Editor: Kuro

Thời gian đi công tác của Diệp Khải thực sự rất eo hẹp, tối qua sau khi xã giao xong lại nhận được điện thoại của công ty, nói là có dự án hợp tác khác.

Nhưng vẫn đến sớm để thăm Diệp Hoành, dù sao cũng là em gái độc nhất của mình, làm gì cũng phải để ý một chút, nhưng mà không ngờ gặp phải Cố Kiêu, muốn theo đuổi em gái của anh.

Vừa nghĩ tới khuôn mặt không sợ trời không sợ đất đó là đã muốn đấm cho một phát.

Nhưng để duy trì hình anh tuấn nhã nhặn của mình anh vẫn nhịn xuống, hơn nữa càng nhìn càng thấy gương mặt Cố Kiêu có ba phần giống người đó, không khỏi nhíu mày trầm tư.

Sau khi làm xong thủ tục xuất viện cho Diệp Hoành, anh lái xe tới đây biết Cố Kiêu cũng lái xe tới, quăng cho Cố Kiêu một cái liếc mắt vô cùng không thân thiện, sau đó chỉ đích danh Diệp Hoành và Lương Tư đi chung với anh.

Trên đường đi tự nhiên muốn tâm sự với em gái một chút, có Lương Tư đi cùng cũng không đến mức nhạt nhẽo.

Anh biết mặc dù em gái luôn im lặng, thực ra vẫn trách anh, chỉ là với tư cách anh trai cho dù em gái giận anh anh cũng chỉ có thể chịu đựng, ai bảo anh lớn hơn cô 7 tuổi chứ? Huynh trưởng như cha, tất nhiên vẫn có đạo lý của nó.

Hơn nữa anh tin rằng một ngày nào đó cô sẽ hiểu nỗi khổ tâm của anh.

Trước khi khởi động xe, lại nhận được tin nhắn của cô Cố, giọng điệu nghe có vẻ rất lễ độ, thực ra rất hung hăng, nhớ tới dáng vẻ say rượu giận mà không dám nói của cô tối qua nhịn không được cười thầm, mở tin nhắn xem.

[Cô Cố]: Ngài Diệp, anh khỏe chứ, rất vui khi hôm qua có thể đi ăn tối với anh, nhưng tôi không đồng ý với chuyện tiểu thuyết mạng không có giá trị xuất bản, để chứng minh ý kiến của mình, sắp tới chắc chắn bên tôi sẽ lên kế hoạch xuất bản một quyển sách bán chạy hơn quyển sách chính thống của anh, đến lúc đó mong anh rửa mắt đợi, cảm ơn.

Diệp Khải nhìn tin nhắn kiêu căng này mỉm cười, anh chuyên quản lý sách chính thống, tiểu thuyết mạng tuy có rất nhiều tác phẩm mới nhưng đa phần chúng đều không thể trở thành kiệt tác, nhất là nữ tần, càng ít người chấp nhận thì càng nát, chỉ dựa vào sự ủng hộ của một nhóm độc giả trẻ hay mơ mộng trong sáng sẽ không tồn tại lâu dài được, cho nên ý kiến giữa họ bị bất đồng. 

Suy nghĩ một chút vẫn nhắn lại: Có phải tối qua cô uống khá say không? Sáng nay vẫn chưa giải rượu cho nên mới tức giận như thế?

Lại gửi thêm một tin: Đối với vấn đề cô vừa nói, tôi xin rửa mắt đợi, đợi cô cho ra một tác phẩm có doanh thu thật tốt.

Vừa gửi đi Diệp Khải cũng không để ý đối phương có trả lời hay không, lái xe thẳng ra khỏi bệnh viện, hỏi Diệp Hoành: “Quay về trường học hay về nhà?”

“Về trường đi, thực ra em không có gì đáng lo cả, đã làm mất tiết một ngày, xin nghĩ thêm nhìn chung cũng không ổn”

Diệp Khải nghe xong không có ý kiến, lái xe đưa họ về trường, lúc này đương nhiên không thể thiếu một chút thắc mắc.

