Ốc Kim cần linh tinh để làm gì? Trong lòng Hàn Phi chợt nảy ra một đáp án, rất nhiều linh thú ngoại trừ thu nạp linh lực trong trời đất ra còn có thể thông qua thôn phệ linh tinh cùng hệ của linh thú khác để tăng cường năng lực của chính mình. Tê giác phệ kim sa trùng cũng là linh thú hai hệ kim thổ tương tự như Ốc Kim, đồng thời về thực lực lại cao hơn hẳn một giai, Ốc Kim thèm linh tinh của nó đến nhỏ dãi cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ. Sự khao khát theo đuổi lực lượng cường đại thì bất kể là linh thú hay nhân loại đều hoàn toàn tương đồng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Phẩm chất khoản linh tinh trong tay Hàn Phi rất tốt, nếu mang đến thành Ba Tư có thể bán được ít nhất mười vạn kim tệ thậm chí là hơn. Đối với kẻ hiện nay trong túi đang trống rỗng như hắn mà nói không thể nghi ngờ là một khoản tài phú tương đối lớn, nhưng mà hắn cũng không chút do dự đưa cho Ốc Kim:
- Được, vậy cho ngươi, ngươi nghìn vạn lần không nên lãng phí nó!
Thấy linh tinh được đưa đến trước mặt mình, Ốc Kim mừng rỡ phe phẩy đuôi loạn cả lên, từ cổ họng phát ra những tiếng rên ư ư như con chó nhỏ đang làm nũng, Hàn Phi hoàn toàn có thể cảm giác được tình cảm sâu sắc từ trên người nó truyền lại, đầy cảm kích, nhu thuận và thuần phục.
Đưa tay xoa xoa cái đầu đầy lông lá của lang vương, Hàn Phi cười ha hả, đối với chiến sủng của mình hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt.
Ốc Kim không hề do dự, há miệng sói ra ngoạm lấy linh tinh, trực tiếp nuốt vào bao tử!
Bất quá hành động này đã mang đến cho nó nỗi thống khổ vô cùng. Chỉ một lát sau, bao tử của Ốc Kim bỗng nhiên phình ra rất to, hào quang màu vàng từ trong bụng của nó chiếu xuyên ra ngoài, gần như chiếu sáng rực cả cái bụng của nó.
Ngao ô!
Nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi té xuống đất lăn qua lộn lại, máu tươi từ miệng mũi không ngừng trào ra, hào quang màu vàng tỏa ra từ bụng rất nhanh đã lan ra toàn thân, sáng chói mắt đến độ làm cho người ta không dám lại gần nhìn.
Hàn Phi đứng bên cạnh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Thao qua kết nối tâm linh, hắn biết đây là kết quả tất yếu của việc Ốc Kim thôn phệ linh tinh cấp cao hơn. Nếu như nó có thể hấp thu lực lượng ẩn chứa trong linh tinh thành công, vậy tất nhiên thực lực sẽ bước lên một bậc thang mới. Còn nếu chịu đựng không nổi, vậy kết quả của nó tất nhiên sẽ là tan xác mà chết.
Nhưng bất kể là thành công hay thất bại, hắn cũng không thể nhờ ngoại lực giúp đỡ. Toàn bộ quá trình đều cần sự nỗ lực của chính bản thân Ốc Kim.
Sau khi lăn lộn trên mặt cát mấy vòng, Ốc Kim rốt cục cũng ngừng lại, cái bụng đột nhiên phình ra cũng không tiếp tục phình ra nữa mà bắt đầu xẹp xuống. Thế nhưng hào quang màu vàng tỏa ra từ cơ thể nó thì càng ngày càng rực rỡ.
Cuối cùng, những hào quang màu vàng bắt đầu biến thành những sợi tơ bện vào nhau, một cái kén màu vàng khổng lồ dần dần hình thành bên ngoài cơ thể Ốc Kim, bọc kín toàn thân nó lại. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thành công rồi! Hàn Phi hiểu rằng Ốc Kim đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, hiện tại đã tiến vào trạng thái cuối cùng trước khi tiến hóa. Tin rằng sau khi nó phá kén xông ra thế chắc chắn sẽ là một lang vương hoàn toàn mới!
