Trong quá trình Hạ Ngôn sưu tầm Nhất Nguyên Đan cũng thi thoảng đi qua một số người tu luyện, tuy nhiên đám người tu luyện Đại Lục Long Chi nhìn thấy Hạ Ngôn, người biết lên tiếng chào hỏi, không biết đều đi đường vòng.
Trên người Hạ Ngôn mặc dù có ba kiện thần khí công kích làm người ta thèm nhỏ dãi nhưng không ai ngốc. Nếu muốn từ trên người Hạ Ngôn lấy được ba kiện thần khí, không nói phản ứng của Thánh Hoàng cùng với Thiên cung, chỉ cần thực lực kinh người Hạ Ngôn biểu hiện ra đều làm cho bọn họ sợ. Nếu không chắc chắn, ai dám dễ dàng ra tay, làm không tốt mạng nhỏ của mình cũng mất.
- Đáng giận, viên Nhất Nguyên Đan kia rõ ràng là ta phát hiện.
Hạ Ngôn đang di động theo một khe núi nhỏ đi về trước, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến, là ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ. Từ nhỏ Hạ Ngôn theo mẫu thân học ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ, tuy rằng thời gian rất lâu không sử dụng, nhưng là những từ thông dụng, hắn vẫn có thể nghe hiểu.
- Người tu luyện Đại Lục Long Chi chết tiệt, cướp đoạt Nhất Nguyên Đan của ta!
Người tu luyện này có vẻ phi thường phẫn nộ, giọng nói đều hơi chút run lên, hiển nhiên trong lòng lửa giận thiêu đốt.
- Quách Nhược Minh, người cướp đoạt đan dược của ngươi, có bộ dạng thế nào?
Một giọng nói khác làm Hạ Ngôn hơi sửng sốt, giọng nói này, làm sao quen tai như vậy?
"Là Long Khuê kia!" Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, lập tức nhận ra chủ giọng nói đúng là Linh Tông mạnh nhất Đại Lục Ám Dạ - Long Khuê, có một kiện thần khi phòng ngự.
- Long Khuê tiên sinh, ta cũng không phân biệt được diện mạo người kia. Người Đại Lục Long Chi, bộ dạng dường như đều na ná như nhau, tuy nhiên người kia thoạt nhìn tuổi rất trẻ, thực lực của hắn rất mạnh. Ta biết, ta khẳng định không phải đối thủ của hắn!
Người nói chuyện lúc trước lại nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tuổi rất trẻ?
Ánh mắt Long Khuê ngưng tụ, mày nhăn lại:
- Người tu luyện Đại Lục Long Chi thực lực rất mạnh, tuổi lại rất trẻ, ngoài ra, tên Hạ Ngôn kia tuổi cũng rất trẻ.
Long Khuê phỏng đoán trong lòng;
- Rắc!
- Người nào???
Long Khuê cùng mấy người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ cảnh giác nhìn về phía Hạ Ngôn. Mới vừa rồi, Hạ Ngôn cũng không cẩn thận đạp vào một cành cây khô dưới chân, đương nhiên đây cũng kỳ thật là bởi vì Hạ Ngôn không có ý ẩn nấp. Nếu không, cho dù hắn đạp vào cành cây khô kia, cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
- Là ta!
Thân hình Hạ Ngôn tiến về phía trước xuất hiện trong tầm mắt đám người Long Khuê. Long Khuê nhìn thấy Hạ Ngôn mắt lập rức trợn tròn, hơi thở đọng lại.
" Tên. ma quỷ này." "Chết tiệt, như thế nào hắn lại xuất hiện!" Long Khuê nhìn thấy Hạ Ngôn, phản ứng đầu tiên là muốn chạy trốn. Nhưng lúc này hắn không chỉ một mình, nều xoay người chạy trốn, vậy mặt mũi mất hết. Mí mắt hắn cấp tốc nhảy vài cái, toàn thân căng thẳng, có vẻ có chút cứng ngắc không tự nhiên.
