Màn đêm dần biến mất, sương mù lại khôi phục lại trạng thái như ngày hôm qua. Một đêm này Hạ Ngôn luôn tập trung vào việc dung hợp bộ bí điển Thiên Cương Phích Lịch Chưởng. Tuy rằng trước khi dung hợp thêm, Hạ Ngôn đã có thể đánh ra với uy lực võ kỹ đạt tới một trăm độ như cảnh giới Linh sư nhưng con đường tu luyện của hắn căn bản không có điểm kết thúc! Hạ Ngôn tự nhiên sẽ không lúc nào lơi lỏng việc tu luyện!
Khi Hạ Ngôn mở hai mắt ra thì màn đêm cũng đã qua. Hạ Ngôn cũng không có cảm giác thời gian trôi lâu. Quá trình dung hợp Thiên Cương Phích Lịch Chưởng cực kỳ thuận lợi. Với thời gian một đêm, hắn đã tiến bộ thêm được khoảng một phần mười!
Đứng lên, Hạ Ngôn thở ra một ngụm trọc khí, lại chậm rãi hít thở mấy hơi. Trong sương mù này, không khí cũng không tươi mát. Ánh mắt chợt loé lên, thân hình Hạ Ngôn nhẹ nhàng nhảy từ trên tảng đá lớn xuống, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Một đêm này cũng không có con dã thú nào đến quấy rầy Hạ Ngôn!
- Ồ?
Hạ Ngôn đột nhiên nhướn mày.
- Không đúng, trước kia, khi ta dung hợp bí điển Thiên Vũ Thần Thương thì không thể liên tục dung hợp trong thời gian cả một đêm. Nếu làm như thế thì tinh thần lực của ta căn bản không thể chịu đựng nổi. Mà hiện tại dung hợp bí điển Thiên Cương Phích Lịch Chưởng có uy lực còn lớn hơn nữa vì sao có thể tiến hành cả đêm?
Hạ Ngôn nhíu chặt mày, suy nghĩ về điểm khó hiểu này.
Trước đó, mặc dù có dược vật hỗ trợ, Hạ Ngôn vẫn không thể suốt đêm dung hợp Thiên Vũ Thần Thương được bởi vì độ vững chắc của tinh thần hắn không đủ. Nhưng hiện tại lại xuất hiện chuyện này thì tất nhiên khiến Hạ Ngôn nghi hoặc.
- Ta hiểu rồi!
Sau một hồi suy nghĩ, đột nhiên sắc mặt Hạ Ngôn trở nên vui vẻ, bỗng nhiên hiểu ra, gật gật đầu!
- Điều này nhất định liên quan tới việc lịch luyện của ta nhiều ngày qua! Tại trong Tội Ác Sâm Lâm này, ta đầu tiên chém giết với cường đạo, sau đó lại chém giết với Kim Giác Lang, hôm qua lại đánh lui một con đại xà khiến người ta cũng phải sợ hãi! Ở trong chiến đấu kịch liệt như thế, độ vững chắc của tinh thần lực ta vô hình trung đã không ngừng được tăng cường! Cho nên, ta mới có thể thuận lợi dung hợp bí điển Thiên Cương Phích Lịch Chưởng!
Thanh trường kiếm trong tay Hạ Ngôn khẽ đung đưa, trong lòng thầm nghĩ!
- Hừ!
Đúng lúc Hạ Ngôn đang suy nghĩ thì lão nhân Thánh Hoàng lại xuất hiện trước mặt Hạ Ngôn với một thân áo trắng bồng bềnh. Vừa mới hiện thân, từ trong mũi lão đã phát ra một tiếng hừ, ánh mắt xem thường nhìn Hạ Ngôn!
Hạ Ngôn nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là con nghĩ không đúng!?
Lão nhân Thánh Hoàng lắc đầu nói:
- Ngươi chỉ nói đúng cái thứ nhất mà không biết cái thứ hai.
Tinh quang trong mắt chớp động, lão nhân Thánh Hoàng tuy chỉ là một linh hồn thể nhưng bởi vì cùng Hạ Ngôn huyết nhục tương liên nên nhất cử nhất động của Hạ Ngôn, lão nhân Thánh Hoàng đều có thể mẫn tuệ cảm giác được.
- Thật sao?
