"Hỏi anh đó, anh có muốn diễn xuất không? " Bạch Đa Đa nhìn bộ dạng nén cười của Triệu Bình Phong, có chút mù mịt mà kéo kéo tay áo của anh, hỏi lần nữa.

Triệu Bình Phong thấy cậu đã ngồi lại vào ghế, vì vậy ngồi dậy đi trở về nhà bếp tiếp tục rửa chén, sau đó nghiêng đầu, mặt lộ vẻ cười mà hỏi ngược lại cậu: " Bạch thiếu gia quen biết được mấy đạo diễn, hoặc có giao tình với ông chủ của công ty giải trí nhà ai, lại dự định đập bao nhiêu tiền vào tôi đây?"

Hả?

Bạch Đa Đa nghe vậy sửng sốt, không hiểu ra sao mà chớp chớp mắt, cậu cúi đầu vặn vẹo mấy ngón tay, suy nghĩ lại những quan hệ cậu đang có.

Sau đó bi thảm phát hiện, dưới tình huống ở nhà nuôi cậu như nuôi bé ngoan, cậu dường như thật sự không biết ai trong giới giải trí. Còn như để bồi dưỡng một diễn viên nhỏ phải mất bao nhiêu tiền, cậu cũng không có biết rõ lắm.

Bạch Đa Đa hếch mũi một cái, có chút tủi thân mở mắt ra nhìn người đàn ông đã lau tay xong, giọng nói nhỏ xíu: "Tôi, tôi cũng không biết nữa..."

Triệu Bình Phong lại đưa tay ngâm vào trong nước nóng, đến khi tay đã ấm áp lại rồi, mới lau sạch đi, nâng lên mặt của Bạch Đa Đa sờ vào, "Vậy nên, tiểu thiếu gia cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cậu không cần biết mấy thứ này" .

Cảm nhận được đột nhiên có hơi nóng ở trên mặt, Bạch Đa Đa nắm chặt vào bàn tay sờ mó của người này mà kéo ra, trừng hai mắt để cảnh cáo lại, "Anh đó nha! Không được cứ hở một tí là sờ vào tôi" .

"Tuân mệnh thiếu gia ", Triệu Bình Phong cũng rất phối hợp mà giơ hai tay lên như muốn đầu hàng, nhìn thấy người trước mặt không có sức uy hiếp chút nào trong mắt, tất cả trên mặt đều là ý cười đầy dung túng.

Trùng hợp Bạch Đa Đa trong lúc làm động tác cấn vào cổ tay, lúc này mới nhớ tới cái đồng hồ đeo tay đột nhiên xuất hiện. Cậu sờ vào mặt đồng hồ xinh đẹp, sau đó giơ cổ tay lên hướng Triệu Bình Phong hỏi: "Còn cái đồng hồ này là anh tặng tôi à?"

Tay áo rộng lớn theo động tác của cậu thoáng buông lơi, lộ ra cổ tay trắng muốt, trên cổ tay là đồng hồ cơ mặt màu bạc.

Trong mắt Triệu Bình Phong xẹt qua ánh sáng cậu nhìn không hiểu, sau đó nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, dịu dàng nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua là sinh nhật 18 tuổi của thiếu gia, tôi không có gì hay để tặng cậu, chỉ có thể đem cái đồng hồ đã làm bạn nhiều năm nay với tôi để đưa cho thiếu gia, không bao nhiêu tiền, nhưng tôi chỉ muốn chúc cậu được bình an hạnh phúc mãi mãi" .

"A", Bạch Đa Đa hơi kinh ngạc, đồng hồ đã làm bạn nhiều năm nay? Dù cho không bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa cũng rất không tầm thường mà! "Thế này, thế này không tốt lắm đâu, tôi. . . "

Triệu Bình Phong lại kịp ngăn cản động tác trước đó của cậu, một tay cầm vào cổ tay mảnh nhỏ, mặt đồng hồ cọ xát vào, mới khuyên nhủ: "Đây là một phần tâm ý của tôi, về sau chỉ sẽ muốn đi theo thiếu gia, tôi cuối cùng vẫn muốn được biểu hiện một chút mà", anh dừng một chút, còn bình thản nói thêm vào, "Muốn thiếu gia thích cái đồng hồ này, sẽ mang nó, không bao giờ tháo nó ra khỏi người, có được hay không? "

Bạch Đa Đa thấy anh cũng đã nói đến mức này, khó lòng từ chối được nữa. Cậu nhìn một chút đồng hồ đeo tay đang phản chiếu ánh sáng trên cổ tay, thấy thật thích, nhịn không được cong con mắt, tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Vậy tôi đây cần làm cho anh những gì đây" .

