"Đừng hoảng hốt." Cận Chu bình tĩnh nâng bàn tay lên, "Cậu nói xem có chuyện gì xảy ra, anh giúp cậu phân tích một chút."

"Không cần đâu." Tiểu Vũ nhanh chóng xua tay, một bộ dạng kính nhi viễn chi(*), "Phụ nữ khác với đàn ông, anh Cận cái lý luận kia của anh vẫn là nên áp dụng cho đàn ông thôi."

Cận Chu nói thầm, cậu cũng muốn áp dụng, nhưng mấu chốt là không có người nào để cậu áp dụng.

Tiệm đóng cửa vào buổi chiều chạng vạng, Cận Chu dẫn Tiểu Vũ đi uống rượu ở một quán ven đường, cậu nhóc này hình như là yêu thật lòng, điều này khiến Cận Chu tự trách không thôi.

"Anh Cận, anh nói thật cho em biết đi" Tiểu Vũ đã uống vài chai bia, giọng nói không rõ nấc cục một cái, "Có phải từ trước giờ anh chỉ chơi đùa chứ chưa từng thật lòng đúng không?"

"Đừng có nói bậy." Cận Chu run run tàn thuốc, biểu cảm tang thương cùng với ánh mắt vô hồn, "Anh của cậu từ trước nay luôn thật lòng, chưa từng chơi đùa."

"Vậy anh nói xem," Tiểu Vũ theo sát hỏi, "Anh từng thật lòng với ai?"

Một hình bóng lịch sự văn nhã hiện ra trong đầu Cận Chu, cậu nhìn thời gian, dập tắt nửa điếu thuốc đang hút dở trong tay.

"Em biết anh không nói nên lời mà." Tiểu Vũ thấy Cận Chu không trả lời, giống như nắm giữ được chứng cứ, "Mấy anh em đều biết anh là người đào hoa, nên là anh khỏi có giả vờ nữa."

Cận Chu không khỏi cảm thấy kỳ quái, cậu chỉ có hơi nhiều "cục cưng" tý thôi, sao lại thành đào hoa rồi?

Đưa Tiểu Vũ trở lại căn phòng cho thuê ở gần tiệm sửa xe, Cận Chu không về nhà, mà chậm rãi tản bộ ở gần tòa án.

Cậu không ngại ở trước mặt Dương Thời Dữ tiết lộ rằng cậu biết Dương Thời Dữ sống ở gần tòa án, nhưng có một điều cậu không dám cho Dương Thời Dữ biết, đó là cậu thậm chí còn biết rõ Dương Thời Dữ sống ở lầu mấy nhà số mấy.

Hình như là vào một lần nào đó đi uống rượu trở về, cậu ở trên đường tình cờ nhìn thấy Dương Thời Dữ đang đi mua đồ ở một cửa hàng tiện lợi, ma xui quỷ khiến thế nào mà bám đuôi theo cả một đường.

Dương Thời Dữ sống trong một khu nhà cũ, không có lắp đặt thang máy, hành lang trên tầng lầu người lên người xuống, người đứng phía ngoài tầng lầu đều có thể nhìn rõ.

Cửa của các hộ gia đình khác đều là ổ khóa thông thường, chỉ có mỗi Dương Thời Dữ là đổi ổ khóa cửa thành loại khóa điện tử thông minh, giống như là sợ ăn trộm cạy cửa nhà hắn vậy.

Cận Chu vẫn nhớ rằng lúc đó cậu đã đứng trước cửa nhà Dương Thời Dữ một lúc, do dự không biết có nên đùa dai một trận không —— đột ngột gõ cửa, sau đó chuồn mất.

Sau đó vẫn là cảm thấy quá ấu trĩ, vì vậy đã gạt bỏ ý định đó.

Bây giờ Cận Chu lại đến trước cửa nhà Dương Thời Dữ.

Sau khi tách ra trong cơn mưa đêm qua, cậu đối với những lời Dương Thời Dữ nói ít nhiều cảm thấy giống như vò đã mẻ lại sứt, vì vậy cậu cũng không quan tâm đến việc có để lộ hay không, dù sao hôm nay cậu cũng không có tâm trạng bị Dương Thời Dữ cúp máy, cho dù Dương Thời Dữ biết rằng cậu lén lút bám đuôi, vậy thì đã sao?

"Cộc cộc cộc."

Cận Chu gõ cửa nhà Dương Thời Dữ.

Đợi một lúc, thấy trong nhà không có chút phản ứng nào, Cận Chu lại đập cửa.

Lần này, bên trong cửa vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, cùng với giọng nói của Dương Thời Dữ: "Ai?"

