Xảy ra chuyện lớn rồi!

Lăng Bác, Lăng Tường hai tộc lão này đã lâu rồi không hề xuất hiện, nay lại cùng ra mặt với Đỗ Kiều Lan, người Lăng gia đều giật thót, sợ rằng sắp có đại sự phát sinh!

Từ sau khi tìm ra bí mật quặng mỏ trên Dược sơn, Đỗ Kiều Lan một mực ẩn mình, chính là đợi ngày hôm nay!

Ả đợi đến lúc tất cả người của Lăng gia tụ tập lại, có tất cả già trẻ cùng dự để tiến hành đại kế hoạch bức cung của mình!

Lăng Thừa Nghiệp bỗng lạnh sống lưng!

Lăng Tường, Lăng Bác đều là võ giả thế hệ trước của Lăng gia, hồi còn trẻ đều vì Lăng gia có những cống hiến kiệt xuất, vì bị trọng thương mà những năm sau này hai người đều ẩn cư, không hề ra mặt, cũng chưa bao giờ hỏi đến sự việc trong tộc.

Chính vì vậy ông ta cũng dần không còn để ý đến họ, không ngờ một chút sơ sẩy, hai người lại cùng đến với Đỗ Kiều Lan.

“Khó trách hai vị tộc lão, trong tay có thêm một kiện Linh khí, tu vi cũng tăng tiến một bước. Ừm, xem ra hai vị tộc lão đại nhân vì tương lai của tôn nhi, âm thầm nhận đồ tốt của người khác rồi.” Bỗng vang lên tiếng Lăng Phong lẩm bẩm, do trong đại đường yên tĩnh, nên thanh âm vang lên rất rõ ràng.

Lăng Phong xưa nay bản tính chính trực, lúc này đã vô tình giải đáp nghi hoặc trong lòng mọi người.

Ba mẹ con Đỗ Kiều Lan ánh mắt vô cùng bất thiện, lạnh lùng nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong hừ một tiếng.

“Ngươi biết cái gì? Đừng có nói nhiều!” Lăng Dĩnh đứng cạnh vội kêu nhỏ một tiếng, giật góc áo hắn, không muốn hắn trở thành chim đầu đàn để khỏi bị người Đỗ gia căm ghét.

“Bãi miễn tộc trưởng đâu có đơn giản như vậy.” Một trong tộc lão, Lăng Khang An, trước nay đều ủng hộ Lăng Thừa Nghiệp, hiểu rõ Lăng Thừa Nghiệp trước giờ đều vì gia tộc tận tâm tận lực, không chút tư tâm, nên cao giọng: “Chỉ khi tộc trưởng phạm phải sai lầm nghiêm trọng, khiến gia tộc lâm vào hiểm cảnh, hoặc thiên vị khiến gia tộc hổ thẹn, không phát triển được, thì tộc lão sau khi thương nghị mới có thể bãi miễn chức vị mà thôi.”

Lão nhìn hai tộc lão kia, sắc mặt lạnh xuống, hừ một tiếng: “Hai huynh đệ thân thể không tốt, cũng không sao, nhưng không lẽ bây giờ đầu óc cũng có vấn đề? Thực không nhìn ra bao năm nay Thừa Nghiệp vì gia tộc này cố gắng bao nhiêu hay sao?”

Lăng Tường, Lăng Bác trong lòng có quỷ, không dám đối mặt với lão, không khỏi cúi đầu.

“Vậy ta đây phải nói rõ ra rồi!” Đỗ Kiều Lan cười lạnh, thu hút lại sự chú ý của mọi người.

Ả tới trước mặt Lăng Thừa Nghiệp, đối mặt với ông ta, không chút nào kém thế: “Linh dược trên Dược sơn, từ trước đến nay đều vô cùng quan trọng với Lăng gia. Lăng gia mỗi năm đều cống nạp dược thảo gieo trồng được cho Tinh Vân Các để được Tinh Vân Các che chở. Dược sơn trước nay vẫn do tiểu thúc phụ trách, đây đều là đại ca an bài, nhưng hiện nay linh thảo liên tiếp héo rũ, Tinh Vân Các hết giục lại thúc, Lăng gia gom góp mấy lần vẫn không đủ, Tinh Vân Các đang sắp hết kiên nhẫn rồi…”

Chuyện linh thảo Dược sơn, trong Lăng gia rất nhiều người không biết, nay nghe thấy Đỗ Kiều Lan nói vậy, cả đám đều biến sắc.

