Hàn Phi hơi sửng sốt do câu hỏi của đối phương rất không phải phép. Bởi vì cửa hàng công bố rõ luật lệ là không hỏi lai lịch hàng hóa. Dạ Thu Thành thân là quản lý hẳn là sẽ không đến nỗi không hiểu quy củ, hơn nữa trong giọng nói còn có chút hàm ý chất vấn và ra lệnh.
Thấy trên mặt Hàn Phi lộ ra vẻ không vui, Dạ Thu Thành vội vã nói:
- Thành thật xin lỗi! Ta cũng không định thăm dò bí mật của các hạ. Chỉ là thứ này rất là hiếm thấy, ta chỉ có ý định xác nhận lại một vài tin tức mà thôi, nếu như không cói gì bất tiện thì xin các hạ nói cho ta biết!
Thái độ thành khẩn xin lỗi của hắn cũng khiến trong lòng Hàn Phi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng chấp nhận lý do đưa ra câu hỏi của hắn:
- Cũng không có gì là bất tiện cả! Thứ này ta nhặt được trong Tây Lục sa mạc, thấy cũng không tệ lắm nên vất vả mang về. Ngươi biết nó là cái gì không?
- Nhặt về?
Trên mặt Dạ Thu Thành lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn gật đầu nói:
- Vận khí của các hạ thực là không tệ. Nếu như ta không nhìn lầm thì đây chính là lớp vỏ trên người Tê giác phệ kim sa trùng!
- Tê giác phệ kim sa trùng là một loại linh thú ngũ giai cực kỳ hiếm thấy trong Tây Lục sa mạc. Có người nói một con sa trùng trưởng thành có thể tiến hóa thành lục giai, vô cùng lợi hại. Nó có thể thông qua thôn phệ một loại Ám viêm kim sa trong sa mạc cô đọng thành lớp vỏ bảo vệ mình. Thứ kim sa này ẩn dưới rất sâu trong lòng đất, vô cùng khó tìm thấy và khai thác.
Đại khái là vì biểu đạt sự áy náy đối với Hàn Phi, Dạ Thu Thành biết gì nói nấy. Kỳ thực đó cũng là phong độ mà quản lý một cửa hàng lớn nên có. Chỉ có những cửa hàng tầm nhìn hạn hẹp, ham chút lợi nhỏ mới có thể lợi dụng việc đưa ra tin tức sai lệch hòng lai lừa gạt khách hàng để kiếm những món lãi kếch sù. Những cửa hàng như vậy đa phần đều rất khó tồn tại lâu dài. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
- Ám viêm kim sa là tài liệu rất tốt để chế tạo linh vũ khí. Có thể dùng làm tài liệu chính để chế tạo hoàng kim vũ khí và tài liệu phụ trợ để chế tạo tinh thần vũ khí, cũng có thể dùng để chế tạo áo giáp phẩm chất cao nhất. Còn lớp vỏ làm bằng kim sa đã trải qua sự cô đọng của Phệ kim sa trùng càng là thứ phẩm chất tốt nhất. Nếu như đủ lớn thậm chí còn có thể trực tiếp dùng làm tấm khiên! Trước đây cũng có mạo hiểm giả nhặt được lớp vỏ do sa trùng lột ra trong sa mạc.
- Thứ thực sự đáng giá nhất chính là cái sừng trên đầu Phệ kim sa trùng, trăm vạn kim tệ cũng không mua được!
Dạ Thu Thành cười nói:
- Mặc dù tấm vỏ của ngươi hơi nhỏ một chút nhưng có lẽ chính là vỏ của Phệ kim sa trùng. Ngươi chỉ có mấy tấm này thôi sao?
Ánh mắt hắn rất sắc bén, vừa nhìn cái bao là biết Hàn Phi không phải chỉ có mấy khối như vậy.
Nghe Dạ
Thu Thành giải thích xong, Hàn Phi rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu rõ công dụng của mấy tấm vỏ này, quả nhiên thực sự là tài liệu cao cấp. Nghĩ đến trong chiếc nhẫn còn chừng hai xe mấy tấm vỏ này, trong lòng nhất thời reo vui.
- Còn hai tấm nữa, tất cả bán hết, ra giá đi, hợp lý thì bán!
