Lọ Lem Phiên Bản Lỗi

Chương 11: Có lẽ tôi thích em...nhưng

Chủ nhật Sau ca làm việc đầy bận rộn tại quán café, Tiểu Vy nhanh chóng chạy đi trên chiếc xe của bản thân đến nơi tiếp theo tìm những đồng lương ít ỏi phục vụ cho cuộc sống hằng ngày.

Thư Viện Trường Cấp 3 – Nơi đầy những quyển sách kinh điển,những tác phẩm nổi tiếng,những kiến thức bổ ích cho việc học,nơi đây sẽ là nơi kiếm tiến lương thứ 2 trong ngày của nó trong buổi xế chiều hôm nay.

Tiếng xe in ỏi trước phòng bảo vệ như báo hiệu nó đã đến nơi,một tín hiệu với tần suất âm thanh kinh khủng khiến mọi người khó chịu trong đó có cả ông bảo vệ kiêm người giữ xe riêng của nó

-Cái con bé này sau chưa chịu đổi xe nữa? – giọng nói đầy mùi ngủ gục của nobita trong phòng bảo vệ

-HEHE …cháu đâu nỡ bỏ con ngựa chiến của cháu chứ - Tiểu Vy giọng nô đùa bước đi đến nơi thi hành công vụ.

Nó tiến bước vào thư viện,nơi trưng bày hàng nghìn cuốn sách đầy những kiến thức phong phú,Tiểu Vy bắt tay vào làm việc của bản thân.Dùng sức mạnh đôi tay này,đôi chân này chuyển những quyển sách trên bàn kia đến nơi cần đến của nó.Bởi đây là những quyển sách mới nhập về trường chưa từng xếp lên kệ. Bởi thế cần đến nó – người làm công đặc biệt.

Tiểu Vy nhanh nhảu đặt lại những quyển sách lộn xộn lên kệ theo từng môn học ,từng chủ đề.. Cô loay hoay với đống sách to đùng trên bàn,Nó cứ đi,cứ ôm sách rồi lại treo lên leo xuống đặt lại đúng vị trí những quyển sách này3 tiếng đồng hồ loay hoay với đống sách như chất thành núi,Tiểu Vy cũng gần hoàn thành công việc của mình,hiện tại chỉ còn 1 chồng sách duy nhất,như báo hiệu công việc đang đến vạch đích.Tiểu Vy xoa xoa chiếc lưng đau nhứt của bản thân đôi phút cũng bắt tay vào hoàn thành nốt công việc.

Ngày chủ nhật rãnh rỗi nhưng bận rộn với những học sinh gương mẫu hay còn gọi là mọt sách.Thư viện luôn là nơi đầy những kẻ tri thức và siêng năng.Nơi đây là nơi lý tưởng cho những kẻ mọt sách cắm đầu vào học. Nhưng riêng một người nơi đây, là Tiểu Vy cô không phải là mọt sách,cũng không phải đến đây đọc sách.Thứ duy nhất thu hút nó nơi đây chính là những tiền lương cao gấp 2 của trường phát cho công việc chuyển sách này.

Đâu đó còn một con người nơi đây cật lực với đống sách để không đúng vị trí này....

Sau sự làm việc chăm chỉ của bản thân,công việc của nó như đã gần hoàn thành với quyển sách cuối cùng.Nhưng sự cực nhọc cũng chưa thể thoát khỏi cơ thể đau yếu sau 3h lao động vinh quang này.Trớ trêu thay cuốn sách cuối cùng cũng là cuốn sách thử thách nhất với độ cao khó không tưởng của vị trí đó.Với chiều cao vừa vặn với thân hình Tiểu Vy nhưng lại thiếu hụt với chiếc kệ cao to đó,khiến nó lại phải khổ sở.

Tiểu Vy loay hoay tìm chiếc ghế cầu cứu sự giúp đỡ, nhưng đáp lại là sự trống vắng của không gian tri thức nơi đây..sau bao lần thất bại với chiều cao thiếu thốn của bản thân.

-Asch … Đúng là xui xẻo – Nó tự trách mắng cho số phận con rệp của mình.

Tiểu Vy dùng hết sức co dẻo của bản thân nhón chân hết mức có thể đưa quyển sách đến vị trí cao quý của nó.Nó cứ nhón lên thụp xuống thử không biết bao nhiêu lần tốn bao nhiêu sức lực.