Ốc Kim tạm thời không cần lo nữa, Hàn Phi bèn dồn hết sự chú ý vào thi thể của Tê giác phệ kim sa trùng.
Có thể nói cả người linh thú chỗ nào cũng là bảo bối. Linh thú càng cao giai càng là như vậy, ngoại trừ linh tinh ra, tất cả mọi thứ của linh thú như máu, thịt, vỏ, xương, da, móng đều là tài liệu tốt nhất, có có thể làm thuốc, có thể dùng để luyện chế vũ khí, có khi còn là tài liệu để chế tạo những áo giáp cao cấp.
Khi Hàn Phi đưa mắt nhìn cái thân thể vô cùng khổng lồ của Tê giác phệ kim sa trùng, nếu như muốn nói trên người nó còn có cái gì đáng giá nhất, thứ đó chắc chắn là lớp vỏ cứng rắn không gì sánh bằng của nó!
Hàn Phi đi đến bên cạnh xác sa trùng, con Tê giác phệ kim sa trùng cho dù là nằm trên mặt đất cũng cao hơn Hàn Phi rất nhiều. Hắn đưa tay gõ vào mặt ngoài lớp vỏ, phát ra tiếng vang đặc thù của kim loại.
Khi còn sống khó có thể đâm thủng, sau khi chết cũng không dễ dàng gì để lột ra. Cái mai rùa của Phệ kim sa trùng qủa thật đúng là làm Hàn Phi có cảm giác không biết hạ thủ từ đâu. Hắn thử dùng sức xé cái vỏ ra thì thấy phía bên trong có rất nhiều những sợt gân li ti bám chặt như mọc rễ, muốn dùng sức xé ra tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Từ bỏ ý định dùng sức làm càn, Hàn Phi đi dạo một vòng quanh xác sa trùng, rất nhanh phát hiện điểm yếu của nó!
Chu vi vòng thân Tê giác phệ kim sa trùng có xu hướng dần dần thu nhỏ lại ở vùng eo, lớp vỏ cứng bao phủ nó cũng dần dần thu nhỏ lại, hơn nữa mật độ chồng chéo lên nhau càng xuống dưới càng thua xa thân trên, đến điểm cuối cùng tạo thành những sợi như thắt lưng màu vàng sậm chồng lên nhau.
Hàn Phi thử dùng Chích nhật tinh kim kiếm cắt thử, khi vừa ra tay thì cắt không hề dễ dàng chút nào cà. Thế nhưng khi hắn dồn kim hệ đấu khí vào thân kiếm thì cắt lớp vỏ cứng như sắt này trở nên dễ dàng hơn. Rất nhanh một khối vỏ cứng to như cái chậu rửa mặt đã bị cắt rời ra, lộ ra bên trong là thịt sa trùng trắng bóng.
Mọi thứ bắt đầu thường khó khăn, khởi đầu suôn sẻ cũng có nghĩa là đã thành công phân nửa, Hàn Phi nhất thời vô cùng sung sướng, vội vàng nhanh tay bắt đầu tiếp tục xẻ lớp vỏ.
Bắt đầu từ eo, Hàn Phi vận kiếm trôi chảy như nước, bóc tách từng lớp từng mảnh vỏ cứng ra khỏi lớp thịt bên trong của Phệ kim sa trùng, sau đó khuân chúng chất chồng lên nhau thành đống trên mặt cát bên cạnh. Cho dù không vận dụng đấu khí, sức khỏe của hắn cũng là vô cùng cường hãn, vận chuyển mấy lớp vỏ cứng nặng nề chẳng qua là nhẹ nhàng như gánh hạt vừng.
Vốn có một thứ cực kì tiện lợi là nhẫn trữ vật có thể trực tiếp thu nạp mọi vật, nhưng không gian trong nhẫn trữ vật dù sao cũng là có giới hạn, hơn nữa bên trong đã có hai khôi lỗi võ sĩ, nếu như chất đống lung tung e rằng cũng không chứa được bao nhiêu lớp vỏ cứng, mà suy nghĩ của Hàn Phi chính là mang toàn bộ lớp vỏ ở đây đi!
