Vân Hư trầm ngâm một lúc, cao giọng hỏi:
– Nhạc Chi Dương, ngươi là con cháu của Thích gia?
Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy tức cười, đáp:
– Ta không phải họ Thạch, ta họ Thiết.
– Họ Thiết ư? – Vân Hư ngớ người.
– Đúng vậy! – Nhạc Chi Dương cười hề hề: – Đá có cứng thì cũng đâu có bì được sắt thép(*), họ Thiết của ta còn lợi hại hơn họ Thạch nhiều.
(
ND chú: Thạch là đá, Thiết là sắt – Nhạc Chi Dương đang chơi chữ)
Gã dám ngang nhiên giỡn mặt với vị chúa Đông Đảo, vẻ mặt Vân Hư lập tức sa sầm, mắt lộ sắc giận. Minh Đấu ưỡn ngực quát lớn:
– Đảo vương minh xét, tên tiểu tử này tán hươu tán vượn, rõ ràng là trong lòng có điều gian trá, theo ta đoán, hắn nhất định là gian tế do Thích gia phái đến đảo chúng ta hòng phối hợp tay trong tay ngoài, mưu đồ đoạt lại ngôi vị đảo vương.
Vân Hư hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Nhạc Chi Dương, bảo:
– Nếu ngươi không phải là người của Thích gia, vậy thì võ công từ đâu mà đến?
Nhạc Chi Dương không muốn dính líu đến Tịch Ứng Chân, đành cười đáp:
– Sớm đã bảo rồi, là do thần tiên dạy cho!
Trong lòng gã lại nhủ: “
Tịch đạo trưởng tiên phong đạo cốt, so với thần tiên nào có kém gì".
Phải chi gã thừa nhận là con cháu của Thích gia, Vân Hư nhớ lại mối giao tình trăm năm trước, chưa chừng còn tha cho gã, nhưng gã cứ luôn miệng khẳng định không liên quan đến Thích gia, ngược lại càng khiến cho mọi người đoán già đoán non, cho rằng gã lén xâm nhập Đông Đảo hẳn là đang có âm mưu gì đó không thể tiết lộ.
Vân Hư trầm ngâm một lúc bèn nói:
– Bất kể ngươi có phải là con cháu của Thích gia hay không thì cũng đã học võ công nhà họ Thích. Vân mỗ bất tài, mong được thỉnh giáo vài chiêu.
Lời này vừa thốt ra, Nhạc Chi Dương liền giật bắn mình. Vân Thường vội can:
– Giết gà đâu cần dao mổ bò, chi bằng cha cứ khoanh tay đứng nhìn con trong vòng mười chiêu sẽ bắt tên tiểu tử thối này phải quỳ xuống van xin.
Vân Hư lắc đầu:
– Con thì biết cái gì? Hắn là truyền nhân của Thích gia, ta là trưởng dòng họ Vân, để ta ra tay mới phù hợp với thân phận của hắn.
Nói rồi, ông thong thả tiến lên trước, đối mặt với Nhạc Chi Dương một khoảng.
Nhạc Chi Dương nhìn Vân Hư, trống ngực khua loạn không ngừng. Gã cố gắng điều hòa nhịp thở, đưa mắt dõi về phía xa, Diệp Linh Tô cũng đang ngó sang bên này, trong đôi mắt hạnh ánh lên một tia nhìn tuyệt vọng.
Nhạc Chi Dương trông thấy sắc mặt cô, đột nhiên máu nóng bốc lên, người nảy sinh ra một bầu ngạo khí, cao giọng nói:
– Đảo vương đại nhân dạy bảo, Nhạc mỗ vinh hạnh vô cùng. Người đời có câu rất hay: “Thuyền lật trong mương”, “Trượt chân trên đất bằng”, đảo vương đại nhân thắng ta là lẽ tất dĩ ngẫu, nhưng nhỡ đâu ta bất cẩn thắng được ngài một chiêu nửa thức, chẳng may truyền ra ngoài giang hồ, mọi người nhất định sẽ rêu rao rằng võ công Đông Đảo chỉ đến thế là cùng, đường đường là chúa của một đảo lại đi thua dưới tay một thằng nhóc vô danh.
