*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

[Cảnh báo trước khi xem?]

[Tôi chỉ thấy cảnh báo sử dụng tương tự trên hộp đựng bình xịt hơi cay, cảm thấy rất quan ngại.]

[Lưỡi dao sói: Nói thế nào cũng nên cho mấy anh em quân thư ăn ngon một tí trong thời gian phục vụ chứ!]

[Chuyện quan trọng là, câu chuyện xảy ra vào năm 1600, khi khu vực tuần tra của Quân đoàn Tò vò vẫn còn ở chòm sao Nhân Mã.]

[Khiếp vậy, thời gian tua ngược về cả trăm năm trước!]

[@Fate có lén xem diễn đàn không? Tôi đoán ổng là tò vò nên ổng xuôi theo chiều gió luôn hả?]

[Ối giồi ôi! Streamer này đạo nhái ý tưởng của fan!]

[...

Chòm sao Bán Nhân Mã, cách cổng lỗ đen chỉ 26 giờ bay, là khu vực thuộc top 10 quân đoàn gần cổng lỗ đen nhất.

Vì lợi thế này mà chủng tộc tò vò thuộc Quân đoàn thứ Hai vô cùng huy hoàng trong thế kỷ này.

Tôi tên là Milan Clement là bác sĩ hành tinh ở căn cứ chính của Quân đoàn 2.]

Lúc này, khu vực bình luận vẫn đang sôi nổi, không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Ngược lại, do ảnh hưởng của lịch sử, hướng thảo luận của họ đã chệch hướng.

[Mới chỉ cách đây 100 năm, Quân đoàn Tò vò còn là top 3 trong top 10, giờ xếp bét bảng ~]

[Khó tin thiệt chớ! Tò vò còn giữ top 10 ư?]

[Hở? Ong vàng còn chưa cướp hết trụ sở của tò vò à?]

[Clement? Họ khá hiếm gặp, nhưng tên thì phổ biến, sau Fate giờ đến lượt tên này! Một liên minh mới của những cái tên tầm thường của trùng cấp trung đã được thành lập!]

[...

Kể từ khi tôi bắt đầu đi nghĩa vụ quân sự, tôi đã thực hiện nhiều ca phẫu thuật nhất là cắt bỏ nội tạng và cánh vảy của binh sĩ.]

Gần đây, tốc độ xuất hiện của các bầy dị thú ngày càng gia tăng. Ngay từ năm đầu tiên đi lính, tôi đã thường nghe nói việc bầy dị thú mới sinh ra thường lang thang bên ngoài cổng đen.

Có một số loài dị thú mới có khả năng tiết ra nước bọt gây ra tình trạng ăn mòn không thể chữa khỏi trên cơ thể trùng tộc.

Chỉ cần 1 miligam dính vào vết thương hở của binh sĩ, ngoài việc cắt bỏ nội tạng, cắt cụt chi để bảo toàn tính mạng họ không còn lựa chọn nào khác.

Vì vậy mà nhiều binh sĩ trẻ đã chọn xuất ngũ.

...

Hiện tại cuộc sống của tôi khá đơn giản, tôi rất hài lòng, hy vọng cuộc sống sẽ luôn bình lặng như vậy cho đến khi tôi về già.

Gì nhỉ?

Câu hỏi hay đấy.

Thật vậy, cuộc sống ở Quân đoàn 2 đối với các chiến hữu cùng đoàn của tôi không hề như thế. Lúc bấy giờ, Quân đoàn 2 vang danh với chiến tích lẫy lừng trong hoạt động săn lùng.

Tất cả binh sĩ trẻ đều là chiến mã dũng mãnh, trong huyết quản sôi sục dòng máu nhiệt huyết, chiến giáp và vó ngựa mãi mãi hăng hái xông pha.

Đỉnh điểm của nhiệm vụ tiêu diệt, thì cùng với thành tích chiến thắng là tỷ lệ thương vong 1 - 1 thảm khốc.

...

Bạn hỏi, môi trường làm việc như lửa sém tóc thế này, sao tôi lại thấy bình thường?

