Học xong tiểu học, hai người cùng nhau thi đỗ vào một trường sơ trung hạng nhất của thành phố.*

Chú thích: Bên trung quốc chia hệ thống giáo dục thành ba cấp lớn gồm:  tiểu học, giáo dục phổ thông (sơ trung và cao trung), đại học và sau đại học.

Cha mẹ hai nhà đều vui vẻ, hỏi bọn họ muốn được thưởng gì nào. Lộ Nam suy nghĩ một chút rồi nói muốn được đi biển chơi. Người lớn lập tức đồng ý, vừa lúc Thành gia có một căn nhà cao cấp bên bờ biển, hai người con trai đến biển chơi đùa một trận.

Nghỉ hè, Lộ Nam dưới sự huấn luyện đặc biệt của Thành Hướng Bắc mà vẫn không biết bơi, khiến Tiểu Lão Hổ vô cùng  phiền muộn.

Lộ Nam mười ba tuổi, thân thể gầy yếu, da trắng nõn, tóc lười cắt nên dài đến gần tai. Cậu có vẻ ngoài xinh đẹp, lần đầu gặp mặt hầu hết mọi người đều không phân biệt được là nam hay nữ, cũng là đứa trẻ đẹp nhất bãi biển này. Da Thành Hướng Bắc màu lúa mạch, hai người cao xấp xỉ nhau, nhưng nhìn hắn thấy rõ ngay sự khác biệt, hắn cường tráng như cọp con vậy. Cách căn nhà cao cấp của bọn họ không xa, có hai bé gái, mỗi ngày đều đến tìm Lộ Nam và Thành Hướng Bắc. Thành Hướng Bắc trình diễn bộ dạng cứng rắn với con gái, có thể ngăn được thì ngăn, có thể chạy được thì chạy, hắn có cảm giác, đối phương đã nhìn trúng Lộ Nam “xinh đẹp”, dù sao trong trường cậu cũng được rất nhiều người hoan nghênh.

Thực ra hai cô bé này cũng không phải hoàn toàn nhìn trúng Lộ Nam, bản thân Thành Hướng Bắc cũng mày rậm mắt to, rất có tinh thần! Có điều hắn không nhận thức được điều này, trong mắt hắn chỉ có mấy cô gái đang si mê nhìn Lộ Nam chằm chằm.

Chuyện này hắn không thể nhẫn nhịn được, Nam Nam thuộc sở hữu của hắn, ai dám mơ ước vậy?!

Lộ Nam hoàn toàn vô cảm với sự mời gọi của con gái, cái cậu quan tâm là mỗi ngày ăn gì, có phim hoạt hình xem hay không, có trò gì chơi vui không, còn nữa nếu muốn xuống biển bơi thì có thể nắm chặt tay Lão Hổ. Thần kinh vận động của Lộ Nam không tốt, có hành động gì cũng không thể lường trước được hậu quả, học bơi đã một tháng còn chưa được, Thành Hướng Bắc tức giận hỏi trời xanh. Thực ra việc này cũng không thể trách Lộ Nam hết, muốn dạy bơi cũng cần có kỹ năng, mỗi lần Thành Hướng Bắc đều cẩn thận ôm thăt lưng Lộ Nam không rời, Lộ Nam làm quái nào mà học bơi được. Đáng tiếc người nào đó không cảm thấy cách dạy của mình sai lầm, chỉ lầu bà lầu bầu nói Lộ Nam không có thiên phú vận động thôi.

Lộ Nam buồn chán, chạy đi chơi với mấy bé gái đến tận trưa, Thành Hướng Bắc gần như nổi trận lôi đình, Lộ Nam thật quá đáng, tại sao có thể trọng sắc khinh bạn như thế được! Tại sao có thể! Hắn chạy đến đón Lộ Nam, khuôn mặt phải nói là không tốt tí nào, Lộ Nam liếc mắt thấy hắn đang giận dỗi, cười híp mắt đồng ý ở lại ăn tối, Thành Hướng Bắc đóng sầm cửa bỏ đi.

Giờ cơm tối, Thành Hướng Bắc trốn trong phòng không ra, bà quản gia gõ cửa mấy lần, hắn cũng không đáp một tiếng.

Hơn 7h, Lộ Nam ăn uống no đủ mới về. Vẻ mặt bà quản gia hết sức lo lắng nói tiểu thiếu gia vẫn nằm trong ổ mãi không ra, cũng không ăn cơm tối. Lộ Nam sửng sốt, nói với bà: “Không sao đâu, bà đi nghỉ ngơi đi ạ, cháu gọi hắn đi ăn.” Bà quản gia gật đầu, biết tiểu thiếu gia luôn nghe lời Lộ Nam, cho nên buông xuống được gánh nặng, về phòng luôn.

Căn nhà cao cấp của Thành gia rất rộng, quản gia nghe nói bọn họ muốn đến, đặc biệt chuẩn bị cho Lộ Nam một căn phòng, có điều hai người quen dính lấy nhau một chỗ, cho nên từ trước đến nay Lộ Nam vẫn ở chung phòng với Thành Hướng Bắc. Lộ Nam đẩy cửa vào, cửa khóa, cũng chẳng biết Thành Hướng Bắc tức giận vì gì nữa: “Lão Hổ?” Lộ Nam gọi, cậu còn chưa vỡ giọng nên giọng rất mềm mại trong trẻo.