Mọi người nghe xong, tất cả đều ngoác miệng mắng xối xả. Vân Hư cũng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ có không ít cao thủ lúc gặp mình đều chưa đánh đã run, còn tên tiểu tử này chẳng những không chút e dè mà còn dám nói nhăng nói cuội, khoan bàn về võ công cao hay thấp, riêng về khoản can đảm cũng được xem là hiếm có rồi. Ông suy đi nghĩ lại một lúc, gật đầu bảo:
– Ngươi muốn thắng ta cũng dễ thôi, ta đứng nguyên ở đây cho ngươi mặc sức ra tay, quyết không đánh trả, trong vòng mười chiêu, nếu ngươi chạm được vào một chéo áo của ta thì xem như ta thua, thế nào?
Bốn phía đột nhiên im phăng phắt, chúng đệ tử Đông Đảo trố mắt nhìn nhau. Từ sau khi bại dưới tay Lương Tư Cầm hơn hai mươi năm về trước cho đến nay, Vân Hư chưa từng động thủ với ai, võ công ông giờ đây cao đến nhường nào, cả đệ tử theo bên cạnh cũng còn không rõ. Nhưng, giao ước của ông và Nhạc Chi Dương quá sức ngặt nghèo, lỡ không cẩn thận chắc chắn sẽ bị mất sạch oai phong.
Nhạc Chi Dương thì lại vui mừng khôn xiết, Vân Hư hành động như vậy rõ ràng là đang tự cao thân phận, không muốn thật sự đối đầu với gã. Nếu là giao đấu quyền cước, Nhạc Chi Dương thua là điều hiển nhiên, nhưng Vân Hư đứng yên không cử động thì việc chạm vào vạt áo của ông cũng không phải là điều gì quá khó. Từ trước đến nay, kiêu căng ắt nhận thất bại, Vân Hư tự bó mình vào rọ, lại không xuất chiêu, chưa gì đã thấy thua đến một nửa.
Nghĩ đến đây, Nhạc Chi Dương bất giác mỉm cười:
– Vân đảo vương, lời này là thật chứ?
Vân Hư nói:
– Chúa của Đông Đảo, một lời không đổi.
Nhạc Chi Dương hỏi:
– Lỡ ngài thua thì sao?
Vân Hư nói:
– Ta thua, mặc ngươi tự do rời đảo.
Nhạc Chi Dương vỗ tay cười:
– Tuyệt, tuyệt!
Vân Hư liếc nhìn gã, chợt hỏi:
– Còn nếu ngươi thua?
Nhạc Chi Dương mỉm cười:
– Thế ngài muốn thế nào?
Ánh mắt Vân Hư lóe lên sắc lạnh, nghiêm giọng nói:
– Ngươi thua, ta muốn lấy hai tay và hai mắt của ngươi.
Nhạc Chi Dương sững người, cố tỏ ra cứng cỏi, cười đáp:
– Được thôi, xin mời ngài!
Vân Hư khẽ cười lạnh, chắp tay sau lưng, hờ hững đứng tại chỗ, hai chân không xoạc không khép, thế như tòa núi sừng sững. Nhạc Chi Dương ngước nhìn đối thủ, trong đầu suy nghĩ chớp nhoáng: “
Người này võ công quá cao, giao chiến trực diện nhất định gặp rủi ro, muốn chắc chắn giành phần thắng chi bằng sử “Loạn Vân Bộ” vòng ra phía sau ông ta".
Nghĩ đến đây, gã dồn chân khí vào hai chân, đang định dịch bước thì chợt cảm giác cả người lạnh toát, một luồn khí vô hình xộc thẳng vào mặt. Tích tắc ấy, Nhạc Chi Dương như bị sa vào vũng lầy, không tài nào dùng sức cũng như cựa quậy được.
Cảm giác này đến một cách quá đột ngột, Nhạc Chi Dương giương mắt nhìn lên, lúc này Vân Hư ở phía xa sắc mặt âm trầm như nước, luồng khí vô hình nọ chính là được phát tán ra từ người của ông.
