Hắn ba tuổi đấu khí trùng mạch thành công trở thành một gã võ sĩ, mười chín tuổi rời khỏi thánh đường trở thành một gã dong binh. Khang Đặc đã làm dong binh tròn ba mươi năm!
Thời gian ba mươi năm, cũng đủ để một đứa bé bi bô tập nói lớn lên thành một người trưởng thành gánh vác một gia đình. Mặc dù thời gian hắn dừng lại ở cảnh giới tam giai võ sư quá dài, rất có thể cả đời không có hi vọng tấn thăng thành đại địa võ sĩ. Thế nhưng điều làm Khang Đặc cảm thấy kiêu ngạo chính là, ba mươi năm đó hắn đã xông pha không biết bao nhiêu mưa gió mà vẫn sống đến bây giờ không thiếu một cánh tay một cái chân.
Lần làm nhiệm vụ thăm dò di tích này quả thực chính là một lần mạo hiểm nguy hiểm nhất của hắn, nếu không có yếu tố bất ngờ là Hàn Phi xuất hiện thì e rằng cuộc đời dong binh kéo dài ba mươi năm của hắn sẽ vĩnh viễn chấm dứt trên mặt đất của cái sân rộng này.
Chỉ có trải qua sinh tử mới có thể chân chính hiểu được sự đáng quý của sinh mệnh. Sự cảm kích của Khang Đặc đối với Hàn Phi không cần nói cũng biết, cho nên hắn cũng cố ý ra vẻ vô tình quên đi một số chuyện kẻ khác không giải thích được. Tỷ như hai gã khôi lỗi võ sĩ truy sát Hàn Phi đã biến đi đâu? Người khác đều đi, Hàn Phi còn ở lại cái sân rộng làm cái gì? Ngọn lửa màu đen trên tế đàn biến đâu rồi?...
Khang Đặc không muốn nghĩ tới. Hắn bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng trở về thành Ba Tư Đặc, báo cáo nhiệm vụ này với công hội sau đó sẽ về quê mua một khoanh ruộng tốt cưới một cô vợ, sống bình an nửa đời còn lại.
Đoàn người lên tới mặt đất, điều này làm cho hai gã giúp việc và hai võ sĩ tùy tùng ở lại trong phế tích cảm thấy kinh ngạc bởi vì mọi người mới xuống phía dưới chưa bao lâu. Nhưng chuyện tiếp càng làm bốn người khiếp sợ, các võ sĩ tùy tùng rõ ràng còn mang theo thi thể An Đức Lỗ pháp sư.
Sau khi bọn hắn nghe kể lại những chuyện đã xảy ra dưới lòng đất, ai cũng mặt xám như tro, thầm hô may mắn. Cho dù có chút nghi hoặc thì khi hai võ sĩ tùy tùng đứng ra làm chứng tất cả đều biến mất.
Quyết định lập tức quay về thành Ba Tư Đặc được hầu hết mọi người đồng ý, chẳng qua cũng có hai gã dong binh đưa ra ý kiến muốn lục lọi pháp sư tháp một chút trước khi rời đi, nói không chừng có thể có thu hoạch ngoài ý muốn nhưng lại bị Khang Đặc phản đối quyết liệt. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
- An Đức Lỗ dù sao cũng là cố chủ của chúng ta. Tuy rằng thân phận pháp sư tà ác của hắn là điều vô cùng xác thực không cần nghi ngờ, thế nhưng cũng cần sự xác nhận của công hội.
Khang Đặc trầm giọng nói:
- Cho nên điều đầu tiên chúng ta muốn làm là lập tức trở về báo cáo với công hội. Mà nơi này là di tích của vu sư thời thượng cổ, chúng ta đều không phải pháp sư, ai cũng không biết lục lọi một hồi có dẫn đến nguy hiểm gì hay không. Nếu như sau này quả thật có thu hoạch lớn, ta nghĩ công hội cũng sẽ không quên cống hiến của chúng ta!
- Ta ủng hộ quyết định của Khang Đặc!
Hàn Phi chọn đúng lúc để lên tiếng.
