- Cho dù không phải là ngươi cũng không nên xuống tay nặng như vậy, có hiểu lầm gì nói rõ thì được rồi.

Võ Sĩ đội trưởng nhận được lệnh phái người đi trợ trận, thầm hiểu lý do không sáng sủa gì. Nếu đối phương là người bình thường thì dễ khi dễ.

Bây giờ xem ra Hàn Phi chẳng những không phải người thường mà còn là Võ Sĩ có thực lực cường đại, không hề sợ hãi người của cửa hàng Thái Đức. Võ Sĩ đội trưởng trừ phi là đầu bị lư đá, nếu không sẽ chẳng ngốc chạy lên làm vật hy sinh cho người ta.

Hàn Phi lắc đầu, nói:

- Hiểu lầm?

Hàn Phi phủi tay như làm một việc nhỏ không có gì quan trọng.

- Ta không cho rằng trong đó có hiểu lầm gì.

- Nói vậy là ngươi thừa nhận hành vi phạm tội của mình?

Ánh mắt Võ Sĩ đội trưởng lạnh lùng, nếu thật sự là vậy thì gã có lý do chính đáng để ra tay.

- Hành vi phạm tội? Đương nhiên là có . . .

Khóe môi Hàn Phi cong lên nụ cười mỉa mai:

- Nhưng không phải ta mà là hắn!

Hàn Phi đột nhiên đổi đề tài làm Võ Sĩ đội trưởng đội tuần tra ngẩn ra, hỏi:

- Hắn, hắn có tội gì?

Hàn Phi âm trầm cười hỏi:

- Ô miệt chửi rủa một quý tộc của đế quốc là tội gì thì hắn phạm vào tội đó!

Hàn Phi như mãnh thú khát máu nhe nanh, mắt nhìn nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức.

Dù là ở quốc gia nào thì quý tộc vĩnh viễn hưởng quyền lực, giai tầng đặc quyền cao hơn người một bậc, nếu bình dân phỉ báng, u nhục một quý tộc thì ở một số quốc gia đó là tội tử hình!

Nếu đã làm mũi dao cho người ta thì phải có giác ngộ bị hy sinh, Hàn Phi tuyệt đối không ngại dùng nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức gõ tỉnh mấy người đứng sau gã. Tuy Hàn Phi không muốn gây nhiều kẻ địch nhưng nếu người ta đạp trên đầu hắn thì chờ hối hận đi!

Hàn Bích Tuyền đứng cạnh Hàn Phi hợp thời chen vào:

- Phu quân của ta là tử tước của đế quốc, lĩnh chủ Úc Kim Hương lĩnh . . .

- Mà không phải quản sự cửa hàng nho nhỏ có thể chửi rủa. Nếu ngươi bị ai sai khiến thì hãy nói ra tên người đó, chúng ta có thể không so đo với ngươi.

Hàn Bích Tuyền băng tuyết thông minh, một câu hời hợt chụp mũ hành vi phạm tội của đối phương, lại ở ngoài sáng cho nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức một lựa chọn, thật ra đã đào hố chờ gã nhảy xuống.

Nếu nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức vì trốn tội chửi rủa quý tộc mà khai ra chủ của mình thì xem như là Hàn Phi không so đo cũng có người tính với gã.

Khi Hàn Bích Tuyền nói chuyện, Hàn Phi treo huy chương Úc Kim Hương lên ngực. Giống như nhiều quý tộc tự cao thân phận, tràn đầy tin tưởng vào thực lực của mình, trước giờ Hàn Phi không thích khoe khoang như vậy. Nhưng có nhiều lúc một huy chương có thể bớt nhiều rắc rối, ít nhất tiểu nhân kẻ xấu không dám dễ dàng xúc phạm.

Nghe Hàn Bích Tuyền nói, trông thấy Hàn Phi đeo huy chương quý tộc, không ai dám chất vấn thân phận quý tộc của hắn. Nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức thì mặt xanh trắng, gã có nằm mơ cũng không ngờ Hàn Phi là lĩnh chủ tử tước của đế quốc, hoàn toàn khác với điều gã biết.

Tuy nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức không biết tội chửi rủa tử tước của đế quốc sẽ nặng bao nhiêu, nhưng dù có cửa hàng ra mặc thì gã vẫn sẽ ăn khổ một phen.

Việc đến nước này, nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức biết mình đã đá trúng bức tường, nhưng gã không ngu khai ra chính chủ màn hài kịch này.

Nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức cắn răng, ngoài mạnh trong yếu hét to:

- Tử tước của đế quốc thì sao? Tử tước của đế quốc cũng không thể cướp đi nữ nô của cửa hàng chúng ta! Ta có văn kiện khế ước đây, nàng là của cửa hàng chúng ta . . .

Đây gọi là hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức cảm thấy chỉ cần cắn chết thân phận nữ nô của Hàn Vi Nhi, thà chết quyết cãi cho bằng được với Hàn Phi thì có lẽ gã còn đường sống.

Nhưng Hàn Phi đã vô tình đánh nát chút may mắn cuối cùng trong lòng nam nhân trung niên quản sự của cửa hàng Thái Đức.

Hàn Phi chỉ vào Hàn Vi Nhi, cười nói:

- Ngươi nói nàng là nô lệ của cửa hàng các ngươi? Ta thật không biết cửa hàng Thái Đức các ngươi to gan như vậy, dám vi phạm huyết minh ngàn năm của nhân tộc và thú tộc chúng ta.

Hàn Vi Nhi lấy xuống khăn che mặt lộ ra khuôn mặtk huynh quốc khuynh thành. Người đứng xem xung quanh phát ra tiếng kinh thán.

- A! Đẹp quá, hèn chi cửa hàng Thái Đức muốn giành lấy!

- Bọn họ thật là nằm mơ, đây chính là tử tước của một đế quốc, bọn họ có thể đụng vào sao? Các ngươi chờ xem kịch đi!

- Ta thề là chưa từng thấy ai đẹp hơn nàng . . .

Khiến mọi người thấy giật mình là hai lỗ tai tròn của Hàn Vi Nhi biến nhọn, dựng thẳng lên. Hàn Vi Nhi vươn mười ngón thuôn dài có móng sắc nhọn, tăng phần dã tính mạnh mẽ, có sức hấp dẫn mê người.

Hàn Vi Nhi thông minh không thua gì Hàn Bích Tuyền, Hàn Phi vừa chỉ vào mình là nàng hiểu ý ngay. Hàn Vi Nhi thúc đẩy năng lực huyết mạch thú tộc, vốn cái đuôi dấu dưới váy là chứng minh tốt nhất nhưng không tiện đưa ra, nàng đành dùng hình dạng chiến đấu để chứng minh thân phận của mình, hiệu quả như nhau.

- Thú tộc, thì ra nàng là nữ nhân của thú tộc!

- Chắc là hồ tộc, hèn chi đẹp như vậy.

- Ha ha ha ha ha ha! Không lẽ cửa hàng Thái Đức bắt giữ nô lệ thú tộc? Ừm ừm, bọn họ đúng là to gan quá.

Ngàn năm trước, sau khi đế quốc đại lục Dạ Võ Đế sáng lập sụp đổ thì nhân tộc, Man tộc, thú tộc, Thiên Linh tộc phân cách các thế lực trên đại lục. Man tộc và nhân tộc trở thành kẻ thù lớn nhất. Thiên Linh tộc trước giờ không có hảo cảm với nhân tộc, giữa các bên liên tục tranh chấp.

Nhân tộc cảm giác thế lực yếu kém nên kéo thú tộc vào trận doanh của mình, hai bên lập huyết minh ngàn năm đại biểu lời thề cao nhất, từ đây kết thành minh hữu trung thành nhất. Nhờ có thú tộc nên nhân tộc mới có thể bắc kháng Man tộc nam cự Thiên Linh tộc, cho dù trong tình huống xấu với hải tộc vẫn có thể giữ ổn định, an toàn.

Thú tộc và nhân tộc là bằng hữu, đây là sự thật chắc chắn. Cho nên dù là quốc gia nhân tộc nào đều nghiêm cấm ức hiếp thú tộc sinh hoạt trong lãnh địa của mình, tuyệt đối cấm bắt thú tộc làm nô lệ để bảo chứng thú tộc nhân khẩu ít có thể sinh sản. Người hoặc thế lực nào xúc phạm thiết luật này sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Ngàn năm tới nay, không phải không có ai xúc phạm thiết luật này, nhưng cơ hồ không ngoại lệ chịu trừng phạt. Có mấy quốc gia bởi vì điều này mà bị diệt quốc. Thú tộc sinh hoạt, công tác trong nhân tộc cũng xem điều này là cấm kỵ lớn nhất, nếu phát hiện có ai buôn bán đồng bào của mình thì bọn họ sẽ tức giận ra tay.