Luồng khí này chẳng phải là chân khí cũng chả phải chưởng phong, nó như thể một tảng đá lớn, nặng nề đè xuống cõi lòng Nhạc Chi Dương. Cần biết chân khí do tâm sinh ra, cho dù võ công có cao đến đâu, chân khí trong cơ thể cần phải có nhân tâm mới điều khiển được, ý chí một khi bị khống chế thì khí huyết lập tức sẽ nghẽn lại, tứ chi cứng đờ, đừng nói là ra tay tấn công, ngay cả nhúc nhích một chút cũng đã là khó khăn lắm rồi.
“Đây là thứ võ công gì?” Trán Nhạc Chi Dương dầm dề mồ hôi, hai tay siết chặt, thân thể run lên từng chập. Theo trực giác của gã mách bảo, nếu như không cố gắng xoay chuyển, ắt hẳn đại sự sẽ không thành. Gã lập tức hét lớn, dùng hết sức lực bước về phía trước, cho dù chỉ được mỗi một bước nhưng cũng khiến cho gã cảm thấy sức cùng lực kiệt, chân trái vừa cử động chợt mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.
Ánh mắt Vân Hư thoáng qua một nét ngạc nhiên, luồng khí vô hình này chính là một đường “Bàn Nhược Tâm Kiếm” mà ông đã tốn mất hai mươi năm trời khổ luyện nhằm để đánh bại Lương Tư Cầm. Đường kiếm này phát ra từ tâm, không phải chân khí, có liên quan đến toàn bộ tinh thần thân thể. Một khi đối địch, tâm kiếm sẽ rời vỏ, xuyên thẳng vào lòng người, giống như hổ báo so với cừu non, thần oai vừa chạm đến, ý chí của đối thủ sẽ tan rã, tự động bỏ cuộc nhận thua.
Vân Hư tự phụ có thần công, vốn nghĩ Nhạc Chi Dương khi đối mặt với tâm kiếm, hiển nhiên ý chí sẽ sụp đổ, dè đâu tên tiểu tử này chẳng những thần trí sáng suốt, còn có khả năng đón tâm kiếm mà tiến về phía trước.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Vân Hư sáng quắc lên, hệt như hai thỏi nam châm, hút chặt lấy ánh mắt của Nhạc Chi Dương. Uy lực của tâm kiếm bùng phát, luồng khí vô hình ào ạt tuôn ra tựa như những đợt sóng liên miên bất tuyệt, Nhạc Chi Dương khác nào cây đứng chắn gió, thân thể tự nhiên trở nên thương tích lỗ chỗ như một cái nia, nơi nào cũng đầy kẽ hở, đừng nói là tấn công, Vân Hư chỉ cần thổi nhẹ một hơi cũng có thể khiến gã ngã lăn quay.
Tâm trí một khi bị lay chuyển, tâm kiếm càng xuyên sâu vào bên trong. Nhạc Chi Dương ngước nhìn Vân Hư, chỉ cảm thấy đối thủ hệt như một ngọn núi cao vời vợi, còn bản thân chẳng khác nào con sâu cái kiến. Đối thủ mạnh đến không thể mạnh hơn, mình thì yếu đuối đến cùng cực, luồng khí vô hình ấy xuyên sâu vào trong cõi lòng, dẫu không phải là kiếm thật, Nhạc Chi Dương vẫn cảm thấy ngấm ngầm nhói đau.
Đám đệ tử ở bên ngoài theo dõi, trong lòng ai nấy đều cảm thấy quái lạ. Vân Hư bất động vốn dĩ là giao kèo, nhưng Nhạc Chi Dương cũng bất động theo thì quả là kỳ khôi. Theo lý mà nói, gã phải nhào đến tấn công mới đúng, đằng này mặt mũi gã hiện thời lại trắng bệch, hai mắt trợn tròn, khóe miệng sùi ra một ngụm bọt mép trắng xóa.
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng vẫn không hiểu nội tình bên trong. Cứ nhìn biểu cảm của Nhạc Chi Dương, rõ ràng là Vân Hư chưa xài đến một chiêu mà vẫn có thể khống chế được đối thủ, bản lĩnh như vầy ngay cả thần phật cũng đến thế là cùng.
