"Nếu như ta có thể trở thành Đường chủ của thành Ngọc Thủy thì linh vị của mẫu thân có thể đưa vào từ đường!" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, bàn tay không khỏi mạnh mẽ nắm chặt lại. Trước đây, một trong những động lực để Hạ Ngôn khổ tu chính là muốn hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, làm cho linh vị mẫu thân được đưa vào từ đường tổ tông. Hiện tại Hạ Ngôn đã có đủ thực lực khiêu chiến Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy.
Hạ Ngôn tự nhiên sẽ không giấu mục đích này, nói thẳng ra:
- Đệ tử muốn đảm nhiệm Đường chủ thành Ngọc Thủy.
Đảm nhiệm Đường chủ thành Ngọc Thủy, đối với gia tộc mà nói tự nhiên cũng là một chuyện tốt. Rất nhiều quyết sách của Thánh đường cuối cùng cũng do Đường chủ định đoạt. Nếu Hạ Ngôn đảm nhiệm Đường chủ thì có thể âm thầm mang đến cho Hạ gia rất nhiều ưu đãi. Hạ Ngôn trở thành Đường chủ của thành Ngọc Thủy, vậy Vương gia và Tịch gia của thành Ngọc Thủy.
- Ha ha. Khiêu chiến Đường chủ.
Không đợi Liễu Vân nói chuyện, Bàng Nguyên ở bên cạnh cười nói.
- Thật ra cũng đơn giản, chỉ cần ngươi ở hội trường khiêu chiến của thành Tử Diệp thắng liên tiếp trăm trận, liền có thể khiêu chiến tất cả Đường chủ Thánh đường dưới thành Tử Diệp.
- Đến lúc đó, Thánh điện sẽ thông tri tên Đường chủ Thánh đường ngươi muốn khiêu, sau đó sẽ tiến hành ở hội trường cực hạn khiêu chiến. Nếu ngươi thắng thì trực tiếp trở thành Đường chủ Thánh đường quận thành kia.
Bàng Nguyên nói ra tỉ mỉ.
Hạ Ngôn vừa nghe lời nói này thì trong lòng mới hiểu rõ. Tuy nhiên muốn thắng liên tiếp trăm trận ở hội trường cực hạn khiêu chiến ở thành Tử Diệp, đây có lẽ cần không ít thời gian. Suy nghĩ một chút, Hạ Ngôn cũng thoải mái, dù sao đã đợi lâu như vậy, chờ thêm một chút thời gian cũng không sao.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Hạ Ngôn nói lời cảm tạ:
- Đa tạ Điện chủ cho biết, ta đã hiểu rõ rồi.
Bàng Nguyên và Liễu Vân cũng không hỏi Hạ Ngôn vì sao muốn đảm nhiệm Đường chủ thành Ngọc Thủy, theo đánh giá của bọn họ, đây cũng không phải là chuyện lớn gì. Hiện tại Hạ Ngôn ngay cả chấp sự Kim Long cũng làm, chỉ là một Đường chủ quận thành, tự nhiên không tính là gì.
Sau khi bốn người ăn cơm xong, LIễu Vân lại cố ý nói với Hạ Ngôn sáng mai đến khu vực học viên đặc biệt của học viện đệ tập hợp, Hạ Ngôn tự nhiên là chấp nhận.
Cơm xong, Hạ Ngôn và Tô Cầm cáo từ, Tô Cầm ở bên ngoài Túy Tiên lâu muốn nói mấy lần lại thôi. Cuối cùng cái gì cũng không nói ra, dù sao nàng cũng là con gái, chung quy không thể quấn riết lấy Hạ Ngôn.
Ngược lại, tỳ nữ Tiểu Hoa của Tô Cầm nói một câu khiến Hạ Ngôn chạy trối chết, Tiểu Hoa nói:
- Hạ Ngôn công tử! Chừng nào thì huynh cưới tiểu thư nhà chúng ta? Ta có lẽ cũng phải theo tiểu thư qua đó.
