Đường Sa Cảnh là một con đường nhỏ nối liền hai con đường chính của thành Ba Tư Đặc, con đường cũng không quá hẹp, miễn cưỡng cũng có thể chịu được hai chiếc xe ngựa chạy song song. Những nhà cửa hai bên mặt tiền đường chủ yếu mở các cửa hàng bán hoa, trong đó bán nhiều nhất chính là những đóa hoa nhài sa mạc trắng tinh xinh xắn. Đường Sa Cảnh cũng nhờ đó mà nổi danh.
Khi màn đêm buông xuống biển người tan dần, những đóa hoa nhài trong các tiệm hoa tranh nhau tỏa hương, cả con đường dậy lên mùi hương mê người. Không ít cư dân của thành Ba Tư Đặc đều thích sau một ngày làm việc đi bộ tới đường Sa Cảnh mua một bó hoa nhài về nhà.
Thế nhưng hơn mười đại hán tay cầm vũ khí đằng đằng sát khí mang theo hơi thở chết chóc xuất hiện đã hoàn toàn phá hủy bầu không khí tốt đẹp của đường Sa Cảnh. Người đi đường đều tranh nhau bỏ chạy tứ tán, còn người bán hàng trong các cửa hàng quanh đấy đều cực kỳ thành thạo nhanh chóng đóng cửa tiệm để tránh tai bay vạ gió.
Cả con đường đột nhiên chìm vào trạng thái nửa sáng nửa tối. Ở cái thành Ba Tư Đặc chưa từng có an bình chân chính này, ngoại trừ một vài trường hợp đặc biệt, còn thì bạo lực không bao giờ cùng tồn tại với tranh đấu.
Trước một ngõ hẻm thông sang một con đường khác, Lão Tra Khắc đứng trong bóng tối, lạnh lùng nhìn thủ hạ của mình đang bắt đầu tấn công cái tên dong binh hiển nhiên vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra kia!
Hắn năm nay hơn năm mươi tuổi rồi. Khi bảy tuổi đã bắt đầu lang thang đầu đường xó chợ trong thành Ba Tư Đặc, làm trộm vặt, làm cu li, người hầu, đánh thuê, tất cả những nghề nghiệp đê tiện trên đời này đều đã trải qua, dựa vào sự can đảm và mưu mô mà dần dần có một ít danh tiếng và huynh đệ.
Thế nhưng thực sự quật khởi chính là từ mười năm trước, hắn may mắn được nâng đỡ lên trở thành một trong bảy nhân vật đầu sỏ của thành Ba Tư Đặc, sau đó thành lập Kim Chỉ huynh đệ hội. Trải qua không biết bao nhiêu nỗ lực, đến bây giờ bản thân mới có hơn một trăm thủ hạ, nắm trong tay gần ba trăm tên đầu trộm đuôi cướp. Phạm vi thế lực bao trùm cả ba con đường chính phồn hoa.
Tuy rằng mỗi tháng đều phải dâng hầu hết số tiền kiếm được cho ông chủ đứng sau lưng, thế nhưng số còn lại cũng quá đủ để hắn sống sung sướng như quý tộc, tại vùng này càng không ai dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của hắn.
Thế nhưng uy nghiêm này hơn mười ngày trước đã bị xúc phạm một cách cực kỳ nghiêm trọng. Một gã dong binh giết ba gã thủ hạ của hắn, đồng thời mang đi Tiểu Mễ, một "bàn tay vàng" (Quy: siêu trộm) có thể kiếm cho hắn rất nhiều tiền. Việc này quả thực chẳng khác nào tát một cái thật mạnh vào mặt Lão Tra Khắc.
Sau khi điều tra, hắn rất nhanh đã tra được lai lịch đối phương, biết đó là một gã dong binh tự do tên là Hàn Phi vừa tới thành Ba Tư Đặc, không có bất cứ bối cảnh hay chống lưng nào cả.
Chỉ là không ngờ rằng, Hàn Phi cứ thế dẫn Tiểu Mễ vào lữ quán Thần Tinh Chi Dạ; đồng thời nhanh chóng rời khỏi thành Ba Tư Đặc thành, khiến hắn không có cách nào đối phó, chỉ có thể phái người chờ Hàn Phi trở về.