Hàn Phi móc hai tấm vỏ còn lại ra thả xuống bàn. Kết quả là cái bàn trà bằng gỗ bắt đầu chịu không nổi kêu cót ca cót két.
Hai tấm vỏ nhỏ khác lớn hơn tấm ban đầu một chút, Dạ Thu Thành đánh giá một chút, có vẻ vô cùng thoả mãn:
- Không sai! Phẩm chất rất tốt, tài nguyên khoáng sán như ám viêm kim sa một vài nơi cũng có, nhưng lớp vỏ của Phệ kim sa trùng lại là vô cùng quý hiếm. Một tấm năm nghìn kim tệ, ba tấm ta tính ngươi một vạn sáu ngàn kim tệ, ngươi thấy thế nào?
Đúng là giàu to rồi! Nói thật ra là ngay Hàn Phi cũng không ngờ lớp vỏ của Tê giác phệ kim sa trùng lại đáng giá như vậy. Chỉ ba tấm nhỏ nhất đã có thể bán được hơn một vạn kim tệ, vậy những thứ trong nhẫn trữ vật của hắn nhân lên chẳng phải là có giá trị một hai trăm vạn kim tệ sao?
Bất quá Hàn Phi cũng không có bị số tiền từ trên trời rơi xuống này làm cho choáng váng đầu óc. Hắn biết ở thành Ba Tư Đặc lần này bán thế là vậy đủ rồi. Nếu như cứ không ngừng lấy ra nữa để bán thì người khác không nổi lòng nghi ngờ mới là lạ! Ai có thể bảo mấy cái cửa hàng không có gì mờ ám, tiền tài nhiều quá cũng là nguồn gốc của tai hoạ.
Nếu ám viêm kim sa là tài liệu cực tốt để chế tạo linh vũ khí, vậy để Hàn Phi tự mình xuất thủ còn tốt hơn, dùng cách này có thể kiếm càng nhiều tiền hơn nữa. Nghĩ thế, hắn liền theo kế hoạch đã dự định trước, bình tĩnh nói:
- Đồng ý!
Một cuộc giao dịch rốt cuộc cũng hoàn thành, cộng thêm số linh tinh vừa ván lúc nãy thì lần này tổng cộng Hàn Phi kiếm được gần ba vạn kim tệ, cũng đủ để hai người hắn và Tiểu Mễ ở thành Ba Tư Đặc tiêu xài hơn một năm rưỡi rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
- Các hạ, sau này nếu như còn có thứ gì tốt, cứ tới tìm ta, đảm bảo giá cả hợp lý!
Dạ Thu Thành đối với lần giao dịch này hiển nhiên cũng rất thoả mãn.
Hàn Phi trả lời hắn qua loa vài câu, sau đó cáo từ rời khỏi cửa hàng.
Hắn cũng không để ý rằng, Dạ Thu Thành vẫn nhìn theo bóng hắn xa dần, trong mắt lộ ra thần sắc suy tư.
Ba ngày sau, hắn tới dong binh công hội lĩnh phần thưởng của mình. Do hắn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lại vì công hội lập chút công lao, hắn tấn chức thành dong binh lục cấp, ngoài ra còn được thưởng một nghìn kim tệ.
Sau khi nhận tiền thưởng, Hàn Phi lại đến công hội nhận một nhiệm vụ cao cấp, sau đó đi mua lạc đà, lều lán, la bàn và mấy món đồ linh tinh, một mình đi vào Tây Lục sa mạc.
Trước khi rời đi, hắn để lại Ốc Kim cùng phần lớn tiền bạc cho Tiểu Mễ. Chừng đó cũng đủ để nàng sống thoải mái trong lữ quán.
Mặt trời lặn ở đằng tây, vầng mặt trời cố gắng chiếu những tia sáng nóng bỏng cuối cùng xuống sa mạc. Dường như sau cả ngày nung đốt sa mạc cũng đã đủ rồi, cái nóng bức hầm hập đến độ làm người ta không thở nổi của sa mạc rốt cục cũng bắt đầu tan dần. Vô số vì sao lấp lánh trên bầu trời xanh lam.
Hàn Phi ngẩng đầu ngắm sao, chẳng thấy giống với bầu trời địa cầu kiếp trước chút nào, lại một lần nữa nhắc nhở hắn đây đã là một thế giới hoàn toàn khác.
