Biên: Mựp

Phía dưới thành Thục Nam, trấn Tinh Thần, Thần gia.

Gần đến Niên Hội, từ trên xuống dưới Thần gia đều bận rộn vô cùng, những đệ tử trẻ tuổi đều tràn đầy mong chờ đối với Niên Hội sắp tới, mà các mạch sóng ngầm bên trong các gia tộc cũng vì thế mà dao động mãnh liệt.

- Thần lão nhị cả ngày đều không ra cửa, tin tức này đối với chúng ta là tin tức tốt, bây giờ, ngoại trừ nhị trưởng lão không chịu mở miệng ra, thì cả đại trưởng lão đều đứng về phía của chúng ta.

Thần lão lục hưng phấn nói với đại ca.

- Từ khi Thần lão nhị trở thành tộc trưởng cho đến nay, không có bất kì thành tích nào, bây giờ dưới gối lại không có con, không thể nào có thể tiếp tục nhận vị trí này nữa, trong Niên Hội lần này, chúng ta hãy kéo Thần lão nhị xuống đài hoàn toàn đi!

Thần lão tam cũng phụ họa ttheo.

- Ta cũng là đang vì gia tộc mà suy nghĩ, lão nhị đúng là không thể đảm đương chức vị tộc trưởng này được.

Nói xong, trong mắt Thần lão đại lóe lên một tia âm u, cho đến bây giờ, hắn vẫn không rõ, hắn so với lão nhị không hề kém, nhưng vì cái gì mà phụ thân hắn lại đem chức vị tộc trưởng lại truyền cho cái tên nhị đệ nhu nhược kia, đây là khúc mắc khiến lòng hắn khó chịu trong suốt 20 năm qua.

Lúc này, tại một đại viện khác trong Thần gia.

- Tộc trưởng, sắp đến Niên Hội rồi, nếu ngài mà còn không để ý đến chuyện của gia tộc, chỉ sợ không thể ngăn được miệng lưỡi của người khác, lão đại, lão tam, lão lục đều đang nhìn chằm chằm vào ngài đấy!

Một người đàn ông trung niên thủ hộ ở bên cạnh tộc trưởng Thần gia đứng ở ngoài cửa, đang khổ tâm thuyết phục.

- Lão tứ, ngươi hãy đi đi, đến khi Tộc Hội diễn ra, ta tự nhiên sẽ xuất hiện.

Trong phòng, một nam tử với khuôn mặt cương nghị đạm mạc nói, trong mắt thỉnh thoảng lại toát ra vẻ hoang mang sợ hãi.

- Ai, nhị ca, ngươi đây là đang chịu tội gì a.

Người được xưng là lão tứ thở dài một tiếng.

- Thiên nhi, phụ thân cả đời này đã không thể chiếu cố cho ngươi thật tốt, chính là do ta đã quá phóng túng, mới có thể khiến cho bọn họ trở nên càn rỡ như vậy, con yên tâm, đến ngày đó, ta nhất định phải khiến cho những người kia chôn cùng với con, tế cho linh hồn của con ở trên trời!

Nói xong, trong mắt ông ta lóe lên sát ý hận không thể hủy diệt tất cả.

Đến gần Niên Hội, từng thành trấn ở đây đều phi thường náo nhiệt, rất nhiều đệ tử Tông Môn nhao nhao trở về gia tộc mình, cùng đoàn tụ với người nhà.

Trấn Tinh Thần mặc dù chỉ là trấn cấp thành thị, nhưng ở trong thành Tinh Linh, lại là trấn lớn nhất.

Tinh Thần Đệ Nhất Gia, chính là quán rượu lớn nhất trong trấn Tinh Thần, lúc này, tất cả những người có bối phận trong trấn đều đang tụ hội ở trong quán rượu này.

- Nghe nói Thần Nguyệt của Thần gia lúc ở Lạc Hà Môn đã thức tỉnh Võ Hồn, sau đó tu vi tăng lên với khí thế như chẻ tre, bây giờ đã đạt đến Võ Đồ, Thần Ngôn huynh, có việc này sao?

Một nam tử tuấn tú nhẹ nhàng lay động chiếc quạt xếp trong tay, hỏi một đệ tử của Thần gia.

- Ha ha.

Thần Ngôn cười nhạt một tiếng, thần sắc lại cực kì đắc ý:

- Đấy là chuyện đương nhiên, đại tỷ Thần Nguyệt của ta sau khi đạt được Võ Đồ, thực lực đã tăng lên rất nhiều, nếu mà thành Thục Nam tổ chức Liên Minh Tộc Chiến, ta nghĩ Thần gia chúng ta nhất định hào quang rực rỡ.

