Lúc Hứa Thời Diên tỉnh lại, lòng hắn vẫn còn hoảng hốt.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của người đang nằm trong lòng mình thì hắn lại không nhịn được bật cười.

Mấy phút sau điện thoại đặt trên đầu giường vang lên tiếng chuông báo thức, Mẫn Việt trở mình tỉnh dậy.

Hứa Thời Diên rút tay về, ngồi dậy ngắm Mẫn Việt mặc quần áo.

“Hôm nay anh cũng đi làm sao?” Hứa Thời Diên hỏi

“Anh có mệt không?”

“Vẫn ổn.”

Hứa Thời Diên ngồi trên giường mất một lúc, ngắm Mẫn Việt thay quần áo trước gương.

Ngay khi thấy anh chuẩn bị cài hết cúc rồi mới đi đến trước mặt anh, cài giúp anh nút cuối, cùng lúc đó hắn cũng hỏi một câu: “Mẫn Việt, em thích anh… Anh cũng thích em, đúng không?”

Mẫn Việt dừng tay, đưa tay lên xoa mái tóc quăn nhẹ của Hứa Thời Diên, giống như xoa đầu an ủi Seeger vậy: “Thích, mà để anh suy nghĩ thêm về chuyện thành đôi, có được hay không?”

“Vâng.” Hứa Thời Diên nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, không quan tâm đến cử chỉ hơi né tránh của anh, nói: “Chúng mình đi từ từ.”

Hắn tin Mẫn Việt có lí do của mình, hắn cũng không muốn ép uổng anh.

Hứa Thời Diên theo chân Mẫn Việt ra ngoài, hôm nay không cần đến viện cho nên hắn về nhà.

Hắn có thể cảm nhận được Mẫn Việt vì hắn mà thay đổi một số thứ, thế nhưng cụ thể là gì thì hắn lại không biết, và hơn cả là hắn cũng không mường tượng được mình có thể làm gì vì Mẫn Việt.

Suy nghĩ mất một hồi hắn mới quyết định nhắn cho Kỳ Tử Phong: Kỳ tiên sinh, mấy hôm nữa có rảnh không? Tôi muốn biết thêm một chút chuyện có liên quan đến Mẫn Việt.

Kỳ Tử Phong đáp lại rất nhanh, đồng thời y cũng hẹn Hứa Thời Diên đến một quán cafe để dễ bề bàn bạc.

Trong quán café, An Lục Kỳ vùi mình vào lớp áo lông vàng nhạt, hai bàn tay ôm ly nước, nhìn vừa thanh lịch vừa an tĩnh.

Kỳ Tử Phong tới gần, uống ké một hớp café từ trên tay An Lục Kỳ rồi thơm má cậu một cái, đang cười cười thì bị người ta “lườm” cho cháy mặt.

Hứa Thời Diên vừa đến đã thấy cảnh này, đứng đó lúng túng không biết nên làm gì.

Kỳ Tử Phong thấy Hứa Thời Diên đến rồi bèn kéo vest lại thẳng thớm sau đó nghiêm túc gật đầu chào Hứa Thời Diên.

Sau khi Hứa Thời Diên ngồi vào chỗ, Kỳ Tử Phong bắt đầu giới thiệu: “Đây là người yêu tôi, An Lục Kỳ.”

“Xin chào.” Hứa Thời Diên gật đầu nói.

“Chào cậu, Hứa Thời Diên, tôi có nghe Mẫn Việt nói về cậu.” Đôi mắt An Lục Kỳ chớp chớp ra hiệu cho Hứa Thời Diên.

Hứa Thời Diên vô cùng ngạc nhiên, rõ là một người nhìn có vẻ an tĩnh lịch sự, mà ánh mắt lại tràn đầy sức sống, lúc cười khiến cho người khác có cảm giác gió xuân hiu hiu thổi khắp chốn.

Quả thực rất xứng với Kỳ Tử Phong.

Kỳ Tử Phong nói: “An Lục Kỳ là giáo viên ngành tâm lý học, em ấy hiểu tình trạng hiện tại của Mẫn Việt, nếu cậu muốn biết thêm gì đó thì em ấy có thể giải thích cho cậu.”

