Ở phía ngoại ô Kinh Thành, chân núi khu Vân Mông có một khu phong cảnh trứ danh, tên là "Thần Cốc U Đầm".

Lọt vào trong tầm mắt ở nơi đây là thung lũng thẳng đứng, cành dây leo xanh thẫm san sát nhau, tiếng nước ầm ầm từ hai ngọn thác đổ xuống từ chín phương trời, cùng quần thể núi đá ngọc bích và phiến cẩm thạch nối liền thành một chỗ U Đầm, trăm ngọn suối hợp dòng ở nơi đây. Dòng nước tĩnh lặng chảy sâu, biến ảo khôn lường bao la, thật sự là một sáng tạo kiệt xuất nhất đến từ thiên nhiên.

" Thần Cốc U Đầm" là một cảnh tượng khó có thể vẽ nên, lời cảm thán từ những người đã từng đến đây không sai chút nào.

Tiết trời đầu đông, vào đến đây càng thấy lạnh lẽo hơn. Thu Gia Niên và Giang Cách dẫn theo nhóm các em sinh viên trong CLB hội họa, đã mướn xe từ trước để đến nơi này. Quần áo dày và đồ ăn nước uống đã được mang theo chuẩn bị đầy đủ từ trước, cho nên vẫn có rất nhiều thời gian để dạo quanh một lượt cảnh đẹp kỳ vĩ nơi này.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên Bạch Đa Đa đến đây, có điều lần trước cũng đã cách đây nhiều năm, lúc này đi theo nhóm vẽ, đạp lên trên đường đá quanh co bên con suối nhỏ, cẩn thận đi lên, chợt nhìn thấy những hình vẽ kỳ lạ ở trên mỏm đá ven đường, trong lòng hơi có chút kinh diễm.

Từ xưa đến nay thi họa không phân biệt, mỗi một nét bút lông phác lên trên tự nó đã trở thành một ý cảnh lâu đời, cùng sông núi hợp lại càng tăng thêm sức mạnh (?). Cậu giơ máy ảnh lên chụp được những bức thư pháp hoặc do cỏ cây hoặc do con người tạo thành, trong lòng nổi lên sự kính nể đến khó tả.

Đi tới chỗ vượt suối, các hội viên trong CLB nắm tay nhau, thong thả đi về phía trước, vẽ cảnh thực dù gì cũng không gấp. Đến khi bọn họ xuyên qua cửa trời, ngắm qua vách mỏm đá hình trăng khuyết nơi thác nước trên vách núi, đi đến chỗ sân trời để nghỉ ở bờ đầm Ánh Trăng rồi mới dừng lại, bắt đầu chỉnh đốn.

Từ trước đến nay Thu Gia Niên vẫn lười nói nhiều, Vì vậy đàn chị Giang Cách đi đến trước mặt mọi người vỗ vỗ tay, nói to lên: "Rồi rồi tất cả mọi người mình tập hợp ở đây nhé. Chỗ này sẽ chính là nơi chính để chúng ta vẽ tranh phong cảnh, Mọi người có thể đi chung quanh đây kiếm cảnh, có điều đừng đi quá xa, có chuyện gì cần thì cứ tìm các anh chị nhé."

Xung quanh đầm Ánh Trăng khu quản lý nghỉ dưỡng chuyên nghiệp, cho nên cũng không thiếu các loại khách sạn và quán trà, đúng là một chỗ rất tốt để dừng chân.

Nhưng mấy cảnh vật xung quanh lại không được tốt cho lắm.

Bạch Đa Đa vác lên dụng cụ vẽ tranh của mình mà nhìn chung quanh một lần. Hiện tại bọn họ đứng ở bờ đầm nước, mà không phải chỗ thác nước đổ xuống nơi vác núi. Nơi đây nếu nhìn lại, hoàn toàn là một mặt hồ mênh mông nước, mặt nước trong vắt như gương, phản chiếu sáng loáng vào sườn đồi đã lởm chởm cùng với bầu trời vạn dặm không mây.

Bầu trời cao rộng rãi này nhìn có hơi nhạt nhẽo

Chỉ có mặt nước và bầu trời yên ả, trắng ngần giống như khung vải tranh sơn dầu còn đang trống không vậy.