Thành Hướng Bắc không phản ứng. Lộ Nam gõ cửa, tiếp tục kêu: “Lão Hổ! Mở cửa nào!”

Thành Hướng Bắc vẫn không phản ứng, Lộ Nam nắm vịn cửa, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lẹt bẹt đi xuống tầng. Thức ăn tươi được giữ trong màng bọc để ở tủ lạnh trong bếp, Lộ Nam nhìn một chút, quyết định làm một đĩa cơm chiên. Làm xong, cậu đựng trong cơm trong bát lớn, đi lên tầng.

“Thành Hướng Bắc! Mở cửa!” Đá mạnh một cái, bên trong vẫn không có động tĩnh nào, Lộ Nam đột nhiên hét lên một tiếng: “A! Bỏng chết tớ rồi!”

Chưa đầy ba giây đồng hồ, cửa mở, Thành Hướng Bắc xông ra, vội la lên: “Bỏng chỗ nào rồi?!”

Lộ Nam tức giận trừng hắn, đưa cái bát lên: “Này, của cậu!” Thành Hướng Bắc vội nhận bát, mặt đang muốn lạnh nhưng lại không nhịn được. Lộ Nam nhìn bộ dạng không được tự nhiên của hắn, buồn cười một trận, đi thẳng vào phòng ngủ.

Phòng ngủ im ắng, không bật đèn, Lộ Nam đi đến bật đèn bàn rồi nằm lên giường, lấy ra một quyển truyện tranh ra đọc. Thành Hướng Bắc bưng bát cơm, ngượng ngùng đi đến ngồi cạnh  Lộ Nam. Cậu đang đọc truyện, đọc rất nhập tâm, uống coca, có lúc còn không nhịn được cười to. Thành Hướng Bắc ăn cơm chiên, nghe thấy Lộ Nam cười sẽ liếc mắt qua xem, hai người chung sống hài hòa như bình thường, đột nhiên hắn nghĩ hôm nay mình thực sự khó hiểu.

Chú thích: 漫画 (tranh châm biếm) là một cụm từ trong tiếng Nhật để chỉ các loại truyện tranh và tranh biếm họa nói chung của các nước trên thế giới.

Cơm nước xong, Thành Hướng Bắc xuống nhà rửa bát, khi trở lại Lộ Nam đã ghé vào đầu giường ngủ say: “Nam Nam, tỉnh tỉnh, tắm rửa rồi ngủ tiếp.” Thành Hướng Bắc quỳ xuống, nhẹ nhàng lay Lộ Nam. Tay Lộ Nam vô thức giơ lên đập muỗi một cái, mơ mơ màng màng nói: “Không đâu…”

“Nam Nam, tỉnh tỉnh…” Thành Hướng Bắc nâng Lộ Nam dậy cố gắng chống được thân thể cậu. Lộ Nam vẫn vậy, mệt mỏi không nhúc nhích, ngay cả tắm cũng không muốn tắm.

Buồn ngủ.

Nửa kéo nửa ôm đưa Lộ Nam vào phòng tắm, Thành Hướng Bắc làm nhiều thành quen cởi quần áo cho Lộ Nam, lấy đồ dùng thường ngày cho cậu, rồi thả vào bồn tắm lớn. Lộ Nam vẫn ngủ, vẫn theo thói quen ôm chặt cổ Thành Hướng Bắc, hắn chỉ nhếch miệng cười, nhanh chóng tắm rửa cho cậu. Lộ Nam còn chưa dậy thì, thân thể rất mềm mại, Thành Hướng Bắc tắm rửa đến lưng cậu, đột nhiên đỏ mặt, không dám xuống tiếp nữa, vội vàng lau khô người cho cậu.

Lộ Nam ngáp, cúi thấp đầu, cho Thành Hướng Bắc lau khô đầu, sau đó ngoan ngoãn được khiêng đến giường. Tóc Lộ Nam dài, Thành Hướng Bắc phải lấy máy sấy, vừa buông tay Lộ Nam đã đổ thẳng xuống giường.

“Nam Nam!” Thành Hướng Bắc bất đắc dĩ kêu to, Lộ Nam uh một tiếng, động cũng không động. Thành Hướng Bắc không làm được gì, chỉ cố định cậu trong ngực mình, thổi máy sấy vù vù, cho đến khi tóc khô hẳn mới mặc áo vào cho cậu.

Sau khi Lộ Nam tìm được một tư thế ngủ thoải mái, Thành Hướng Bắc mồ hôi chảy đầy đầu.

Thành Hướng Bắc chỉnh điều hòa xuống thấp, còn đắp chăn kín cho cậu khỏi lạnh mới đi đến phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong, khi đi ra đã thấy Lộ Nam đá văng chăn, ngủ hình chữ đại chiếm luôn cả cái giường, Thành Hướng Bắc bất đắc dĩ cười cười, bò lên giường khép lại chân Lộ Nam, cậu bất mãn lầm bầm vài tiếng nhưng vẫn tự động nhích lại gần. Hắn xoa xoa mái tóc đã khô của cậu rồi mới tắt đèn, đi ngủ.