Lăng gia phụ thuộc Tinh Vân Các, nếu như thời gian dài không giao đủ linh thảo, chẳng những không còn được Tinh Vân Các che chở, mà còn có thể bị Tinh Vân Các hưng sư vấn tội, mang tới phiền toái rất lớn cho Lăng gia.

Đỗ Kiều Lan ngừng một chút để mọi người hiểu hết vấn đề, và cân nhắc hậu quả.

“Đây mới chỉ là một!”

Ngay lúc mọi người bắt đầu nghi ngờ năng lực Lăng Thừa Nghiệp, Đỗ Kiều Lan nói tiếp: “Đại ca, ta muốn hỏi cho rõ, chuyện quặng mỏ trong dược sơn rốt cuộc là chuyện gì? Cách đây mấy đêm Hằng nhi đến đó xem, các người có biết chuyện gì xảy ra không?”

Lăng Thừa Nghiệp biến sắc, Đỗ Kiều Lan quát lớn: “Bên trong Dược sơn thế mà lại có mấy trăm con đường bằng đá! Đường đá nhiều như vậy, chứng tỏ việc khai thác chưa bao giờ ngừng lại! Hừ! Mấy năm nay đại ca vì cái quặng mỏ kia thật là bỏ ra không ít nhân lực vật lực nhỉ, nhưng sao ta chưa bao giờ nhìn thấy một miếng khoáng thạch nào trong nhà kho Lăng gia?”

Một viên đá tạo thành ngàn tầng sóng, một lời nói này của Kiều Lan, khiến bao người Lăng gia kinh hãi.

“Nếu như nói trong Dược sơn không có cái gì, vậy tại sao phải làm nhiều đường đá như vậy? Còn nếu phát hiện khoáng thạch, vậy khoáng thạch ở đâu? Có phải đại ca nuốt riêng rồi hay không?” Đỗ Kiều Lan cười: “Xem ra đại ca đem Dược sơn giao cho ông cháu Tần gia, đã sớm an bài thật là tốt! Lại còn không cho tộc nhân của Lăng gia đi vào, các người rốt cuộc muốn che dấu cái gì, tin rằng mọi người ở đây hãy suy nghĩ cho cẩn thận!”

“Thừa Nghiệp, chuyện trong Dược sơn, ngươi giải thích sao đây?” Tộc lão Lăng Tường ngẩng đầu, rất phối hợp với Đỗ Kiều Lan lên tiếng chất vấn. Đối với linh thạch trong Dược sơn, hắn cũng có tư tâm, sợ bị Lăng Thừa Nghiệp nuốt riêng toàn bộ.

Người Lăng gia, trước nay vốn tin Lăng Thừa Nghiệp, lúc này cũng nổi lên nghi ngờ, đều quay sang nhìn ông ta.

“Chuyện ở Dược sơn gần đây ta cũng mới biết, đúng là có rất nhiều con đường đá, ta đang cho điều tra, tạm thời chưa có kết quả.” Lời này vừa nói, xem như đã thừa nhận câu chuyện của Đỗ Kiều Lan. Trong lúc mọi người còn đang xôn xao, Lăng Thừa Nghiệp tiếp tục nói: “Năm năm trước từ khi giao Dược sơn cho ông cháu Tần gia, chính ta cũng chưa hề vào trong đó, nên cũng không biết tình huống cụ thể, hiện giờ ta cũng đang rất nghi hoặc.”

Nói xong, ông ta nhìn Tần Liệt chăm chú, mọi người cũng quay sang, đáng tiếc Tần Liệt lại chẳng có biểu hiện gì.

“Ngươi còn muốn gạt ai?” Đỗ Kiều Lan lạnh lùng, “Nếu ngươi không tham gia, bằng hai ông cháu hắn có thể đục ra bao nhiêu con đường đá thế à? Bằng Lăng gia mất mấy chục năm cũng chỉ có thể đào mở hơn mười con đường đá mà thôi, ông cháu bọn hắn chỉ có năm năm có thể tự mình mở ra số lượng đường nhiều như vậy sao? Hơn nữa hai năm trước Tần Sơn đã chết, ngươi nói vậy ai tin được?”

Lăng Thừa Nghiệp nhìn mọi người, thấy ai cũng nhao nhao lắc đầu, hiển nhiên không hề tin lời ông ta.

“Nếu như Tần Sơn có tu vi Phá Toái Cảnh, thì hắn có năng lực làm việc đó chứ, đối với Phá Toái Cảnh cường giả, hủy diệt cả Dược sơn cũng còn được mà.” Lăng Thừa Nghiệp bất đắc dĩ nói.