Không phải mỗi mình cậu đang bối rối chuyện phải chọn cảnh thế nào, có vài cậu sinh viên năng nổ đã đi hỏi hội trưởng rồi.

Mà Thu Gia Niên đã đang lười biếng tựa lưng vào ghế để bắt đầu pha màu. Anh ta vốn là người biết hưởng thụ, trực tiếp mướn ghế ngồi của khu khách sạn.

Khi Thu Gia Niên đã tiến vào trạng thái rồi thì lại là người không hợp tình hợp lý hơn nữa, đối mặt với câu hỏi của đàn em, còn chả thèm người lên mà quất cho một câu: "Động não đi".

Mấy cậu đàn em bỗng chốc như bị nghẹt thở, vẻ mặt xấu hổ đến muốn chui xuống đất. Cách đó không xa Bạch Đa Đa le lưỡi ý cũng đồng cảm, cậu lúc này cũng chả liều đút đầu vào đi vút râu cọp.

Vẫn là Giang Cách nhỏ xinh đang xách xô nước đến giải vây, cười hiền giải thích cho các đàn em nghe: "Ý của hội trưởng là mọi người có thể tùy ý chọn cảnh, tự chủ động để phát huy, chú ý an toàn là tốt rồi".

Hai cậu đàn em nói cảm ơn với người đàn chị khéo léo lại dễ chịu, rất ra dáng của một người có xuất thân cao ra, vừa bàn với nhau vừa đi kiếm chỗ khác.

Thu Gia Niên đã chọn xong màu rồi, lúc này mới mở mắt ra, mang theo thần sắc pha chút hài hước hơi hiếm thấy, nhỏ giọng cảm thán một câu: "Nếu như mấy thằng nhóc kia mà biết đàn chị Giang Cách dịu dàng rộng rãi của họ, lại thật ra thích vẽ mấy cảnh siếc gay nhất, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhì nhỉ".

Bên này Giang Cách sửa lại một chút áo len cashmere trắng như tuyết đang mặc của mình, thành thục ngồi xuống, nụ cười không thay đổi nhìn về phía người mới 'đâm' mình xong, chỉ nói một câu: "Cũng không biết có phải là ngài hội trưởng CLB đây đã cho phép tôi được vẽ như vậy không nhỉ?"

"... " Thu Gia Niên câm nín.

Đám bạn xấu giống nhau, sao lại khó có thể ở chung được?

Chả phải là vì hay thích 'đâm' đối phương hay sao!

Lời nói của Giang Cách mới vừa rồi không ít người đều nghe được, tất cả mọi người nhao nhao kết bạn, tỏa ra bốn phía đi chọn cảnh.

Nhân duyên của Bạch Đa Đa vẫn luôn rất tốt, và tới 4-5 bạn khác đi chung với cậu. Mọi người họp lại bàn bạc trong chốc lát rồi, quyết định cùng nhau đi hướng sâu trong đầm nước.

Chỗ ấy có một mỏm đất dạng ốc đảo nhỏ, vẫn còn chút sức sống do kỳ cuối thu để lại. Một số đốm màu đỏ, vàng và xanh lá cây từ các loại thực vật sinh ra trên mặt nước, ở một góc lọt vào tầm mắt trong đầm nước này, thật đúng là nét bút vẽ rồng điểm mắt (?).

Nhìn rất thi vị như cảnh 'cành mai nở trên núi tuyết trắng'.

Mọi người hết sức ngạc nhiên mừng rỡ, bắt đầu suy nghĩ để dựng bố cục trên phông vẽ tranh.

Bạch Đa Đa vẫn như cũ lựa chọn tranh màu nước mình am hiểu nhất, cậu cầm bảng pha màu yên lặng suy tư, ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, lại đột nhiên buông xuống tuýp màu nước nhạt đang cầm trong tay.

Nước trộn với những màu sắc hài hòa dần dần quyện vào nhau, Bạch Đa Đa dùng đầu bút to để thấm màu lên, rồi chăm chú quét lên một lớp màuu mỏng trên mặt giấy...