Thời gian dần trôi, trên mặt cát dần nổi lên một đống vỏ trùng cao như tòa núi nhỏ, thấy cũng được rồi Hàn Phi mới thu hết toàn bộ vào nhẫn trữ vật, sau đó lại bắt đầu cắt những tấm vỏ cứng mới.
Cứ lần lần như vậy cắt lên thì việc bóc lớp vỏ trùng cũng không có gì trắc trở, điều phiền phức duy nhất chính là lột bỏ những gai nhọn trên bề mặt vỏ, trừ vùng đầu và bụng của phệ kim sa trùng ra thì cứ mỗi một mảnh vỏ lại có ba bốn cái gai lớn cỡ ba bốn người ôm, nặng hơn một nghìn cân, công tác xử lý mấy cái gai này quả thực có chút khó khăn.
Mãi cho đến lúc hừng đông, Hàn Phi mới thu được mảnh giáp lớn nhất cuối cùng vào nhẫn trữ vật, trên mặt cát chỉ còn lại một cái đống thịt trùng khổng lồ, trong ánh trăng mờ nhạt soi xuống lộ ra màu trắng bóng nhợt nhạt.
Với thực lực Hàn Phi bây giờ, làm quần quật đến bây giờ cũng toán mồ hôi hột. Còn nhẫn trữ vật của hắn hầu như bị chiếm đầy bở hàng trăm miếng vỏ xác trùng. Để tiết kiệm không gian trong nhẫn hắn vứt bỏ đồ ăn và đồ dùng để cắm trại, tất cả vứt ngổn ngang trên mặt đất.
Lau mồ hôi xong, Hàn Phi ngoái đầu nhìn lại, chính hắn cũng có cảm giác không thể tin được một mình hắn vậy mà có thể xử lý xong xuôi cả một cái xác trùng, một cảm giác tự hào đột nhiên nảy nở.
Đống thịt còn lại Hàn Phi cũng không động đến vì có lẽ chúng cũng chẳng có gì tốt cả, bên trong lại rất có thể chứa đầy chất độc. Hắn cũng không dại đến mức đâm một kiếm vào để chất độc phụt ra, tự mình chuốc lấy khổ.
Nhưn có một thứ Hàn Phi không quên, đó chính là cái sừng màu vàng trên đầu Phệ kim sa trùng.
Có người nói sừng của Phệ kim sa trùng là do tinh hoa của kim sa mà nó thôn phệ kết tụ thành, cũng là phương tiện để nó phóng ra khả năng thiên phú của mình. Thứ này chắc chắc là thứ tốt. Khối lượng của nó còn nặng hơn cả một gốc măng to, hoàn toàn vượt xa khối lượng của một cục vàng cùng độ lớn, đương nhiên là Hàn Phi không chút khách khí cất vào trong túi.
Thu hoạch lần này tuyệt đối kinh người. Sau khi thu thập chiến lợi phẩm, hắn cũng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện ngủ nghỉ, cứ thế ngồi xếp bằng xuống bên cạnh cái kén vàng của Ốc Kim, nhắm mắt vận công tu luyện huyền công.
Rất kỳ diệu là, khi nhập định, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được Ốc Kim bên trong cái kén vàng dường như đang trải qua một quá trình thay đổi như thoát thai hoán cốt, dường như sắp biến đổi thành một thứ hoàn toàn mới.
Vận khí khắp toàn thân, Hàn Phi hoàn toàn thả lỏng toàn thân, tiên thiên chân khí hùng hậu tinh thuần thay thế ngũ hành đấu khí, bắt đầu chữa trị từng chút từng chút một những kinh mạch tổn thương trong chiến đấu.
Tinh thần trôi dạt chẳng biết về đâu, cũng chẳng biết bao lâu, Hàn Phi bỗng nhiên mở mắt ra, nghe bên cạnh mình đột nhiên truyền đến một tiếng vỡ giòn tan!
Răng rắc!