...

Tôi sinh ra ở hành tinh Norah, một hành tinh đặc trưng của tộc tò vò, nằm cạnh một số hành tinh của các chủng tộc họ hàng.

Vào ngày thứ hai sau khi tôi phá vỏ, cuộc chiến tranh xếp hạng hỗn loạn giữa mười quân đoàn bùng nổ. Hành tinh quê hương của tôi trở thành một trong những chiến trường chính của tộc ong.

...

Thư phụ của tôi không phải ba ruột của tôi, tôi là con non của chiến hữu ông ấy, nhưng ông ấy coi tôi như con ruột, dắt díu tôi chạy trốn giữa mưa bom bão đạn.

Thời chiến, vô số con non mồ côi, mỗi khi đi qua một thành phố, tôi đều thấy xác chết của những đứa trẻ nằm rải rác khắp nơi trong khu vực thành phố bị tàn phá.]

[Có vẻ như bối cảnh lần này lấy từ cuộc chiến tranh giành vị trí giữa mười quân đoàn cách đây trăm năm, lịch sử thời kỳ đó thực sự rất tàn khốc, sau khi Liên minh Thủ đô được thành lập thì mọi thứ mới tốt đẹp hơn.]

[...

Khi tôi đói khổ nhất, thư phụ cho tôi máu để no bụng, cũng chưa từng buông tay tôi.

Ông ấy không cao lớn, cũng không cường tráng. Khi còn trong quân ngũ, ông ấy là một trinh sát. Trong trận chiến tiền đồn, ông ấy bị nổ cụt một chân.

Bệnh viện quân y hành tinh Norah không phải mục tiêu bị đánh bom đầu tiên, nhưng đây là địa điểm quan trọng mà quân đoàn địch chọn để đổ bộ và chiếm giữ trong đợt đầu tiên.

Lúc đó chân ông ấy vẫn có thể chữa trị được, chỉ cần đầu hàng, quân đoàn không giết tù binh, quân y còn nối lại chi bị đứt cho ông ấy.

Có điều, ba nuôi tôi lúc đó đã quyết định, mang theo hộp ấp trứng của chiến hữu rồi đào tẩu.

Bên trong hộp ấp trứng ấy, chính là tôi.]

[Sao không đầu hàng? Ngu hả?]

[Nhìn là biết không học lịch sử rồi, cách đây 100 năm mười quân đoàn hùng mạnh được thành lập theo mô hình mỗi chủng tộc một quân đoàn. Khi chiến tranh nổ ra, trùng trưởng thành bị bắt làm lính công binh, con non nở ra là nô lệ, cả đời không thể thay đổi số phận. Chạy mới là điều dễ hiểu.]

[Một lần nữa, cảm ơn vì đã thành lập Liên minh Thủ đô.]

[Đúng là một trùng tốt, đủ quyết đoán.]

[...

Theo tôi, ông ấy là trùng mạnh mẽ, kiên cường và không thể đánh bại nhất mà tôi từng gặp, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ông ấy không có tính cách đa sầu đa cảm.

Ông ấy luôn cảm thấy, nếu chiến tranh tranh giành tài nguyên hành tinh giữa các quân đoàn không lan đến Norah, tôi sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.

Xét nghiệm gen của tôi là cấp B, ba ruột của tôi là một đại tá, chỉ còn thiếu một huân chương nữa là lên cấp tướng.

Nếu chuyển đến một hành tinh cấp trung trước chiến tranh, mọi thứ suôn sẻ thì tầm 25 tuổi tôi sẽ trở thành sĩ quan cấp tá.

Tương lai làm việc ổn định, có được một chức vụ văn văn phòng nhàn hạ, tránh xa chiến trường ngân hà nguy hiểm và sống một cuộc đời bình an.

Chiến tranh ập đến bất ngờ, tàn phá mọi thứ như bão táp. Khi còn thơ bé, tôi không hiểu ý của ông ấy.