Diệp Khải: “Nam sinh kia tên gì?”

Cũng không do dự lắm nói thẳng: “Cố Kiêu”

“Họ Cố?” Có hơi nghi ngờ, cảm thấy thật khéo.

“Đúng”

“Có phải có một người chị lớn hơn cậu ta mấy tuổi không?”

“…Đúng” Diệp Hoành đáp xong nghi ngờ nhìn anh.

Diệp Khải chuyên tâm lái xe không nhìn cô, mà hỏi Lương Tư: “Lương Tư, tên nhóc họ Cố kia có lai lịch gì, sao tự nhiên lại tìm tới cửa?”

Lương Tư biết tính cách của Diệp Khải, cũng biết anh có thuộc tính bảo vệ em gái, trước đây cũng nhờ Diệp Hoành mà anh tránh được một kiếp, vì vậy tuy giữa hai người không tiếp xúc nhiều nhưng mỗi lần Diệp Hoành gặp phải chuyện như thế này hai người luôn có vài cuộc thảo luận.

Nhưng trước đây là thảo luận riêng, hôm nay lại nói trước mặt.

Diệp Hoành nhìn hai người họ, có hơi bất đắc dĩ.

Lương Tư nói sự thật: “Diệp ca ca, tính tình của Cố Kiêu rất đáng tin, anh yên tâm”

“Em quen cậu ta lâu rồi à?” Nhìn cô qua kính chiếu hậu, mang theo sự dò xét.

“Hồi cấp 3 đã quen Hoành Tử rồi, năm nhất đại học cũng có xuất hiện cùng cậu ấy, có điều Hoành Tử không nhận ra, quên mất cậu ấy thôi”

#Sao nghe như đàn ông bạc tình thế#

“Là như vậy?”

Diệp Khải im lặng, không hỏi tiếp, vì anh đang có chuyện khác tự hỏi.

Chỉ là lúc bọn họ xuống xe vẫn căn dặn Diệp Hoành phải giữ mình trong sạch, không được tùy tiện tin người lạ.

Lương Tư thầm xuýt xoa nghĩ thuộc tính siscon của Diệp ca ca mạnh quá, thương cảm cho Cố học thần bây giờ vẫn bị xếp vào hàng ngũ người lạ, cố vì anh mặc niệm năm giây.

Diệp Khải lái xe rời khỏi, Cố Kiêu cũng đã đỗ xe xong, Du Hinh và Mai Đông đi bên cạnh anh, đặc biệt là Du Hinh vô cùng nhiệt tình, sau khi ngồi xe 20 phút, đã rất thân với Cố Kiêu, cũng moi ra rất nhiều thói quen nhỏ trong phương diện sinh hoạt của Diệp Hoành, một lần nữa cho thấy phong thái năng lực bạn trai max điểm.

Sau khi ba người thấy Diệp Hoành và Lương Tư cũng đã xuống xe, chủ động cho hai người họ không gian riêng, trước khi đi ba cô bạn cùng phòng này còn nháy mắt với Diệp Hoành cổ vũ cho cô, thấy vẻ mặt Diệp Hoành cạn lời.

Cố Kiêu đương nhiên mỉm cười nhìn theo bọn họ rời đi, trong tay Diệp Hoành vẫn còn xách đồ theo bản đưa giơ tay xách giúp cô,, Diệp Hoành dĩ nhiên là không muốn, nhiều lần bị từ chối nhưng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh: “Em là bệnh nhân, không được cậy mạnh. Yên tâm, không cần ghi nợ”

Diệp Hoành: QAQ Đại Đại, tôi thật sự hông có ý này mà!
Chương tiếp theo:

Cố Kiêu: Hahaha, anh nghĩ ra cách bồi thường rồi!!! Bạn học Diệp Hoành chờ hố đi!