Hàn Phi từ từ đứng dậy. Con sói đang nằm trên đất cũng bật dậy. Nó đi vòng quanh hắn vài vòng, sau đó ra sức cọ đầu vào chân hắn.
Rất kỳ diệu, Hàn Phi nhanh chóng hiểu được ý của nó. Con này đang đói bụng xin ăn, thật đúng là chưa thấy con nào như nó!
Cũng may trong nhẫn nạp vật của Hàn Phi cũng cất không ít đồ ăn, thịt tươi bỏ vào cũng sẽ không hư, cứ thế lấy ra một tảng thịt bò vứt cho nó, lang vương lập tức xông vào ăn ngấu nghiến.
- Ta đặt cho ngươi một cái tên, là Kim Mao có được không?
Hàn Phi vỗ vỗ đầu nó rồi nói, không ngờ lang vương ngậm tảng thịt bò lên ra sức lắc lắc đầu, hiển nhiên là không thích cái tên này.
- Vậy là Ốc Kim đi! Cái tên này ghê gớm lắm đó!
Hàn Phi cười nói, cái tên Ốc Kim cũng rất có lai lịch. Theo truyền thuyết chiến thần có bốn đại chiến sủng, một trong số đó là một con thánh lang tên là Ốc Kim.
Lần này, lang vương rốt cục cũng thoả mãn gật đầu, hình như nó cũng biết lai lịch của cái tên này.
Hàn Phi ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, thấy mấy nghìn con thổ lang còn đang nằm sấp xuống chung quanh, nói:
- Các tiểu đệ của ngươi sẽ làm sao bây giờ? Ta dù sao cũng không thể mang chúng nó theo!
Lang vương Ốc Kim nuốt miếng thịt còn lại vào trong miệng, ngẩng đầu hú dài mấy tiếng.
Bầy sói chung quanh bắt đầu đứng dậy. Rất nhanh, một con thổ lang vóc dáng to lớn đi ra từ giữa đàn sói, cung kính đi tới phía trước Ốc Kim rồi ngồi xổm xuống.
Đứng trước đám thổ lang, Ốc Kim lại trở về nguyên vẹn cái vẻ uy nghiêm của một bậc vương giả. Hắn giơ chân trái lên, một cái móng to bằng cây chủy thủ nhỏ bung ra từ bàn chân, nhanh chóng lướt qua mặt con thổ lang kia.
Máu tươi bắn ra, một vết thương sâu thấu xương đột nhiên xuất hiện, nhưng thổ lang thụ thương vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng chịu đau.
Ốc Kim hài lòng gật đầu. Một vầng hào quang rực rỡ màu vàng tản ra từ trên người của hắn, khi hào quang chiếu lên người thổ lang, vết thương khép lại với tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy được.
Ngao ô!
Ốc Kim lần thứ hai ngửa đầu tru dài, tất cả sa mạc thổ lang có mặt cũng đồng thanh tru dài. Tiếng tru của bầy sói vang vọng khắp sa mạc.
Từ suy nghĩ mà Ốc Kim truyền tới, Hàn Phi biết, hắn đã truyền vương vị cho con thổ lang trước mắt. Đàn sói từ nay sẽ tạm thời do nó chỉ huy cho đến một ngày trong bầy sói xuất hiện lang vương mới hoặc chính nó tiến giai thành công.
Đám thổ lang dần dần tản đi. Lang vương mới lưu luyến nhìn Ốc Kim vài lần, cuối cùng hòa vào bầy sói biến mất giữa sa mạc.
- Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!
Nhìn bầy sói xa dần, Hàn Phi vừa quay lại sau khi lên cồn cát nhặt kiếm nói với Ốc Kim. Hắn có thể cảm giác được một chút lưu luyến trong lòng lang vương.
Dùa sao khi nó khi sinh ra chỉ là một con sói bình thường trong bầy sói. Trải qua rất nhiều trận huyết chiến mà không ngừng tiến bộ mới có thể đạt được vị trí Hoàng kim lang vương như hôm nay, thống lĩnh cả ngàn con sa mạc thổ lang tung hoành đại mạc. Lúc này đột nhiên phải từ bỏ tất cả tự nhiên sẽ có chút không cam lòng.