An Lục Kỳ gật đầu, nghiêm túc nói: “Cơ mà nếu cậu thực sự thích Mẫn Việt, thực sự muốn đi cùng anh ta thì cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, con đường tình yêu của hai người sẽ không thuận lợi đâu.”

Hứa Thời Diên nghi ngờ hỏi: “Vì sao cơ?”

“Bởi vì sau này anh ta sẽ đối xử với cậu lúc mặn lúc nhạt.” An Lục Kỳ giải thích, “Nhân cách không muốn rời xa xung đột với nhân cách trốn tránh và sợ hãi.

Nói một cách dễ hiểu hơn thì anh ta sẽ lo lắng và khiếp đảm bởi bản thân không muốn mình chìm đắm vào một ai hoặc một cái gì đó, cho nên anh ta sẽ dùng mọi cách để trốn tránh cậu, trước khi kịp thích cậu thì sẽ đẩy cậu ra trước.”

“Vì sao anh ấy lại như thế?”

“Rất khó để có thể kết luận, loại tâm lý như vậy rất có khả năng liên tới những chấn thương tinh thần thuở nhỏ.

Mà trong sâu thẳm những người thuộc loại này đều sẽ rất tự ti, bọn họ có thói quen tự chê trách bản thân, thậm chí sau khi biết có người thích mình thì sẽ thấy tình cảm đó rẻ mạt cùng cực, cùng vì thế mà quay ra ghét cậu.

Cho nên trường hợp ‘cậu thích tôi’ và ‘tôi cũng thích cậu’ rất khó để có thể xảy ra cùng lúc.”

Hứa Thời Diên đăm chiêu nhìn mặt bàn.

Hắn hiểu ý của An Lục Kỳ, Mẫn Việt cho rằng bản thân anh ấy không đáng để được thương yêu, và cũng bởi tâm lý trốn tránh làm anh ấy sợ hãi và ghét bản thân mình.

Hứa Thời Diên nhớ rằng Mẫn Việt không thích những hành động quá thân mật, hắn hỏi lại An Lục Kỳ: “Nếu lúc ở chung tôi giữ khoảng cách không quá thân cận thì anh ấy sẽ dễ chịu một chút chứ?”

“Tất nhiên.” An Lục Kỳ gật đầu, nhưng cũng cười an ủi: “Có điều như thế thì khó cho cậu lắm.”

Kỳ Tử Phong không nhịn được chêm vào: “Hứa Thời Diên, nếu cậu không chịu được thì buông tay ngay từ lúc này đi.

Dù xuất phát từ lý do gì thì ở phương diện tình cảm Mẫn Việt không phải người tốt lành gì đâu.

Lúc trước cậu ta đúng là vì cậu mới thành vậy, nhưng khi cậu vây quanh hắn lần nữa thì khó nói lắm.”

Hứa Thời Diên cười nói: “Tôi thử đã, cùng lắm là thất tình, chả mất gì cả.”

Sao hắn có thể không hiểu điều này khó biết bao nhiêu, Mẫn Việt đưa ra tín hiệu cảnh cáo không chỉ một lần.

Sáng nay Mẫn Việt cũng không lập tức đồng ý hẹn hò với hắn là đủ hiểu, chỉ lo rằng anh ấy sợ tâm lý né tránh của bản thân khiến phần tình cảm này biến chất, đè nặng khiến mình đau khổ và mệt mỏi.

Nếu Mẫn Việt là một tên khốn nạn thích chơi trò trêu đùa tình cảm, nếu như Mẫn Việt chỉ đang chơi hắn cho vui, nếu như hắn không biết chuyện này thì trăm phần trăm hắn sẽ buông tay và rời đi.

Nhưng bây giờ Hứa Thời Diên biết được mặt yếu đuối và cô đơn của người đàn ông ấy, biết được rằng muốn gầy dựng nên một mối quan hệ mật thiết là cực kỳ khó khăn, hắn không hiểu, nhưng hắn không muốn nhìn Mẫn Việt cứ mãi đơn độc như vậy.

Giây phút này đây hắn yêu Mẫn Việt, hắn muốn ở bên Mẫn Việt.