Thấy Hạ Ngôn hoảng hốt cáo từ sao đó bóng dáng rất nhanh biến mất, Tô Cầm thở dài thật sâu, ngón tay mảnh khảnh như bạch ngọc, mái tóc đen chậm rãi lả lướt, rồi sau đó mới xoay dáng người mềm mại, nhéo một cái trên khuôn mặt Tiểu Hoa.
Sáng hôm sau.
Hạ Ngôn với một thân áo dài trắng như tuyệt, Thần Hi kiếm nằm trong tay, đúng lúc xuất hiện ở học viện tử Diệp.
Một số học viên bình thường ở học viện Tử Diệp nhìn thấy Hạ Ngôn sau đó đón tiếp nhiệt tình. Từ sau khi khảo hạch, hiện tại những học viên đó gần như không ai không biết Hạ Ngôn. Với niên kỷ của Hạ Ngôn tấn chức lên học viên đặc biệt. Trong lịch sử của học viện Tử Diệp vẫn chưa bao giờ xuất hiện qua. Điều này khiến cho rất nhiều người đều nhắc tới tên Hạ Ngôn khi nói chuyện phiếm. Mà Hạ Ngôn lại không tự cao tự đại, cũng khiến những học viên này cảm thấy thân cận.
Khi Hạ Ngôn xuất hiện ở khu vực học viên đặc biệt phía sau Vị Ương Sơn, Lý Nguyên Xuân với trường bào màu đen đang chờ ở đó, nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, Lý Nguyên Xuân sải bước chào đón, trên mặt lộ ra vẻ cười ha ha.
- Hạ Ngôn!
Từ rất xa, Lý Nguyên Xuân lớn tiếng hô lên.
Hạ Ngôn cũng lộ ra vẻ tươi cười, bước về phía Lý Nguyên Xuân.
- Ha ha. Ngày hôm qua ở Túy Tiên lâu, cảm giác cũng không tệ lắm chứ?
Khi hai người đi đến gần, Lý Nguyên Xuân nhìn thoáng qua Hạ Ngôn đầy thâm ý, hạ giọng nói. Lấy tính tình đĩnh đạc của hắn, lúc này cũng biết hạ giọng.
Hạ Ngôn cười nói:
- Không nghĩ tới Điện chủ cũng ở đó. Lão ca, huynh cũng nói trước cho ta biết để ta chuẩn bị.
Hạ Ngôn nhìn thấy Điện chủ Thánh điện trước quả thật không nghĩ đến Điện chủ sẽ hiện thân. Toàn bộ thành Tử Diệp, Điện chủ Thánh điện là người đệ nhất. Ít nhất trên danh nghĩa, hắn nắm trong tay toàn bộ người trong thành Tử Diệp bao gồm hơn hai mươi quận thành.
- Đây.
Lý Nguyên Xuân sờ sờ mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Lão đệ. Đệ cũng không nên trách ta, thật ra ta cũng không biết. Viện trưởng kêu huynh đi thông báo với đệ đi tới túy Tiên lâu, lại không nói cho huynh biết cho đệ đi gặp Điện chủ.
Đôi mắt Hạ Ngôn chợt lóe, cười nói ha ha:
- Tốt lắm! Lão ca! Ta chỉ nói giỡn thôi, sư phụ kêu huynh ở đây chờ đệ hay sao?
Đôi mắt Hạ Ngôn nhìn chung quanh, ngũ cảm mở ra, nháy mắt liền cảm giác được một gã học viên đặc biệt ngồi xếp bằng ở một gốc cây đại thụ.
- Đúng, lão đệ, đi theo huynh. Hôm nay đệ phải nhận thức hai người chứ.
Lý Nguyên Xuân mạnh mẽ nắm lấy tay Hạ Ngôn, bước đi về phía khu luyện của học viên đặc biệt.
Hạ Ngôn còn chưa kịp hỏi, đã bị kéo đi vào.