Cận Chu: "Tôi, Cận Chu."

Ánh sáng ở ngay lỗ mắt mèo tối sầm lại trong chớp mắt, giây tiếp theo, khóa điện tử vang lên tiếng mở khóa.

Dương Thời Dữ mở hé cửa, cau mày nhìn Cận Chu hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Cận Chu cũng không ngờ, cậu lại đến đây vào lúc này.

Dương Thời Dữ cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những giọt nước chảy xuống từ đuôi tóc, đôi mắt của hắn có lẽ vì không đeo kính, nên hơi nheo lại, bao phủ bởi một lớp sương mờ ảo.

"Woah." Cận Chu không khỏi huýt sáo trong lòng, "Anh tập ra được cơ bụng này từ lúc nào vậy?"

Cơ bắp của Dương Thời Dữ rất cân đối, không có cảm giác căng chặt, mọi thứ đều vừa vặn.

Đôi mắt của Cận Chu tham lam quét qua từng tấc da thịt của Dương Thời Dữ, ý tưởng nghịch ngợm lại hiện lên trong đầu cậu, như có một con ác ma nhỏ đang nói bên tai cậu, không nghịch ngợm không phải là đàn ông.

Dương Thời Dữ hiển nhiên không thích ánh mắt trần trụi của Cận Chu, bả vai vừa động, làm ra vẻ muốn đóng cửa.

Cận Chu sao có thể bỏ lỡ cảnh đẹp như vậy, gần như là theo bản năng, trước tiên lấy chân chen vào khe cửa, sau đó lại dùng tay chống lên ván cửa, động tác liền mạch lưu loát đẩy cánh cửa ra.

"Cận Chu." Dương Thời Dữ trầm giọng trách mắng một câu, nhưng không có đuổi người đi, chỉ hơi khó chịu đóng cửa lại.

"Mũ còn chưa khô, hôm khác sẽ trả lại cho anh." Cận Chu liếc mắt đánh giá phòng khách, sau đó lại nhìn về phía Dương Thời Dữ bên cạnh, "Dép lê đâu?"

Dương Thời Dữ đứng yên không nhúc nhích: "Cậu tới làm gì?"

Cận Chu nhoẻn miệng cười: "Nghe nói hôm nay anh đi tới nhà tù phía Nam."

Dương Thời Dữ cau mày nhìn chằm chằm Cận Chu một hồi, cuối cùng dường như hết cách thở ra một hơi, hơi khom lưng xuống mở tủ giày.

Cận Chu chính là chờ đợi giây phút này.

Cậu cũng không bị mù, tay cũng không bị gãy, lẽ nào cậu không biết tự lấy dép lê trong tủ giày ra?

"Chỗ này của anh bị dính cái gì này." Cận Chu nói xong liền vươn móng vuốt duỗi về phía khăn tắm của Dương Thời Dữ, nào ngờ tâm phòng bị của Dương Thời Dữ đúng là không thể đùa được, ngón tay của cậu chỉ vừa mới chạm vào khăn tắm, liền bị Dương Thời Dữ bắt được cổ tay.

"Không cần cậu lo." Dương Thời Dữ dùng một tay khác lấy đôi dép lê ra, ném tới trước mặt Cận Chu, rồi đóng tủ giày lại.

"Ở phía sau lưng anh, anh không nhìn thấy được." Cận Chu lại vươn ngón tay ra, tập kích về phía mông của Dương Thời Dữ.

Mắt thấy đầu ngón tay sắp chạm vào đường cong nhô lên kia, Dương Thời Dữ đột nhiên hơi nghiêng người sang một bên, một tay túm lấy cổ tay Cận Chu, tay kia ấn vào lưng cậu, thuận thế đẩy cậu vào bức tường trắng bên cạnh.

Cú va chạm bất ngờ không kịp phòng bị, Cận Chu theo bản năng dùng tay còn lại chống ở trước ngực làm đệm, nhưng cậu vừa bật người ra khỏi bức tường một chút, thì Dương Thời Dữ ở phía sau lại áp cả người lên, ấn cậu ngược trở lại vào tường.

"Nếu không muốn bị đuổi đi, thì thành thật một chút cho tôi." Ngực của Dương Thời Dữ áp vào lưng Cận Chu, cánh tay gập lại của Cận Chu bị kẹp giữa hai người.

Cận Chu đương nhiên không thành thật, vùng vẫy muốn rút cánh tay ra, nhưng lúc này Dương Thời Dữ đã kẹp chặt chân phải vào giữa hai chân cậu, khiến cậu không còn chỗ để giãy giụa.