Cậu nghẹo đầu đang hỏi rất nghiêm túc, làm kim chủ là điều khác người bình thường nhất cậu từng làm từ mười tám năm qua, cho nên Bạch Đa Đa có cảm giác hiện tại mình khá phấn khởi, cánh cửa lớn ở một thế giới mới đang mở rộng ra cho cậu.

Nghĩ đến sau này mình sẽ ngồi ở trong hồ bơi phanh áo choàng tắm ra, mỗi tay ôm một em hotboy, rượu ngon thơm ngon thêm cà phê. . . Nét mặt của Bạch Đa Đa không tự chủ được mà bắt đầu mơ mơ mộng mộng.

Triệu Bình Phong thấy mà nheo mắt, anh không biết sao lại vẫn bắt được tần số sóng não của người này, giữa lúc thấy nét mặt thay đổi thật nhanh, anh đã hiểu được Bạch Đa Đa đang vẽ vời ra cảnh gì.

Lòng hiếu kỳ quá đáng sợ của một thanh niên mới vừa vào đời thật sự là phải đề phòng, trong lòng Triệu Bình Phong trỗi lên một hồi chuông báo động.

Anh đột nhiên chộp vào thanh ngang và bệ ghế của Bạch Đa Đa, bưng cái ghế còn người ngồi trên đó, đi đến phòng khách.

"A! " Bạch Đa Đa cảm nhận được cái ghế bị nâng bổng lên, sợ đến mức nhanh nhào tới trước, dùng toàn sức túm vào chỗ tựa lưng, sau đó giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, dùng sức nện vào bả vai của người đàn ông, la lên: "Anh đang làm cái gì vậy, mau dừng lại, tôi có thể tự mình đi được mà!"

Đáng tiếc tốc độ Triệu Bình Phong không chậm, rất nhanh đã đem người bưng tới phòng khách, sau đó hết sức cẩn thận đặt ghế xuống, cứ nhìn Bạch Đa Đa trong nháy mắt đã nhảy đến trên ghế sa lon, đang tức giận mà nhìn hắn chằm chằm.

Nhưng bởi vì adrenalin lên cao mà khuôn mặt hồng hồng, lúc này có hơi phồng lên, cộng thêm khóe mắt hơi rũ xuống, loại này lúc nhìn ngắm từ góc chéo 45 độ, cũng chỉ làm cho người ta càng muốn ăn hiếp cậu hơn.

Có điều Triệu Bình Phong cũng không nỡ ăn hiếp cậu quá đáng, vì vậy ngồi xổm người xuống ở trước mặt cậu, thay đổi độ cao tầm mắt của hai người, ngửa đầu, trong đôi mắt thâm thúy kia là nét dịu dàng khó tả.

"Là thiếu gia nói không cho tôi đụng vào cậu, cho nên tôi mới làm như vậy ", anh trước đó giải thích như vậy, sau đó quả nhiên đã nhận lại ánh mắt không tin tưởng của Bạch Đa Đa kiểu "Anh đúng là đồ xấu xa".

Trong lòng Triệu Bình Phong cảm thấy thú vị, có điều chính sự quan trọng hơn. Anh bắt đầu chuyển trọng tâm qua nói giọng dạy dỗ: "Thiếu gia có thể không biết, bao nuôi tình nhân rất lãng phí tiền. Cậu chỉ mới học đại học, tiền tiêu vặt cũng không nhiều, giữ lại mua đồ ăn vặt, mua giày chơi bóng không tốt sao?"

Bạch Đa Đa hừ hừ táp lại anh, "Tôi đây không cần anh nữa, anh nhanh trở về một chút đi " .