Đại khái qua nửa chén trà, Lý Nguyên Xuân dừng lại ở một nơi trống trải không lớn. Mà lúc này, trên phần đất trống trải, còn đứng hai người khác, chung quanh đều là rừng cây, trên mảnh đất đó có một đám cỏ dại cũng không có. Hai người kia, một nam một nữ, đại khái đều khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Người đàn ông mặc một thân trường bào màu lam, thấy Lý Nguyên Xuân đưa Hạ Ngôn đi tới, trên mặt liền tràn ngập một vẻ tươi cười, thoạt nhìn rất thân thiết nói:
- Vị này nhất định là Hạ Ngôn tiên sinh rồi.
Hạ Ngôn nhìn thoáng qua Lý Nguyên Xuân, rồi sau đó vội nói với người kia:
- Ta chính là Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn tiên sinh. Ngươi thật sự là đệ tử của viện trưởng?
Người con gái trên người mặc váy dài màu trắng, vẻ mặt lạnh giá, lúc này âm thanh nói cũng lạnh lùng. Tuy nhiên Hạ Ngôn có thể cảm giác được cũng không phải nàng cố ý. Nghĩ rằng từ trước đến giờ nàng nói chuyện là như thế.
Hạ Ngôn gật đầu nói với nàng:
- Đúng. Viện trưởng LIễu Vân là sư phụ của ta.
Tuy rằng không biết hai người kia, tuy nhiên Hạ Ngôn thầm nghĩ đối phương cũng có thể là học viên đặc biệt của học viện Tử Diệp, cho nên đối với biểu hiện của bọn họ đồng dạng cũng rất khách khí.
- Hạ Ngôn tiên sinh thật sự có bản lãnh, học viên đặc biệt trong học viện Tử Diệp chúng ta, chỉ có một mình Hạ Ngôn tiên sinh là đệ tử của viện trưởng thôi. Có thể trở thành đệ tử của viện trưởng, chà chà.
Người đàn ông cười nói hâm mộ.
Tuy rằng trên mặt tràn ngập vẻ cười, tuy nhiên Hạ Ngôn lại khẽ nhíu mày. Người đàn ông này tuy rằng thoạt nhìn rất thân thiết, nhưng chung quy khiến cho người ta có một loại cảm giác ngoài cười trong lòng có đao.
"Có lẽ là ảo giác của ta".
Hạ Ngôn nhanh chóng khu trừ tạp niệm trong lòng, nói:
- Ta chỉ có vận khí tốt thôi. ha ha.
- Hạ Ngôn! Đây là Vương Thiên Hà, còn vị Băng mỹ nhân này là Mễ Tuyết. Ha ha ha. Hạ Ngôn, hai vị này đều là học viên xuất sắc của học viện chúng ta nha.
Lúc này Lý Nguyên Xuân mới giới thiệu cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn chấn động trong lòng, vội vàng giật mình cười nói:
- Xin chào hai vị.
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng đồng thời ôm quyền về phía Hạ Ngôn.
Lúc này, Hạ Ngôn đại khái đoán ra nguyên nhân hai người kia xuất hiện ở nơi này, nếu không ngoài ý, chắc hẳn là có liên quan đến chuyện trao đổi học viện lần này. Học viện trao đổi, ba năm mới có một lần, gần như bất cứ học viện nào, đều phái ra học viên mạnh nhất, ở đây để chỉ học viên dưới ba mươi tuổi.
- Lý đại ca. Viện trưởng cho triệu tập chúng đệ đến đây, huynh có biết vì sao không?
Vương Thiên Hà chuyển ánh mắt về phía Lý Nguyên Xuân, cười hỏi khách khí.
Lý Nguyên Xuân vội khua tay, lớn giọng cười nói:
- Ta cũng không biết, viện trưởng một hồi sẽ đến, khi đó các ngươi sẽ rõ ràng.
Mễ Tuyết lại nhăn mày nhăn mặt nói:
- Có lẽ là chuyện học viện trao đổi. Năm nay, cách hội giao lưu làn trước đã là năm thứ ba rồi.