Thân phận Khang Đặc vốn là phó đội trưởng của cả đội, vốn đã có đám người Áo Lệ Lỵ Á ủng hộ, bây giờ lại được thêm người có thực lực mạnh nhất trong đội là Hàn Phi tỏ thái độ đứng về phía hắn, mấy tên dong binh khác tự nhiên không còn gì để nói.
Thi thể của An Đức Lỗ cùng với pháp trượng của hắn đều được bọc chung vào một bao bố chất lên lưng lạc đà cùng nhau quay về thành Ba Tư Đặc. Đó cũng là một trong những chứng cứ xác thực chứng minh chuyện này, mọi người cũng không muốn gánh trọng tội mưu hại cố chủ trên lưng, bị tất cả các quốc gia nhân tộc phát lệnh truy nã.
Chỉ có la bàn trong đống hành lý của An Đức Lỗ là bị lấy ra. Bọc hành lý bên người hắn không biết dùng da thú gì để chế thành mà có thể chặn một đòn công kích của Hàn Phi, tuy rằng bề ngoài hư hao nghiêm trọng nhưng tất cả mọi thứ bên trong đều còn nguyên vẹn.
Khang Đặc không hổ là lão dong binh kinh nghiệm phong phú, la bàn trong tay hắn phát huy tác dụng, mọi người lập tức lên đường trở về thành Ba Tư.
Đường về so với lúc đi phải mò mẫm tìm đường đơn giản hơn nhiều. Lạc đà ung dung tiến bước, rất nhanh đã bỏ phế tích lại sau lưng, cả đoàn một đường xuôi nam mãi đến khi màn đêm buông xuống mới dựng lều ở phía sau một cồn cát.
Xảy ra chuyện như thế, ai cũng chẳng vui vẻ nổi. Mọi người im lặng ăn xong bữa cơm giản đơn, rồi tất cả đều trở về lều của mình nghỉ ngơi, chỉ để lại vài người phụ trách cảnh giới.
Đến lúc này, Hàn Phi mới có thể từ từ kiểm tra thu hoạch ngày hôm nay.
Hắn ngồi xếp bằng trên tấm thảm, hít một hơi thật dài. Sau đó tiến vào trạng thái nội thị. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Do lúc đó thời gian gấp gáp, hắn gần như là mạnh mẽ nuốt chửng hắc ám linh hỏa, cả quá trình cực kỳ thống khổ, cũng không biết có tạo thành thương tổn gì cho thân thể hay không.
Sau khi chìm vào nhập định, ý thức từ từ thăm dò các kinh mạch trong cơ thể, cẩn thận xem xét tình hình kinh mạch. Hàn Phi phát hiện tuy rằng bị hắc ám linh hỏa điên cuồng tấn công nhưng kinh mạch toàn thân của hắn cũng không vì vậy mà bị hao tổn gì.
Đây chắc chắn là lợi ích thu được từ việc thăng cấp tâm pháp cao cấp Long Linh tâm pháp, tác dụng cường hóa đối với gân cốt trong cơ thể mình thật mạnh mẽ, hơn nữa cùng với sự tiến bộ của tu vi huyền công, khả năng chịu đựng sự tấn công từ bên ngoài cũng tăng lên rất nhiều.
Còn quang cầu màu đen do hắc ám linh hỏa ngưng kết thành vẫn lơ lửng phía trên khí hải tinh vân, điểm khác thường duy nhất chính là việc nó và quang cầu màu trắng bên cạnh dường như đã sinh ra một mối liên hệ vi diệu nào đó. Hai quang cầu tỏa ra hào quang màu trắng và màu đen quyện vào nhau, đẩy qua đưa lại rồi duy trì một khoảng cách nhất định.
Quang cầu màu trắng này phong ấn một loại thiên cấp đấu kỹ cao cấp cực kỳ hiếm thấy là Chiến thần quang huy. Nguồn gốc của nó chính là lực lượng mà hắn hấp thu được từ một viên truyền thừa linh tinh do Y Bố trưởng lão đưa cho hắn. Khi đó hắn không biết lượng sức mình mạo hiểm một phen, kết quả là thiếu chút nữa tiêu luôn cái mạng nhỏ.