Lúc nhỏ, tôi mắc bệnh di truyền, căn bệnh này khiến tôi không thể mọc cánh vảy và xương dao như con non bình thường, tôi mất lợi thế quan trọng nhất để nhập ngũ.]

[@Fate, anh có vấn đề gì hả??? Sao lại ghép cho quý ngài một trùng cái què quặt??]

[Anh điên rồi hả!!!]

[...

Thư phụ của tôi rất buồn, ông nghĩ đó là lỗi của mình.

Sau này tôi vào Học viện Y Hippocrates để học chuyên sâu. Từ lời giảng của giáo sư khoa di truyền, tôi mới biết hóa ra t*ng trùng của quý ngài được bệnh viện cung cấp mỗi năm không phải là t*ng trùng được lưu trữ trong thời gian hiện tại.

Việc bảo quản lạnh ở nhiệt độ thấp có thể đảm bảo t*ng trùng sống lâu dài, nhưng không thể đảm bảo chất lượng t*ng trùng sẽ luôn được duy trì ở mức tốt nhất.

Đây cũng là lý do tại sao các bệnh viện cung cấp chương trình đăng ký hiến tặng t*ng trùng, nhưng điểm cống hiến đổi t*ng trùng vẫn phân chia thành nhiều cấp bậc.

Khi tôi lên 6 tuổi, một vị quân y đã gia nhập hành trình tị nạn của chúng tôi. Vị quân y ấy không sống được bao lâu, di sản của ông trở thành nguồn tài liệu đọc và niềm vui duy nhất của tôi trong những năm tháng tuổi thơ.

Chiến tranh kết thúc khi tôi 15 tuổi, Quân đoàn Tò vò giành chiến thắng. Lực lượng cứu hộ của quân đoàn lần lượt đến các khu vực thành phố. Tôi và ba nuôi được giải cứu. Lần đầu tiên trong đời, tôi được ngủ trong căn nhà có cửa.

Năm 16 tuổi, tôi trở thành trợ lý trong một trại y tế tạm thời của Quân đoàn Tò vò. Sau chiến tranh do thiếu thốn nguồn lực, tất cả dụng cụ phẫu thuật và máy móc kiểm tra trong trại đều là đời cũ.

Hậu quả là nhiều binh sĩ đã chết trên bàn mổ. Bệnh viện dã chiến này mãi đến năm tôi 19 tuổi mới chính thức ngừng hoạt động.

Ba năm qua tôi gắn bó nơi đây, từ một trợ thủ quèn thu dọn rác thải y tế, học lên thành thực tập sinh có thể cầm dao mổ.

Quân đoàn Tò vò chiến thắng vang dội, chiếm lấy hơn 70 hành tinh cấp cao, mọi nguồn tài nguyên đều quy tụ về cấp cao.

Norah là một hành tinh tầm trung, không chỉ thiếu hụt nhân lực trầm trọng mà tất cả máy móc trong trại đều là kiểu mẫu cũ.

Robot y tế chữa trị như mưu sát. Họ cần một bác sĩ có thể cứu sống, nên tôi mới có được chức vụ này.

[Câu chuyện cuộc đời đầy nghị lực, nhưng có thể đổi vai chính được không?]

[?]

...

[Không phải chứ, thằng què này mà làm nhân vật chính hả? @Fate, tôi nghi ngờ anh bị ứng với kim lư, đi đây.]

[Biến hộ nhanh đi! Mày mở SVIP, thoát ra có hiệu ứng đặc biệt, tống mày vào lò thiêu, ra chỉ còn cái mỏ nguyên vẹn!]

[...

Năm thứ 5 sau khi chiến tranh kết thúc, ba nuôi tôi đã được an táng.

Lần đầu tiên tôi trái với ý nguyện của ba nuôi, không chọn liên lạc với gia đình của ba ruột, quay về sống sung sướng, trở thành một cậu ấm quyền quý.

Tôi sinh ra trong chiến tranh, lớn lên trong chạy trốn, món đồ chơi đầu tiên của tôi là con dao mổ sắc bén bền bỉ.