Ầm!
Hàn Phi vừa dứt lời, một tiếng nổ trầm đục từ xa xa truyền đến, đất bằng cũng run lên nhè nhẹ!
Địa chấn? Hàn Phi nhất thời kinh hãi, mà tiếng nổ vang cũng không dừng lại, ngược lại một tiếng nổ vang nữa lại truyền đến từ dưới đất. Đất bằng chung quanh cồn cát rung lắc dữ dội, hầu hết cát và xác sói không ngừng rung lắc.
Ốc Kim đứng bên cạnh hắn đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi, ngay cả đuôi cũng cụp lại, đó là dấu hiệu đặc trưng nhất khi nó cảm giác được sự sợ hãi!
Hàn Phi bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy giữa sa mạc cách đó khoảng chừng một km, một đống cát to bằng cồn cát nhỏ nhô lên hụp xuống, đang nhanh chóng lao về phía mình!
Đây là cái gì vậy? Dưới cát hiển nhiên có thứ gì đó đang chuyển động, từ động tĩnh lớn như vậy chứng tỏ vóc dáng nhất định không nhỏ. Trên cái Tây Lục sa mạc quá nhiều linh thú này, nếu có xuất hiện quái vật gì mà Hàn Phi không biết thì cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên. Theo bản năng hắn lập tức mang Ốc Kim thối lui về phía sau.
Nhưng kỳ quái là, hắn vừa lui về phía sau thì tiếng nổ cũng biến mất. Những cồn cát nhô lên hụp xuống đến cách hắn chừng ba bốn trăm thước thì dừng xuất hiện, chỉ là đất bằng vẫn còn đang hơi rung rung.
Điều này cũng không có khiến Hàn Phi cảm thấy an tâm chút nào, lòng cảnh giác của hắn càng tăng thêm rất nhiều, ngũ hành đấu khí vận chuyển với tốc độ cao nhất trong cơ thể, đấu khí hộ giáp ở trạng thái mạnh nhất xuất hiện tầng tầng lớp lớp, bày ra tư thế sắp sửa gặp đại địch.
Cho dù là khi đối mặt Hắc ám pháp sư An Đức Lỗ thần bí, Hàn Phi cũng không cẩn thận như bây giờ, bởi vì thần thức nhạy cảm nói cho hắn biết nguy hiểm đang từ dưới lòng đất đến rất gần hắn, mà phản ứng của Ốc Kim cũng chứng minh chuyện này. Chỉ có mãnh thú cấp cao hơn nó mới có thể khiến nó hoảng sợ như thế!
Ầm!
Cái cồn cát mà Hàn Phi vừa đứng trước đó ầm ầm nổ tung, vô số cát đá cùng với xác sói bắn tung tóe đầy trời, không trung dường như xảy ra một trận bão cát.
Giữa trận bão cát, đầu một con linh thú màu trắng vô cùng lớn ló ra từ bên dưới cồn cát. Nó há cái mồm to như chậu máu hút một hơi, hơn mười cái xác sói đang lơ lửng trên trời bị hút vào miệng nó.
Hàn Phi đứng cách đó hơn mười thước thấy một màn này cũng hít một hơi thật sâu mới trấn tĩnh lại. Quát thú lộ ra từ lòng đất có hình dáng giống như một con giun đất được phóng đại vô số lần, đường kính hơn ba thước, thân thể tròn vo được bao phủ bởi một lớp vỏ cứng màu vàng sậm, ngoài mặt vỏ đầy những gai nhọn sắc bén.