Do yêu cầu sử dụng của nó ít nhất là phải có thực lực hải dương võ sĩ nên đối với quang cầu này cho đến bây giờ Hàn Phi cũng không dám tùy tiện thăm dò. Bao giờ có thực lực đó rồi mới tính! Sau đó dần dần bị hắn lãng quên, quên luôn việc mình có một đấu kỹ kỳ lạ chỉ có thể nhìn mà không thể dùng.
Hơn một năm trước, khi Hàn Phi chuẩn bị rời khỏi Tắc Ân, hắn đã đến thành phố ngầm bỏ ra một trăm vạn kim tệ mua một viên truyền thừa linh tinh, lúc đó là do hắn bị hấp dẫn bởi phi hành đấu kỹ Thánh chi phó dực phong ấn trong viên truyền thừa linh tinh ấy. Bởi vì phi hành đấu kỹ này chỉ cần đạt đến ngũ giai là có thể sử dụng.
Sau đó hắn mới phát hiện thì ra mình vốn đã có một đấu kỹ tương tự mà còn mạnh hơn, một trăm vạn kim tệ này dường như có chút lãng phí. Thế nhưng sau khi trải qua một phen nghiên cứu tỉ mỉ hắn phát hiện kỳ thực không phải vậy. Trên thực tế Thánh chi phó dực hoàn toàn có thể hỗ trợ cho Chiến thần quang huy, bởi vì Chiến thần quang huy có thể tùy theo yêu cầu mà biến đấu khí thành đấu giáp, đấu nhận và đấu sí (Quy: sí là cánh). Thế nhưng ba hình thái này không thể cùng tồn tại. Nếu như hắn muốn sử dụng Chiến thần quang huy đấu giáp, vậy tất phải từ bỏ đấu sí. Còn muốn giữ đấu sí, vậy chỉ có thể sử dụng đấu kỹ đấu giáp và công kích khác.
Nhưng Thánh chi phó dực giải quyết được một phần vấn đề đó. Có thêm một đôi cánh, trong lúc nguy cấp hắn có thể đứng giữa không trung sử dụng đấu giáp hoặc đấu nhận của Chiến thần quang huy, chiến lực tất nhiên sẽ được tăng cường rất nhiều. Hơn nữa Thánh chi phó dực cũng có thể cùng tồn tại với đấu sí. Dưới sự giúp đỡ của hai thứ này, năng lực phi hành chắc chắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Hàn Phi phỏng chừng đến lúc đó, hắn cũng có chút năng lực phi hành nhất định, không thua kém thiên không võ sĩ là mấy, cho dù không địch lại cũng có thể chạy trốn!
Cũng chính bởi vì hai thứ đấu kỹ này của mình mà lòng tin của Hàn Phi đối với ước hẹn ba năm cũng tăng lên rất nhiều, cũng vô cùng mong muốn có thể tấn thăng thành hải dương võ sĩ.
Nhìn quang cầu trong khí hải, niềm khao khát nắm giữ những sức mạnh ở trình độ cao hơn của Hàn Phi dâng lên mãnh liệt. Thứ này đang nằm sờ sờ ngay trước mắt mình, tất cả những điều huyền bí ẩn chứa trong đó đang chờ mình khám phá!
Thật vất vả Hàn Phi mới dời sự chú ý đi được để xem xét quang cầu màu đen. Khác với Chiến thần quang huy, hắn có thể hiểu rõ một phần quang cầu do năng lượng của hắc ám linh hỏa ngưng tụ thành.
Hàn Phi thử từ đó lấy ra một tia linh hỏa, lập tức một sợi linh lực màu đen nhỏ như sợi tóc chảy ra, theo kinh mạch đi qua cánh tay phải truyền về bàn tay, hoàn toàn không có chút trở ngại nào.