- Ha ha, bất quá chỉ là vừa mới đạt được Võ Đồ tầng một mà thôi, Văn Nhân Phong của Văn gia ta từ Luyện Ngục Môn trở về, bây giờ đã là Võ Đồ tầng hai, sợ rằng cho dù là Thần Nguyệt đánh cũng không lại.

Đệ tử của Văn gia ngồi đối diện với Thần Ngôn cười nhạo nói.

Bên trong trấn Tinh Thần có bốn gia tộc lớn, Văn gia có quan hệ với Vương tộc thành Thục Nam, là gia tộc cường đại nhất, thứ hai là Thu gia, Cố gia, Thần gia vừa mới xuất hiện ở trấn Tinh Thần khoảng trăm năm trước, là gia tộc có thực lực yếu nhất.

- Thời gian có thể đạt được tu vi Võ Đồ không biểu hiện cho việc mạnh yếu, Cổ Phong của Cổ gia ta sớm đã là Võ Đồ tầng ba, sợ là ngoại trừ Chúa công thành Thục Nam, không người nào có thể đánh lại.

Người của Cố gia cũng không hề tỏ ra yếu thế.

Mọi người vừa nghe xong, sắc mặt ngay lập tức biến hóa, vậy mà Cổ Phong đã đạt được Võ Đồ tầng ba, thiên phú đến mức này quả nhiên là bất phàm.

- Văn Nhân Viêm, ngươi mời chúng ta đến đây để bàn xem kẻ khác lợi hại như thế nào sao? Nếu là như vậy thì cũng thật là quá nhàm chán.

- Ha ha, tụ tập các ngươi đến đây, dĩ nhiên là muốn thông báo cho các ngươi một tin tức quan trọng, Niên Hội các gia tộc lần này, Thành chủ muốn mở một thịnh hội luận võ, các đệ tử trẻ tuổi cũng có thể tham gia, người chiến thắng sẽ được ban thưởng Nguyên Dương Linh Quả.

- Cái gì? Nguyên Dương Linh Quả? Chính là thánh quả giúp Võ Đồ đột phá trở thành Võ Sư, thành chủ quả nhiên là rất mạnh tay.

Đám người nghe xong đều thán phục và sợ hãi, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Văn Nhân Viêm cười lạnh nói:

- Thần Ngôn, nghe nói thiếu gia phế vật Thần Thiên nhà ngươi đã chết, có việc này sao?

- Cái tên phế vật kia có sống cũng là đồ vô dụng, chết rồi mới là tốt, nếu không, đến lúc Gia Tộc Đại Chiến, ta sẽ cho hắn đẹp mặt!

Thần Ngôn đắc chí nói, mặc dù chỉ là một tên phế vật, nhưng tên tiểu tử đó lại là con trai của tộc trưởng, điều này làm cho người ta hết sức chán ghét.

- Ngươi muốn làm người nào đẹp mặt a?

Ngay lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía dưới quán rượu truyền đến, đám người theo tiếng nói đó mà nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm đang cưỡi trên lưng ngựa, trên người là quần áo của Thiên Tông Môn, chính là Thần Thiên vừa một đường long đong, vất vả từ Thiên Tông trở về nhà.

Vừa mới đến Tinh Thần Đệ Nhất Gia liền nghe được có người nhắc đến mình, với thính giác của Thần Thiên, dĩ nhiên là nghe được rõ ràng mọi thứ.

- Đây chẳng phải là Thần Thiên hay sao?

Đám người kinh hãi nhìn người đó.

Mà Thần Ngôn đang trợn tròn hai mắt, bật thốt ra:

- Tên phế vật ngươi chẳng phải đã chết ở Thiên Tông sao? Như thế nào lại còn sống?

- Thế nào, ngươi hi vọng ta chết lắm sao?

Mặt Thần Thiên âm trầm, hai đầu lông mày ẩn ẩn một cỗ sát khí.

Thần Ngôn ở Thần gia là con trai của một trưởng lão, là Võ Sĩ tầng sáu, thực lực cũng không tệ, nhưng cũng chẳng có gì đáng kể.

- Hừ!

Thần Ngôn hừ lạnh một tiếng, hai tháng trước Thần Võ mang đến tin tức Thần Thiên đã chết ở Tông Môn, điều này đã làm cho các đệ tử trong gia tộc âm thầm mừng rỡ một hồi, thế nhưng không nghĩ đến, tên phế vật này lại không chết, đã vậy còn trở về.

- Ngươi đã còn sống như vậy, còn không mau lăn về gia tộc đi, tránh ở đây làm mất mặt, gây xấu hổ!

- Ta làm gì còn cần ngươi đến dạy? Cút xuống đây cho ta!

Thần Thiên đột nhiên quát lớn, dù thế nào thì bản thân cũng là còn trai của tộc trưởng, là thiếu chủ của Thần gia, lần này trở về là muốn cho tất cả mọi người biết, không phải ai cũng có thể giương oai ở trên đầu mình.