Nghe lão nhân Thánh Hoàng nói vậy, Hạ Ngôn không khỏi kinh ngạc nhìn lại.
- Ngươi lịch lãm mấy hôm nay quả thật rất có lợi cho độ vững chắc của tinh thần. Nhưng sở dĩ ngươi có thể thuận lợi dung hợp Thiên Cương Phích Lịch Chưởng cũng có liên quan đến tác dụng của dược phẩm mà ta phối chế. Ngươi lúc trước tuy rằng sử dụng dược phẩm này nhưng cũng không thể hoàn toàn hấp thu dược liệu này. Mấy ngày lịch lãm qua cũng đã giúp thúc đẩy thân thể ngươi hấp thu dược hiệu còn sót lại!
lão nhân Thánh Hoàng chậm rãi nói, thanh âm nghiêm túc hơn rất nhiều!
Bất cứ ở đâu, lúc nào, chỉ cần nói về chuyện tu luyện thì lão nhân Thánh Hoàng chưa bao giờ cười cợt cả!
- Nguyên lai là như thế!
Hạ Ngôn gật đầu nói:
- Tuy nhiên lịch lãm trong Tội Ác Sâm Lâm này, đối với con mà nói thì trợ giúp quả là rất lớn. Trách không được người nói lịch lãm là một trong những phương thức tu luyện tốt nhất!
Nhìn lão nhân Thánh Hoàng, trong lòng Hạ Ngôn dâng lên niềm xúc động! Phải biết rằng theo thực lực gia tăng, không đơn giản chỉ cần nội lực thâm hậu và võ kỹ cao thâm mà còn có thêm một nhân tố trọng yếu, đó chính là sự vững chắc của tinh thần!
Hiện tại Hạ Ngôn mơ hồ cảm thấy rằng con đường tu luyện của mình là rất chính xác. Có lão nhân Thánh Hoàng dẫn đường, Hạ Ngôn tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Điều này làm hắn thực sự hưng phấn!
Nói cách khác, trước khi lịch lãm, tuy rằng đã trải qua nhiều trận chém giết nhưng cũng không phải chân chính là sinh tử tàn sát! Hơn nữa đối thủ cũng không hung ác như những dã thú trong Tội Ác Sâm Lâm này! Cho nên, Hạ Ngôn tinh thông võ kỹ, nội lực cũng đủ nhưng lại khó có thể thành công đột phá Linh sư. Nhưng hiện tại, hắn đã nắm chắc thêm vài phần!
- Ừ! Phía trước hình như có năng lượng dao động, ngươi cẩn thận đi tới xem!
Lão nhân Thánh Hoàng đột nhiên đưa mắt nhìn về sương mù phía trước, sau đó nói.
- Chẳng lẽ có dã thú xuất hiện?
Hạ Ngôn sửng sốt hỏi lại.
Tuy nhiên, lão nhân Thánh Hoàng nói xong câu đó liền biến mất. Hạ Ngôn đành phải bất đắc dĩ vận chuyển một vòng nội lực, sau đó lại cẩn thẩn tiền về phia trước.
Nửa canh giờ sau.
- Không đúng!
Hạ Ngôn biến sắc. Lúc này hắn cũng cảm giác được một cỗ năng lượng. Cỗ năng lượng trong cảm giác hắn lúc này tuy rằng còn mỏng manh nhưng hắn có thể cảm giác ra trong đó ẩn chứa ý chí rất cường đại. Năng lượng này tuyệt đối chỉ có cường giả mới có được!
Dưới chân tiếp tục tiến tới, sắc mặt của Hạ Ngôn ngày càng ngưng trọng.
"Ầm!" Một âm thanh rất nhỏ từ phía trước truyền tới. Năng lượng ngày càng mãnh liệt!
"Ầm ầm ầm!" Mặt đất cũng trở nên chấn động. Thậm chí dường như Hạ Ngôn nhìn thấy có vô số tảng đá lớn rơi xuống, tuy không nhìn thấy được nhưng rõ ràng có thể tưởng tượng ra.
- Đây là. chẳng lẽ là phía trước có người đang đánh nhau? Lực lượng khổng lồ như thế chỉ sợ là Linh sư cũng không làm được!
Hạ Ngôn trở nên trầm ngâm, tuy nhiên hai chân vẫn chậm rãi bước tới trung tâm của năng lượng này.