Hắn lật cổ tay hướng lòng bàn tay về phía trước, một ngọn lửa màu đen bốc lên từ bàn tay. Dù không có khói bốc lên nhưng Hàn Phi có thể cảm giác được lực lượng ẩn tàng trong đó rất rõ ràng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nếu như chưởng này đánh vào đấu khí hộ giáp của đối thủ thì nói không chừng có thể trực tiếp đốt nó thành than! Hàn thầm phỏng đoán trong lòng, hắn không khỏi nhớ tới trận chiến xảy ra trên cái sân ngầm rộng lớn lúc ban ngày. Hào quang màu đen do hắc ám pháp sư phát ra quả là lợi hại, thiếu chút nữa đã khiến hắn phải chịu thiệt thòi.
Sau vài lần thí nghiệm đi thí nghiệm lại, khả năng điều khiển hắc ám linh hỏa cũng có thành tựu nhất định, Hàn Phi kết thúc trạng thái nội thị.
Hắn lấy quyển trục hôm nay nhặt được ra khỏi nhẫn nạp vật, cẩn thận xem xét. Sau một hồi không nhìn ra manh mối gì cả, hắn dứt khoát cất đi rồi mở túi ngủ ra chuẩn bị ngủ.
Ngao ô!
Một tiếng sói tru dài thê lương đột nhiên truyền vào tai, Hàn Phi vừa nằm xuống chợt bật dậy, chỉ nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu la đầy lo lắng:
- Mọi người mau dậy đi! Có bầy sói đến!
Doanh trại nho nhỏ nhất thời nhộn nhạo cả lên. Tất cả mọi người đều chui ra từ lều của mình. Không ít người vẫn còn ngái ngủ.
Dong binh phụ trách cảnh giới vội nói:
- Toàn bộ đều là sa mạc thổ lang, số lượng ít nhất hai ngàn, đang hướng về phía chúng ta mà di chuyển.
Lại là sa mạc thổ lang! Mọi người không khỏi sửng sốt, Hàn Phi không nói một tiếng lập tức vọt vọt người lao lên cồn cát.
Chỉ thấy trong sa mạc xa xa, ở nơi cách đó khoảng chừng ba bốn km thấp thoáng xuất hiện rất nhiều bóng sói. Bằng ánh mắt sắc bén của hắn, chỉ cần liếc mắt cũng thấy một cái bóng màu vàng trong số đó!
- Là Hoàng kim lang vương. Con súc sinh này vẫn theo sát chúng ta để báo thù!
Hàn Phi quay lại, nói với Khang Đặc:
- Các ngươi đi mau, để ta đoạn hậu!
Khang Đặc thất kinh:
- Nhưng...
Hàn Phi lập tức cắt lời hắn
- Không có nhưng nhị gì hết. Các ngươi mau lên ngựa đi, nếu không đi e là sẽ không kịp. Ta có đấu khí hộ giáp, không có việc gì đâu!
Bằng thực lực bây giờ của Hàn Phi, quả thật không hề ngại đám thổ lang này. Chẳng qua nếu xảy ra hỗn chiến, hắn cũng không thể chiếu cố những người khác thật tốt, chi bằng để cho bọn họ đi trước, còn mình muốn đánh thì đánh muốn đi thì đi, đấu kỹ quần công cũng có thể triển khai thoả thích.
- Được, vậy tất cả giao cho ngươi!
Khang Đặc nghiến răng quyết định thật nhanh. Hắn nhét la bàn trong lòng bàn tay vào tay Hàn Phi:
- Cái này, ngươi mang theo! Không có nó ta cũng có thể dẫn đội trở về! Bảo trọng!
Theo đánh giá của hắn, lúc này nếu bầy sói lần thứ hai phát động công kích, An Đức Lỗ cũng không sống lại để triệu hoán vong linh quân đoàn giúp đỡ, một khi bị bầy sói bao vây, Hàn Phi có thể dựa vào đấu khí hộ giáp đột phá vòng vây nhưng những người khác thì khó nói. Cho nên nếu Hàn Phi đã chọn ở lại đoạn hậu cho mọi người thoát thân, Khang Đặc cũng không có lựa chọn nào khác.