Ngay khi có được tin tức của Hàn Phi, hắn lập tức bố trí người tiến hành phục kích, chỉ có dùng máu của đối phương mới có thể rửa sạch những nhục nhã mình đã mang trên người!
Thủ hạ của Lão Tra Khắc không ai không phải là phường hung tàn thủ đoạn độc ác, để bảo đảm ra tay là thành công, lần phục kích này hắn còn triệu tập năm tên võ sĩ trợ trận, tuyệt đối không cho đối phương bất cứ cơ hội nào để chạy thoát!
Vù! Vù! Vù!
Không có bất cứ tiếng hô cảnh cáo nào, hơn mười đại hán mặc áo giáp làm từ Hắc Sắc Ô Từ đồng loạt giơ trọng nỗ trong tay lên, nhắm thẳng về phía Hàn Phi đang đứng ngay phía trước chỉ cách không tới mười thước bóp cò. Mỗi cây nỏ có ba mũi Phá giáp tiễn bay vụt ra!
Trong cự ly gắn như vậy, mũi tên do trong nỗ tinh xảo bắn ra có thể xuyên thủng trọng giáp, võ sĩ bình thường cũng không thể né tránh. Hành động như thế quả thực có thể nói là tàn nhẫn tới rồi cực điểm, không hề để ý tới chuyện bắn tên bừa bãi như vậy có thể lỡ tay làm bị thương người khác.
Kể cả Lão Tra Khắc, tất cả mọi người đều cho rằng ngay lập tức sẽ thấy cảnh mục tiêu bị bắn thành con nhím, chết thảm ngay tại chỗ.
Hàn Phi bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện trong mắt hắn, đối mặt với những mũi tên đang vùn vụt lao tới, hắn lặng lẽ tung ra một chưởng nhanh như chớp đanh về phía trước!
Một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện. Những mũi tên cực kỳ sắc bén như chạm phải bức tường thép không thể tiếp tục bay tới, tất cả rơi lả tả cách Hàn Phi chừng một thước! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Sao có thể như thế được! Tất cả đám thủ hạ của Lão Tra Khắc đều hít một hơi thật sâu, chuyện quỷ quái như vậy bọn họ hoàn toàn chưa bao giờ gặp phải.
Trong nháy mắt khi cả đám bọn họ đang ngây người, Hàn Phi lượn lờ như ma quỷ bay tới, khoảng cách mười thước đối với hắn mà nói dường như chỉ là một gang tay, kèm theo đó là kiếm quang xuất hiện như một tia chớp cắt ngang phần tối của con đường!
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên khiến những tên côn đồ vốn giết người không ghê tay này như choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, bọn chúng luống cuống vứt bỏ những cây trọng nỗ cầm trong tay, liên tục lui về phía sau, nhưng đã quá muộn rồi! Ba chiếc đầu lâu dữ tơn bắn lên cao, nơi cổ bị chém đứt máu còn chưa kịp phun ra. Hàn Phi với chỉ một cái lắc mình đã nhanh chóng xuất hiện phía sau kẻ địch, trường kiếm vừa đâm ra hoa kiếm đầy trời, lại có thêm ba người trong nháy mắt ngã xuống. Áo giáp bọn họ mặc trên người không có chút tác dụng phòng ngự nào cả.
Cái gọi là hổ lạc đàn dê cũng chẳng qua chỉ như thế mà thôi. Những đại hán này chẳng qua chỉ là chiến sĩ bình thường, căn bản là đỡ không nổi một kiếm Hàn Phi tiện tay chém ra, chỉ trong một lần hô hấp, mười mấy người thì đã có hơn phân nửa ngã xuống.
Những tiếng kêu gào thảm thiết trước khi chết liên tục vang lên. Máu tươi lai láng nhuộm đỏ cả một đoạn đường dài. Tận mắt thấy những đồng bọn của mình lớp chết lớp bị thương nằm la liệt, năm tên võ sĩ đứng cuối cùng múa vũ khí trong tay gầm lên giận dữ tấn công Hàn Phi, hào quang của đấu khí liên tục tỏa sáng rực rỡ.
