Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 105: Biển cát Tây lục

Trên không vạn dặm mặt trời nhô cao. Trong biển cát vô hạn của tây lục, một đội ngủ gian nan đi dưới ánh mặt trời choi chang. Ánh dương quang nóng rực vàng rực khảo nghiệm ý chí của những người lữ hành.

Hàn Phi tháo xuống túi nước đặt ở trên lưng, rút nút chai tu một ngụm lớn, nước suối ôn nhuận nóng như nước sôi nhập vào thẳng yết hầu, làm cho tinh thần của hắn hơi rung lên. Bởi vì đi ở sau cùng của đội ngũ cho nên không một ai có thể chú ý tới trong hoàn cảnh nóng bức như vậy thế mà trên trán của hắn dĩ nhiên lại không có lấy một giọt mồ hôi.

Đối với Huyền Môn Sinh Tử Quyết Hàn Phi đã đạt tới trạng thái đỉnh phong của tứ trọng thiên rồi. Hắn đã sớm đạt tới cảnh giới nóng lạnh bất xâm, hắn chỉ cần nhẹ nhàng phong bế lỗ chân lông của mình không cho nước trong cơ thể bị ánh nắng mặt trời chói chang làm bốc hơi đi hết. Một ngụm chân khí nội chuyển đẩy nhiệt lực ra ngoài thân thể.

Mặc dù như vậy, hoàn cảnh khắc nghiệt của biển cát Tây lục này cũng vượt quá tưởng tượng của hắn. Đoàn người rời khỏi thành Ba Tư Đặc đi trong sa mạc đã được ba ngày. Chung quanh chỉ là cồn cát vô tận, không nhìn thấy một chút dấu hiệu của sinh mệnh nào, chứ đừng nói tới di tích nào tồn tại cả.

So sánh với Hàn Phi, những người trong đội ngũ ngoại trừ cố chủ An Đức Lỗ pháp sư ra thì trạng thái không thể nghi ngờ là yếu kém đi nhiều. Bọn họ toàn bộ mặc áo giáp dày, tuy rằng nói bên trong áo giáp có khắc linh pháp trận tụ phong để giảm nhiệt độ. Thế nhưng loại trận pháp sơ cấp đơn giản này hiển nhiên không đủ để chống lại được cái khốc nhiệt của sa mạc. Mỗi người mồ hôi đầm đìa, toàn bộ đều phải uống nước trộn muối để bảo trì thể lực.

Nhưng mà các dong binh này hoạt động quanh năm trong biển cát, tình huống như vậy sớm đã quen thuộc rồi. Cũng không có người đưa ra lời than khổ, chỉ là cưỡi sa đà yên lặng đi trước. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Đảm nhiệm hướng đạo cho đội ngũ chính là An Đức Lỗ pháp sư. Hắn ngồi trong một chiếc xa có mái che nắng, có thể thoải mái ngồi trong đó mà không sợ bị bất kỳ ánh nắng nào chiếu vào. Kỳ thực chỉ dẫn phương hướng cũng không phải là địa bồ, mà là một chiếc linh tinh la bàn kỳ lạ.

Biển cát tây lục hung hiểm khó lường, bão cát tàn phá bừa bãi, trong những cồn cát lưu động còn có ảo ảnh thần bí lúc nào cũng có thể làm cho người ta hãm thân trong đó không thể tìm ra được phương hướng chính xác. Cho dù là dong binh có kinh nghiệm phong phú cũng không thể đảm bảo đi vào trong này là có thể an toàn phản hồi. Hàng năm có không biết bao nhiêu người mạo hiểm không bị chết trong nanh vuốt sa thú mà lạc đường trong sa mạc, bị ánh nắng chói chang thiêu thành một cỗ thây khô.