Hắn đã đi trong sa mạc một ngày đêm.
Nếu như thuận lợi thì sáng sớm ngày hôm sau hẳn là có thể đến Mạt Nhật đại phế tích thần bí nhất Tây Lục sa mạc. Nhiệm vụ lần này là bắt Tam vĩ sa hồ (Quy: cáo sa mạc ba đuôi) trong phế tích. Đó là một loại linh thú tam giai có tốc độ cực nhanh, cực kỳ giảo hoạt.
Nhờ vào công dụng thần kì của linh pháp la bàn, Hàn Phi đi giữa sa mạc mênh mông cũng không lạc mất phương hướng, nhiệm vụ lần này hắn chọn lộ trình quen thuộc là sa mạc, mục tiêu cuối cùng của hắn là muốn đi vào trung tâm sa mạc lịch lãm, khiêu chiến linh thú mạnh hơn nữa để thúc đẩy việc đột phá của mình.
Hàng năm số mạo hiểm giả và dong binh đi tới thành Ba Tư Đặc rồi tiến vào Tây Lục sa mạc lên đến mười vạn người. Trong đó không thiếu những võ sĩ đơn độc giống như hắn tài cao gan lớn, thế nhưng rất nhiều cường giả tiến vào sa mạc rồi thì không trở về nữa. Hàn Phi không muốn bắt chước bọn họ một cách rập khuôn. Rèn luyện không phải là chịu chết, trong tình cảnh không nắm chắc và chuẩn bị một phần nhất định, hắn tuyệt đối sẽ không mạo muội xông vào khu vực hung hiểm nhất.
Màn đêm từ từ phủ xuống, điều vô cùng may mắn là trong khi Hàn Phi đang tìm nơi để dựng trại buổi tối thì hắn thấy phía trước thấp thoáng bóng một khu phế tích trên một cồn cát.
Trong truyền thuyết, Tây Lục sa mạc là nơi bắt nguồn của nền văn minh thượng cổ. Tuy rằng trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, hầu như tất cả các di tích đều bị bão cát vùi lấp, thế nhưng một ít đoạn tường đá còn sót lại thì tương đối dễ thấy trong sa mạc. Tuy rằng chúng không có chút giá trị thăm dò gì cả, thế nhưng cũng có thể cấp cho dong binh và mạo hiểm giả một nơi cắm trại không tồi. Nếu như bất ngờ gặp phải bão cát đáng sợ, những phế tích này chính là nơi trú ẩn có thể cứu mạng.
Phế tích vừa đủ cho một mình Hàn Phi trú chân. Ở đó còn có dấu vết do mạo hiểm giả nào đó đã trú chân ở đây từ rất lâu rồi lưu lại. Hắn tìm một chỗ dưới chân tường dựng lều rồi đốt lửa trại.
Sau khi ngọn lửa bùng lên, hắn lấy ra một cái nồi bằng sắt. Từng khối thịt bò to xào với khoai tây và các loại gia vị khác, mùi thơm mê người trong chốc lát tản ra khắp nơi. Món này là món thịt bò xào khoai tây do Hàn Phi trải qua nhiều lần thí nghiệm chế biến thành. Điều phiền phức duy nhất chính là thời gian chờ cho thịt mềm ra hơi lâu một chút.
Với thực lực bây giờ của hắn, Huyền Môn Sinh Tử quyết đã đạt đến cảnh giới tầng thứ tư, bốn năm ngày không ăn cơm thậm chí không uống nước cũng chẳng có vấn đề gì cả. Thế nhưng đời người ngắn ngủi có là bao, ngoại trừ việc theo đuỏi lực lượng tối cao, thì một Hàn Phi đã qua một kiếp người trọng sinh sống lại tuyệt đối sẽ không bạc đãi mình. Thức ăn ngon, rượu thơm và mỹ nữ, có thể hưởng thụ thì vì sao không hưởng thụ cho thoả thích?
Lấy bánh mì và rượu nếp trong bao ra, trộn chung với thịt bò xào khoai tây lúc này đã mềm rục, Hàn Phi ăn ngon đến nỗi thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi. Nếu như nấu nướng cũng phân chia đẳng cấp, hắn tự nhận trình độ của món này tuyệt đối không dưới thần cấp! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Trong khi tận tình hưởng thụ, Hàn Phi không chú ý rằng, ở cách hắn chừng hơn mười thước, trên mặt đất nơi cái bóng của bức tường đá phủ xuống đột nhiên thoáng rung động, cát đất thoáng nhô lên rồi hoàn toàn chìm xuống phía dưới.
