Mùi thơm của rượu và thức ăn bao phủ khắp gian phòng ấm áp, Yên Hoài Tuyết
vẻ xanh xao nhìn quét một lần, nhắm mắt lại bắt đầu lẳng lặng ăn cơm.
Ục ục…
Vệ Kiêu ngồi ở góc tường nuốt miếng nước bọt, thầm mạnh đánh xuống cái bụng. Đồ chẳng chịu thua kém, kêu la cái gì!
Nhưng ánh mắt vẫn như không tự chủ ngó qua, lươn hầm, phù dung yến thái, diêm thủy trửu hoa nhi, nhưỡng quả ngẫu, đậu hũ thập cẩm…
“Muốn ăn?” Không nhanh không chậm vừa nói vừa nếm đồ ăn, Yên Hoài Tuyết hỏi.
Vệ Kiêu không lên tiếng trừng mắt Yên Hoài Tuyết, hắn có hảo tâm như vậy, heo nái cũng có thể leo cây rồi.
“Tối nay đem tâm pháp ta đưa cho ngươi học thuộc hai trang, ta sẽ cho ngươi ăn.”
“Ngươi nghĩ ta học không xong?” Vệ Kiêu khiêu khích nói.
Yên Hoài Tuyết lơ đễnh nhíu nhíu mày. “Bây giờ ngươi cũng có thể học, muộn chút nữa đồ ăn liền lạnh.”
“Ngươi chờ coi!” Đi trở về góc Vệ Kiêu xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu lẩm nhẩm tâm pháp.
“Sau khi thuộc hết tới nội thất.” Buông đũa trúc chạm hoa, lưu lại một bàn
rượu và thức ăn gần như không có động qua lắm, Yên Hoài Tuyết đứng dậy
rời đi. “Nhớ kỹ đem trên người rửa sạch sẽ mới tiến vào.”
Vệ Kiêu ngửi ngửi mùi trên người mình, miệng chửi mát vài câu, tiếp tục vùi đầu khổ học.
“Hi hi, nhất định là trong này đi.” Ngoài sương phòng lầu hai Di Hương lâu, chẳng biết lúc nào có một thiếu nữ hai tám xuân xanh đứng đấy.
Váy vàng nhạt liên bộ, la sam tơ màu trắng, cánh tay vòng dây lụa, trên cổ tay chuông bạc leng keng rung động.
Đôi mày lá liễu cong nhọn dần, mắt hạnh trong trẻo, khuôn mặt vui vẻ xinh đẹp ngẫu nhiên hiện lên một tia gian xảo.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thiếu nữ nhìn thấy Vệ Kiêu ngồi ở trong góc, chớp
chớp con mắt cười một cái, lập tức lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn
nhạt. Cổ tay phải nhẹ nhàng dao động rung lên, chuông bạc rung động, một đạo khói trắng chợt hiện, hướng Vệ Kiêu bắn tới. Không đợi hắn phát
hiện, liền một trận váng đầu hoa mắt, vịn góc tường đứng lên lung lay
hai cái, lại mềm nhũn dựa vào tường ngã trên mặt đất.
Thiếu nữ dò xét hơi thở Vệ Kiêu, hì hì cười, đi vào bên trong, còn chưa tới gần cửa đã nghe được bên trong truyền đến tiếng hừ lạnh.
“Người nào!”
Nội lực hóa kình, từ trong phá tung cánh cửa, thiếu nữ cả kinh, nhẹ nhàng
nhảy về phía sau, dây lụa trên cánh tay phấp phới, bàn tay trắng nõn nhẹ niết, bột phấn tản bay.
“Chút tài mọn, cũng dám múa rìa qua mắt
thợ!” Yên Hoài Tuyết nghiêng dời bước hư, tay phải đánh về phía vai trái thiếu nữ, thiếu nữ chịu đau né tránh.
“Ngươi thế nào không biết thương hương tiếc ngọc như vậy!”
Yên Hoài Tuyết lại một chưởng bổ về phía cổ tay thiếu nữ, tức khắc một đám bột phấn nhiều màu bay đến trên mặt đất.
“Túy Hương Linh Lung tán.” Mở mắt liếc bột phấn trên đất, Yên Hoài Tuyết nhẹ giọng nói.
“Ôi chao, ngươi cư nhiên biết!” Thiếu nữ trợn tròn mắt.
“Ngươi cùng Quỷ Phủ quan hệ như thế nào?”
“Hi hi, cái này ta có thể không nói hay không. Yên Đại Cung chủ, tiểu nữ tử nghe nói Hàm Quang Chiếu Uyên ở trong tay ngươi, muốn mượn để thưởng
thức vài ngày.”
“Lập tức ly khai, có thể ta sẽ lưu ngươi một mạng.” Yên Hoài Tuyết không chút khách khí nói.
“Ngươi ──” thiếu nữ tức giận, mới vừa bước về phía trước nửa bước, Yên Hoài
Tuyết quay đầu phất tay áo, kình khí phá không mà đến, đánh trúng bụng
thiếu nữ.
Thiếu nữ khẽ hô một tiếng, rơi xuống ngoài cửa sổ,
nhưng lập tức song chưởng triển khai, dây lụa màu vàng nhạt cuốn cành
cây, mượn lực mà lên, đạp lên dây lụa phi thân đứng ở trên cây ngoài cửa sổ.
“Hừ, Triêu Hoàng Cung chủ, ta nhớ kỹ ngươi.” Thiếu nữ bĩu môi bực bội nói, thoạt nhìn càng tựa như làm nũng.
“Tiểu nữ tử chính là Tố Thủ Trích Nguyệt Trình Diệu Duyệt, ta sẽ lại đến tìm ngươi!”
Dây lụa bay bay ở trên không càng ngày càng xa, chỉ để lại giọng nữ lanh lảnh phiêu đãng ở không trung.
Dây trăng cong treo lơ lửng giữa trời, trên đường cái đoàn người rộn ràng
rối loạn, phi thường náo nhiệt. Một người thiếu nữ váy sam vàng nhạt
ngồi ở trong sạp đậu hoa cạnh phố, tay cầm cái thìa sứ trắng, từng miếng từng miếng ăn đậu hoa thơm trơn nhẵn, chẳng biết nghĩ đến cái gì, đột
nhiên bật cười.
“Không biết Phù Dao Hoán Thần hương ta rắc vào trên thân nam nhân kia hữu dụng hay không, hi hi…”