Diệp Linh Tô lòng như lửa đốt, biết rõ sư phụ nói được làm được, nếu như Nhạc Chi Dương thua thật, cho dù không chết cũng tàn phế, thế nhưng thủ đoạn của Vân Hư thế nào chính cô cũng không biết, mà cho dù có biết thì với tình cảnh này cũng không cách nào xen ngang. Cô càng nghĩ càng quýnh, bất giác khẽ siết chặt nắm tay, để cho mấy chiếc móng mỏng nhọn cắm ngập vào lòng bàn tay.
Chợt đâu một âm thanh quái dị ầm ầm cất lên như thể rồng ngân hổ gầm, gò Ngao Đầu to lớn như vậy cũng phải rung chuyển. Đây là tiếng gió của Phong Huyệt, đến giờ Ngọ hiển nhiên lại trổi dậy, đệ tử trên đảo chẳng lấy gì làm lạ, vẫn tiếp tục căng mắt theo dõi trận đấu.
Quái thanh càng vang lớn hơn, lúc dài lúc ngắn, khi cao khi thấp, lọt vào trong lỗ tai Nhạc Chi Dương. Gã rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh táo trở lại, chỉ thấy máu huyết toàn thân chuyển động theo tiếng gió, dần dần có thể nghe lời sai khiến. Gã cố định thần lại, chăm chú nhìn ra, Vân Hư ở cách đó ngoài một trượng, đôi mắt sắc bén có thần của ông đang oai nghiêm nhìn xoáy lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, não Nhạc Chi Dương ngầm đau nhói, mắt thấy sắp sửa mất tự chủ, cõi lòng gã bất chợt lóe sáng, mấy hàng chữ như lướt qua trước mắt, chính là những câu từ trong chương “Linh Cảm”, chuyên dạy cách làm thế nào mượn âm thanh từ bên ngoài để dẫn dắt chân khí nội tại, điểm mấu chốt bên trong chính là sự thanh thản vô vi, thuận theo tự nhiên, cứ tùy âm thanh dẫn dắt, không để cho ý chí bản thân quấy nhiễu chân khí vận hành. Đây chính là cảnh giới cực cao, Nhạc Chi Dương dẫu đã từng xem qua nhưng cũng chưa thực sự luyện thành. Lúc này gã bị “Bàn Nhược Tâm Kiếm” khắc chế, chân khí sa vào cảnh trì trệ, ngay cả chân tay cũng không cử động được, nếu không có ngoại lực hỗ trợ, nhất định cả người sẽ kiệt sức, bị đối thủ đánh bại ở khoảng cách xa.
Nhạc Chi Dương thầm hít sâu một hơi, cố gắng loại bỏ tạp niệm, thậm chí ngay cả ý nghĩ dẫn dắt chân khí cũng vứt sang bên, án theo tâm pháp trong chương “Linh Cảm” để thuận theo tự nhiên, tùy ý cho quái thanh của Phong Huyệt điều khiển chân khí. “Bàn Nhược Tâm Kiếm” chuyên dùng để khắc chế nhân tâm, nếu như đối thủ xóa bỏ mọi suy nghĩ, tự nhiên nó sẽ trở nên vô tác dụng.
Nhạc Chi Dương tuy chưa đạt đến cảnh giới “xóa bỏ mọi suy nghĩ”, thế nhưng gã tu luyện bí tịch huyền môn lâu ngày cũng ít nhiều luyện được đôi chút định lực. Suy nghĩ trong đầu gã càng ít lại thì sự ràng buộc phải chịu đựng càng được giảm đi, chỉ nghe tiếng rống rít thét gào bên tai, lớp lớp âm thanh quái đản phát ra liên tu bất tận, chân khí trong cơ thể theo sự biến đổi của âm thanh, lúc vọt qua trái, lúc xuyên sang phải, như rồng như rắn khó mà đoán định.