Năng lượng xung quanh thân thể hắn đã ngày càng mạnh, mà sương mù cũng dao động ngày càng lớn.
Sương mù trắng xóa dày đặc vốn không sôi sục nhưng hiện tại bị năng lượng lan đến nên bay tản tán loạn.
Hạ Ngôn nín thở, bước chân còn nhẹ hơn cả lúc trước, nắm chắc trường kiếm trong tay tiếp tục đi về phía trước.
Lại qua thời gian tàn một nén hương, Hạ Ngôn nhìn thấy sương mù nơi này không ngờ đã loãng hơn. Vốn không thể thấy được những cảnh vật ngoài ba thước nhưng lúc này lại có thể nhìn xa tới mười thước.
"Grào!" Một tiếng rống phẫn nộ của dã thú vang lên!
"Ầm ầm ầm!" - Nghiệt súc!
Một thanh âm của nhân loại cũng vang lên!
Hạ Ngôn chấn động, ánh mắt trợn trừng. Lúc này hắn đã biết rõ đây là một nhân loại đang đánh nhau với một con dã thú! Không! Đây không phải là dã thú bình thường, thực có thể là linh thú!
Hạ Ngôn chấn động toàn thân, thần sắc có chút bối rối! Linh thú.
Đây là thứ mà dong binh chỉ có thể nghe đồn, lúc này mình có lẽ sắp được tận mắt chứng kiến. Hơn nữa một cường giả nhân loại có thể chém giết với linh thú. Hạ Ngôn trở nên nóng lòng. Tuy nhiên Hạ Ngôn vẫn không lỗ mãng. Vạn nhất nếu đi lên lung tung, hoặc là linh thú hoặc là nhân loại kia muốn giết mình thì chẳng lẽ chính mình đưa thân đi chịu chết uổng mạng sao?!
Ngưng nếu vì thế mà chờ đợi hoặc quay lại thì khẳng định Hạ Ngôn không cam lòng!
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Ngôn quyết định vẫn chậm rãi đi tới, nín thở, không để phát sinh bất cứ âm thanh gì. Chỉ là nhìn thôi, tuyệt đối không quấy rầy bọn họ.
"Ầm ầm ầm!" Từ rung động kịch liệt dưới chân truyền tới, thân thể Hạ Ngôn cũng chấn động mạnh, cả thân mình cũng đều rung lên. Xung quanh nơi này, sương trắng đã loãng đi rất nhiều, mà đám sương mù loãng này cũng không ngừng hướng về xung quanh tản ra, khí lưu thật sự nhìn rất rõ ràng. Trên mặt đất có một khối nham thạch thật lớn như vừa bị bóc ra khỏi hai bên vách núi rơi xuống.
Trong tầm mắt Hạ Ngôn, một con dã thú có hình dạng như một con lão hổ có vằn trắng đang từ bên vách núi bên phải lao về hướng bên trái. Những móng vuốt sắc nhọn của nó cắm thật sâu vào bên trong nham thạch. Bộ lông toàn thân trắng nõn như tuyết. Mà khiến Hạ Ngôn càng thêm chấn động đó là con dã thú thoạt nhìn giống loài Bạch Hổ này không ngờ lại có mấy cái đuôi thô to rất dài.
Dã thú như thế Hạ Ngôn cũng chưa bao giờ gặp qua!
"Grào!" Một tiềng gầm vang khắp đất trời từ trong miệng con dã thú này phát ra. Thanh âm truyền vào tai Hạ Ngôn, dù khoảng cách tới hắn chừng vài trăm thước nhưng lỗ tai vẫn bị chấn động cho ông ông cả lên.
Mà lúc này, trên không trung phía trước không chỉ có một con dã thú này mà còn có một gã hắc y nhân! Xuyên qua màn sương mù lờ mờ này, Hạ Ngôn cũng có thể miễn cưỡng nhìn ra khuôn mặt người này. Một chòm râu muối tiêu, tóc rất dài, sử dụng một cây trường tiên màu đen. Cây trường tiên trong tay hắn không ngừng vũ động nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Phải nói rằng, trong lúc chuyển hướng trong không khí thì cây thường tiên nhất định sẽ phát ra âm thanh xé gió. Nhưng người này dùng tiên lại hoàn toàn giống như dung nhập vào trong không khí vậy, không chút phát ra âm thanh nào, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh!