Khi tôi 7 tuổi, tôi đã dùng con dao này xẻ một trùng mồ côi đang cố cắn cổ nuốt máu tôi.

Cậu ta cao to và vạm vỡ, khi đè lên người tôi, khi đè lên người tôi, nặng nề như một ngọn núi không thể lay chuyển, nhưng cuối cùng trùng nằm dài trong nước bẩn lại là cậu ta.

Chiến tranh và trốn chạy là bạn đồng hành của tôi thuở ấu thơ, chúng dạy cho tôi, rèn luyện cho tôi, giúp tôi học cách sống sót an toàn trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.

Cơ thể tôi đầy gai nhọn, khi trở lại xã hội thượng lưu, họ sẽ yêu cầu tôi gỡ bỏ hết thảy, nhưng chính những gai nhọn và ký ức này mới tạo nên cuộc đời tôi.

Tôi không thể tự gi,ết chết mình, tôi muốn sống đến tuổi già, chết theo lẽ tự nhiên.

...

Lúc trẻ mắc bệnh di truyền, gánh nặng sinh tồn đè nặng, không còn đường lui, gia nhập quân đội là hướng đi tốt đẹp duy nhất mà tôi có thể tự quyết định vào thời điểm ấy.

...

Năm 21 tuổi, tôi gia nhập quân đội chính thức với vai trò bác sĩ quân y.

Nhờ kinh nghiệm chiến trường trên hành tinh Norah, không chỉ giúp tôi có đủ năng lực để trực tiếp đảm nhiệm công việc bác sĩ, mà sự thiếu hụt nguồn lực và thiết bị lỗi thời trong thời kỳ hỗn loạn cũng góp phần rèn luyện kỹ năng và bản lĩnh của tôi.

Vấn đề bệnh di truyền, tôi luôn che giấu rất tốt.

Khi tôi 27 tuổi, tôi đã ứng tuyển vào vị trí quân y của trại lính thuộc Quân đoàn Tò vò.

Không khí nơi đây thoảng mùi căng thẳng, lo âu và chết chóc do chiến tranh mang lại. Lạ lùng thay, tôi lại cảm thấy như quay về miền ký bình yên của tuổi thơ, nơi tôi cảm nhận được sự tự do và an toàn.

...

Có lẽ trong mắt những trùng khác, cuộc sống thường nhật của quân đoàn này quá áp lực. Trừ những kẻ vốn thích bạo lực, sau khi thành danh đa số quân thư nổi tiếng đều chọn thuyên chuyển công tác về hành tinh thích hợp để sinh sống, nhưng tôi lại thấy mọi thứ như bây giờ rất tốt.

Quân đoàn Tò vò hùng mạnh, nguồn nhân lực mới dồi dào, chiến công hiển hách cấp quân đoàn, sở hữu nguồn lực quân sự tốt nhất thời bấy giờ, là nhà máy sản xuất vũ khí siêu cấp vang danh toàn cầu.

Tôi cảm thấy rất an toàn ở đây, hơn nữa mọi binh sĩ đều tôn trọng tôi. Dù họ có hung hăng ngang ngược bên ngoài, khi đến phòng y tế của tôi, họ đều cúi đầu, trở nên khiêm nhường và lễ độ.

Tôn trọng khả năng y tế của tôi, dao mổ của tôi, lắng nghe cẩn thận và tuân theo mọi lời khuyên của tôi.

Bọn họ là vũ khí chiến tranh có thể nghiền nát mọi phòng tuyến của dị thú, nhưng trước mặt tôi, từng trùng một đều ngoan ngoãn nằm lên bàn mổ, mặc tôi dùng lưỡi dao sắc bén rạch da thịt, mổ bụng.

...

Bạn nói xem, cuộc sống như thế này của tôi, làm sao mà không bình dị và an nhàn được chứ?

[Quả thực, khách quan mà nói, quân y chính là con đường phát triển tốt nhất cho trùng què quặt này.]