Chân khí một khi đã lưu thông, sức lực tức thì tự sinh ra, Nhạc Chi Dương vươn thẳng eo dậy, đầu óc sáng tỏ như gương, cảm thấy ánh mắt oai phong của Vân Hư đang đè ép đến, gã bỗng hiểu ra, đôi mắt này chính là mầm mống của tai họa, chỉ cần để cho nó tiếp xúc thì tinh thần không thể tránh khỏi bị quản chế. Nghĩ đến đây, gã quyết định nhắm chặt mắt lại, cứ như vậy uy lực của “Bàn Nhược Tâm Kiếm” sụt giảm, chỉ còn lại luồng khí vô hình vẫn đang bức ép một cách kỳ lạ.
Hai mắt một khi đã nhắm lại thì không thể trông thấy sự vật, cũng không tài nào tấn công địch thủ, nhưng nếu mở mắt thì không tránh khỏi cảnh bị tâm kiếm khống chế. Nhất thời, Nhạc Chi Dương rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Gã rót chân khí vào hai chân, dợm tiến lên trước một bước, vốn định cất chân trái, nào ngờ giơ ra lại là chân phải, vốn muốn đi về phía Vân Hư, ai dè lại khập khiểng đi ngược về hướng vách núi ven biển.
Nhạc Chi Dương lấy làm khó hiểu, đành cố suy nghĩ kỹ lại, người thường đa số đều lấy tâm trí điều khiển chân khí, còn gã lại dùng chân khí dẫn dắt tinh thần, chân khí di chuyển theo tiếng gió, hoàn toàn không nghe lời sai khiến. Trong đầu Nhạc Chi Dương muốn đi bên trái, chân khí lại hướng sang phải, hai bên mạnh ai nấy làm, thật là hết sức hoang đường kỳ dị.
Nhạc Chi Dương nghĩ đến đây liền không dám làm bừa nữa, nhưng cảm giác khí thế của Vân Hư đang không ngừng đổ dồn đến chẳng khác nào sóng cả xô bờ, trận sau hơn hẳn trận trước, dẫu cho gã đã nhắm tịt hai mắt vẫn cảm thấy khổ sở khôn tả. May mà chân khí di chuyển theo âm thanh quái đản của Phong Huyệt, tinh lực chốc chốc lại được tái sinh, miễn cưỡng có thể trụ vững.
Vân Hư nhìn đối thủ, trong lòng không ngừng nghi hoặc. Ông sáng chế ra “Bàng Nhược Tâm Kiếm” hẳn nhiên không dùng để đối phó với loại làng nhàng tôm tép, hôm nay sở dĩ mang ra sử dụng chẳng qua là vì nổi hứng muốn không động đến chiêu thức vẫn có thễ dễ dàng chế ngự Nhạc Chi Dương. Ai dè tên tiểu tử này rõ ràng là sắp bị khuất phục đến nơi lại đột nhiên như được thần linh tương trợ, trở nên khởi sắc bất ngờ. Sức chịu đựng như thế quả là hiếm có, nếu không phải là cao thủ chốn huyền môn thì cũng là kỳ tài trong thiền tông, không trải mấy chục năm khổ luyện nhất định không thể đạt đến cảnh giới thế này.
Bồn chồn nhiều lại đâm tức tối, Vân Hư ban đầu không muốn tung ra hết sức, bởi vì tâm kiếm một khi dùng đủ lực, đối thủ không chết cũng sẽ hóa điên, như thế một là quá tàn nhẫn, hai là để lộ hình tích, lỡ lan truyền ra ngoài, Lương Tư Cầm biết được sẽ có đề phòng, trận chiến mai sau sẽ thiếu đi chiêu hiểm. Nay sự đến nước này, cưỡi hổ khó mà leo xuống, nếu không thể chế ngự được tên tiểu tử này thì thân làm đảo vương như ông hẳn sẽ mất sạch thể diện.
Nghĩ đến đây, trong tâm Vân Hư lại sinh ra kiếm, đang định toàn lực đâm ra, bỗng thấy tay phải Nhạc Chi Dương cử động, tháo thanh sáo ngọc bên thắt lưng xuống, vắt ngang miệng bắt đầu thổi. Vân Hư bất giác sững người, tên tiểu tử này đối mặt với “Bàn Nhược Tâm Kiếm” còn dám tranh thủ thổi sáo! Ông chợt nổi lòng tò mò, tạm thời không phát ra tâm kiếm, muốn xem xem tên tiểu tử này đang chơi trò gì.