“Ha ha, thật là buồn cười! Phá Toái Cảnh cường giả, lại có thể co đầu rút cổ tại Lăng gia chúng ta hay sao?” Đỗ Kiều Lan trào phúng.

Mọi người ai cũng lắc đầu không tin.

“Lại còn để cho Tiểu Thi và Tần Liệt đính hôn, ta thực nghĩ không thông, có phải ngươi già nên hồ đồ rồi hay không? Tiểu Thi chúng ta xinh đẹp như hoa, đính hôn với ai chẳng được, sao hết lần này đến lần khác lại phải cùng với kẻ ngu này?” Đỗ Kiều Lan thừa dịp truy kích: “Có phải ngươi với Tần Sơn có cái gì giấu giếm mọi người nên mới chịu hi sinh Tiểu Thi như vậy hay không? Hắn là một thằng ngu, có được cái gì cho Tiểu Thi? Ta thật rất hiếu kỳ, hắn chuẩn bị sính lễ gì nhỉ? Phúc thúc, mở sính lễ kia ra cho chúng ta xem một chút đi!”

Đỗ Kiều Lan nhìn người phụ trách tiếp lễ Lăng Phúc, trong mắt đầy mỉa mai đùa cợt, muốn làm mất hết thể diện Lăng Thừa Nghiệp.

Ả tâm cơ âm độc, mưu đồ cướp chức vị gia chủ không phải ngày một ngày hai, hôm nay tới, trước mang chuyện linh thảo để chứng minh Lăng Thừa Nghiệp làm việc không tốt, sau dùng chuyện quặng mỏ để chứng minh Lăng Thừa Nghiệp thiên vị, nuốt riêng tài vật.

Tiếp theo, lại dùng chuyện đính hôn của Lăng Ngữ Thi công kích Thừa Nghiệp không quan tâm đến tương lai con gái, sẵn sàng hi sinh hạnh phúc cả đời của Lăng Ngữ Thi cho mục đích riêng của mình.

Ả muốn triệt để phá hư hình ảnh của Lăng Thừa Nghiệp ở Lăng gia, muốn người Lăng gia bất kể là vì lý trí hay tình cảm cũng thấy bất mãn với tộc trưởng.

“Ta muốn xem ngươi bán Tiểu Thi với giá bao nhiêu, Phúc thúc, còn không mau mở sính lễ cho mọi người cùng xem?” Đỗ Kiều Lan nói.

Lăng Phúc cầm sính lễ, vô cùng khó xử, không biết phải làm sao.

“Lăng Phúc!” Tộc lão Lăng Bác quát lớn: “Mở ra cho mọi người xem! Xem xem chuyện này có phải có người cố ý an bài hay không, để cho mọi người biết rõ!”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào sính lễ, dưới bao nhiêu con mắt ấy, Lăng Phúc bất đắc dĩ phải mở hộp gỗ, bên trong đều là nữ trang vàng bạc châu báu.

“Ha, đều là vàng bạc châu báu, trong nhà bình thường những thứ này còn giá trị một hai đồng, còn đối với võ giả chúng ta căn bản chẳng đáng một xu!” Đỗ Kiều Lan chẳng buồn để ý vẻ mặt khó coi của Lăng Thừa Nghiệp, liếc hộp gỗ: “Ta nghĩ mọi người cũng đều nhìn ra, những thứ này chắc chắn không phải là của Tần Liệt bỏ ra, việc đính hôn này có ẩn tình gì hay không, chắc mọi người cũng minh bạch rồi chứ…”

“Không phải còn một cái túi sao?” Lăng Khang An nhìn cái túi để phía trước hộp gỗ, giọng nói mang theo một tia hy vọng: “Cũng mở ra đi.”

“A, vậy mở hết ra đi, xem xem có bảo bối gì nào, nếu thằng đần kia thật có thể bỏ ra thứ gì tốt làm sính lễ, vậy ta cũng không còn gì để nói!”

Đỗ Kiều Lan ngửa đầu, thấy Lăng Thừa Nghiệp mặt mày tái nhợt rất là thỏa mãn, ả tinh thần vô cùng sảng khoái, thoáng như sắp thấy cảnh đánh tan Lăng Thừa Nghiệp, chấp chưởng Lăng gia, để cho cả Lăng gia từ nay về sau phải do họ Đỗ nhà mình quyết định.