Cơn tức giận như phun trào,bởi sự kiên nhẫn của nó như đã mất sau bao lần thất bại với bao sức lực. Ý chí như dồn hết lần thử cuối này.Nó vận động tay chân khởi động cho bản thân dẻo dai.Đôi mắt nhìn chằm chằm nơi vị trí kệ,như đã xác định mục tiêu.Tiểu Vy dùng hết sức dẻo của đôi chân cô nhún gối nhảy lên đặt sách lên chiếc kệ cao kềnh càng kia.

Mọi sức lực như cạn kiệt sau lần thử này..đôi chân nó như rụng rời,đôi mắt mơ hồ nhìn quyển sách vừa đặt lên.Sự bập bênh của quyển sách khiến vị trí ấy không thể vững vàng hơn nữa....

Và…

-Bụp… - Tiếng quyển sách va phải da thịt con người,âm thanh phát ra như thể hiện rõ cơn đau của sức mạnh sách vở gây nên.

Tiểu Vy đang trong sự bất ngờ, trong giây phút nó ôm đầu chịu đựng cơn đau từ sức nặng của trọng lực thì mùi hương bạc hà quen thuộc, vòm ngực gần gũi thoảng quanh những giác quan của bản thân.Nó như nhận thức được sự tồn tại của ai đó đã cứu cô khỏi cơn đau,cô ngước đầu nhìn anh đầy bất ngờ.

Người ấy không ai khác chính là Hoàng Lâm…

Hoàng Lâm không biết tự lúc nào anh lặng lẽ nhìn nó để quyển sách ấy lên kệ,trong anh có sự thích thú khi nhìn hình ảnh một Tiểu Vy trẻ con và ngộ nghĩnh,khiến anh lặng người nhìn nó suy tư đôi chút rung động.Cũng chính thời khắc như cơn đau sắp đến với Tiểu Vy khi bản thân phải chịu trận với quyển sách to đùng kia. Nó chỉ biết ôm đầu chịu trận,mặc mọi cơn đau đến với bản thân bởi mọi sức lực của nó đã cạn kiệt.Lâm lúc này như nhận thức được tình huống bất lợi hiện tại dành cho Tiểu Vy, anh lao đến như một mũi tên ,mọi sức lực như được dồn nơi tay.Lâm ôm chầm lấy Tiểu Vy dùng thân thể bản thân bao lấy thân thể bé nhỏ,đang yếu đuối kia khỏi sự sát hại của quyển sách to đùng ấy. Âm thanh quyển sách chạm phải đôi vai cứng chắc của Lâm đầy đau đớn.Anh khẽ nhăn mặt khổ sở …

Gương mặt thanh tú với đôi mắt huyền bí ấy cùng đôi môi quyến rũ,như gần hơn bao giờ hết với nó. Gương mặt ấy hiện lên trong đôi mắt nhỏ của nó,mọi dây thần kinh như ngừng hoạt động chỉ còn đôi mắt ấy cứ nhìn Lâm trong sự ngỡ ngàng khó hiểu.Cảnh tượng hiện tại ngại ngùng nhưng đầy ấm áp …bỗng chốc nó như một cuộc hẹn bí mật của đôi tình nhân.và nơi đây là nơi thể hiện tình yêu của cả hai.

Lâm nhìn gương mặt Tiểu Vy,bỗng chút cảm giác rung động của một người con trai dành cho bạn gái trước mặt mình.Trong mắt Lâm hiện tại,nó như một cô gái đầy sự thu hút với anh,khiến con tim anh ấm áp khác lạ.Đôi môi Lâm dần thu hẹp khoảng cách của cả hai hơn …Anh như vô thức từ từ tiến gần đến đôi môi của Tiểu Vy …

Nó như lạc vào thế giới huyền bí nào đó,mông lung trong vô vàng sự tưởng tượng trong thế giới của bản thân.Khi giật mình thoát khỏi nơi mị hoặc,nó đã cảm nhận được hơi thở ấm áp,mùi hương bạc hà như gần thật gần …Chỉ đôi chút milimet nữa thôi,nó đã chạm đôi môi ấy,khiến tinh thần như bừng tỉnh tột độ,Nó dùng hết sức bình sinh có thể đẩy Lâm ra trong cơn hoảng loạn,ý thức như chưa thể giải thích rõ vấn đề gì.Tiểu Vy lúng túng chạy khỏi nơi ngột ngạt này, nó không biết bản thân mình lại rơi vào tình trạng gì.Nó cũng không thể nhận thức được bản thân là mơ hay thực.Chỉ biết cắm đầu chạy trong vô thức đến nơi hành lang thư viện.