Tiếng sáo du dương cất lên, tiết tấu lúc dài lúc ngắn, giai điệu cao thấp không đồng đều, thoạt nghe thì không thấy gì lạ, nghe được vài tiếng Vân Hư chợt cảm thấy bất ổn. Điều bất ổn không phải đến từ tiếng sáo của Nhạc Chi Dương mà là đến từ tiếng gió trong Phong Huyệt.
Trước khi Nhạc Chi Dương thổi sáo, Phong Huyệt liên tục gầm gào, có thể nói là hỗn tạp loạn xà ngầu, nhưng sau khi hòa vào trong tiếng sáo rồi, tiếng gió bỗng trở nên có trình tự bài bản. Hệt như một đám cao thủ võ học, ai nấy đều có sở trường riêng, mỗi người tự chiến đấu nên không phát huy được uy lực cao nhất, thế nhưng tiếng sáo vừa cất lên, tựa như kẻ thống lĩnh hướng dẫn cho đám võ phu này, tất cả âm thanh quái đản đều tụ họp lại làm một, hóa thành một dòng nước lũ, tuôn chảy xồng xộc về phía Vân Hư.
Đợt phản công này Vân Hư không hề phòng bị, suýt nữa bị chuỗi tạp âm này làm nhiễu loạn tâm trí. Âm thanh quái đản của Phong Huyệt tự bản thân nó đã có khả năng làm xiêu hồn lạc phách, chỉ là nào giờ đệ tử trên đảo nghe riết quen tai, tự có phương cách ứng phó. Tiếng gió lúc trước ngắt quãng đứt đoạn, không đủ gây tác hại, đến khi tiếng sáo Nhạc Chi Dương tham gia, hệt như một sợi tơ nối trên liền dưới, bổ sung vào những đoạn trúc trắc của quái thanh, âm thanh xâu lại thành một chuỗi, chẳng khác nào tiếng quỷ khóc ma sầu, không chỉ ảnh hưởng đến Vân Hư mà toàn bộ đệ tử đương trường không ai là không chấn động tâm thần, máu huyết sôi sục.
Nhạc Chi Dương tiến nhập vào cảnh giới “vong ngã”, dùng thuật “Linh Cảm” thổi sáo, thống lãnh quái thanh của Phong Huyệt liên tục công kích về phía Vân Hư. Âm thanh kỳ dị này có nguồn gốc từ “Địa lại” (tiếng đất), hàm chứa uy lực của tự nhiên. Vân Hư dẫu cho tâm lý vững vàng, gặp phải âm thanh như thế cũng bất đắc dĩ phải thu hồi tinh thần để bảo vệ bản thân. Nhạc Chi Dương cảm giác áp lực giảm nhẹ, như thể bươm bướm phá kén, tiếng sáo càng thêm mãnh liệt.
Vân Hư nhìn Nhạc Chi Dương, chỉ cảm thấy tên tiểu tử này hết sức bí ẩn, kỳ lạ đến mức khó tưởng tượng: kháng cự lại tâm kiếm đã là thần kỳ, tiếng sáo dẫn đường cho tiếng gió lại càng thần kỳ hơn. Vân Hư từng trải trăm trận, bao nhiêu môn võ đã từng trông thấy qua, thế nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thể thấu được chân tướng của Nhạc Chi Dương. Đang suy nghĩ, chợt nghe bốn bề vọng lại tiếng gào thét, tiếng cười man dại, Vân Hư đưa mắt nhìn ra, lập tức chau mày thật chặt. Khá nhiều đệ tử Đông Đảo chịu không nổi sự xung kích của quái thanh, thần trí trở nên hỗn loạn, thể hiện ra vô số biểu cảm điên loạn.
Vân Hư nảy ra suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng mặt hú dài, tiếng hú vang dội vô song, nhất thời áp chế được tiếng sáo của Nhạc Chi Dương. Tiếng sáo vừa bị lấn át lại chợt vút cao hơn, phảng phất như rồng thiêng ngẩng đầu. Nhưng cứ hễ nó cao một nấc, tiếng hú lại trội hơn một nấc, hai luồng âm thanh tựa như đang thi đua so cánh, rốt cuộc tiếng hú của Vân Hư vẫn đè nén được tiếng sáo một bậc.