Lăng Thừa Nghiệp không có cách nào chống đỡ nổi công kích mãnh liệt của Đỗ Kiều Lan, nhìn thấy những tộc nhân vốn luôn tín nhiệm mình nay trong mắt đều có sự nghi ngờ, ông ta cảm thấy tuyệt vọng, vắt hết đầu óc cũng không tìm ra được thủ đoạn phản kích hữu hiệu nào.

Lăng Ngữ Thi cắn chặt môi dưới, thấy phụ thân nét mặt tuyệt vọng, lại thấy mọi người hoài nghi ông ta, trong khi bọn Đỗ Kiều Lan dương dương đắc ý… lòng nàng cũng chìm dần vào tuyệt vọng.

Bàn tay đang nắm tay Tần Liệt bất giác siết lại, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay Tần Liệt mà nàng cũng không biết.

Lăng Phúc bất đắc dĩ, trước mắt bao người mở dây chiếc túi nhỏ, lấy ra một khối đá, ủ rũ nói: “Là một ít ngọc thạch…”

Một khối đá sáng long lanh trên tay lão. Khối đá có màu xanh sẫm, tản ra ánh sáng xanh thẫm dày đặc, một luồng linh khí tươi mát dao động từ viên đá tỏa ra.

“Linh thạch! ít nhất phải là phàm cấp lục phẩm!” một người nghẹn ngào kêu lên.

“Làm sao có thể? Ta không nhìn lầm chứ? Sao có thể là linh thạch lục phẩm? Trời ơi!” lại có người hét ầm lên.

Bọn Đỗ Kiều Lan biến sắc. “Quả nhiên là linh thạch phàm cấp lục phẩm, gia chủ thật là hào phóng, sắp xếp nhiều trò như vậy, có bao nhiêu tài sản đem ra hết sao?” Đỗ Kiều Lan lạnh băng.

Lăng Thừa Nghiệp kinh ngạc, hắn tự hiểu nhà mình nghèo, chút ít linh thạch của Lăng gia có phần lớn đều từ việc đổi linh thảo trên Dược sơn cho Tinh Vân Các mà ra, mà hình như toàn bộ đều là từ phàm cấp tam phẩm trở xuống.

Cho tới nay, bao nhiêu linh thạch đều cấp cho Lăng Huyên Huyên tu luyện, nhưng mà rất ít, dùng cho một mình Lăng Huyên Huyên cũng còn thiếu, cho nên ngay cả hắn là gia chủ ngày thường tu luyện cũng không nỡ dùng.

Nếu như trong tay hắn có linh thạch phàm cấp lục phẩm, hắn đã sớm nộp cho Tinh Vân Các, giải quyết mớ phiền toái gần đây rồi, há còn để chờ tới bây giờ hay sao!

Mắt Lăng Ngữ Thi vốn đã u ám giờ thoắt sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vật trên tay Lăng Phúc.

Nhìn khối linh thạch phàm cấp lục phẩm kia!

“Còn gì nữa không?”

“Còn gì nữa không? Lấy ra nữa đi!”

“Phúc thúc, lấy tiếp đi!”

Nhiều người Lăng gia không kềm nổi kêu to thúc giục, tò mò không biết trong bao vải còn cái gì không.

Lăng Phúc lại cho tay vào tìm…

“Thêm một khối linh thạch phàm cấp lục phẩm nữa! Ồ, một khối nữa! Ba khối!”

“A! Hồi Nguyên Đan! Cả mười viên Hồi Nguyên Đan!”

“Bách Mạch Đan! Ta không nhìn lầm chứ? chính là phàm cấp ngũ phẩm Bách Mạch Đan đúng không? Đây là đan dược mà Luyện Thể Cảnh, Khai Nguyên Cảnh đều có thể dùng để rèn gân mạch đó, thứ này chỉ Tinh Vân Các, Toái Băng Phủ mới có thôi! Một viên Bách Mạch Đan so ra còn hơn tám khối linh thạch phàm cấp lục phẩm!”

“Trời đất ơi! Sao lại có thể có cả Bách Mạch Đan?”

“Ô! Tích Hải Đan! Phàm cấp lục phẩm Tích Hải Đan! Là Tích Hải Đan để khai mở linh hải! Lúc Luyện Thể Cảnh đột phá lên Khai Nguyên Cảnh, nếu có Tích Hải Đan, khả năng thành công sẽ rất lớn đó!”

“Ôi, có những thứ này làm sính lễ, đừng nói Tần Liệt là một thằng đần, dù hắn có là người chết ta cũng sẽ gả con cho hắn!”