Năm tên võ sĩ tên nào cũng hung hãn thiện chiến. Vốn dĩ với bọn họ rất không đồng ý với sự sắp xếp của Lão Tra Khắc, hơn mười chiến sĩ cầm trọng nỗ trong tay đánh lén, làm sao có chuyện không bắt nổi một gã dong binh tự do không một manh giáp che thân. Bọn chúng cho rằng lần này đi chẳng qua là xem một hồi náo nhiệt mà thôi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thế nhưng sự thực đã chứng minh rằng bọn họ đã quá khinh thường đối thủ. Hơn mười chiến sĩ bị tàn sát như giết gà không có chút phản kháng nào cả. Cả đám trong cơn kinh sợ lập tức vây chặt đối phương lại.
Một nụ cười vô cùng khinh miệt hiện lên trên khóe môi Hàn Phi. Hắn ung dung bước tới một bước, dễ dàng né khỏi một luồng khí nhận đang bay đến, trên người đột nhiên lộ ra hào quang màu vàng vô cùng rực rỡ, trong nháy mắt biến thành vô số kiếm quang!
Thiên Huyễn trảm!
Ngay lúc này mấy tên võ sĩ cùng vừa xông tới. Bọn họ chẳng qua là thấy hào quang của kiếm khí tung bay đầy trời thì đầu óc đã trống rỗng, một nỗi sợ hãi khôn cùng bỗng nhiên bao phủ toàn thân.
Một giây đồng hồ sau, trăm nghìn đạo kiếm khí bắn tới dường như nước lũ trào dâng quét ngang qua người bọn họ, cứ thế đi xuyên qua cho đến khi biến mất cuối con đường!
Thân hình năm tên võ sĩ chợt khựng lại, bọn họ vẫn duy trì bộ dáng sắp sửa công kích nhưng lại đứng yên tại chỗ không động đậy gì cả, trong mười con mắt cùng thể hiện dáng vẻ không thể tin nổi!
Ba!
Một âm thanh giòn tan đột nhiên vang lên, nơi ngực chiếc áo giáp làm bằng tinh thiết của một gã võ sĩ nứt ra một đường dài. Hắn vừa định cúi đầu nhìn xuống thì kết quả là cả cái đầu cứ thế lăn lông lốc xuống đất. Toàn thân ngay cả áo giáp đang mặc bị phân thành bốn năm mảnh rơi vãi đầy đất!
Sự ngã xuống của hắn chỉ là khúc dạo đầu của một bản nhạc. Cùng với một tiếng tru đầu bi thảm, bốn gã võ sĩ khác cũng tương tự không tránh khỏi số phận bị phân thây. Những đống thịt mềm nhũn, những khúc xương gãy lìa, nội tạng đủ màu hòa cùng máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất, không khí đặc quánh bởi mùi máu tanh tưởi hòa lần với mùi phân và mùi nước tiểu hôi thối.
Chung quanh Hàn Phi, không còn ai sống sót, hơn hai mươi tên chiến sĩ và võ sĩ trong vòng ngắn ngủi chừng chưa đến nửa phút đã bị tàn sát không còn một mống. Cả con đường Sa Cảnh trong phút chốc trở nên im ắng tĩnh mịch lạ thường, dường như đã biến thành một bãi tha ma nơi miền hoang dã.
Hắn thu hồi trường kiếm, mặt không đổi sắc quét mắt nhìn khắp chung quanh, như là vừa hoàn thành một chuyện nhỏ bé không đáng kể, không chút hoang mang, không nhanh không chậm rời khỏi đường Sa Cảnh.
Lão Tra Khắc đứng trước hẻm nhỏ dõi hai mắt nhìn chằm chằm theo hướng hắn rời đi, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài trên trán, yết hầu dường như bị người ta bóp chặt không cách nào thở nổi, hai cánh tay đang buông thõng xuống bất giác run lẩy bẩy.Với tuổi tác và địa vị bây giờ của hắn, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ không còn phải sợ cái gì nữa. Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến thủ đoạn giết người của Hàn Phi, hắn mới biết được sự thực cũng không phải như mình hằng suy nghĩ.