"Được." Cận Chu ngoài miệng thì giả vờ chịu thua, nhưng tay lại không cam lòng dùng đầu ngón tay cọ cọ lên bụng Dương Thời Dữ.

Bời vì sườn mặt dán vào tường, Cận Chu chỉ có thể nhìn thoáng qua nửa đầu của Dương Thời Dữ, có điều lúc đầu ngón tay của cậu đang giở trò xấu, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng phần bụng của Dương Thời Dữ run lên hai lần.

Giây tiếp theo, cánh tay bị gập lại càng dữ dội hơn nữa, Cận Chu rốt cuộc chịu không nổi: "Aish, đau đau đau, buông tôi ra!"

"Thành thật rồi chứ?" Dương Thời Dữ ghé vào sau tai Cận Chu hỏi.

"Thành thật rồi." Nam tử hán co được dãn được, Cận Chu không ngại nhất thời chịu thua, dù sao thì lần sau quay lại tìm là được.

Dương Thời Dữ cuối cùng cũng buông Cận Chu ra, ngữ điệu thường thường hỏi: "Cậu uống rượu?"

Vừa rồi hai người cách nhau rất gần, nên không có gì ngạc nhiên khi Dương Thời Dữ có thể ngửi thấy mùi rượu và mùi thuốc lá trên người Cận Chu.

Cận Chu xoa xoa bả vai đau nhức, thản nhiên nói: "Đúng vậy, mới từ chỗ cục cưng qua đây."

Dương Thời Dữ lạnh mặt đi về phía phòng ngủ, nhưng hắn vừa bước được một bước, thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra với cả hai người.

Có lẽ là do giằng co cùng Cận Chu, không chú ý đến độ chặt của khăn tắm, mảnh vải màu trắng trượt khỏi eo Dương Thời Dữ, mặc dù hắn đã nhanh chóng giữ lại một phần, nhưng khăn tắm đã bị nới lỏng, toàn bộ cảnh sắc bên trong đều bị lộ ra ngoài.

Khóe miệng Cận Chu đột nhiên nhếch lên, sau đó liền cứng đờ trong nháy mắt.

"Anh còn mặc quần lót phía dưới khăn tắm?" Cận Chu giống như đang nhìn thấy một chuyện thiên lý bất dung nào đó, lòng đầy căm phẫn mà nói, "Loại người như anh sẽ bị kéo ra ngoài xử bắn!"

Dương Thời Dữ nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Cận Chu một cái, lần nữa quấn chặt khăn tắm lại rồi bước vào phòng ngủ.

Hắn không có đóng cửa, hiển nhiên là vì quần lót đã bị nhìn thấy, nên cũng lười để ý đến việc riêng tư, cứ như vậy mặc áo tay ngắn và quần dài dưới sự nhìn lén của Cận Chu.

Cận Chu mất hứng "Chật" một tiếng, quả nhiên là quần lót màu đen, vẫn là cái loại quần lót góc bẹt, không có một chút sắc tình nào.

Cậu quen thuộc nằm bẹp trên sô pha, hướng về phía phòng ngủ hỏi: "Không có nước uống sao?"

Dương Thời Dữ từ phòng ngủ đi ra, đeo cặp kính gọng vàng hắn thường dùng, hắn lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, ném lên người Cận Chu: "Sao lại đến đây?"

Ngực Cận Chu bị đập trúng, tức giận nói: "Anh không dịu dàng như vậy, sẽ không có ai thèm đâu, biết không?"

Nói như vậy, Cận Chu nhìn thấy dây xích màu vàng lay động qua lại phía sau tai Dương Thời Dữ, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy khó hiểu, muốn giở trò xấu tháo cặp kính đó xuống.

Đương nhiên, nghĩ một chút, phần nghịch ngợm hôm nay đã dùng hết, còn nghịch nữa chỉ sợ sẽ bị Dương Thời Dữ đánh một trận.

"Sao anh lại đích thân đi đến nhà tù?" Cận Chu ngừng nói đông nói tây, đề cập đến chuyện chính, "Không âm thầm điều tra nữa sao?"

Dương Thời Dữ chỉ có thể lấy thân phận thẩm phán để đến nhà tù điều tra, sau đó việc này liền hoàn toàn bị bại lộ, tất cả mọi người đều sẽ biết rằng Dương Thời Dữ đang chú ý đến chuyện này.

"Sao cậu biết tôi đến nhà tù?" Dương Thời Dữ ngồi xuống ghế sô pha đơn, không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Tôi có nhiều anh em đang ngồi trong tù." Lời này nghe có vẻ là thật, nhưng thực ra là Cận Chu đang bịa chuyện.