Tiếng sáo vừa bị khống chế, tiếng gió lập tức mất đi sự dẫn dắt, uy lực giảm mạnh. Đám đệ tử phục hồi trí óc, nhớ lại cảnh tượng điên dại ban nãy, thảy đều xấu hổ và tức giận. Bọn họ nhìn hai người trên sàn đấu, trong lòng mập mờ khó hiểu, hai người này hành tung cổ quái, đã không đánh nhau thì chớ cũng không thèm đến gần; một kẻ hú, một kẻ thổi sáo, đặc biệt là Nhạc Chi Dương, lúc thì ngồi lúc thì đứng, thần tình thay đổi liên tục, quả làm người ta đoán bắt không ra.
So với cuộc chiến tinh thần, cuộc chiến về thanh nhạc còn có mùi vị đặc biệt hơn. Vân Hư dùng tiếng hú trấn áp tiếng sáo nên không có thời gian rảnh để sử dụng tâm kiếm, Nhạc Chi Dương như cởi bỏ được gánh nặng, vừa phồng mang thổi sáo, vừa cất từng bước xiêu vẹo tiến về trước.
Vân Hư không khỏi ngẩn người, cõi lòng phân vân lưỡng lự, tiếng hú vì thế yếu đi, chỉ nghe sáo ngọc réo lên một tiếng véo von, Nhạc Chi Dương lại tiến về trước thêm một bước, cứ như thế vừa đi vừa thổi, trong nháy mắt khoảng cách của cả hai chỉ còn lại chưa đầy năm thước. Tiếng sáo đột ngột im bặt, Nhạc Chi Dương thu hồi sáo ngọc, bỗng nhiên gã mở to mắt quát lớn, tống ra một quyền, quyền phong vùn vụt thổi bạt vạt áo của Vân Hư.
Phía đám đông phát ra một trận hô hoán. Vân Hư điềm tĩnh như không, thân người khẽ vặn nhẹ, Nhạc Chi Dương tức thì đánh vào khoảng không, nắm tay của gã lướt “vụt” sát qua lồng ngực Vân Hư.
Cõi lòng Nhạc Chi Dương chùng xuống, gã đổi quyền thành trảo, chụp về phía ngực Vân Hư. Một trảo này xuất ra từ “Bộ Kình Thủ” của Thích gia, tên cũng như nghĩa, thế chụp hết sức rộng lớn, đến khổng lồ như cá voi mà cũng khó bề thoát thân. Thế nhưng Vân Hư không hoảng không loạn, thân hình chuyển động theo trảo thế của gã, hệt như gió mạnh bẻ cành, uốn gập thành một vòng cung cực lớn. Ngón tay Nhạc Chi Dương lại sượt qua ngực của ông, thiếu mất nửa phân là có thể chạm vào chéo áo.
Nhạc Chi Dương quát lớn, biến trảo thành chưởng, sử một chiêu “Phân Giang Tích Hải”, chưởng trái như cánh chim vờn nước, chém mạnh xuống phía dưới. Cơ thể Vân Hư cũng chùng xuống theo thế chưởng, trong tích tắc ông hệt như đang dán sát trên mặt đất. Nhạc Chi Dương nào tưởng tượng ra được, một chưởng này lập tức rơi vào không khí. Gã không thèm nghĩ ngợi nhiều, khom người xuống, “Vô Định Cước” quét ra sát mặt đất, thầm nghĩ Vân Hư đang ở bên dưới, nhất định không tránh khỏi thế chân nhanh như gió lốc này.
Vân Hư hừ một tiếng, hai chân như được gắn thêm lò xo, cả người búng lên cao mấy thước, thân pháp nhẹ nhõm như mây trời, hệt như đang nằm phía trên chân Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương một cước giẫm hụt, mắt thấy suýt chút nữa là thành công, bất giác trong lòng gấp gáp, hai tay chống xuống đất, hai chân chổng lên trời, hướng về phía Vân Hư đang ở chừng không mà khua đá loạn xạ.