Đi biển về, hai người đều rám đen.

Khai giảng sắp đến, chỉ được chuẩn bị trong hai ngày. Nhất trung áp dụng chế độ lưu trú, mặc kệ là người thành phố hay ngoại thành đều phải ở lại trường. Lộ Nam không chịu khổ nổi, vừa nghe nói mỗi ngày phải đúng giờ dậy chạy bộ và nhiều điều khác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như bị ăn hoàng liên.

“Tớ không muốn đi học.” Lộ Nam nằm trên sàn nhà phòng Thành Hướng Bắc, rầu rĩ không vui nói. Sau khi Thành Hướng Bắc đỗ nhất trung, toàn bộ Thành gia đều thay đổi, nhà có ba tầng, có cổng có sân, chỉ cách nhà ba mẹ Lộ Nam có mười phút đi bộ. Hắn độc chiếm tầng ba, thiết kế bên trong hoàn toàn dựa vào tâm lí thiếu niên mà làm, Thành Hướng Bắc và Lộ Nam đều thích thú. Nhất là tầng này có gắn một cửa sổ thủy tinh trong suốt, rất lớn, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào một mảng thảm lông rất to, Lộ Nam thích nhất là chỗ này, cả ngày lăn tới lăn lui.

Thành Hướng Bắc đang sắp xếp hành lý, nhìn dáng nằm xấu của Lộ Nam lập tức ngừng việc trên tay, đi qua xoa đầu cậu: “Không đi học không được đâu, dù sao sớm muộn gì cũng phải thích nghi mà.”

“Sớm biết thế chỉ cần thi đậu nhị trung là được rồi.” Vẻ mặt Lộ Nam ai oán nói: “Ai bảo cậu thi được điểm cao vậy chứ.”  Thành Hướng Bắc lại xoa đầu cậu, sau đó quay đầu chuẩn bị tiếp.

Ngày khai giảng, Thành Hướng Bắc kéo hành lý, dắt Lộ Nam đi báo danh.

Thành gia luôn yêu cầu trẻ con tự lập, cha Thành mẹ Thành chưa từng phải ra mặt, chỉ có thím Lý nhiệt tình giúp bọn họ kéo hành lý. Đăng ký, nộp tiền, Thành Hướng Bắc làm đâu ra đó, hoàn toàn không hề sợ hãi rối loạn. Đã có phụ huynh nói với con mình, mày xem đi! Thành Hướng Bắc xếp hàng đăng ký, Lộ Nam lại ngồi xổm trong góc tường nói chuyện với thím Lý, cậu rất xinh đẹp, khiến người đi qua đi lại không nhịn được ghé mắt nhìn vài lần.

Ánh mắt Lộ Nam mơ màng, căn bản không chú ý đến có người đang nhìn mình.

Thành Hướng Bắc làm xong thủ tục, tới đón cậu thì Lộ Nam đã ngủ gà ngủ gật rồi. Thím Lý buồn cười đỡ cậu, rất sợ cậu cắm đầu xuống đất mất. Thành Hướng Bắc xác nhận lớp và phòng ký túc xá, bởi vì người lớn đã nói chuyện trước cho nên hắn và Lộ Nam được phân vào cùng một phòng kí túc. Phòng ký túc rất chật, tám người một phòng, người đến trước chọn trước, hai tầng một giường. Hai người đến sớm, lúc đến mới chỉ có ba người, Thành Hướng Bắc nhanh lẹ chiếm được một giường ở dưới, phụ huynh một tên khác đến muộn một bước trừng lớn mắt.

“Bạn học ơi, thằng bé nhà dì ngủ rất xấu, con xem có thể đổi không?” Phụ huynh học sinh nọ thấy giường dưới bị chiếm mất, cho nên muốn nói chuyện.

Thành Hướng Bắc lễ phép cười nói: “Dì à, bọn con cũng sợ ngủ giường trên  bị ngã nên mới chọn giường dưới. Dì xem có một giường trên bên trong, các bạn cũng ngủ rất tốt ạ.”

Thím Lý không nói một câu, bắt đầu trải giường chiếu, Lộ Nam lấy trong va ly ra một quả táo cắn cái rộp. Phụ huynh đối phương thấy thế đành đem va ly con mình đi vào chỗ giường trên bên trong

Trong lòng Thành Hướng Bắc trộm mừng, cũng đi qua giúp đỡ thím Lý, vừa nói: “Nam Nam, ăn vậy trưa ăn không ngon đâu.” Lộ Nam không muốn cản trở họ cho nên tự động ngồi lên giường đối diện đã được trải xong.

Một bạn học đang ngồi xổm sắp xếp hành lý thấy có người bên cạnh nên đảo mắt qua nhìn, Lộ Nam cười, mặt người nọ bất giác cứng lại, vẻ mặt hung ác cũng được đẩy xuống dưới rồi cười lại với Lộ Nam, sau đó tiếp tục vùi đầu sửa soạn tiếp.