Nếu không phải thị lực của Hạ Ngôn vượt xa người thường thì e rằng không nhìn được cây tiên này.
- Không ngờ thân mình có thể lơ lửng ở trong không trung!?
Hạ Ngôn hơi ngẩn ra, trong lòng chấn động.
- Trong truyền thuyết, dường như chỉ có cường giả cảnh giới Linh tông mới có thể tạm thời khiến thân mình trôi nổi như thế. Chẳng lẽ hắc y nhân này là cường giả Linh tông!?
Hạ Ngôn nghĩ thế, biểu tình hoàn toàn cứng ngắc! Trong thành Ngọc Thuỷ, người cường đại nhất chính là Đường chủ Thánh đường. Nhưng người này cũng chỉ là Linh sư Hậu kỳ mà thôi, khoảng cách tới Linh tông còn kém ngàn dặm. Mà người trước mặt này.
Như vậy thì con linh thú đang đánh nhau với cường giả Linh tông kia thực lực cường đại tới mức nào?!
Rầm!
Lại một tiếng động kinh thiên vang lên. Cặp móng vuốt sắc bén của con linh thú mạnh mẽ cào trên vách đá cứng rắn, không ngờ lại cào vách núi vỡ ra một cái khe thật lớn đen thui. Khoảng cách từ Hạ Ngôn tới con linh thú kia ít nhất cũng phải tới năm trăm mét nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng thì có thể tưởng tượng ra cái khe kia lớn như thế nào!
- Trời. Uy lực này quá khủng bố!
Hạ Ngôn không kìm được lẩm bẩm nói.
- Nghiệt súc, còn không cầu xin tha thứ sao?
Hắc y nhân đang lơ lửng ở giữa không trung kia trầm giọng nói. Cây trường tiên đột ngột vung lên, quét về phía con linh thú. Đồng thời thân thể hắn cũng cấp tốc lao ra.
Tốc độ đó Hạ Ngôn căn bản không thể thấy rõ. Hạ Ngôn chỉ có thể nhìn thấy bóng người kia vốn hơi dừng một chút sau đó đột nhiên xuất hiện ở một nơi khác ngoài mấy thước. Tốc độ quỷ dị như thế, ánh mắt Hạ Ngôn căn bản không thể nắm bắt được quỹ tích di động.
"Grào!" Cái đầu của con linh thú không ngừng loạng choạng, liên tục rống giận, cặp móng vuốt thật lớn không ngừng đánh ra không trung.
Lập tức đám sương mù xung quanh dưới cỗ lực lượng này liền hình thành một hình dạng như cái phễu.
- Đây là một loại lực lượng giống như linh lực chăng?
Hạ Ngôn nhìn sự biến hoá của đám sương mù, trong lòng rung động, không cần phải nói cũng biết.
Dưới sự ngăn trở của cỗ lực lượng này, tốc độ của cây trường tiên cũng phải chậm lại. Nhưng hắc y nhân lại cười lạnh một tiếng, cây tiên lại đột nhiên thay đổi, sau đó dường như biến mất!
Thân hình hắc y nhân ngay lập tức bay cao lên hơn mười mấy thước rồi sau đó cây trường tiên lại xuất hiện rất quỷ dị.
Lúc này đây cây trường tiên trực tiếp hướng về cái đầu của con linh thú đánh tới.
Đôi mắt như hai cái chuông đồng của con linh thú chớp động hào quang nóng cháy. Thân thể cao lớn của nó không ngờ không trốn tránh mà ngược lại hung hăng đụng tới.
"Ba!" Trường tiên không ngờ không hề đánh vào đầu linh thú. Thân mình linh thú chỉ dừng lại một chút rồi sau đó lại hướng về phía hắc y nhân mở rộng miệng gào rú, lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén. Nó giống như một tia chớp xẹt qua bầu trời.
- Hừ!
Hắc y nhân không chút hoang mang, vừa thu cây trường tiên lại, một chưởng liền rất nhanh chụp tới.
Một người một thú ầm ầm va chạm với nhau. Hắc y nhân cũng không biết là vận dung thân pháp gì không ngờ không bị nó cắn trúng. Lực lượng va chạm thật lớn, năng lượng tràn ra bốn phía. Đám sương mù trong phạm vi vài trăm mét nháy mắt đã tiêu tan sạch sẽ. Mà những khối cự thạch hai bên vách núi cũng không ngừng bị bóc ra rơi xuống.