Cái đầu của nó, thực ra cũng không hẳn là đầu, toàn bộ chỉ có một cái miệng rộng đầy răng nhọn lởm chởm, hai con mắt đỏ rực to bằng nắm tay đính vào ngay sát phía trên cái mồm, bị rất nhiều mỡ lèn đến mờ cả mắt. Trên cái mặt cực kỳ xấu xí đến độ làm kẻ khác buồn nôn ấy có một thứ bắt mắt nhất chính là cái sừng vàng như cây đinh đóng trên đỉnh đầu nó. Gốc sừng to như bàn tay người trưởng thành. Sừng tỏa ra hào quang rực rỡ!
Tê giác phệ kim sa trùng! Hình dạng của nó lập tức khiến Hàn Phi nghĩ tới một cái tên. Cái tên này là khi hắn ở thành Ba Tư Đặc đã nghe thủ lĩnh thương đội Lôi Hán Khẩu thuận miệng nói ra.
Tê giác phệ kim sa trùng là một loại linh thú cấp năm sống ở sa mạc hiếm thấy, bình thường nó ngủ dưới lớp cát, căn bản là không bị người ta phát hiện. Trời sinh nó thích thôn phệ một loại cát vàng đặc biệt của Tây Lục sa mạc để cô đọng thành lớp vỏ bảo hộ thân thể. Những tinh hoa nhất của cát vàng chính là dồn vào cái sừng trên đỉnh đầu của nó, thông qua cái sừng đó phát ra kỹ năng công kích kim hệ, giúp nó có thể dễ dàng di chuyển dưới sâu trong lòng đất.
Ngoại trừ thôn phệ cát vàng, nó bình thường còn rất hay tấn công người và động vật đi qua lãnh địa của nó. Bởi vì bản thân nó có thực lực cường hãn, phòng ngự rất mạnh, chuyên phát động công kích từ dưới lòng đất làm người ta khó lòng phòng bị, là một trong những linh thú mà dong binh và mạo hiểm giả kiêng kỵ nhất khi đi vào sa mạc.
Hàn Phi thật không ngờ Tê giác phệ kim sa trùng lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa coi bộ rất có thể là bị mùi máu chảy ra từ vô số xác sói hấp dẫn tới.
Nếu như không cần thiết, Hàn Phi cũng không muốn cùng con sa thú nổi danh hung hãn này đánh một trận sống chết, bởi vì ưu thế sân nhà của đối phương thực sự quá rõ. Có người nói Tê giác phệ kim sa trùng có thể đánh ngang tay với linh thú lục giai. Một vài con trong quá trình tiến hóa mà xảy ra biến dị thì thậm chí có can đảm khiêu chiến linh thú thất giai.
Nếu như phân chia theo đẳng cấp võ sĩ, nó nhìn chung cũng tương đương với hải dương võ sĩ!
Nhưng rất không may, con Tê giác phệ kim sa trùng sau khi liên tục thôn phệ hơn mười cái xác sói, đột nhiên nảy ra hứng thú đối với Hàn Phi đứng cách đó không xa. Thân thể to mọng giãy dụa vài cái, cái đầu xấu xí không gì sánh được bỗng nhiên cúi xuống, trừng đôi mắt đỏ sẫm nhìn Hàn Phi chăm chăm!
Chỉ là đưa mắt nhìn chằm chằm nhưng khí tức tản ra đủ để khiến Hàn Phi hơi run sợ, có điều không phải sợ con phệ kim sa trùng này mà là do uy áp của con sa trùng có năng lực chấn nhiếp người khác. Uy áp thoáng cái đã bao lấy hắn!
- Chạy mau!
Hàn Phi gầm nhẹ, trường kiếm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất, ngọn lửa hừng hực cháy lên từ thân kiếm. Nếu muốn đánh, vậy đánh thôi!
Ốc Kim nhận được mệnh lệnh liền xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Dưới uy áp của con phệ kim sa trùng, dũng khí chiến đấu của nó cũng chẳng còn bao nhiêu. Mà chiến đấu ở trình độ này cũng không phải là việc mà nó có khả năng tham dự.