Cho nên hướng đạo sa mạc ở thành Ba Tư Đặc này được hoan nghênh vô cùng. Ngoại trừ dân bản sứ có kinh nghiệm phong phú ra. Cũng có không ít linh pháp sư có năng lực đặc thù dấn thân vào trong đó, bọn họ có thể bằng vào linh pháp khí cụ đặc chế của mình cùng với năng lực tinh thần cảm ứng phán đoán với thiên nhiên mà tìm kiếm được ra nguyên hướng.

An Đức Lỗ pháp sư hiển nhiên là có năng lực như vậy, cho nên trong đội ngũ cũng không cần một gã hướng đạo người bản xứ nữa.

Liên tục nhìn la bàn một lúc thì hắn quay đầu lại lớn tiếng nói rằng:

-Phía trước hơn ba dặm hẳn là có một ốc đảo nhỏ, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút!

Mọi người nhất thời tinh thần đại chấn, trong biển cát mà gặp phải sinh mệnh chi nguyên của sa mạc là ốc đảo thì không thể nghi ngờ là một chuyện may mắn nhất. Nhưng điều này tuyệt đối không dễ dàng, bởi vì biển cát tây lục có lục châu cực kỳ kỳ lạ. Có thể như là một ít cồn cát có thể lưu động vậy, ngày hôm có thể tìm được ở đây, nhưng mai lại biến mất vô tung vô ảnh.

Chỉ có người dân bản xứ cùng với pháp sư hướng đạo mới có thể tìm ra đầu mối của những ốc đảo chạy loạn như những hài tử bướng bỉnh này thôi.

Tốc độ của đội ngũ không khỏi nhanh hơn rất nhiều, mọi cưỡi chính là loại song phong sa chức. Loại này so với so với những loại đan phong sa thì hình thể nhỏ hơn một chút, năng lục phụ trọng cũng không cao lắm, thế nhưng tốc độ chạy nhanh hơn cùng sức chịu đựng hơn mười phần. Trong sa mạc tuyệt đối hơn gấp chục lần so với ngựa chạy đường dài.

Chạy tới một núi cát ở xa xa, thình lình một mảnh xanh ngắt hiện lên trước mắt mọi người. Mọi người đều không nhịn được mà cùng nhau phát ra tiếng hoan hô, tất cả đều ầm ầm phóng tới.

Phiến màu xanh mát này chỉ có vài mẫu, lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững giữa sa mạc, giống như một viên phỉ thúy mà lục trên vương miện hoàng kim vậy. Đặc biệt bắt mắt, đáng chú ý, mà bên cạnh nó còn một con suối nhỏ đang chảy qua, bên suối có vài con sa mạc linh dương lấm tấm đốm nâu đang cúi đầu uống nước.

Các dong binh đột nhiên xuất hiện làm cho những con sa mạc linh dương này sợ hãi, kinh sợ mà triển khai bốn vó chạy trốn về bốn phương tám hướng, tốc độ phi thường nhanh.

Sưu!

Một mũi tên nhọn phá không bay tới, nhanh như thiểm điện tới cự ly khoảng hơn một trăm mét, chuẩn xác không gì sánh được bay đúng tới mục tiêu một con sa mạc linh dương vừa bỏ chạy. Xung lực thật lớn làm cho nó trực tiếp bị đóng đinh vào mặt cát.

-Tiễn pháp tuyệt vời!

Có người lớn tiếng tán dương.

Người phát ra một mũi tên chính là nữ nhân duy nhất trong đội ngũ Áo Lệ Ly Á. Nàng cũng là một thành viên trong số bảy dong binh tự do.

Trên cửu thiên đại lục võ sĩ sử dụng kiếm cùng phủ là chính, số lượng võ sĩ sử dụng linh cung tiễn cùng thần xạ có số lượng vô cùng ít. Bọn họ có thể đưa đấu khí quán nhập vào trong thân cung, có năng lực công kích viễn trình cực mạnh, đối với địch nhân trên không trung có uy hiếp vô cùng lớn. Rất nhiều đại hình dong binh đoàn đều tận lực bồi dưỡng một nhóm võ sĩ linh cung cùng thần xạ thủ. Hai nhóm người này cũng khác nhau, võ sĩ cùng linh cung sở trường tu luyện cung tiễn đấu khí, mà võ sĩ thần xạ thủ mạnh về công kích cự ly cùng chuẩn xác.

