"Cô lỗ, cô lỗ. "

 

Rạng sáng ngày thứ tư, có hai cỗ xe ngựa tiến vào một cái cửa thành thật lớn. Vừa mới vào thành các loại âm thanh náo nhiệt đã ập tới. Hạ Tử Hân với đôi mắt đẹp ngoái nhìn ra ngoài tử cửa sổ xe ngựa, chỉ thấy hai bên đường người đi lại chen chúc.

 

"Quảng trường này thật lớn a!" Hạ Tử Hân nhìn ngã tư đường thần sắc tỏ vẻ kinh ngạc nói.

 

Xe ngựa của bọn họ đi trên đường chiếm mất phần lớn mặt đường.

 

"Chúng ta xuống se đi bộ một chút! Lần đầu tiên tới Tử Diệp thành cũng muốn làm quen một chút! Rất có thể sau này phải ở nơi này vài năm!" Hạ Ngôn nhìn về phía Hạ Tử Hân và Hạ Lưu nói.

 

Hai người nghe vậy liền liên tục gật đầu.

 

Trên xe ngựa đi bốn ngày trời, mặc dù trên đường đi thuận buồm xuôi gió, nhưng mọi người vô cùng nhàm chán. Trừ mỗi thời gian ăn cơm và ngủ thời gian còn lại đều là ở trên xe ngựa quả thật cũng khó chịu.

 

"Đi thôi!" Hạ Ngôn thấy hai người đồng ý liền dẫn đầu bước xuống xe ngựa.

 

Theo sát hắn là một đạo bóng xám trắng, chính là thổ cẩu đi theo Hạ Ngôn xuống xe. Mấy ngày hôm nay Hạ Tử Hân và Hạ Lưu cũng thấy được linh trí của thổ cẩu.

 

" Lưu công tử chúng ta định xuống xe đi một chút, các ngươi có đi cùng chúng ta không?" Hạ Tử Hân sau khi xuống xe liền cao giọng gọi lớn chiếc xe ở đằng sau.

 

Một lát sau, Lưu Khải dẫn đầu từ trên xe ngựa đi xuống rồi đi đến chỗ ba người Hạ Ngôn đang đứng.

 

" Tử Diệp thành này so với Nghiễm Nguyên thành quả nhiên phồn hoa hơn nhiều, quảng trường cũng rộng hơn mấy lần, không hổ là thành chủ của hơn hai mươi quận thành. " Lưu Khải nhìn bốn phía ánh mắt tỏa sáng hưng phấn nói.

 

Hạ Ngôn gật đầu nói:" Không biết học viện Tử Diệp ở nơi nào trong Tử Diệp thành? Chúng ta đi một tửu lâu nghỉ ngơi dùng bữa một chút sau đó hỏi thăm xem học viện Tử Diệp ở nơi nào. Hôm nay đã là hai mươi tám tháng tám rồi, chỉ còn hai ngày nữa là chính thức bắt đầu khảo hạch của học viện Tử Diệp, chúng ta không thể để lỡ được. "

 

"Uh!" Mấy người còn lại đều gật đầu.

 

Sáu thanh niên cùng đi về phía trước, thổ cẩu thì theo bên người Hạ Ngôn, thi thoảng lại chạy tới chạy lui. Hai phu xe ngựa cũng đi theo cách đó không xa.

 

Chờ sau khi khảo hạch kết thúc xe ngựa mới có thể quay lại Ngọc Thủy thành.

 

"Tử Diệp thành này lớn cỡ nào a? Ta nghe phụ thân nói Tử Diệp thành này có khoảng trăm vạn dân." Một tên Lưu thiếu gia nhìn tới nhìn lui than thở nói.

 

Ở hai bên quảng trường là các loại cửa hàng san sát, âm thanh huyên náo không ngừng.

 

"Tất nhiên rồi Tử Diệp thành vốn là chủ thành. Ngọc Thủy thành và Nghiễm Nguyên thành cũng chỉ có hơn mười vạn cư dân. "

 

Tử Diệp thành là thành chủ, cư dân hiển nhiên là rất đông đúc, Hạ Ngôn cười nói.

 

" Hạ Ngôn, nghe nói ngươi bị hủy bỏ danh ngạch tham gia khảo nghiệm tại học viện Tử Diệp, vậy ngươi làm thế nào tham gia kỳ khảo hạch này?" Lưu Khải ánh mắt kỳ quái hỏi Hạ Ngôn, mới nghe được Hạ Ngôn bị hủy bỏ tư cách tham gia khảo hạch.

 

Hạ Ngôn khẽ cười nói:"Sự tình đã vậy, nếu học viện Tử Diệp thật sự không cho ta tham gia khảo hạch vậy thì ta cũng không có biện pháp gì, coi như là đến Tử Diệp thành giải sầu vậy. "

 

" Ha ha, phải, vậy cũng tốt. " Lưu Khải cười cười.

 

Bây giờ Lưu Khải đối với Hạ Ngôn rất khách khí, như là bằng hữu vậy.

 

Sáu người đi trên phố đã được nửa canh giờ, sắc trời cũng dần tối hai bên đường các loại đèn đủ màu sắc được thắp lên. Xa xa nhìn lại vô cùng đẹp mắt.

 

" Sắp tối rồi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ lại đã. Tời khi khi khảo hạch còn hai ngày thời gian, hai ngày này cũng đủ để chúng ta quen thuộc Tử Diệp thành một chút. " Hạ Ngôn nhìn quanh một hồi quay người lại nói với những người khác.

 

"Hảo!"

 

Những người còn lại đều đồng ý.

 

" Đây hình như là một tửu lâu. " Hạ Tử Hân vươn bàn tay mềm mại chỉ vào một toà nhà.