- Long Khuê tiên sinh. Chính là người này cướp Nhất Nguyên Đan của ta!
Bên người Long Khuê, một người tu luyện nhỏ gầy tai nhọn nhìn thấy Hạ Ngôn lập tức lên tiếng. Người này đúng là Quách Nhược Minh trong miệng Long Khuê. Hạ Ngôn sửng sốt, mày nhăn lại.
- Mẹ kiếp, ta cướp đoạt Nhất Nguyên Đan của ngươi lúc nào?
Hạ Ngôn dùng ngôn ngữ Đại Lục Ám Dạ, trúc trắc nói. Hạ Ngôn đương nhiên chưa từng cướp đoạt Nhất Nguyên Đan của tên kia. Hiện tại ba viên Nhất Nguyên Đan của Hạ Ngôn đều là tự hắn tìm được, căn bản không có cướp đoạt của bất kỳ người nào. Người kia hiển nhiên là vu khống cho Hạ Ngôn.
- Hả?
Mấy người Đại Lục Ám Dạ đều chấn động, Hạ Ngôn không ngờ biết nói ngôn ngữ Đại Lục Ám Dạ bọn họ. Người tu luyện Đại Lục Ám Dạ quả thật có một bộ phận rất nhỏ biết nói ngôn ngữ Đại Lục Long Chi. Nhưng người tu luyện Đại Lục Long Chi lại gần như không ai biết ngôn ngữ Đại Lục Ám Dạ.
Nguyên nhân kỳ thật cũng rất đơn giản. Địa vực Đại Lục Ám Dạ nhỏ hơn Đại Lục Long Chi rất nhiều, hơn nữa dân cư cũng ít hơn Đại Lục Long Chi nhiều lắm. Từ thời thượng cổ bắt đầu, người Đại Lục Ám Dạ không ít người nghiên cứu cách sử dụng ngôn ngữ Đại Lục Long Chi, nhưng người của Đại Lục Long Chi nghiên cứu ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ cũng không nhiều.
- Ngươi biết ngôn ngữ Đại Lục Ám Dạ?
Long Khuê hít vào một hơi, cố gắng trấn áp chính mình, nhìn Hạ Ngôn nói.
Hạ Ngôn sau khi xuất hiện cũng không có ý lập tức ra tay, điều này làm cho Long Khuê hơi chút an tâm. Hơn nữa, bọn họ hiện tại bốn người, trong đó có hai Linh Tông đỉnh. Trừ Long Khuê ra, có một tên Linh Tông đỉnh khác, thực lực tương đương với Chu Phương Anh bị Hạ Ngôn đánh chết năm tháng trước. Cho nên, Linh Tông đỉnh phong này cũng có thể ngăn cản Hạ Ngôn một chút.
- Đương nhiên biết!
Hạ Ngôn gật gật đầu, mắt chuyển về phía tên vừa nói xấu chính mình:
- Ngươi nói ta cướp đoạt Nhất Nguyên Đan của ngươi?
- Chính là ngươi!
Người kia phẫn nộ nói:
- Một canh giờ trước, ta phát hiện Nhất Nguyên Đan, vừa định thu lại thì ngươi đột nhiên xuất hiện, đoạt Nhất Nguyên Đan của ta. Hừ, đừng tưởng rằng ngươi đi nhanh ta không nhìn rõ ngươi. Ta nhìn thấy, chính là trẻ tuổi như ngươi, lại còn mặc trường bào màu trắng.
Người tu luyện kia chỉ vào Hạ Ngôn, lớn tiếng trách cứ nói.