Áo Lệ Lỵ Á là một tam giai linh cung, cùng với hai lục cấp dong binh tự do khác là đồng bọn, cùng tham gia nhiệm vụ thăm dò di tích lần này.

Dong binh tự do không thuộc về một dong binh đoàn nào, độc lập lai vãng tự do tự tại. Nhưng mà trong rất nhiều thời gian cũng không phải chỉ một hai người là có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Cho nên dong binh tự do cũng thường thường cấu thành với nhau thành một đoàn đội để đồng thời hoàn thành nhiệm vụ. Lúc hoàn thành nhiệm vụ đều phân chia công bằng, cho nên hợp tác lâu dài cũng không có vấn đề gì.

Trong đội ngũ này, Áo Lệ Ly Á không thể nghi ngờ là người được hoan nghênh nhất. Nàng là một người trẻ tuổi xinh đẹp lại có chút huyết thống của thiên linh tộc. Hơn nữa lại là linh cung võ sĩ hiếm thấy, ngay cả mấy tên võ sĩ của An Đức Lỗ pháp sư cũng thỉnh thoảng lại gần lấy lòng nàng.

Ốc đảo tuy nhỏ nhưng để cho một đội ngũ mười mấy người nghỉ ngơi cũng là đủ rồi. An Đức Lỗ pháp sư cũng không phải là cố chủ hà khắc, tuy rằng còn cách một đoạn thời gian nữa thì trời mới tối nhưng lão đã cho đội ngũ đóng quân nghỉ ngơi trong ốc đảo này tối nay. Để cho mọi người chuẩn bị tốt tinh thần và thể lực rồi mới đi tiếp.

Phải biết rằng tiền thù lao của nhiệm vụ lần này chiếu theo ngày làm mà tính toán. Kéo dài nửa ngày thì khẳng định An Đức Lỗ cũng phải bỏ ra không ít tiền. Điều này làm cho mọi người rất có hảo cảm với cố chủ hào phóng này.

Nghỉ ngơi ở trong ốc đảo sa mạc không thể nghi ngờ là một chuyện tình khoái trá nhất. Tuy rằng thời gian đầy đủ, thế nhưng những dong binh kinh nghiệm phong phú đều đã chuẩn bị tốt hết cả rồi. Mọi người để đám sa đà tụ tập vào một chỗ thật tốt, cho chúng nó nước uống cùng lương thực đầy đủ. Chính mình cũng móc túi đổ đầy nước vào trong túi da đựng nước bên mình. Bởi vì không ai biết được ngày hôm sau còn may mắn như vậy không.

Những trướng bồng cắm trại dã ngoại nhanh chóng được dựng lên. Mà sa mạc linh dương vì bị bắn chết cũng rất nhanh chóng được rửa sạch rồi đặt lên trên đống lửa quay. Chỉ một con linh dương này cũng đủ cho mọi người ăn no một phen. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hàn Phi cúi đầu dùng hai tay nâng lên một chút nước suối mát lạnh, nước suối ngầm nên mang theo hơi mát nhè nhẹ, hất lên trên mặt có cảm giác thoải mái cực kỳ.

Lúc đổ đầy túi nước, hắn mới trở về doanh địa nhỏ của đội ngũ.

Tuy rằng các dong binh tự do khác rất khinh thường Hàn Phi, cho rằng hắn tới phá nhiệm vụ, nhưng mọi người dù sao cũng là đồng bạn, hơn nữa thân phận tam giai võ sĩ của Hàn Phi cũng không chút hoài nghi. Bởi vậy rõ ràng cũng không có bài xích, nhiều lắm là không thèm để ý tới hắn mà thôi.