[Thì sao nào? Nó là đồ tật nguyền! Tra cứu theo từ khóa thì nó mắc bệnh di truyền kiểu β3, tuyến nội tiết phát triển không đầy đủ, cánh vẩy và xương đao không thể phân hóa ra xương chính! Nó không chỉ không có cánh vẩy mà còn chẳng thể tạo ra pheromone thu hút quý ngài! Tính ra á thư còn có một ít!]

[...

Mọi thứ tôi đạt được đều bắt nguồn từ chiến tranh, cuộc đời tôi lần thứ hai có bước ngoặt lớn, cũng là do chiến tranh, nhưng lần này là Quân đoàn 2 phải chiến đấu với chủng dị thú mới xông qua cổng lỗ đen.

Đây là một trận chiến vô cùng tàn khốc.

Hành tinh căn cứ của Quân đoàn Tò vò chỉ cách cổng lỗ đen 26 giờ di chuyển. Nơi diễn ra chiến dịch là hành tinh căn cứ chính.

...

Cảm giác như tôi quay về thời thơ ấu, khi cái chết và chiến tranh lại kề cận bên tôi, vẫy gọi tôi đến một miền đất xa lạ.

Cái chết chẳng làm tôi sợ. Tuổi thơ lang bạt đã khiến tôi chai lì từ sớm.

Tôi chỉ có chút áy náy, vì không hoàn thành tâm nguyện của thư phụ, sống một cuộc đời dài lâu.

Trại quân y bị giẫm đạp bởi bầy dị thú, những binh lính bị thương cầm súng xông lên, trong chớp mắt đã biến mất dưới chân những dị thú. Giữa lúc hỗn loạn, tôi cõng một binh lính trẻ đang bất tỉnh trốn chạy.

Công trình đổ sập, tôi và anh ta ngã xuống khe nứt trên mặt đất, khung thép nền móng bị uốn cong và biến dạng dưới chân dị thú, trong khe nứt đều là thanh sắt bị bẻ cong chằng chịt.

Lưng dưới của tôi va đập mạnh vào một thanh thép, tôi có thể cảm nhận được xương đã gãy ở cột sống và xương cụt.

Dựa trên kiến thức y học theo bản năng, tôi còn 3 phút 26 giây nữa sẽ mất cảm giác ở phần thâ.n dưới do tổn thương nặng nề dây thần kinh cột sống.

Không thể bò ra khỏi khe nứt sâu bằng chân, chẳng mấy chốc tôi sẽ chết vì hạ th,ân nhiệt và mất máu do xuất huyết ở bụng.

Tôi sắp chết, chỉ còn 3 phút để tạm biệt thế giới này.

Tôi nắm chặt lấy binh lính đang bất tỉnh, lao ra với một lực chưa từng có, nâng cơ thể nặng nề của anh ta lên, đẩy anh ta vào đống khung thép móp méo nứt nẻ, nơi ấy có một khe hở hình tam giác méo mó nhưng kiên cố.

Anh ta còn rất trẻ, năm nay mới nộp đơn xin đi lính tại chủ tinh vào năm nay, ưa thích những nhiệm vụ nguy hiểm, luôn chiến đấu ở tuyến đầu, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều mang trên mình đầy thương tích.

Mỗi lần được đưa về trong trạng thái bất tỉnh, sau khi hết thuốc mê, câu đầu tiên tỉnh dậy luôn là: "Cảm ơn bác sĩ Clement vĩ đại"!

Tôi đẩy anh ta vào chỗ an toàn, khí thế hung hãn của anh ta bỗng chốc tan biến. Bóng tối dần ập đến, mang theo hơi lạnh của sắt thép.]

Cùng với sự phát triển của câu chuyện, giữa vô số bình luận chê bai ồn ào, một luồng bình luận ôn hòa khác xuất hiện, quân thư trong bốn phe phái bắt đầu lên tiếng.

[Là một chiến binh quả cảm.]

[Là một bác sĩ có tài có đức.]

[Mở chai rượu cho anh.]

[...

