Nhị Thị Tam Điện nhìn nhau, trong đó một nữ tử đi tới.
“Tả thị, Lận Dao Nhi.” Nữ tử thần sắc đạm mạc. “Đến tột cùng Giáo chủ là
thật hay giả, là việc nội giáo Ma Giáo, xin thỉnh các vị không cần nhúng tay.”
“Chuyện Ma Giáo chúng ta đương nhiên không muốn nhúng tay, thế nhưng hiện tại nữ nhân này tại trong tay chúng ta, lẽ nào các ngươi còn muốn động thủ sao.” Loạn Vũ phe phẩy cây quạt.
Lận Dao Nhi hơi cứng ngắc, nói không ra lời.
“Khỏi cần phải quản ta chết sống.” Liên Ly Sa bị bóp cổ thanh âm khàn giọng,
hô: “Giết sạch bọn họ, tàn sát hết Bích Vân Tiêu Thiên!”
Tô Lăng
Khanh nhìn không được bộ dáng dung mạo đồng dạng như nhau lại điên cuồng dữ tợn thế này, nhẹ tay khẽ phất một cái, Liên Ly Sa liền ngất đi.
Dương Diệc Phong tay phủ lên trên cổ tay Yên Hoài Tuyết, mày nhăn thật sâu,
vừa nhấc đầu liền nhìn thấy dáng dấp lo lắng của Vệ Kiêu.
“Kỳ
Hoàng thuật ta chỉ lược thông một phần, loại mạch tượng* này ta mặc dù
nhìn không thấu, nhưng cùng tẩu hỏa nhập ma có vài phần tương tự, kế
sách hiện nay là, nhượng Tô tiền bối vì hắn bắt mạch kiểm tra, lấy nhãn
giới cùng thực lực của Tô tiền bối, nhất định dễ như trở bàn tay.”
trạng thái mạch hay loại mạch như thế này.
Xa xa hai phương còn đang giằng co, ngộ nhỡ ở trong đó Yên Hoài Tuyết có
sai lầm gì… Vệ Kiêu một lần lại một lần lau mồ hôi trên mặt Yên Hoài
Tuyết, thấp giọng nói: “Lẽ nào không có biện pháp khác sao, Ma Giáo
không lùi, vạn nhất lại đánh nhau… Kéo hắn lâu bao nhiêu liền nguy hiểm
bấy nhiêu phần…”
Dương Diệc Phong trầm tư nửa khắc, nói với Vệ Kiêu: “Ngươi ôm ta mang đến bên kia.” Chỉ chỉ trung tâm chính tà đôi bên giằng co.
Vệ Kiêu minh bạch Dương Diệc Phong là có phương pháp, nhẹ nhàng buông Yên
Hoài Tuyết, đưa tay muốn ôm hắn lên, lại bị cánh tay Ân Hồi Ca cản lại.
“Ta tới.” Chậm rãi ôm lấy Dương Diệc Phong.
Dương Diệc Phong tay đặt trên vai hắn. “Ngươi bị thương.”
Gương mặt trắng bệch hơi hơi lộ ra nụ cười, trong nháy mắt biến mất, lưu lại độ ấm ấm áp.
“Thả Giáo chủ, Ma Giáo ta liền rời khỏi Bích Vân Tiêu Thiên.” Lận Dao Nhi nói ra quyết định sau khi chúng Ma Giáo thương lượng.
“Không được, ả ta là Giáo chủ Ma Giáo, thả ả, dùng cái gì an ủi anh linh đã
chết đi của các môn các phái.” Lạc Lâm Chấn Quân nói lời phản đối.
“Lẽ nào chỉ có các ngươi mới là mạng người, chúng ta Ma Giáo đã chết nhiều
huynh đệ như vậy thì đó là đáng đời!” Hữu thị Án Vân Vân đứng dậy, lớn
tiếng chỉ trích.
“Tóm lại, Liên Ly Sa quyết không thể phóng.
Nữ tử này làm mưa làm gió, tâm tư ác độc, là họa lớn giang hồ. Ta đáp ứng
các ngươi không giết nàng, thế nhưng nàng phải tù tại Bích Vân Tiêu
Thiên ta.” Tô Lăng Khanh nhìn chúng nhân Ma Giáo.
Giáo chủ đã bị phục, Ma Giáo còn có mặt gì để nói.
“Đã như vậy…” Ma Giáo bày ra tư thế liều mạng.
“Chậm đã.” Dương Diệc Phong tại trong lòng Ân Hồi Ca ra tiếng ngăn lại, một
màn này xuất hiện ở trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, có hơi bất ngờ.
“Chân núi Bích Vân Tiêu Thiên Sơn và Thất Quân phong Thiên
Quân phong ta đã chôn xuống phích lịch đạn, nếu Ma Giáo vẫn không chịu
lui lại, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận.” Dương Diệc Phong chữ
chữ rõ ràng.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Ma Giáo cực kỳ
hoảng sợ, ngay cả Ân Hồi Ca đều trong lòng cả kinh cúi đầu nhìn Dương
Diệc Phong, Dương Diệc Phong bình tĩnh cùng mấy người Ma Giáo đối mặt.
“Ta tuyệt không lừa các ngươi, chỉ cần các ngươi muốn thử.”
Giáo chúng Ma Giáo hoảng loạn lên, đoàn người bắt đầu tán loạn.
“Kẻ lên tiếng, tự ý chuyển động, giết!” Âm thanh chẳng hề tàn nhẫn, nhưng mà Ma Giáo nhanh chóng an tĩnh lại.