Kỳ Tử Phong thở dài nói: “Tôi cũng chỉ nói đến thế được thôi, liên quan tới những chuyện khác thì tôi cũng không biết quá nhiều đâu, cậu ta không thích đề cập đến nó.”

An Lục Kỳ nói: “Phải rồi, cậu có thể hướng dẫn anh ta thể hiện cảm xúc của bản thân, nói ra những khúc mắc trong lòng.”

Quả thật, hắn muốn biết tất cả mọi điều liên quan đến Mẫn Việt, mà tốt hơn cả là từ chính miệng Mẫn Việt nói cho hắn biết.

Lúc đi ra khỏi quán cà phê Hứa Thời Diên mới chú ý tới bên đường đã bày lên những món trang trí màu đỏ và bắt đầu treo đèn lồng, hóa ra đã hai tám tháng chạp rồi.

Hắn lôi di động ra gọi cho Mẫn Việt.

“Alô, sao vậy?”

“Mẫn tiên sinh tan làm chưa?”

“Sắp rồi, muốn cùng ăn tối à?”

Hứa Thời Diên không nghĩ Mẫn Việt sẽ chủ động như thế, lập tức trả lời: “Được, giờ em đến công ty anh.”

“Ừ, tôi chờ.”

Lúc Hứa Thời Diên bắt xe đếnthì đã thấy Mẫn Việt đã đứng ở đó rồi, thân hình của Mẫn Việt cao lớn và có phần cường tráng, rất khó để người khác không chú ý tới.

Khi Mẫn Việt thấy Hứa Thời Diên, anh mỉm cười rất nhẹ nhàng.

Hứa Thời Diên bước đến trước, nhịn lại niềm vui sướng và sự kích động trong lòng, hỏi: “Mẫn tiên sinh muốn ăn gì?”

“Cậu chọn đi, tôi ăn gì cũng được.”

Hứa Thời Diên bèn chọn một nhà hàng bán đồ Quảng Đông khá là ngon, Mẫn Việt đảm nhiệm vị trí lái xe đến đó.

Hai người ngồi đối diện nhau, vừa chọn món xong thì chạm mắt, cả hai đều bật cười thành tiếng.

Hứa Thời Diên nói trước: “Mẫn tiên sinh, năm nay anh ăn tết một mình sao?”

“Ừ…”

“Lúc đó em qua với anh được không?”

Mẫn Việt lạnh lùng trả lời: “Không cần.”

Lòng Hứa Thời Diên có chút hụt hẫng, làm bộ vô tình đáp lại: “Thế xem lúc đó em có rảnh không, nếu rảnh thì em qua.”

“Ừ.” Mẫn Việt hỏi tiếp: “Cậu thực tập ở bệnh viện được bao lâu rồi?”

“Mới một tháng thôi, nhưng sau này thì hầu hết thời gian em sẽ đóng quân ở bệnh viện.”

“Rất cảm ơn cậu chuyện lần trước.”

“Công việc của em mà.” Hứa Thời Diên suy nghĩ xong cười nói: “Nếu muốn cảm ơn em thì chi bằng anh lấy thân báo đáp?”

Mẫn Việt nhíu mày: “Đang suy nghĩ.”

“Thế nếu anh có chỗ nào lo lắng thì mình có thể trao đổi thêm, cho em cơ hội được thể hiện.” Hứa Thời Diên chớp chớp mắt, “Ví dụ như là tuổi em nhỏ quá này, không đủ dịu dàng này, hoặc là tạm thời chưa kiếm ra tiền các loại…”

Mẫn Việt bất đắc dĩ cười: “Cậu cũng ý thức được bản thân như thế nào rất là rõ ràng đấy, thế thử thể hiện xem nào?”

“Khụ khụ… Tuy tuổi em nhỏ nhưng có chỗ em không nhỏ, sau này em sẽ càng chăm sóc anh hơn.

Còn về thu nhập… Nghề của em là nghề cứu người, không thể dùng tiền để đánh giá được, anh nói có đúng không ạ?”

Hứa Thời Diên mong đợi nhìn Mẫn Việt.

Mẫn Việt trêu chọc nói: “Vâng vâng vâng, cậu nói gì cũng đúng…”

Lúc này đồ ăn lần lượt được mang lên, cuộc trò chuyện của hai người cứ vậy bị cắt đứt.