Lúc đầu Thần Ngôn bị Thần Thiên quát, mắt cũng trợn tròn lên, tên Thần Thiên nhu nhược kia biến thành ngông cuồng bá đạo như thế từ bao giờ?

Thần Ngôn cũng không chịu yếu thế:

- Muốn ta lăn xuống? Chỉ bằng ngươi sao, tên phế vật kia?

- Ngươi không xuống có đúng không?

Dưới chân Thần Thiên đạp một cái, trong nháy mắt bay thẳng lên lầu ba.

- Lăn xuống cho ta!

Đông đảo đệ tử bên trong đều nghẹn họng nhìn trân trối, Thần Thiên vậy mà ném Thần Ngôn ra ngoài.

- Thần Thiên, ngươi, ngươi dám đối xử với ta như thế.

Thần Ngôn rơi xuống đất bị thương rất nặng, nhất thời nghẹn lời chỉ vào Thần Thiên.

- Ta là thiếu chủ của gia tộc, ngươi là thứ gì, dám ở trước mặt ta mà chỉ chỉ trỏ trỏ? Nếu lần sau còn tiếp tục như vậy, ta nhất định trực tiếp phế ngươi.

Thần Thiên lần này cực kỳ bá đạo.

- Ha ha ha, đây thật đúng là một trò hay, hay cho một trò chó cắn chó, thiếu chủ Thần gia quả là khác người.

Văn Nhân Viêm cười lớn.

Văn gia trước giờ đều bất mãn với Thần gia, bây giờ nhìn thấy đệ tử Thần gia đấu đá nhau, tất nhiên là hưng phấn vô cùng.

- Chó mắng ai đây?

Thần Thiên quay đầu, trợn mắt giận dữ.

- Đương nhiên mắng ngươi!

- Ha ha ha ha, hay cho một con chó đang mắng ta, chó Văn Nhân, một năm không gặp, sao ngươi đến bản thân là người hay chó cũng không phân biệt được như thế.

Văn Nhân Viêm liền nhận ra tên kia đang trêu đùa mình, lúc này lập tức giận dữ:

- Ngươi vất vả lắm mới có thể nhặt về được cái mạng chó của ngươi, còn dám ở đây càn rỡ. Nếu đã như vậy, bây giờ ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.

- Chỉ bằng một tên Võ Sĩ tầng sáu như ngươi?

Văn Nhân Viêm vừa muốn ra tay, Thần Thiên lại nhanh hơn hắn một bước, ba một tiếng, trong quán rượu lập tức truyền đến tiếng âm thanh va chạm.

Ngay lập tức, mọi người trong quán rượu đều hít sâu một hơi.

- Muốn đánh ta?

Thần Thiên vừa nói, một cái tát cũng đánh qua, trở tay thêm một cái tát nữa, ba ba ba, liên tục như vậy năm sáu lần, mặt Văn Nhân Viêm hoàn toàn thay đổi.

Ném Văn Nhân Viêm ra đường lớn, Thần Thiên lạnh nhạt nhìn về phía đệ tử của các gia tộc khác:

- Còn ai muốn làm khó dễ bản thiếu gia nữa, cùng lên hết đây, hôm nay thiếu gia ta giải quyết luôn một lần.

Điên cuồng!

Cái gì gọi là điên cuồng, giờ phút này bọn họ đều thấy được trên người Thần Thiên, cái tên thiếu gia phế vật, nhu nhược kia, bây giờ lại giống như một người khác hoàn toàn, bất kể là hành vi hay lời nói, đều trở nên cuồng vọng bá đạo.

- Hừ, chỉ là một lũ chuột nhắt, không có chút thú vị.

Thấy chung quanh chẳng có người nào lên tiếng, Thần Thiên nhảy ra khỏi quán rượu, đáp xuống lưng ngựa.

Thần Thiên nhìn Văn Nhân Viêm và Thần Ngôn nằm trên mặt đất:

- Thần Ngôn, nhớ kỹ cho ta, ta là Thần Thiên, là thiếu chủ của Thần gia, nếu còn có lần sau, ta sẽ lấy mạng của ngươi.

- Văn Nhân Viêm, nếu ngươi vẫn không phục, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta.

“Giá!”

Thần Thiên nghênh ngang rời đi, để lại một đám đệ tử của các gia tộc khác đang đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Thần Ngôn và Văn Nhân Viêm đều cực kỳ khó coi, bị một tên phế vật nhục nhã như vậy, quả thật vô cùng nhục nhã.

Ngược lại, chỉ có một nam tử nho nhã của Thu gia đang nhìn chằm chằm bóng lưng Thần Thiên rời đi mỉm cười:

- Ha ha, Thần Thiên của Thần gia, có ý tứ, có ý tứ, xem ra lần này thời thế trong Thần gia có sự thay đổi rồi.