Thân thể Vân Hư như ngư long nhào lộn, khi bốc cao khi rẽ hướng, thoắt lên thoắt xuống, nhanh đến mức khiến người khác không trông rõ biến hóa bên trong. Nhạc Chi Dương rõ ràng vừa thấy ông ở bên kia, lúc tung cước, Vân Hư lại bỗng nhiên đến một nơi khác, thế nên cước nào cước nấy đều đá hụt, mọi chiêu thức đều không hiệu quả, đến mức trong đầu Nhạc Chi Dương có cảm tưởng rằng cơ thể Vân Hư dường như chẳng phải làm bằng xương thịt nữa mà là một loại ảo ảnh hư vô mờ mịt, bất kể có đá đấm như thế nào cũng đều hoài công vô ích.
Hai bên tấn công và phòng ngự cực nhanh, hệt như bóng ảnh thời gian, trăm hiểm nghìn nguy ở bên trong khiến cho mọi người xem đến thở không nổi. Nhạc Chi Dương tấn công một hơi chẳng rõ là đã xuất ra bao nhiêu cú đá, bỗng nhiên chân khí cạn sạch, đành phải lộn người trở ra. Còn chưa kịp đứng vững, gã chợt nghe tiếng reo hò vang dội, giương mắt nhìn lại, Vân Hư đang khoanh tay đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên chưa hề bị chạm đến.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Vân Hư nghiêm giọng hỏi:
– Chiêu thứ mấy rồi?
Nhạc Chi Dương điếng người thầm nhẩm tính lại, vừa rồi tung ra liên tục tám cước, tính thêm một chiêu “Vong Ưu Quyền”, một chiêu “Bộ Kình Thủ”, một chiêu “Côn Bằng Chưởng” lúc trước nữa thì trong hạn mười chiêu đã vượt quá một chiêu. Nghĩ đến đây, cả người Nhạc Chi Dương bất giác toát mồ hôi lạnh.
– Mười chiêu đã qua, đến lượt ta rồi!
Vân Hư quát lớn một tiếng, chợt nhiên lắc người phóng đến, giơ chưởng phải vỗ xuống. Một chiêu này không nhanh không chậm, chớp mắt trong đầu Nhạc Chi Dương đã nảy ra ít nhất bảy tám biện pháp phá giải. Gã lập tức giở chiêu “Phù Diêu Cửu Thiên”, cả người bật lên, hai tay hệt như đôi cánh chim đang vỗ, xoàng xoạc tung về phía trước.
Vân Hư mắt thấy chưởng đến vẫn không thèm tránh né, tay phải lắc nhẹ, lướt qua màn chưởng ảnh của Nhạc Chi Dương tựa như một làn khói mỏng rồi điểm vào ngực của gã.
Nhạc Chi Dương giật mình, thu chưởng về ngăn đỡ, nào ngờ Vân Hư giật tay lại móc lấy cổ tay của gã. Nhạc Chi Dương không kịp thoát khỏi, liền nghe “Chát” một tiếng, một cơn đau nhói xộc thẳng vào trong não, đành phải cố gắng thu tay về, loạng choạng lùi về sau ba bước. Lúc đứng vững lại, gã cúi đầu nhìn xuống thì cổ tay phải đã bị sái khớp rồi.
Vân Hư cũng kinh ngạc bội phần, tình huống vừa rồi ông định bẻ gãy gập cả cánh tay phải Nhạc Chi Dương, ngờ đâu lúc thực hiện, trên da thịt của thiếu niên sản sinh ra một luồng tiềm lực thần diệu, trơn tuột như dầu mỡ, thoắt cái đã rút được ra khỏi bàn tay của ông.
Tuy là như thế, cơn đau trật khớp cũng không phải là chuyện đùa. Nhạc Chi Dương ôm lấy cánh tay bị thương, mồ hôi tuôn ròng ròng dọc theo trán. Vân Hư lạnh lùng nhìn gã, chợt nói:
– Vẫn còn một tay hai mắt nữa…