Nhưng, trước khi tầm nhìn của tôi trở nên nhòe nhoẹt, mọi thứ xung quanh tối đen. Tức thì một luồng ánh sáng chói lóa bỗng vụt lên từ dưới mặt đất, cùng với tiếng đổ nát ầm ĩ của tòa nhà.

Có ai đó đến từ trong ánh sáng, mở chiến giáp, mang theo kim chim trị liệu... và?

"Milan! Milan!"

"Anh thực sự ở đây! Em tìm được anh rồi, em..."

Tiếng nấc nghẹn ngào và tiếng khóc nức nở vang lên bên tai khiến tôi tỉnh dậy.

Tôi bừng tỉnh, suýt nữa lại liệm luôn vì cảm giác buồn nôn.

Cái tên cứu viện này đang hôn tôi.

Cậu ta còn dám vươn đầu lưỡi???]

[?]

[Ủa? Stop stop!!!]

[Ai cũng biết, ai cũng biết! Ngay cả ngài trùng đực cấp Thánh, thể chất của họ cũng không đạt tiêu chuẩn sử dụng giáp chiến!!]

[Hả??]

[Không thể nào! Dù lấy bối cảnh lịch sử hỗn chiến... cũng không thể nào!!]

[Tên tàn phế này] — thu hồi

[Milan Clement này mới là trùng đực??! Ôi má ơi??!]

[Tôi là đồ đáng chết!!]

Cú twist bất ngờ khiến phần bình luận bỗng im bặt.

Lúc này bình luận như bị virus tấn công, toàn màn hình là "?"

[...

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, thú triều đã kết thúc, tôi nằm trong một gian phòng bệnh khá cao cấp.

...

Quần áo của tôi bị đổi rồi.

Tôi có linh cảm không lành, tôi rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, vịn thành giường đứng dậy, muốn nhanh chóng rời đi.

Song, có ai đó đẩy cửa bước vào.

Một trùng cái trẻ tuổi.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ta là không dễ chọc.

Cậu ta mặc quân phục của Quân đoàn 1, hai vạch bạc trên vai áo, đối phương là một thiếu tướng.

Trùng trước mặt tôi rất anh tuấn, da trắng như tuyết, tóc thuần bạc và mắt xanh như đá quý.

Từ đầu đến chân đều toát lên vẻ cao quý, đây là một trùng cấp cao thuộc tầng lớp thượng lưu.

...

Cùng ngày, chúng tôi đã xảy ra tranh cãi gay gắt, bắt đầu bằng lời chào hỏi rồi kết thúc bằng to tiếng.

Nội dung cụ thể tôi đã không còn nhớ rõ.

Xin thứ lỗi, dù sao lúc ấy tôi vừa khỏi bệnh nặng, đầu óc không tỉnh táo, hơn nữa rất sợ bí mật cơ thể bại lộ.

Cậu ta đã phát hiện ra bí mật của tôi, khiến tôi hoảng sợ mà sỗ sàng không chút lựa lời.

Câu nói duy nhất tôi còn nhớ là: "Giá như biết trước sống sẽ xảy ra chuyện này, tôi thà chết trong đợt thú triều!"

Cậu ta đột nhiên như hóa đá, đứng sững tại chỗ.

Có thứ gì đó khiến cậu ta đông cứng ư?

Tất nhiên không phải, phòng bệnh cao cấp không có hệ thống phun nitơ lỏng, việc lắp đặt vũ khí nitơ lỏng đông lạnh trong phòng bệnh là điều không thể.

Việc này có phần đi ngược lại với lẽ thường.

Vì đây chỉ là một cách ví von.

Vào khoảnh khắc tôi thốt ra một câu này, vẻ mặt cậu ta đông cứng.

Bạn đã bao giờ trông thấy sáp nóng đông đặc chưa?

Lúc ấy nét mặt của cậu ta như sáp nóng nguội lạnh thành sáp rắn.

Giây phút ấy mọi niềm vui, hân hoan, cảm xúc tính cực đã mãi mãi rời xa khuôn mặt này.

Không biết cậu ta có bị suy sụp tinh thần nữa không.

