Sớm làm thợ săn nhiều năm hắn làm sao không biết được mình xông phải đại họa rồi, đưa mắt nhìn về phía trung niên, Đồng thời lúc này Thiên Hàn cũng liếc về hắn một cái, không một chút nào khí tức phát ra nhưng cảm giác như lưỡi hái tử thần đần kê lên cổ hắn, lúc này hắn sớm không tự chủ run rẫy liên tục lùi về sau vài bước xong lại ngồi bệch xuống đất cả người mồ hôi chảy ra như thác đổ, say đó không chút do dự quỳ rạp xuống cầu xin nói.

"Tiểu nhân... mắt chó....đui mù, xin tha.... cho tiểu nhân....ở nhà còn có mẹ già con nhỏ."

Bốp

Nam tử quỳ xuống cầu xin lại tự tát lên mặt mình đâu còn chút nào là phong phạm cao tại tượng của linh giả.

Nhìn cái kia nam tử Vũ Tuyệt khẻ lắc đầu lại nhìn về phía lão ba, có chút hâm mộ thầm nghĩ cường giả!! Chỉ cần một cái liếc mắt liền đủ, chỉ cần có thực lực còn lo không bảo vệ được người thân sao.

Nhìn về phía nam tử Thiên Hàn cũng không nói gì, chỉ thở dài phất tay bỏ đi.

Sau khi bọn họ đi một lát, xung quanh không khí cũng có chút hòa hoãn bớt, mọi người sôi nổi nghị luận, lại có người đến trước tên nam cười nhạo nói.

"Không biết sống chết, lại dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ngài ấy, ngươi nên tự cảm thấy may mắn khi gặp ngái ấy đi, nếu là ta không đập mất nữa cái mạng cũng móc con mắt ra à, haha." Một trung niên cười lạnh hả hê nói

"Đúng vậy a, nếu mày muốn chết cũng đừng có luyên lụy đến chúng ta và thân nhân của ngươi, hắc hắc."

Lại có người đồng tình lắc đầu than thở nói.

"Ngươi nghĩ như thế nào ta cũng hiểu a, nàng như thế đẹp ai không thèm nhỏ dãi, nhưng ngươi nên biết a, nàng là một cái đệ nhất mỹ nữ Tây Kỳ càng là lão công của nàng, Vũ Thiên Hàn đệ nhất nhân của Tây Kỳ a, trai tài gái sắc vô cùng đẹp đôi của nơi này."

Nghe vậy sắc mặt nam tử có chút mộng bức muốn thổ huyết, thầm nghĩ ta làm nào lại đen như thế a, vừa chuyển đến đây kiếm ăn lại đắt tội cường giả nơi này rồi a, ta nhưng mê gái đẹp là bản năng đàn ông rồi, nào ngờ.

"Đáng tiếc nhi tử của bọn họ lại là một cái phế vật" người này lại nói tiếp.

...

Sau vụ lúc này, cũng không còn ai dám như thế nói nhảm, vì thế bọn họ vô cùng thuận lợi đi đến điểm gặp.

Chỉ là đang đi trên đường, đột nhiên Vũ Tuyệt sửng lại có chút nhíu mày khó hiểu lén nhìn về phía lão ba hắn.

"Tiểu Tuyệt con không sao chứ" đột nhiên thấy Vũ Tuyệt sửng người lại thấy thần, Mộng Quyên có chút lo lắng hỏi.

"Dạ con không sao chúng ta đi tiếp". Vũ Tuyệt nhìn về phía mẹ hắn mỉm cười nói.

"Ưm"

Sở dỉ hắn dừng lại là vì lời nói của Huyên Huyên tỷ.

"Tiểu Tuyệt lúc nảy ta cảm nhận được khí chất của lão ba ngươi có chút không đơn giản, lại lén lút dùng linh lực dò xét hắn một chút, ngươi có biết hay không? Ta cũng thật không ngờ lại bị hắn phát hiện mặc dù không biết ta ở nơi nào, nhưng đồng thời ta còn thấy được khí tức linh hồn hắn vô cùng hỗn loạn, linh hồn bị tổn thương nặng nề, mặc dù ta không cảm nhận được tu vi nhưng ta cảm thấy ba ngươi không đơn giản như thế là một cái đứng đầu cái này nhỏ bé địa phương đâu, còn có sau này đứng trước mặt ba ngươi dùng hồn lực truyền âm nếu không rất dể bị phát hiện"

Nghe vậy tâm thần Vũ Tuyệt lóe lên vài tia kinh ngạc rồi lại nghi hoặc tò mò, tự hỏi cái này lão ba dở dở ương ương của hắn vẫn còn cái gì lớn bí mật sao? Còn có tu vi lão cha hắn là cái gì a, hắn biết cái gì linh tướng linh tông đều không đáng để nàng liếc mắt một cái a, vậy cha hắn không đơn giản thì mạnh đến mức nào chứ? Còn có thể phát hiện ra Huyên Huyên tỷ nữa a? Càng nghĩ khiến hắn càng khó hiểu, to mò. Não hải hắn như đang dâng lên từng cơn ông ông.

"Tiểu Tuyệt ngươi mau mau mua nó về, thật không ngờ vận khí của ngươi lại tốt như vậy nhặt được bảo vật rồi a, haiz chúng ta lại mau giàu rồi!"

Trong lúc đang lan man suy nghĩ, đột nhiên Lạc Huyên hưng phấn ngạc nhiên hô to làm hắn có chút giật mình lại nhìn về hướng nàng chỉ thầm nghĩ là cái nào lunh thú a? nhìn qua lại một chút hắn hắn chủ thấy một cái tạp quầy bán sủng vật thôi a, một số linh thú không có sức chiến đấu nhưng lại có vẻ bề ngoài cực kỳ bắt mắt vì thế có một chút người nhất là nữ nhi thường mua về nuôi dưỡng thôi a, chẳng lẽ nàng là muốn mua một cái sủng vật chơi đùa sao? Nhìn về phía Huyên Huyên tỷ, hắn thắc mắc thầm nghĩ.

"Huyên Huyên tỷ ngươi là muốn mua sủng vật làm gì chứ?"

Nhìn ra được suy nghĩ của Vũ Tuyệt nàng cáu giận gỏ đầu hắn nói, thầm nghĩ tiểu tử này vận số cũng thật tốt lại nhặt được bảo, cái này nàng đã tìm từ lâu nhưng vẫn không thấy được, thật không ngờ nơi này tùy tiện liền bắt gặp, đành để hắn nhặt tiện nghi, haiz người so với người thật tức chết a.

"Tiểu tử còn không mau mua đi, có phúc lại không biết hưởng, đó là linh thú thứ 2 của ngươi đó, haiz ngươi ứ mua trước chút ta lại nói, ngươi mua cái kia tiểu chút chít kia màu trắng kia"

"Aaa, được"

Rên đau một tiếng, hắn gật đầu nhìn theo phía Huyên Huyên chỉ, "ồ" là con trai hắn cũng không nhịn được rung động, thứ mà Huyên tỷ muốn mua là một con tiểu hồ nhỏ nhắn vô cùng khả ái, toàn thân bộ lông trắng bạch mượt mà mềm mại trông chẳng khác gì một cục kẹo bông gòn di động cái này kẹo bông gòn đối với phái nữ, lực sát thương vô cũng lớn, hầu như là tuyệt đối luôn a, hắn chút hiếu kỳ một cái khả ái như cục bông kia thì có gì đặc biệt sao? Tuy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn là nhanh chân đi đến.

"Ông chủ cái này con tiểu hồ giá bao nhiêu vậy?"

Vũ Tuyệt