Khi đang đắm chìm trong đam mê của mình thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Buổi trưa mọi người tập trung lại ở mấy chòi nghỉ, dùng bữa ăn xong lại trở về tiếp tục vẽ tranh tả cảnh thực. Mãi đến lúc mặt trời khuất núi phía Tây rồi, mới nhao nhao mà vẽ những nét bút cuối cùng.

Bởi vì tranh vẽ không lớn, Thu Gia Niên và mấy đàn anh khác trong CLB đã sớm hoàn thành tác phẩm của mình, bắt đầu đi đến chỗ đám đàn em để xem, thỉnh thoảng mở miệng chỉ dẫn cho các thành viên mới mấy câu.

Lúc đi tới chỗ của Bạch Đa Đa mà đứng ở phía sau, Thu Gia Niên hơi kinh ngạc nên dừng lại.

Trước mắt, trên tấm phông vẽ không lớn không nhỏ là màn đêm có màu xanh dương đậm, màu đậm nhạt không đồng nhất. Mặt nước tĩnh lặng ở một chỗ bí ẩn lóe ra ranh giới cách nhau nơi đường chân trời. Mà ở một buổi tối như vậy, còn có cảnh thanh tao đêm nay, vầng trăng giữa mây trời trong non nước mang vào trong tranh.

Thần Cốc U Đàm vào ban đêm không có sao, chỉ có vầng trăng sáng chiếu ở trên xuống dưới, soi sáng cả một góc cồn nhỏ.

Bóng đêm bao la, mấy nhánh cây xanh đỏ lặng lẽ vươn ra từ các góc, điểm vào tấm ngọc bích (?) giữa đầm, tạo thành một vòng tròn gợn sóng. Cộng thêm với sự pha trộn độc đáo từ các màu nước, làm bức tranh nhìn biến ảo khôn lường phủ một lớp mù sương.

Động tĩnh mà giữa hư và thật.

"Cậu không vẽ tranh tả thực", Thu Gia Niên nhìn thoáng qua mặt hồ với ánh hoàng hôn, giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau.

"A, hội trưởng Thu ạ?" Bạch Đa Đa đang nhúng cọ vào nước, bị câu nói thình lình của anh ta dọa cho giật mình, đứng lên quay đầu đối mặt với Thu Gia Niên, lập tức hơi khom lưng chào lễ phép.

Gương mặt tinh tế của Thu Gia Niên vẫn lạnh nhạt như một bức họa thủy mạc đã rất cổ xưa, thấy không rõ tâm tình chân thực, chỉ nhìn chằm chằm vào bức vẽ điên đảo ngày đêm của cậu, hỏi lần nữa: "Vì sao không vẽ cảnh tả thực, buổi tối ở chỗ này cậu đã thấy đâu".

Ý nghĩa của việc đến tận nơi để ký họa là để đặt mình vào trong cảnh, còn nếu chỉ dựa vào trí tưởng tượng để vẽ nên, thì thà ở nhà nhìn hình vẽ còn hơn.

Ý tứ trong lời nói của Thu Gia Niên, Bạch Đa Đa nghe hiểu, nhưng không có cảm giác khó chịu.

Bởi vì cậu có thể nghe hiểu được Thu Gia Niên thật ra chỉ để nói ra một câu nghi vấn, cũng không có ý muốn chỉ trích. Lúc Bạch Đa Đa nhìn thấy tác phẩm của hội trưởng từ lần đầu tiên, thì đã có thể hiểu được đại khái đàn anh mặt mày lúc nào cũng lạnh tanh này là một người như thế nào rồi.

Cách nói chuyện này tuy rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, nhưng thật ra chỉ là bởi vì anh vốn là người nghiêm túc mà rất thật lòng trân trọng yêu thương những gì mà mình coi trọng.

Bạch Đa Đa cười để lộ hai lúm nhỏ mềm mại nơi má, hơi nghiêng người sang nhìn tác phẩm mình mới vừa hoàn thành, cũng chỉ nói một câu thôi: "Là tranh tả thực, 'Đầm ánh trắng' ở trong đầu của em hiện ra như thế đấy".