Cậu ta đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt vô hồn.

Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện thật phi lý và khó hiểu, còn rất sợ hãi.

Khi giới tính thật của tôi bị bại lộ, tôi có thể tưởng tượng ra những phiền phức không thể lường trước được sẽ khiến tôi phát điên, nên lúc ấy tôi không quan tâm đến cậu ta. Thậm chí còn không mang giày, chỉ muốn mau mau rời khỏi phòng bệnh cao cấp này.

Ngay khi tôi mở cửa, sắp bước qua ngưỡng cửa, cậu ta mới cất tiếng run rẩy, khản đặc như bị ai đó bóp nghẹn cổ họng.

Tôi là một bác sĩ, chỉ nghe giọng nói, tôi cũng biết cổ họng và khí quản của cậu ta đang co thắt, cảm xúc ảnh hưởng đến cơ thể, cậu ta sắp lên cơn co giật.

Cậu ta nói: "Milan Clement, em đã yêu anh cả một triệu lần."

"Xin anh đừng đối xử với em như vậy."

Tôi quay ngoắt sang, liếc nhìn cậu ta: "Đồ thần kinh."

Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về Joshua Warsaw.

Cậu ta không được bình thường...]

[Vậy ra, Milan thực sự là quý ngài??]

[Má! Sao lần này vai chính bên trùng cái lại tên là Joshua? Đây là một cái tên rất phổ biến của trùng cấp cao!]

[Bạn bật khóc tôi bật cười! Lần này đến lượt phe thượng đẳng thành lập liên minh những nạn nhân có chung tên với nhân vật chính nhỉ!]

[Liên minh những nạn nhân chết đi sống lại vì cái tên Fate đã vỡ òa trong niềm vui khôn tả!]

[Lưỡi dao sói: Cái miệng này của tôi đúng là đáng đánh! Hướng đi của câu chuyện này, quân thư trong thời gian phục vụ không dám ăn, xin hãy tha mạng.]

Khi đoạn kết đầu tiên của câu chuyện xuất hiện, khu bình luận vang lên đầy tiếng "đậu mòe".

Tưởng chừng như thời gian quay ngược, khán giả đều quay trở về đêm @Fate livestream lần đầu tiên, tất cả khán giả đều cuồng nhiệt lướt lên trên để tìm hiểu chi tiết câu chuyện.

Có một bình luận nói chuẩn xác vô cùng.

[@Fate đừng quá đáng! Lần trước Fate Wynne tóm tắt kiểu mù chữ tào lao, lần này góc nhìn của quý ngài lại toàn là bút pháp Xuân Thu?? Ý của một triệu lần là gì vậy!!]

(*) Bút pháp Xuân Thu, tức là văn chương viết theo lối của Khổng Tử trong bộ Kinh "Xuân Thu", hàm súc, ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thâm thúy thể hiện sự khen chê đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.

[Livestream nhà khác đều nói toẹt ra, còn anh muốn đào tạo chúng tôi thành lính trinh sát hả?]

[Chuyện đến đây, streamer đã lột tả hết sự bất cần đời của mình!]

...

Thời Tấc Cẩn viết một mạch gần bốn nghìn chữ, mới cảm thấy đầu đau nhức do đã lâu không viết. Anh xoa thái dương, rồi chuyển sang tài khoản mạng xã hội của mình.

Vừa mở hộp thư, lập tức bị hàng đống email làm choáng ngợp. Từ email đầu tiên đến email thứ một nghìn, tất cả đều có tiêu đề bắt đầu bằng "Quân đoàn Tò vò".

Tiêu đề email thể hiện rõ ý chí sinh tồn mãnh liệt.

Trụ sở Quân đoàn Tò vò thứ 10.

[Thông báo: Yêu cầu này không nằm trong phạm vi hợp đồng đã ký kết giữa hai bên!!!]

Thời Tấc Cẩn trả lời ngay: [Đừng lo, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cốt truyện lần này, hoàn toàn tuân thủ luật pháp và không vi phạm bất kỳ quy định nào.]