Hạ Ngôn cũng khẽ chau mày, thầm nghĩ:
"Người này, hiển nhiên là nhận lầm người. Tuy nhiên, hắn nói là một người rất trẻ tuổi đoạt Nhất Nguyên Đan của hắn, người tu luyện trên Đại Lục Long Chi thoạt nhìn tuổi trẻ hơn nữa thực lực phi thường cường đại, dường như trừ mình ra cũng chỉ có Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ, và Vương Đông Cực cùng ở cảnh giới Linh Hoàng. Thánh Hoàng đại nhân chỉ sợ không cướp đoạt Nhất Nguyên Đan của hắn, vậy rất có khả năng là Vương Đông Cực kia. Vương Đông Cực hôm nay cũng mặc trường bào màu trắng!" Ánh mắt Hạ Ngôn chớp động vài lần, ý nghĩ xoay chuyển:
- Nói đùa!
Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Nếu ta cướp đoạt Nhất Nguyên Đan của ngươi, như thế nào lại không thừa nhận? Với thực lực của ngươi, chẳng lẽ còn có thể tạo thành uy hiếp với ta hay sao?
- Ngươi.
Người tu luyện kia không khỏi tức giận, tên khốn này đoạt Nhất Nguyên Đan mình thật vất vả mới phát hiện, không ngờ còn ngang ngược vô lý như thế. Hắn lập tức nhìn về phía Long Khuê tiên sinh.
- Long Khuê tiên sinh. Xin người giúp ta đoạt lại Nhất Nguyên Đan. Long Khuê tiên sinh, Nhất Nguyên Đan này cướp về, ta sẽ tặng nó cho người.
- Hả?
Long Khuê sửng sốt, có chút ngẩn người, trong lòng kêu khổ:
"Không phải ta không muốn cướp đoạt lại Nhất Nguyên Đan, mà là thật sự đoạt không được. Hắn." - Ha ha!
Hạ Ngôn cười nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng làm khó Long Khuê nữa. Ta nói, Nhất Nguyên Đan của ngươi cũng không phải ta cướp đoạt. Còn nữa, kỳ thật ta cũng có một nửa huyết thống Đại Lục Ám Dạ, nếu không, ta làm sao biết ngôn ngữ Đại Lục Ám Dạ đây? Ta sở dĩ biết ngôn ngữ Đại Lục Ám Dạ, đó là bởi vì mẫu thân của ta dạy ta!
Vừa rồi ý niệm chuyển động trong đầu Hạ Ngôn, đột nhiên toát ra ý này, cho nên lúc này cười nói như thế.
Quách Nhược Minh bị Hạ Ngôn gọi là tiểu tử, trong lòng càng thêm khó chịu. Đầu của hắn nhỏ, nhưng tuổi cũng không nhỏ. Hạ Ngôn gọi hắn là tiểu tử, hắn đương nhiên rất không thích!
- Ngươi nói gì? Mẫu thân cuả ngươi là người của Đại Lục Ám Dạ?
Đám người Long Khuê đều thất kinh hỏi, mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, khó mà tin nổi.
Đại Lục Ám Dạ cùng Đại Lục Long Chi từ thời thượng cổ đã ở thế đối địch. Người của hai đại lục như thế nào có thể đi tới cùng nhau, hơn nữa còn kết hôn sinh con?
- Đúng vậy. Mười tám năm trước mẫu thân của ta tị nạn, từ Đại Lục Ám Dạ trốn vào Tội Ác Sâm Lâm, gặp phụ thân ta. Phụ thân ta cũng không ra tay đánh chết mẫu thân ta lúc đó đã bị thương, mà là đưa bà mang về Đại Lục Long Chi.
Hạ Ngôn nhớ lại, kể đại khái tình hình lúc đó.
- Cho nên, ta đối với người của Đại Lục Ám Dạ kỳ thật cũng không có nhiều địch ý. Bản thân ta, coi như một nửa là người Đại Lục Ám Dạ.
Hạ Ngôn tiếp tục nói.
- Ngươi rốt cục muốn nói gì?