Có cậu trông coi, đám hồ bằng cẩu hữu đó của cậu phạm tội nhiều nhất chỉ bị tạm giữ hành chính, từ trước giờ vẫn chưa có ai bị bắt vào ngồi tù.

Tuy nhiên, Dương Thời Dữ rõ ràng đã tin lời này, không che giấu được đau đầu: "Cận Chu, cậu rốt cuộc có biết gần đèn thì sáng gần mực thì đen không?"

Cận Chu vui vẻ: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói vậy?"

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Dương Thời Dữ đều sẽ trở nên thiếu tự tin một cách khó hiểu, hắn cau mày mím môi, không tiếp lời.

"Có phải phía bên cảnh sát có tiến triển gì không?" Cận Chu tiếp tục hỏi.

Cậu cố tình để Vương Đại Vinh lại cho phía cảnh sát, hôm nay Dương Thời Dữ có động thái mới, rất hiển nhiên, phía sau đã xảy ra một vài chuyện mà cậu không biết.

Dương Thời Dữ không trả lời, như trong dự đoán của Cận Chu.

Hắn lại hỏi: "Anh Oai?"

Lần này, lông mày của Dương Thời Dữ giật nhẹ một cách khó nhận thấy, bị Cận Chu chuẩn xác bắt được.

"Tôi biết rồi." Cận Chu cười cười.

Trước khi Cận Chu tiết lộ thân phận của mình, Vương Đại Vinh đã cho rằng cậu là người do "Anh Oai" phái đến, lúc đó Cận Chu không có chú ý, thuận miệng hỏi một câu "Anh Oai là ai".

Bây giờ nghĩ lại, Vương Đại Vinh sau đó đã khẳng định rằng không có nợ tiền ai, nhưng lại thừa nhận có người đang tìm ông ta gây phiền toái, vì vậy có thể suy ra rằng, người tìm ông ta gây phiền toái chính là anh Oai.

Hay nói rõ hơn một chút, người đang truy sát Vương Đại Vinh chính là anh Oai.

Anh Oai hiển nhiên là lưu manh giang hồ, Dương Thời Dữ lại không có đàn em, nên chắc hẳn là gặp khó khăn, vì vậy hắn mới công khai thân phận, đến nhà tù để điều tra bạn gái của Vương Đại Vinh, có lẽ là muốn tra ra manh mối về anh Oai.

Mà sở dĩ hôm nay Cận Chu đến tìm Dương Thời Dữ, là để xem phản ứng của hắn khi nghe thấy anh Oai, dù sao thì cậu cũng không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn qua điện thoại.

Mục tiêu đã đạt được, Cận Chu sẽ không tiếp tục truy hỏi những vấn đề mà cậu đã biết rõ rằng Dương Thời Dữ sẽ không trả lời.

Cậu nhìn xung quanh, đổi sang một giọng điệu thoải mái nói, "Nhà của anh rất sạch sẽ."

Dương Thời Dữ có lẽ biết rằng Cận Chu đã nhìn thấu chuyện mà hắn muốn che giấu, vì vậy không thể thả lỏng như Cận Chu, vẫn nhíu chặt mày.

"Căn phòng sạch sẽ không có mùi khác thường, không phải Transgirl(*) thì là Gay." Cận Chu nhìn quanh một vòng rồi thu hồi tầm mắt, không đứng đắn nhìn Dương Thời Dữ hỏi, "Dương Thời Dữ, anh là gay sao?"

_______________

Dương Thời Dữ: Lần này nhất định không thể lại bị nhìn ra sơ hở.

_______________

(*) Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.

(*) Transgirl: giải thích chỗ này một chút, bản raw tác giả ghi là "伪娘" sau khi tra cứu thì từ này chỉ nam giới nhưng có biểu hiện như nữ giới (ví dụ: ăn mặc, trang điểm, tính cách,...) cái này khác với cosplay giả gái, bởi vì cosplay giả gái không có nghĩa là có xu hướng nữ tính hoá.

Thật ra, ở trên mxh có một từ mọi người hay gọi là 3D á, nhưng mình không dùng từ này vì nó đa phần có ý mỉa mai.

Sau khi tìm hiểu, thì tiếng anh có từ Transgirl (Transgirl dùng để chỉ những người có giới tính khi sinh ra là nam giới nhưng lại nhận định bản thân mình là nữ giới, muốn được sinh ra với thân phận là một người con gái, sống như một người con gái thực thụ và khát khao được trở về với đúng bản dạng giới của mình để sống theo cách mà mình muốn).

Mình thấy từ này thích hợp nhất, nên quyết định dùng từ này..