- Các con đều đã đến cả rồi sao?
Đúng lúc này, viện trưởng Liễu Vân đột nhiên xuất hiện, lên tiếng nói.
Hạ Ngôn vội khom mình thi lễ, nói:
- Sư phụ.
Liễu Vân gật gật đầu.
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng thi lễ thật sâu:
- Bái kiến viện trưởng.
Liễu Vân phất tay về phía hai người, trên mặt cũng không có nhiều cảm xúc, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ.
- Hôm nay ta gọi ba người các con đến, là vì học viện giao lưu. Đầu tháng mười một chính là ngày hội giao lưu học viện. Đám người các con là học viên xuất sắc nhất dưới ba mươi tuổi của học viện Tử Diệp chúng ta. Cho nên nếu như các con không có ý kiến, ta muốn cho các con đi tham gia lần hội giao lưu học viện!
Đôi mắt Liễu Vân lóe lóe, đảo qua từ trên người Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà, còn có Mễ Tuyết.
Hạ Ngôn sớm biết chuyện này tự nhiên không lộ ra bất cứ biểu hiện đặc thù nào, chỉ nói:
- Dạ, sư phụ.
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết hơi chút sửng sốt, cũng đột nhiên lộ ra biểu tình vui sướng, lên tiếng trả lời. Đại diện cho học viện Tử Diệp tham gia hội giao lưu học viện, đây chính là cơ hội mà các học viên mơ ước tha thiết.
- Ừ, các con đã đồng ý, vậy từ hôm nay, các con phải có một ít chuẩn bị. Hội giao lưu học viện, đối thủ của chúng ta cũng đồng dạng rất mạnh, ta hy vọng các con có thể đạt thành tích tốt. Cho nên, cẩn thận duy trì tâm tính là rất quan trọng.
Liễu Vân uy nghiêm gật gật đầu, ngưng trọng nói.
- Dạ. Chúng con nhất định cố gắng.
Đôi mắt ba người lóe sáng, cùng nhau lên tiếng nói.
- Từ hôm nay trở đi, đám người các con cùng nhau luyện tập đi. Như vậy cũng có thể cùng nhau học tập, nâng cao thực lực của mình.
Đôi mắt Liễu Vân nhướng lên nói.
- Dạ.
Ba người lại cúi đầu nói.
Đôi mắt Hạ Ngôn liếc nhìn Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết một cái, thầm nói:
"Thực lực hai người này đều là Linh sư hậu kỳ. Hơn nữa, rất có thể nhanh chóng trùng kích cảnh giới Đại linh sư! Nếu viện trưởng cho hai người kia cùng với mình tham gia hội giao lưu học viện, như vậy hai người này nhất định có chỗ không giống người thường." Ngũ cảm mở ra, Hạ Ngôn cảm giác thực lực hai người một chút, không khỏi cả kinh trong lòng.
"Thực lực hai người này quả nhiên mạnh hơn không ít so với Trương Hồng Phi và Lục Khai! Linh lực trên người bọn họ quả nhiên rất thâm hậu".
- Được rồi. Nếu như các con có chuyện, có thể tùy lúc đến tìm ta. Hiện tại, các con bắt đầu quyết định kế sách luyện tập đi.
Liễu Vân khoát tay, sau đó lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn. Con tỏ ra khiêm tốn một chút, hãy học tập bọn họ nhiều hơn.
Hạ Ngôn tự nhiên vội khom người lên tiếng trả lời.
Nói xong, Liễu Vân mới chuyển thân rời đi. Lý Nguyên Xuân lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Hạ Ngôn. Trong đôi mắt to bắn ra hai luồng tinh quang, sau đó cũng rời đi theo Liễu Vân.
Trên mảnh đất trống không lớn hiện tại chỉ còn có ba người Hạ Ngôn. Ba người nhìn nhau.
Vương Thiên Hà mở miệng trước cười nói:
- Ha ha. Hạ Ngôn tiên sinh. Cậu cảm thấy chúng ta nên luyện như thế nào?