Trong đại lục có hàng ngàn vạn dong binh cùng người mạo hiểm, nhưng võ sĩ có thực lực tam giai đều là chủ lực chiến đấu. Cũng là lực lượng hạch tâm của đại đa số dong binh đoàn.

Đối với tam giai võ sĩ mà nói, tứ giai đại địa võ sĩ là mơ ước mà bọn hắn tha thiết truy cầu. Lúc bước vào thánh chi cảnh giới, không chỉ có lực lượng bay vọt, mà thọ mệnh cũng được kéo dài thật lớn. Đại địa võ sĩ còn không cần phải mạo hiểm gian khổ như thế này nữa, cuộc sống sẽ thỏa mái hơn nhiều.

Thế nhưng bước qua cái lá chắn này vô cùng trắc trở, không biết có bao nhiêu tam giai võ sĩ phải bên ngoài cảnh cửa tứ giai mà nhìn. Muốn đột phá, ngoại trừ võ sĩ có thiên phú ra, đối với rèn luyện cùng cảm ngộ lực lượng cũng cực kỳ trọng yếu. Cho nên rất nhiều võ sĩ dùng chiến đấu cùng mạo hiểm để nhằm tìm ra đường đột phá cho mình. Trên thực thế cũng có rất nhiều võ sĩ như vậy mà đột phá như phượng hoàng niết bàn. Khi bọn họ tấn chức xong, so với những người cùng cấp được sự giáo dục của cao thủ trong gia tộc, dùng linh dược xây đắp lên thì mạnh hơn không ít.

Đây cũng là lý do vì sao nhiều người mạo hiểm cùng dong binh rõ ràng có đủ tiền dưỡng lão rồi, nhưng vẫn như cũ kiên nhẫn mạo hiểm với sinh mệnh của mình. Võ sĩ truy cầu lực lượng chính là tín niệm vĩnh viễn không thay đổi.

Tại đống lửa trại có chứa hỏa hệ linh pháp trận, linh dương rất nhanh được thiêu chín rồi. Lúc bỏ thêm vào muối cùng gia vị làm cho đồ ăn có hương vị quả thực rất mê lòng người. Vài tên dong binh võ sĩ đã không nhịn được mà nhìn thịt quay nuốt ực ực vài tiếng, một bộ dạng thèm nhỏ dãi rồi.

Dựa theo quy củ, người săn được con mồi Áo Lệ Ly Á là người có quyền chi phối con mồi của mình. Nàng dùng chủy thủ xinh đẹp tùy thân của mình cắt một miếng cho An Đức Lỗ pháp sư, một miếng cho mình, còn lại phân cho những người khác.

Ngay cả Hàn Phi cũng được chia một khối thịt chân sau không tồi chút nào. Trong đám dong binh hỗ trợ này, thái độ của Áo Lệ Ly Á đối với Hàn Phi không thể nghi ngờ là không tồi chút nào.

-Cám ơn!

Hàn Phi mỉm cười đưa tay qua nhận thịt quay của Áo Lệ Ly Á, làm bộ không có nghe thấy thanh âm bất mãn của một võ sĩ ở bên cạnh phát ra.

Thế nhưng lúc hắn đụng tới thịt quay, sắc mặt hơi chút đổi.

Keng!

Hàn Phi trở tay sau lưng rút ra trường kiếm, kiếm quang chợt lóe, dĩ nhiên như thiểm điện mà đâm về phía Áo Lệ Ly Á!

Áo Lệ Ly Á cũng phản ứng cực nhanh, kiếm quang vừa tới cũng ngửa đầu lăn về phía sau, liên tục lăn vài vòng mới phóng ngưới đứng dậy khỏi mặt đất, vung chủy thủ lên quát lớn:

-Ngươi định làm gì?

Vài tên võ sĩ bên cạnh dưới kinh hãi, cũng tự mình rút vũ khí ra trợn mắt nhìn Hàn Phi, bầu không khí khẩn trương vô cùng.