Vừa rồi Hàn Phi chỉ là tùy ý nhìn xung quanh một chút mà đã khiến hắn có cảm giác như bị hổ dữ nhìn chằm chặp, dường như mình hoàn toàn bị lột trần dưới ánh mắt của đối phương, kinh khủng đến nỗi thiếu chút nữa đã tè ra quần.
Đây là một gã dong binh tự do "bình thường" sao? Lão Tra Khắc rất muốn tát một cái thật mạnh lên mặt của mình. Phán đoán sai lầm đã khiến hắn đưa ra một quyết định vô cùng tai hại. Hai mươi tên thủ hạ tinh nhuệ vất vả lắm mới tìm được cứ như thế mà tiêu vong!
Những chiến sĩ bình thường kia thì cũng chẳng đáng gì. Thành Ba Tư Đặc đầy dẫy những mạo hiểm giả sẵn sàng vì tiền mà bán mạng. Nhưng mấy tên võ sĩ cấp hai cấp ba kia là do hắn tiêu tốn rất nhiều tiền và tâm huyết mới thu nạp được. Lần này chết sạch thật là một tổn thất quá nghiêm trọng! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nghĩ đến những đối thủ cạnh tranh vẫn luôn nhìn địa bàn của hắn với ánh mắt thèm thuồng, nếu chúng biết tổn thất lần này của hắn rồi thì không biết sẽ phản ứng thế nào nữa. Nghĩ đến đó làm Lão Tra Khắc lo sợ! Sau lưng hắn mặc dù có một chỗ dựa vững chắci, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng trong mắt người kia mình chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà bất cứ lúc nào người ta cũng có thể tìm người thay thế mình. Cứ trông cậy vào việc người ta chuyện gì cũng ra tay giúp mình thì chẳng khác nào là nằm mơ giữa ban ngày.
Gió đêm luồn qua ngõ nhỏ thổi tới, Lão Tra Khắc không khỏi rùng mình một cái, cũng nhờ đó mà tỉnh táo lại, hắn dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hàn Phi đang khuất dần đằng xa, sau đó lùi lại biến mất trong bóng tối mờ mịt nhìn không rõ năm ngón tay.
Trận giết chóc xảy ra ở đường Sa Cảnh nếu như xảy ra ở bất kỳ thành thị nào trên đại lục thì chắc chắn sẽ là một đại sự rung trời chuyển đất. Thế nhưng ở cái thành thị này thì chẳng qua cũng chỉ là một chuyện tầm thường mà thôi. Võ sĩ tuần tra phải hơn mười phút sau mới chậm rãi đi đến. Những chuyện có thể làm cũng chẳng qua là tìm người đến quét tước dọn dẹp mà thôi.
Chỉ cần không phải chuyện nhà mình, ai rảnh đâu lo chuyện sống chết của bọn họ chứ?
Sau khi về tới Thần Tinh Chi Dạ lữ quán, sát khí bốc lên trong lòng Hàn Phi mới hoàn toàn lắng xuống. Những người đánh lén này hắn không cần hỏi cũng biết tất nhiên là có quan hệ với Tiểu Mễ.
Nếu đã ra tay can thiệp vào chuyện của người khác, Hàn Phi đương nhiên hiểu rõ sẽ có ngày bị trả thù. Hắn chính là cố ý dùng một trận giết chóc đẫm máu để cảnh cáo những người đó một phen rằng hắn tuyệt đối không phải hạng dễ chọc!
Khi hắn đi tới trước của phòng mình, hung quang trong mắt đã biến thành một mảnh nhu tình.
Không biết vì sao, đối với Tiểu Mễ, Hàn Phi tự nhiên có cảm giác hợp ý như trời sinh ra đã vậy, cảm giác như nàng là người thân của mình, cần mình chiếu cố và bảo hộ, lúc đó ra tay cũng có vài phần nguyên nhân là vì vậy.
Rút chìa khóa ra, hắn lặng lẽ mở cửa phòng