Long uy từ từ tản ra, đẩy lùi uy áp đang bao phủ toàn thân. Sức mạnh của uy áp vô hình có thể bỏ qua tầng phòng ngự của đấu khí hộ giáp mà trực tiếp tác động đến bản thể. Võ sĩ cấp bốn trở lên và linh thú cao cấp đều có thể bằng vào uy áp chấn nhiếp đối thủ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Tê giác phệ kim sa trùng lắc lư cái đầu khổng lồ, cái miệng to như bồn máu lởm chởm răng nhọn từ từ khép lại, cái đầu tròn vo biến thành một cục như quả trứng, hắn dường như có chút giật mình khi thấy Hàn Phi có thể đứng vững trước uy áp của mình. Trong con mắt đỏ ngầu lộ ra ánh mắt cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, Chích nhật tinh kim kiếm của Hàn Phi đã được quán nhập hỏa diễm đấu khí đến đỉnh phong, hai tay cầm chuôi kiếm cao giơ lên cao khỏi đầu rồi đột nhiên chém mạnh xuống người phệ kim sa trùng!
Bạo diễm viêm long phá!
Hỏa long do đấu khí hỏa diễm hội tụ thành rít gào xé gió lao tới, đánh thẳng về phía đối thủ. Ngọn lửa hừng hực soi sáng một góc thân thể khổng lồ của phệ kim sa trùng!
Vừa ra tay, Hàn Phi đã dốc toàn lực tung ra một kích! Một chiêu bạo diễm viêm long phá hội tụ mười thành lực lượng đấu khí của hắn, lại trải qua sự tăng phúc của hoàng kim linh vũ khí, uy lực của ngọn lửa đã mạnh hơn trạng thái bình thường năm lần!
Cũng không biết có phải bởi vì thân thể quá to lớn cồng kềnh hay không mà Tê giác phệ kim sa trùng đối với hỏa long lao đến cũng không buồn né tránh. Chỉ là cái đầu một lần nữa dựng thẳng lên, hỏa diễm đấu khí đánh thẳng vào thân thể của nó.
Roẹt!
Lực lượng ngưng kết do hỏa long làm trung tâm vừa đánh trúng mục tiêu liền nổ tung, trong nháy mắt ngọn lửa sinh ra bao phủ toàn bộ thân thể sa trùng lộ ra khỏi mặt đất, trong chốc lát hào quang rực sáng cả bầu trời!
Dễ dàng như vậy ư? Hàn Phi hơi nheo mắt lại, tập trung ánh mắt nhìn con sa trùng, trong lòng có một chút cảm giác không ổn, nhưng chỉ thấy khi ngọn lửa tan đi, Tê giác phệ kim sa trùng đã trúng một chiêu bạo diễm viêm long phá vẫn bình yên chẳng việc gì! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Lớp vỏ cứng như thép của nó hiển nhiên có năng lực phòng ngự rất mạnh đối với hỏa diễm đấu khí. Trận nổ vừa rồi chỉ để lại vài vết cháy đen trên lớp vỏ, bản thể căn bản là không bị thương.
Ngược lạo đầu của con sa trùng bốc lên khói trắng nghi ngút. Nhiệt độ cao làm nước miếng của nó bốc hơi một phần, nhưng cũng không bị thương tổn gì!
Lợi hại! Hàn Phi thất kinh. Tuy rằng chiêu Bạo diễm viêm long phá này chỉ là thăm dò, nhưng cũng đã dùng hết toàn lực, nhưng thật không ngờ phòng ngự của con sa trùng này lại mạnh như vậy.
Nếu như hắn đoán không sai, con Tê giác phệ kim sa trùng này có lẽ cũng giống như Ốc Kim là linh thú tu luyện hai hệ là kim hệ và thổ hệ, chỉ bất quá so với nó, mười con Ốc Kim cộng lại cũng không phải đối thủ!
Rảng!
Tê giác phệ kim sa trùng bị trúng một đòn đau rốt cục cũng nổi giận rồi. Một lần nữa nó cúi đầu mở cái miệng khổng lồ ra, phun ra một ngọn lửa vàng chóe, trong nháy mắt bắn trúng ngực của Hàn Phi