như tượng, Lộ Nam không nhịn nổi cơn đau xót từ tim: “Lão Hổ, nói đi!”

Thành Hướng Bắc nhìn khuôn mặt hả hê của Thành Hướng Bắc, lại nhìn ánh mắt trong mong của Lộ Nam với mình, đột nhiên hắn nhớ ra anh hắn đã từng nói: “Lộ Nam quan tâm đến cậu, thậm chí có thể cảm giác được nhiều hơn cậu với nó. Hắn cố nhịn kích động muốn được an ủi Lộ Nam, hắng giọng nói: “Long cửu là khách nhà tớ.”

Mặt Lộ Nam trong nháy mắt xụ xuống, Thành Hướng Bắc cũng không chớp mắt quan sat tỉ mỉ cậu, không hiểu sau khi thấy Lộ Nam tỏ vẻ thất vọng tổn thương, khóe miệng hắn lại nhếch lên.