Cũng chỉ có người đã đặt mình vào trong cảnh rồi, mới có thể thêu dệt nên những khung cảnh này chỉ bằng với trí tưởng tượng của mình.

"Có chủ kiến riêng đó", Thu Gia Niên chấp nhận câu trả lời này, sau đó hỏi thẳng cậu: "Cậu rất có năng khiếu, vì sao không học ở học viện mỹ thuật?"

Bạch Đa Đa không nghĩ tới anh ta lại đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng đột nhiên có sự chờ mong không ngừng được mà, tim đập càng nhanh hơn.

Thu Gia Niên là sinh viên đặc biệt ưu tú của học viện nghệ thuật ở đại học A, anh nhắc tới như thế, những mong muốn vốn đã chôn ở trong lòng Bạch Đa Đa thật lâu, không hiểu sao lại như được thức tỉnh, cứ như vậy mà làm cho lòng cậu thấy chộn rộn lên.

Nhưng mà cậu chỉ đờ người ra trong một chốc, rồi vẫn chỉ nhếch miệng cười cười nói: "Thật ra em cũng muốn, có điều... dạ..., mà cũng không có gì, cứ xem như một loại thú vui không chuyên đi, em vẫn có thời gian dành cho nó".

Thu Gia Niên nghe vậy lại nhíu mày, khóe miệng có chút không vui mà mím lại, rất nghiêm túc lần nữa nói nhấn mạnh với cậu: "Tôi đã sớm nói với cậu rồi, vẽ một bức tranh là một việc nhất định không được phép phân tâm."

Bạch Đa Đa lặng yên trong chốc lát, không biết phải cãi thế nào, bởi vì cậu cũng biết những lời này là đúng.

"Hừ", Thu Gia Niên nhìn thấy rất rõ ràng khát vọng mãnh liệt nơi đáy mắt của cậu, lại không rõ cậu còn đang phân vân vì cái gì. Vì vậy cũng lười nói thêm nữa, trực tiếp mở điện thoại di động lên, mở ra tài khoản xã hội vốn hiếm khi công khai, nói rằng: "Add tôi vào đi, trong tay tôi có không ít những mối quan hệ để đi du học ở nước ngoài. Bây giờ nếu như cậu còn muốn thay đổi, chỉ có thể đi ra nước ngoài, nếu cần thì liên hệ trực tiếp với tôi".

"@Sâm Chu"

Đây là nick name tài khoản của Thu Gia Niên. Bạch Đa Đa ngạc nhiên phát hiện mình rất quen thuộc với IDcnày, đây không phải là id vẫn hay có mấy tương tác kiểu tình cảm với @Nấc Nấc đây sao.

Đúng lúc này, ánh nhìn của Bạch Đa Đa quét qua Giang Cách đang đến gần từ phía sau Thu Gia Niên.

Thu Gia Niên còn chưa phát hiện ra.

Trong lòng Bạch Đa Đa hơi chấn động, nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản của mình rồi add hội trưởng vô, nhưng vẫn tò mò chịu không nổi mà hỏi: "Hội trưởng, chuyện này, anh và chị Giang có quan hệ như thế nào vậy ạ?"

Sau đó Bạch Đa Đa đã phát hiện ra điều thần kỳ, mặc dù mình hỏi một câu đột ngột như thế, nhưng khi Thu Gia Niên nghe thấy tên của Giang Cách, nét mặt dịu đi lúc nào không hay.

"Anh là bậc chú bác của cậu ấy", Thu Gia Niên chậm rãi nói một câu chấn động.

"Ha há", một cái tay đột nhiên từ phía sau lưng khoát lên trên vai Thu Gia Niên, từ từ bóp chặt vào, "Xin lỗi Đa Đa, 'con trai' của chị để em phải chê cười rồi, là do chị làm 'ba' chưa tròn", Giang Cách cười vô cùng thâm sâu.

Thu Gia Niên: "... "

Tôi thua rồi.

Bạch Đa Đa: "Ha ha ha ha ha ha ha ha".

Xin lỗi các bạn nhưng thật sự mình không biết mình đang edit cái gì luôn =(( Nản ghê