Tiếng đàn vang lên phá tan không khí căng thẳng trong đại sảnh. Ngón tay Kim Jonh đặt trên cò súng nhất thời bị chấn động, dừng lại động tác đang làm giở. Hàng trăm con mắt trong đại sảnh đồng loạt hướng về nơi phát ra âm thanh, và rồi họ chết sững khi phát hiện cô gái gảy đàn kia... Vẫn còn sống trong cơn mưa đạn vừa rồi.

Cô gái ấy vẫn ngồi tại vị trí cũ, nhàn hạ gảy nốt bản nhạc dang dở. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên từng sợi dây đàn, âm thanh phát ra như lôi cuốn người nghe xuôi vào miền ký ức. Tiếng đàn nhanh dần, nhanh dần và rồi...

"Tằng".

Âm thanh chói tai vang lên. Dây đàn đã bị đứt, đứt dưới bàn tay mảnh mai kia.

-Này cô, còn sống sao không mau thoát thân đi...

"Pằng"

Tiếng hét của một vị khách vang lên, tiếp theo đó là một phát súng xé toạc không khí. Thân hình cao lớn đổ ụp xuống, mùi máu tanh lại một lần nữa lan ra khắp phòng.

-Ồn ào quá-Kim Jonh thổi nhẹ làn khói vương trên nòng súng, hắn vừa xử xong một tên lắm chuyện không biết điều, giám đứng trước mặt hắn lớn tiếng.

-Cũng không tệ.

Cô gái ngồi trên khán đài vắt chéo chân, đôi mắt búp bê liếc nhìn khung cảnh chết chóc phía dưới. Thích thú. Nếu là ba năm trước, có lẽ cô đã hét toáng lên vì sợ hãi.

-Cô gái, cô là ai?

Kim Jonh nâng cao cảnh giác, ra hiệu mấy tên đàn em chĩa súng về phía cô. Có gan ở lại đây chắc hẳn cũng không phải tầm thường.

Đôi môi anh đào thoắt ẩn nụ cười lạnh. Những ngón tay gõ nhẹ xuống bục khán đài mãi lâu mới lên tiếng:

-Tôi là ai không quan trọng. Ông chỉ cần biết rằng, tôi đến đây đòi mạng là được rồi.

Đòi mạng?

Không khí xung quanh rơi vào trầm mặc, những ánh mắt nhìn cô như không muốn tin lời nói ác quỷ vừa rồi lại thoát ra từ miệng cô.

-Làm việc đó với sức của một mình cô sao? Là cô ngu ngốc hay tự tin thái quá đây? Haha...

Một tràng cười lớn đầy chế diễu phát ra từ miệng Kim Jonh. Lông mày cô gái khẽ nhíu lại. Không hài lòng. Vuốt gọn mái tóc đen của mình sang một bên, cô cất giọng lạnh lùng:

-Vậy ông có muốn thử không?

Tiếng nói lạnh lùng như đòi mạng vang vọng đại sảnh, Kim Jonh đang cười cũng im bặt, bàn tay siết lại thành đấm tức giận. Là cô đang thách thức hắn sao? Thách thức một tên trùm?

-Biết mình đang nói gì chứ cô bé?

Mika Ron mặc dù không muốn tham gia vào việc này nhưng ông không đành lòng nhìn cô gái xinh đẹp kia lao đầu vào chỗ chết. Có thể cô tài giỏi nhưng đã quá cao ngạo.

-Đủ lớn để hiểu chuyện.

-Được lắm. Nhưng hình như cô sai mục tiêu rồi thì phải.

Kim Jonh cố kìm chế cơn tức giận, nhẹ giọng nhắc nhở. Hắn không giết cô ngay là bởi vì cô vẫn còn giá trị lợi dụng. Hắn muốn mượn tay cô giết chết Mika Ron để mình không bị vướng vào nghi án giết trùm.

-Không sai.- cô gái nhìn thẳng vào mắt Kim Jonh, cả người toả ra khí lạnh- người tôi muốn giết, chính là ông-Kim Jonh.

Bàn tay trắng trẻo chỉ thẳng vào con cáo già phía dưới. Tay phải nhanh chóng lấy dưới cây đàn hộp đựng kim độc, phi nhanh vào đám người Kim Jonh.

Thấy thế, bọn chúng lập tức tản ra, chĩa súng về phía cô bắn lia lịa.

Mái tóc đen xoã xuống che ngang mặt, cô nở nụ cười thần chết, lách người vào phía trong, vớ lấy cây súng rơi gần đấy ngắm thẳng chiếc đèn chùm trên trần nhà mà bắn.

"Choang"

Đèn chùm vỡ tan, không gian một lần nữa chìm trong bóng tối.

"Ngoaoo"

Tiếng mèo cáo vang lên, đánh dấu cuộc đi săn chính thức bắt đầu.

Trong bóng tối, nỗi sợ hãi về sự trở lại của Linh Miêu khiến những con người kia mất kiểm soát, tay cầm súng bắn loạn cả lên. Đám người Mika Ron lợi dụng sự hỗn loạn, nhanh chóng chạy ra ngoài thoát thân mà không bị ai phát hiện.

Còn về phía Kim Jonh, đầu óc hắn ta lúc này căng như dây đàn, cầm chặt lấy khẩu súng quan sát xung quanh. Linh Miêu muốn giết hắn, phải chăng vì người con trai hắn hạ độc ba ngày trước? Nếu thế thì người con trai đó là ai?

"Ông sẽ phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình. Khi giám động vào một người không nên động."

Lời nói nhẹ như gió thoảng thổi vào tai Kim Jonh, hắn sợ hãi quay lưng lại. Một bàn tay từ đâu đưa tới vuốt ve ngực hắn khiến hắn tê dại.

"Phập"

Năm móng tay đâm phập vào ngực hắn, kéo xuống dưới tạo thành vệt dài như vết mèo cào. Chất độc cực mạnh nhanh chóng xâm nhập phá huỷ lục phủ ngũ tạng khiến hắn không kịp trở tay.

Kim Jonh chết. Xung quanh cũng không còn nghe thấy bất cứ tiếng súng nào vang lên.

Tất cả đều đã chết.

"Tinh"

Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên, đồng hồ điểm 0:00.

Từ cửa sổ, bóng dáng cô gái khuất dần trong màn đêm.