Từ phía sau Nhị Thị đi ra một người nam tử, là người phát ngôn uy hiếp.
Tướng mạo nhu mỹ, thân hình thon gầy, cầm trong tay một thanh tử kim tiêu*.
ống tiêu màu tím.
“Tại hạ Ma Giáo Dạ Điện Hoa Lan Đinh, việc hôm nay Ma Giáo tất đem khắc trong tâm khảm.” Sau đó quay đầu lại giương tiêu. “Đi!”
“Dạ Điện, Giáo chủ…” Lận Dao Nhi muốn nói lại thôi.
“Kẻ trái mệnh, giết.” Hoa Lan Đinh bước nhanh xuống phương hướng hạ sơn, Ma Giáo giống như thủy triều rút đi.
Chỉ để lại thi thể đầy đất, đao kiếm nhiễm phải vết máu, cùng hơi mùi tanh ngọt ẩm ướt.
“Các vị hãy cứ nghỉ ngơi và hồi phục ở Bích Vân Tiêu Thiên một đêm đi.” Tô
Lăng Khanh đối mặt cảnh tượng bi tráng này thở dài, hướng các môn phái
còn sót lại nói.
“Cảm tạ hảo ý của tiền bối, nhưng Lạc Lâm gia
hiện tại tình huống chẳng rõ, Chấn Quân còn muốn chạy trở về.” Lạc Lâm
Chấn Quân trước tiên khước từ ý tốt của Tô Lăng Khanh.
Tô Lăng Khanh trong lòng sáng tỏ, không hề nhiều lời khuyên can.
Sau đó, Trì Trọng Hành cũng hướng Tô Lăng Khanh cáo từ, lúc gần đi, Tô Lăng Khanh đối hắn nói một câu.
“Trì Thành chủ, mọi việc lưu ba phần đường sống, làm quá tuyệt chỉ sẽ hai mặt thụ địch.”
Sau khi mấy môn phái tuần tự cáo từ, Tô Lăng Khanh bảo Vệ Kiêu kéo Yên Hoài Tuyết bên cạnh đến.
“Tiền bối, ngươi nhanh nhanh xem hắn rốt cuộc làm sao vậy.” Vệ Kiêu khẩn
trương nhìn biểu tình của Tô Lăng Khanh, dù là đuôi lông mày khẽ động
một chút cũng có thể khiến hắn hít một hơi.
“Nội tức hỗn loạn, kinh mạch nghịch chuyển, rất kỳ lạ.”
Vệ Kiêu cõng Yên Hoài Tuyết đi theo phía sau Tô Lăng Khanh, đi tới một tòa tiểu ốc đơn giản. Tô Lăng Khanh một câu ta muốn giúp hắn khai thông
kinh mạch ngươi thủ tại cửa, Vệ Kiêu liền ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa
phòng, thường thường tiến đến cánh cửa nghe một chút động tĩnh bên
trong, nhưng cái gì cũng nghe không được.
“Ngươi khi nào thì chôn phích lịch đạn.” Ân Hồi Ca bình tĩnh hỏi.
Dương Diệc Phong nhìn hắn một cái. “Mấy ngày trước.”
“Ngươi muốn dùng mấy thứ đó làm gì, vì tiêu diệt những người kia, hay là vì diệt trừ ta?”
Lặng im một trận, Dương Diệc Phong mới mở miệng. “Ta cũng không biết, ta
không biết ta muốn làm cái gì, nên làm như thế nào, thầm nghĩ chôn
trước, để ngừa vạn nhất, để lại cho chính mình con đường lui.”
“Vậy hiện tại.”
Dương Diệc Phong bị nâng lên gương mặt, bình tĩnh chăm chú nhìn vào Ân Hồi Ca.
“Có lẽ có chút rõ ràng, nhưng ta vẫn muốn suy nghĩ một chút.”
“Không việc gì, ngươi hảo hảo nghĩ, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như ngươi ngày nào đó muốn ly khai ta, vĩnh viễn không muốn gặp lại ta, không
muốn ta đi tìm ngươi, ngươi liền đem mấy thứ kia nổ hết đi.”
Dương Diệc Phong ngẩn ra, sau đó cười ra tiếng, môi in ở khóe môi Ân Hồi Ca.
“Đại ca, thời điểm này ngươi đừng chạy lung tung.” Tống Nhung xốc áo Tống
Trọng An, mặc dù tính tình hắn tốt cỡ nào, cũng nhịn không được nữa quát nói.
“Ta không muốn về nhà!”
“Vậy ngươi muốn đi đâu?”
“Ta… ta muốn du lịch tứ phương… ta muốn xem đại sơn hà xuyên khắp nơi!”
đại sơn hà xuyên : sông ngòi núi lớn.
“Ngay cả lộ phí ngươi cũng chưa mang, còn muốn đi du lịch tứ phương?!” Tống Nhung rõ ràng không tin, xách hắn bước đi.
“Này, ngươi đừng nắm ta, rất khó coi…” Thừa dịp Tống Nhung không chú ý, Tống
Trọng An cho Trình Diệu Duyệt phía sau cây một ánh mắt, ném một viên
giấy vo tròn.
Trình Diệu Duyệt mở ra nhanh chóng liếc mắt một cái, liền thu hồi trong tay áo.
“Diệu Duyệt, đi thôi.”
“Vâng, ca ca, ta tới liền.” Hì hì cười, Trình Diệu Duyệt chạy đi về phía trước.