"Xoạt!" Sau khi va chạm, hắc y nhân phải lui về phía sau mấy chục thước mới dần ổn định thân hình! Mà con linh thú bị lực lượng một chưởng của hắc y nhân đánh cho rơi xuống, đập mạnh vào tảng đá bên dưới.
Răng rắc!
Phiến đá kia không ngờ cũng trở nên nứt nẻ!
Thân thể con linh thú quay tròn một vòng trên mặt đất nhưng nhanh chóng lần nữa đứng lên, bốn vó vững chắc đứng trên mặt đất, cái đầu lớn của nó lại loạng choạng nhìn lên không trung liên tục gầm gừ!
Hạ Ngôn trốn ở xa xa, cảm giác năng lượng thật lớn đang cuốn tới trước mặt, liền vội vàng trốn sau một khối cự thạch.
- Nghiệt súc! Nhìn xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!
Sau khi ổn định thân mình, hắc y nhân lại vung tiên lên, hướng về phía linh thú trên mặt đất đánh tới. Hạ Ngôn căn bản không thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe được những âm thanh vang lên liên tiếp. Trên người con linh thú kia ít nhất đã trúng hơn trăm roi!
Tuy nhiên khả năng phòng ngự của con linh thú cực kỳ cường hãn, mấy trăm roi này cũng không thể khiến nó bị thương!
Chỉ thấy chân sau của con linh thú xổm xuống súc lực, nhận một roi rồi sau đó mạnh mẽ lao lên không trung! Lúc này đây nó đã không hề sử dụng răng nanh sắc nhọn mà là.
Hạ Ngôn nhìn thấy, mấy cái đuôi của con linh thú giống như mấy sợi dây thừng, không ngờ đồng thời hướng về hắc y nhân nhằm trói đối phương lại.
- Ha ha! Còn muốn dùng lại chiêu này để đối phó ta sao?
Nhìn thấy động tác của con linh thú, hắc y nhân không khỏi mỉm cười, dường như đã sớm chờ đợt một chiêu này!
Cây trường tiên trong tay hắc y nhân lập tức hoá thành một vòng tròn, không ngờ buộc chặt mấy cái đuôi của con linh thú lại. Hai cánh tay hắc y nhân lôi mạnh xuống. Dưới lực lượng cường đại như thế, thân mình nó không thể không bị kéo ngược trở lại.
Lúc này, mấy cái đuôi của nó đã hoàn toàn bị cây trường tiên trong tay hắc y nhân trói chặt.
"Grào! Grào! Grào!" Hai vuốt của con linh thú trực tiếp cắm sâu vào trong nham thạch, trong miệng rống lớn!
- Đi!
Toàn thân quần áo của hắc y nhân bay lên, trong miệng hét lớn, hai mắt bắn ra một đạo tinh quang!
Hạ Ngôn nhìn thấy con linh thú thật lớn này không ngờ lại bị hắc y nhân dùng tiên kéo lên.
"Ầm! Ầm!" Thân thể linh thú ở giữa không trung xẹt qua thành từng đạo đường vòng cung, bị quăng đi quăng lại tới mấy chục lần sau đó với bị vứt ra ngoài mấy chục thước. Thân hình nó lăn lộn trên mặt đất tới bảy tám vòng mới dừng lại, xem ra cực kỳ chật vật!
Sương mù trắng xóa lúc này mới chậm rãi tụ lại.
Vù!
Lúc này, sau khi đứng lên, con linh thú không ngờ không tiếp tục công kích về phía hắc y nhân mà lại nhanh chóng hướng về vách núi phía nam, không kịp quay đầu lao thẳng chạy trốn. Móng vuốt của nó liên tiếp cắm sâu vào nham thạch, chỉ chốc lát bóng dáng đã biến mất.
- Chạy sao?
Hạ Ngôn nhìn thấy linh thú biến mất, trong lòng tự nhiên là nghĩ như thế! Con linh thú này không địch lại hắc y nhân nên chạy trốn. Tuy nhiên lực phòng ngự của con linh thú này quả thực cường hãn quá mức, không ngờ dưới sự công kích mạnh mẽ như thế mà không chút thương tổn nào!