Quân đoàn Tò vò cũng lập tức trả lời: [Vậy vấn đề này có cần được giải quyết theo quy định pháp luật không??]

Tác giả có lời muốn nói:

Góc giải đáp thắc mắc cho hội bạn gay! Nhìn hơi giống hộp thư góp ý 2333

Đầu tiên là tìm sách tham khảo, chia sẻ những cuốn sách mình đã đọc. Cuốn sách đầu tiên là "Cuộc sống ở tầng đáy" của tác giả Barbara Ehrenreich. Thời sensei sẽ sử dụng cuốn sách này để bắt đầu tìm kiếm tài liệu tham khảo. Cuốn sách này chủ yếu nói về tầng lớp lao động ở phương Tây rất thực tế.

Cuốn thứ hai là sách tham khảo tâm lý học "Snakes in Suits". Cuốn này mình chưa đọc xong, nội dung xoay quanh các trường hợp rối loạn nhân cách chống đối xã hội.

Vẫn còn sách kinh thánh, chiêm tinh học và nhiều sách khác chưa đọc hết, tất cả đều đến từ danh sách đọc của sư phụ Phó... Cảm giác sư phụ Phó như thư viện sống, hỏi bất kỳ câu hỏi nào cũng có thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Câu hỏi thứ hai đến từ người donate nhiều nhất là về hình tượng vai chính!

Mình chụp màn hình câu hỏi này đã khá lâu, hy vọng hiện giờ vẫn chưa muộn!

Thời sensei có mái tóc bạc mắt xám, đôi mắt hạnh toát lên vẻ cổ điển, khí chất của người tri thức, ảnh không cận thị do đó ở nhà không đeo kính, nhưng khi ra ngoài sẽ đeo kính gọng đe để che bớt khuôn mặt.

Anouchka có mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt với hai màu khác biệt, vàng ở bên trái và đỏ ở bên phải. Hiện tại, ở cấp bậc thiếu tướng, cặp râu vẫn có thể ẩn trong tóc, độ dài hiện tại có thể tạo kiểu theo ý thích. Tương lai khi trở thành tổng tư lệnh quân đoàn, hắn sẽ cắt phần tóc phía sau, còn cắt ngắn đi rất nhiều, chỉ đủ dài để chải kiểu tóc vuốt ngược ra sau cho tiện lợi. Ngoài ra còn một lý do khác, tóc ngắn khiến cặp râu khó giấu được. Cặp râu là bộ phận biểu lộ cảm xúc của trùng tộc. Khi đó, hắn càng cool ngầu và bá đạo hơn, trực tiếp dựng đứng cặp râu, vẫy vẫy để thể hiện sự bất mãn, uy nghiêm ngày càng tăng.

Miêu tả ngoại hình là một điểm yếu của tôi. Tôi đã mua một số tập thơ và sách có văn phong hay để đọc trong kỳ nghỉ hè. Hy vọng tôi có thể học hỏi được cách miêu tả ngoại hình một cách tinh tế và tao nhã!

Vấn đề thứ ba là lỗi chính tả và thứ tự thời gian không chính xác, cái này cái kia... Gần đây mình bận rộn với việc viết luận văn, tra cứu quá nhiều tài liệu, ngày nào cũng viết, hoa mắt, viết sai là lỗi của mình. Ban ngày có thời gian mình sẽ dùng điện thoại sửa lỗi chính tả và thứ tự thời gian.

Cảm ơn bạn bè đã giúp mình tổng hợp ý kiến bình luận. Do thời gian phản hồi của mình hơi chậm (2G), nên sau khi hoàn thành báo cáo, mình sẽ xem phần bình luận mỗi tuần một lần và trả lời kịp thời một số ý kiến quan trọng. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ. Chúc ngủ ngon!

Vai chính công truyện ngắn 1: Carol Saint Superi

Vai chính công truyện ngắn 2: Milan Clement

Thời Tấc Cẩn

Weibo: 别卡我关了哥们

Weibo: 巫山雨洗