Lâm như bấy giờ mới nhận thức được bản thân đã và đang làm gì,anh chàng cũng khó hiểu với bản thân mình, với những hành động gây hiểu lầm này.Có phải chăng, con tim anh đã rung động với Tiểu Vy. Nụ hôn đó như minh chứng cho trái tim lỗi nhịp này,khiến Lâm bối rối,lúng túng trước tình cảnh oái ăm này.

-Điên thật rồi,Lâm à! - Anh tự nhủ với bản thân đây là cảm xúc thoáng qua,bởi tim anh đã có hình bóng của My - người cần anh bảo vệ.Anh sải bước khỏi nơi ngột ngạt này để thoát khỏi những suy nghĩ mông lung của bản thân.

Bỗng..

Cơn mưa trút xuống như rửa trôi mọi ký ức tồn tại tạm thời này.Cơn mưa lớn khiến mọi thứ như được tưới rọi thêm sức sống.Sức sống của những giọt nước thu hút những tán lá xanh quanh trường,Đâu đó là những chiếc bọt bóng mưa khi trút xuống nền đất,như báo hiệu đây là cơn mưa dai dẳng.

Anh bước ra nơi hành lang thư viện , hình ảnh ấn tượng thu hút ánh nhìn anh khiến đôi mắt nâu trà ấy nhìn về hướng ấy. Hình ảnh ấy không ai xa lạ là Tiểu Vy.Nó đang đứng trước hành lang,đôi tay nhẹ nhàng hứng những giọt mưa từ mái ngói.Cảnh tượng ấy thật bình dị và yên bình,sự thanh bình khiến Lâm bị thu hút. Ở nó anh thấy được sự khác lạ với những người con gái khác.Cô rất giản đơn với những suy nghĩ bản thân và sự ngây thơ, vô tư, sâu thẳm là sự buồn man mác vì điều gì đó khiến cô bí ẩn với anh .Cô như một người con gái cần được khám phá.

-Không mang dù à? – Anh bước lại gần,đôi mắt nhìn vô hướng bởi giữa họ vẫn còn sự lúng túng sau tình cảnh oái ăm kia

-Tôi..quên …- Tiểu Vy khẽ nhích chân xa ra nơi Lâm đứng,bởi cảm giác lúng túng khiến nó không thể đứng gần hơn nữa

Anh chỉ biết cười trừ cho hành động trẻ con này của Tiểu Vy.Ánh mắt ấm áp xen lẫn vui tươi đâu đó khiến cái lạnh của cơn mưa tan biến quanh đây.

-Anh…anh…có sao không? - Tiểu Vy thẹn thùng xen lẫn xấu hổ,bởi cô vẫn chưa nói lời cảm ơn khi được Lâm đỡ cho cơn đau đó

-Hả?

-Cái vai?

-À …Tôi không sao

-Cám ơn – Lời cám ơn tuy muộn nhưng vẫn nói lên bằng giọng nói nhẹ nhàng

-Không có gì đâu? Ai tôi cũng làm thế thôi! - giọng nói nhẹ nhàng ấm áp khiến anh lặng người mươi giây

-A…Mưa tạnh rồi đi thôi - Nụ cười hí hửng của nó sau cơn mưa ,Tiểu Vy nhanh chân chạy nhanh ra khỏi cổng trường

-Ngốc thật - Anh vô thức thốt lên câu nói vô nghĩa …bởi cơn mưa vẫn còn tuy đã giảm nhưng kẻ kia cứ thế cắm đầu chạy,khiến anh bó tay trong sự thích thú của bản thân.

-Có lẽ tôi thích em …nhưng …Tôi không thể!!!

-em không phải là người con gái định mệnh của cuộc đời tôi chăng?

Con tim anh cũng bắt đầu rung động trước người con gái vô tư đầy sức mạnh đáng khâm phục này …nhưng…. Vòng quay tình yêu này có lẽ chưa có kết thúc với những con người gắn kết trong những mối quan hệ khó nói …Trong anh vẫn còn hình bóng My My khiến ranh giới giữa Anh và Tiểu Vy chưa thể phá bỏ,dù con tim đôi chút rung động..