Cầm bầu rượu bạc lên, Hàn Phi ngửa đầu uống một ngụm, nhưng ngay sau đó, dị biến đột nhiên phát sinh!
Một đôi tay xám xịt đột nhiên chọc ra từ lớp cát dưới chân hắn. Hai bàn tay như hai gọng kìm sắt vững vàng túm chặt hai chân của hắn, mà hầu như tại cùng thời khắc đó, một lưỡi phi đao sáng lòa đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, bắn về phía yết hầu Hàn Phi nhanh như chớp!
Người đánh lén chọn thời cơ xuất thủ cực kỳ khéo léo, sự phối hợp càng kín kẽ như áo trời không khe hở, có thể chọn ngay khi Hàn Phi sơ sẩy nhất mà đồng thời ra tay đánh lén, một người kiềm chế một người tấn công. E là bất cứ kẻ nào cũng bị bất ngờ không kịp đề phòng mà chịu nhiều đau khổ.
Răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng vỡ giòn hưởng, lưỡi đao bay đến cũng không chém xuống đầu Hàn Phi mà lại cắt đôi cái bầu rượu trong tay hắn thành hai nửa. Rượu nếp bên trong nhất thời bắn ra tung tóe!
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, Hàn Phi đã dùng bầu rượu đỡ một đòn trí mạng, hắn ngã cả người về phía sau. Lấy hai tay làm trụ dồn sức vào hai chân nhấc lên một cái!
Năng lực ẩn dấu hành tung của người đánh lén đi ngầm dưới đất quả thật là kinh người. Với thần thức nhạy cảm như Hàn Phi mà cũng chỉ cảm nhận được ngay một giây trước khi địch nhân phát động công kích, tuy rằng cũng có thể nói là do hắn sơ sót không cảnh giác mà ra, thế nhưng sự cường đại của địch nhân là điều không cần phải nghi ngờ gì nữa!
Tên thích khách ẩn thân dưới cát bị sức mạnh của hai chân Hàn Phi mạnh mẽ kéo lên. Thấy hành tung đã bại lộ hắn trực tiếp mượn thế lao lên, chẳng qua hai tay vẫn ôm chặt mắt cá chân của Hàn Phi như cũ.
Trên tay thích khách đeo một đôi găng tay bện bằng sợi thép, mười ngón tay đều đeo gai nhọn sắc bén, thế nhưng bất kể hắn dùng bao nhiêu sức lực, mười mũi gai nhọn thủy chung vẫn không thể cắm vào da thịt của Hàn Phi. Dường như mắt cá chân của Hàn Phi cũng là làm bằng thép vậy.
Hàn Phi té trên mặt đất hừ lạnh một tiếng, chân phải rụt lại co về phía sau, chân trái mạnh mẽ đá tới phía trước. Thích khách nhất thời không khống chế được hai tay của mình, hai tay bật ra (Quy: chỗ này nói lằng nhằng, tóm lại là các bạn hiểu là thằng thích khách hai tay ôm chân Hàn Phi, Hàn Phi một chân co về một chân đá tới làm hai tay của thằng thích khách bị bung ra do quá tầm vươn của cánh tay), cả người bị kéo về phía Hàn Phi, bất ngờ bị một cước lạnh lùng nện thẳng vào đầu. (Quy: thích khách đang nhảy lên, theo đà lao về phía Hàn Phi, Hàn Phi đang đá mạnh về phía trước, thế là bụp. Đây là ta diễn giải cho mọi người hiểu, còn dịch thì ta vẫn phải tôn trọng tác giả)
- A!
Một tiếng gào thảm thiết vang lên nửa chừng rồi tắt lịm. Một cước này của Hàn Phi đã vận mười thành công lực, ngũ hành đấu khí theo đường xoắn ốc tuôn ra từ các huyệt ở lòng bàn chân, trực tiếp đánh cái đầu thích khách nổ tung như quả bóng bị chích một cái!
Nương theo lực phản chấn, Hàn Phi đột nhiên lui về phía sau năm sáu thước