"Không phải không phải không phải ", Triệu Bình Phong lập tức nói một tràng quảng cáo như bán hàng đa cấp, "Tôi cũng không giống thế, vốn làm tình nhân biết điều nên chắc chắn là sẽ không làm cho kim chủ bận tâm. Tôi vừa tới club đã đụng phải thiếu gia cậu, sau đó đối với cậu vừa gặp đã thích, được may mắn trời cho nên mới được cậu đưa về nhà, làm sao có thể lại tiêu tiền của thiếu gia nữa" .

Bạch Đa Đa sửng sốt, người này đang nói cái gì, đối với cậu vừa gặp đã thích, không tiêu tiền của cậu? Cậu nhìn về phía vị trí phòng làm việc, trong ngăn kéo còn đặt sẵn "Hợp đồng bán thân" của Triệu Bình Phong, là tối hôm qua Triệu Bình Phong tự mình mang về, nói là Lục thiếu gia đã giao kèo sẵn với ông chủ club, sau này anh chính là người của cậu.

Hai người bọn họ không phải là quan hệ tiền tài sao? Bạch Đa Đa hồi tưởng ngồi nhớ lại mấy quy tắc liên quan tới bao nuôi đã từng được bạn thân phổ cập qua, rồi tự lâm vào hoài nghi.

Bạch Đa Đa: Bắt đầu tự bế.

Triệu Bình Phong thấy người trước mặt cúi đầu, mặt không thay đổi bắt đầu trầm tư, nhếch khóe miệng lên tiếp tục nói xạo: "Tôi rất lợi hại, lên phòng khách xuống phòng bếp được, cũng có kỹ năng trên giường, năm nay chỉ mới tròn 23 tuổi, tuổi còn trẻ khỏe mạnh, vóc người cũng không tệ lắm, mặt mũi trông cũng được. Hơn nữa không tốn tiền khác, chỉ cần thiếu gia cho phép tôi ở đây, tôi có thể tận tâm chăm sóc cho thiếu gia . . Cho nên thiếu gia à, bên người cậu giờ có một mình tôi là đủ rồi" .

Woah, đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế, khinh cậu ngây thơ dễ bị lừa như vậy sao.

Lỗ tai Bạch Đa Đa giật giật, nhấc lên mí mắt quan sát tỉ mỉ người đàn ông đẹp trai khí chất ngời ngời ở trước mặt.

Cái người này tướng mạo rõ ràng nhìn rất đáng sợ, lại từ lúc lần đầu tiên gặp mặt vẫn luốn đối xử với cậu quá mức dịu dàng, bây giờ còn nói với cậu như vậy.

Người này chắc có khi đối thủ nguy hiểm trên thương trường của mẹ, phái đến để nằm vùng đây mà! Cho nên mới nhân cơ hội này tới bên cạnh cậu, tính dành lấy sự tin tưởng của cậu.

Thế này quá kích thích rồi! Cậu bắt đầu hưng phấn mà nghĩ, cậu nhất định sẽ không để cho Triệu Bình Phong được như ý! Bạch Đa Đa yên lặng nắm tay.

Mà Triệu Bình Phong còn ngồi ở đó chờ người ta trả lời một câu chắc chắn, cho dù đã đấu đá chém giết vô số lần trong gia tộc, lúc này chắc trăm triệu lần cũng không nghĩ tới não của Bạch Đa Đa đã vẽ từ kịch bản bao nuôi, mà trong nháy mắt chuyển qua thành kịch bản đấu trí với gián điệp.

Anh chỉ nhìn thấy đôi mắt của cậu nhóc đột nhiên sáng lên, trong lòng hơi lay động, đang muốn mở miệng nói tôi muốn nói chuyện yêu đương đàng hoàng với cậu, lại chợt nghe thấy Bạch Đa Đa thần thần bí bí hỏi anh một câu: "Vậy anh có biết làm bài tập môn Toán cấp cao không?"

". . . "

Triệu Bình Phong: "? ? ? "

=)) Khi câu chuyện bao nuôi bị xoay ngoặt qua 180 độ =)) tiểu tình nhân này không cần gì, chỉ cần mỗi một Bạch Đa Đa thôi  (●'ω`●)