Long Khuê nghi hoặc nhìn về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nói nhiều như vậy, rốt cục là có ý tứ gì? Chẳng lẽ, chính là muốn cùng mình hóa thù thành bạn? Tuyệt không có khả năng này!
Mà người tu luyện bị đoạt Nhất Nguyên Đan kia lại càng thêm kinh ngạc nhìn Long Khuê, hai người khác cũng mặt cổ quái nhìn Long Khuê.
- Long Khuê, vì sao chậm chạp không ra tay, từ trong tay Hạ Ngôn này cướp đoạt Nhất Nguyên Đan trở về?
- Được rồi, ta đây liền nói thẳng!
Hạ Ngôn hơi trầm ngâm, chợt đổi giọng, trầm xuống nói:
- Ta muốn hỏi một chút, các ngươi có loại dược liệu Hỏa Diễm Kim Tinh này hay không?
- Hỏa Diễm Kim Tinh?
Long Khuê nhướng mày:
- Ngươi nói là loại Hỏa Diễm Kim Tinh có thể giúp người thường đả thông kinh mạch?
- Đúng vậy, đúng là loại dược liệu này!
Hạ Ngôn lập tức gật đầu, ánh mắt chớp lóe.
- Hạ Ngôn. Ngươi cảm thấy được, chúng ta cho dù có Hỏa Diễm Kim Tinh, sẽ tặng cho ngươi sao?
Long Khuê hừ lạnh một tiếng nói. Tuy rằng hắn không dám ra tay công kích Hạ Ngôn, nhưng muốn hắn đưa tặng vật phẩm cho Hạ Ngôn, vậy tuyệt đối không có khả năng.
- Ta cũng không nói muốn không của ngươi!
Hạ Ngôn cười nói:
- Như vậy đi, nếu các ngươi có Hỏa Diễm Kim Tinh, ta có thể lấy một vài thứ đổi. Thế nào? Ta có rất nhiều đan dược, hoặc là khoáng thạch! À, cho dù là bí điển Thần cấp uy lực thật lớn cũng có thể!
Hạ Ngôn nghĩ nghĩ, gật đầu nói.
- Ồ?
Long Khuê nhìn ba người bên cạnh, tròng mắt đảo chuyển. Đan dược, bí điển Thần cấp. tuy rằng đối với mình không chút tác dụng gì, nhưng là mấy thứ đó bản thân cũng tương đối có giá trị. Hơn nữa, Hỏa Diễm Kim Tinh đổi với bọn họ mà nói cũng gần như không có tác dụng. Mà một ít đan dược cao cấp, cho dù đổi với người tu luyện Linh Tông đỉnh, cùng có trợ giúp không nhỏ.
Thấy Long Khuê chần chờ, Hạ Ngôn mừng thẩm trong lòng. Xem ra, Long Khuê này quả thực rất có khả năng có Hỏa Diễm Kim Tinh, nếu không, hắn cũng không xuất hiện biểu tình chần chờ như vậy.
- Hắc hắc! Long Khuê. Ta nhưng là có rất nhiều đan dược thất phẩm, đan dược bát phẩm cũng có một chút. Đổi như thế nào, chúng ta có thể chậm rãi thương nghị!
Hạ Ngôn lại cười cười, mang theo mê hoặc nói.
Hạ Ngôn vừa dứt lời. Long Khuê sắc mặt chăm chú, nói như đinh đóng cột:
- Hỏa Diễm Kim Tinh, ta có. Đổi cho ngươi, cũng không phải không thể được. Tuy nhiên, ta không cần đan dược, bí điển. Ta muốn Nhất Nguyên Đan của ngươi!
Long Khuê gặp Hạ Ngôn cấp bách như vậy muốn có Hỏa Diễm Kim Tinh, liền đưa giá trên trời. Dù sao đầy trời thét giá, cố định trả tiền. Nếu Hạ Ngôn không đồng ý, vậy còn có thể chậm rãi thương nghị.