Một vết nứt thật dài xuất hiện trên mặt ngoài cái kén vàng, sau đó những vết nứt khác không ngừng xuất hiện, cái khe càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu, toàn bộ kén chằng chịt vết nứt như một con gà con đang cố sức phá trứng mà ra.
Lúc này trời đã sáng bạch, vầng thái dương treo cao giữa bầu trời trong trẻo, ánh mặt trời bỏng rát hừng hực thiêu đốt sa mạc, cả sa mạc trở nên nóng bức, trong không khí không chỗ nào không nóng hầm hập.
Bịch! Cùng với một âm thanh cực kì trầm thấp vang lên, cái kén vàng biến thành vô số mảnh rất nhỏ rồi sau đó dần dần tan đi, lộ ra Ốc Kim bên trong cái kén.
A! Tình cảnh hiện ra trước mắt làm Hàn Phi há hốc mồm đến độ thiếu chút nữa rớt cả cằm. Còn đâu Hoàng kim lang vương Ốc Kim to cao như một con nghé, uy phong lẫm lẫm. Chỉ thấy một con chó nhỏ toàn thân trắng như tuyết, dáng vẻ rất ngây thơ ngoan ngoãn, mập mạp như quả banh, vô cùng đáng yêu.
- Ngươi sao lại thành ra thế này?
Hàn Phi thành thục vươn tay nắm lấy lớp da sau cổ của nó, dễ dàng xách nó lên ngang tầm mắt, con chó nhỏ mở to đôi mắt long lanh, ra sức kêu hai tiếng
- Gâu! Gâu!
Cảm giác tâm hồn liên kết quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện, Hàn Phi nhịn không được nở nụ cười, nó quả thật chính là Ốc Kim không sai. Nó cũng đã kết thúc việc tiến giai thành công, hẳn là bản thân đã có thực lực ngũ giai, cũng có thể xem như là một con linh thú cường hãn rồi.
Về phần hình dáng hiện tại của nó, Hàn Phi cũng không để ý lắm. Sự mạnh mẽ của linh thú chẳng có quan hệ tất yếu gì đến hình dáng, một vài linh thú khéo léo vẫn có năng lực cực kỳ cường đại.
Việc này cũng là một chuyện tốt. Ít nhất sau này khi hắn dẫn theo Ốc Kim chắc chắn sẽ không khiến người ta chú ý. Khi mới đầu hắn từng suy nghĩ qua về vấn đề này, còn lo lắng xem có nên nhuộm màu lông nó thành màu khác để ngụy trang hay không. Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng.
Vòng một tay ôm Ốc Kim vào lòng, Hàn Phi bóp nhẹ nó vài cái rồi nói rằng:
- Được rồi, bây giờ chúng ta trở về thôi!
So với khi đi, hành trình trở về chắc chắn là gian khổ hơn không ít. Hàn Phi mất đi những con lạc đà có thể dùng thay đi bộ cùng với một bộ phận chuyên phụ trách tiếp tế, ngay lều lán cũng đã bị xé thành mảnh nhỏ khi bầy sói tấn công.
May mắn là, khi mấy người Khang Đặc bỏ đi, Khang Đặc đã để lại la bàn cho hắn.
Chiếc la bàn nhỏ đó có tác dụng chỉ đường dẫn lối trong sa mạc rất thần kỳ. Sau một lúc cẩn thận nghiên cứu tìm hiểu, Hàn Phi ít nhiều cũng đã hiểu phương pháp sử dụng nó, dựa theo phương hướng nó chỉ dẫn mà tiến lên.
Ngày đêm bôn tẩu, trải qua bốn ngày năm đêm vất vả bôn ba, trải qua vài lần lạc mất phương hướng và đánh chết vài con sa mạc linh thú tập kích, hắn rốt cục đã thấy được ốc đảo Phỉ Thúy và cái bóng khổng lồ sừng sững giữa sa mạc của thành Ba Tư.
Ta đã trở về! Hàn Phi đã đen thêm vài phần do phơi nắng nhịn không được ở thầm la to, dường như đã xa nơi này hơn trăm nghìn năm!