Mẫn Việt thở phào nhẹ nhõm, còn Hứa Thời Diên thì tiếc hận trong lòng rằng đồ ăn lên không đúng lúc.

Các món ăn của nhà hàng này rất ngon, bề bề rang muối ớt, ba chỉ giòn bì, cháo hải sản và bánh sầu riêng ngàn lớp, tất cả được bày biện rất tinh xảo, màu sắc hấp dẫn, mùi hương thơm nồng.

Vỏ ngoài bề bề là lớp vụn bột chiên vàng óng, Hứa Thời Diên gắp một con lên bóc vỏ, lấy phần thịt trắng và phần trứng vàng ươm ra cho vào bát Mẫn Việt.

Mẫn Việt không quen với hành động như vậy, anh ngẩng đầu thấy Hứa Thời Diên đang cười híp mắt nên cũng không thể từ chối được.

Mẫn Việt gắp bề bề lên ăn dưới con mắt ngắm nghía chăm chú của cậu thanh niên, trong từng thớ thịt tươi non của bề bề là vị cay của tiêu và ớt, khá ngon, anh nói với Hứa Thời Diên: “Ngon lắm đó, cậu cũng thử xem.”

Lúc này Hứa Thời Diên mới hài lòng cầm đũa tiếp tục ăn, chưa bao giờ hắn có cảm giác như thế này, nhìn người trước mặt sung sướng thì còn vui hơn cả mình được ăn.

Sau khi ăn cơm xong Hứa Thời Diên đề nghị đi đến một trung tâm thương mại lớn gần đó, Mẫn Việt không muốn đi lắm nhưng sau cùng thì cũng chẳng từ chối cậu thanh niên.

Đèn của trung tâm thương mại rất sáng, hầu hết các cửa hàng đều đã trang trí cho có không khí tết rồi, khắp nơi tràn ngập cảm giác hoan hỉ hạnh phúc khi Tết cận kề.

Năm mới sắp tới nên lượng người đi mua sắm cũng tăng lên nhiều, có thể nói là dính sát vào nhau mà đi, Hứa Thời Diên rất muốn nắm tay Mẫn Việt nhưng hắn lại không dám, huống hồ hai người đàn ông cao lớn nắm tay nhau trước mặt bao nhiêu người cũng quá thu hút sự chú ý.

Hắn chỉ có thể lặng lẽ đến gần lấy Mẫn Việt, thỉnh thoảng hai tay cọ lấy nhau, vẫn được coi là có tiếp xúc thân thể thân mật.

Đi cả nửa ngày Hứa Thời Diên mới tìm được một cửa hàng bán đồ trang trí, Mẫn Việt không muốn vào nhưng cuối cùng cũng bị kéo đến.

Mẫn Việt ngắm nghía xung quanh một lúc thì thấy Hứa Thời Diên chọn một đôi câu đối và bộ hoa văn trang trí trên cửa, sau khi bảo chủ quán gói cho kỹ rồi thanh toán xong xuôi hắn mới kéo Mẫn Việt ra ngoài.

Sau khi ra ngoài trung tâm thương mại Hứa Thời Diên nắm chặt lấy tay Mẫn Việt không rời dù chỉ một giây.

Mẫn Việt hỏi: “Mua câu đối cho nhà cậu sao?”

“Mua cho anh đó, nay là hai tám rồi, là ngày dán câu đối và trang trí nhà cửa.”

Mẫn Việt cười nói: “Không ngờ cậu lại là người quan trọng những cái đó.”

“Ừ thì năm mới thêm thú vui mới có sao đâu, em học từ bà nội em đó, dù là người Anh nhưng còn chú trọng tập tục của các cụ hơn là người Trung gốc, năm nào bà em cũng làm lễ tất niên, nhìn nhiều nên em biết.”

Hứa Thời Diên cười hì hì nói với Mẫn Việt: “Cho nên… Đêm nay em có thể mang những thứ này tới dán ở nhà anh được không ạ?”

Mẫn Việt cười nói: “Được thôi.”

Lúc mấu chốt còn có thể thúc đẩy tình cảm..