 

Trước cửa tòa nhà treo bốn cái đèn lồng đỏ, từ xa nhìn lại không sai biệt lắm có tổng cộng ba tầng.

 

Hạ Ngôn chú ý nhìn, hắn thấy trên cửa quả nhiên có treo một tấm bảng màu vàng.

 

" Như Ý lâu?" Hạ Ngôn trầm ngâm nói, "Đi, qua thử xem sao!"

 

Những người khác vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn thấy bảng hiệu hơn nữa sác trời cũng đã tối đen, cho dù có đèn lồng bọn họ cũng không thể thấy rõ, thị lực của bọ họ không được như Hạ Ngôn. Nghe Hạ Ngôn nói ra ba chữ Như Ý lâu bọn họ ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc, liền bước theo Hạ Ngôn.

 

Tiến vào trong tửu lâu, rất nhanh đã có tiểu nhị ra chào đón bọn họ. Tiểu nhị nhìn thấy thổ cẩu hai mày liền có chút cau lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường.

 

"Hoan nghênh các vị khách quý, Xin hỏi các vị muốn dùng bữa hay mướn phòng để nghỉ?" Tên tiểu nhị khom người cung kính nói với bọn người Hạ Ngôn.

 

"Uhm, muốn ăn cơm, phòng cũng muốn mướn. Các ngươi còn phòng trống chứ?" Hạ Ngôn cười nói.

 

Mới vào tửu lâu Hạ Ngôn nhìn quanh một vòng, phát hiện khách nhân rất nhiều hơn nữa phần lớn đều là thanh niên ở độ tuổi như bọn hắn cho nên Hạ Ngôn mới hỏi có hay không phòng trọ còn trống.

 

"Các vị khách quan, các vị đến thật trùng hợp, nếu là chậm một chút nữa chỉ sợ là không còn phòng trống. Như Ý tửu lâu là tửu lâu tốt nhất quanh đây, tuy giá cả có cao một chút nhưng khách nhân một khi ở đây chắc chắn sẽ mãn nguyện. " Tiểu nhị liền cười nói hướng dẫn bọn Hạ Ngôn tiến vào.

 

" Uh, Tốt, chúng ta trước tiên lên xem phòng một chút."

 

Những người khác cũng theo phía sau Hạ Ngôn.

 

Tại quầy phục vụ, sau khi hỏi qua Hạ Ngôn biết tửu lâu còn hai phòng lớn còn trống.

 

Thương nghị một chút mọi người cuối cùng quyết định để Hạ Tử Hân ở một mình một phòng nhỏ còn năm người bọn họ ở hai phòng lớn.

 

Lưu Khải đối với Hạ Tử Hân trong lòng có chút ái mộ, nhưng cũng không dám làm việc gì lỗ mãng, khi bàn bạc chọn phòng, hắn đã chủ động nói để Hạ Tử Hân ở riêng một phòng nhỏ.

 

Phòng rất sạch sẽ hơn nữa trang trí hoa lệ. Đương nhiên giá cả thì không thể rẻ được, phòng lớn một ngày một kim tệ, mà phòng nhỏ một ngày cũng hết năm ngân tệ.

 

Hạ Ngôn vốn định trả hết nhưng Lưu Khải bất luận như thế nào cũng muốn phải để hắn trả tiền, không làm sao được Hạ Ngôn đành để cho hắn trả tiền. Vài kim tệ mà nói đối với Lưu Khải không tính là cái gì.

 

Sau khi rửa mặt rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ sáu người cùng nhau xuống lầu. Còn vài tên tôi tớ thì ở khu nhà miễn phí ở đằng sau. Giống như một đại tửu lâu nơi này cũng có phòng miễn phí chuyên để cho tôi tớ của khách ở, thậm chí còn có nhà để xe ngựa

 

"Nơi này khách nhân thật nhiều, hơn nữa hầu như đều là đồng lứa với chúng ta, chẳng lẽ. " Hạ Tử Hân mặc một chiếc váy dài màu tím, sắc đẹp động lòng người, hơn nữa trên người còn toát ra một vẻ hấp dẫn độc đáo, làm cho nam nhân luôn muốn nhìn ngắm nàng.

 

Hạ Ngôn nhìn qua khách nhân trong tửu lâu, " Có thể mục đích họ tới đây cũng giống chúng ta!"

 

Lấy nhãn lực của Hạ Ngôn hiển nhiên có thể thấy ngay những thiếu niên này đều là những tu luyện giả, hơn nữa đám người này thực lực cũng không kém, một số cũng giống như Lưu Khải, đã đạt đến hậu thiên đỉnh phong.

 

Trong tửu lâu, cũng có một ánh ánh mắt nhìn về phía bọn họ, bất quá cũng chỉ là lướt qua mà thôi, cũng không có hành động gì quá đáng. Trong số đó không ít người là quen biết nhau đang tụ tập một chỗ nghị luận chuyện gì đó.

 

Sáu người sau khi trừ trên phòng khách của đi xuống liền tìm cho mình một cái bàn trống ngồi xuống, tiểu nhị rất nhanh chạy lại hỏi mọi người muốn dùng thứ gì.

 

Hạ Ngôn hỏi:" học viện Tử Diệp, ngươi có biết nó ở đâu không?"

 

" học viện Tử Diệp?" Tên tiểu nhị sửng sốt nhắc lại. Rồi sau đó cười nói:" Các vị khách quan chắc là tới tham gia khảo hạch học viện Tử Diệp? đến trọ ở tửu lâu chúng ta phần lớn là đều là tới để tham gia khảo hạch ở học viện Tử Diệp. Khách quan chẳng lẽ mọi người chưa hỏi thăm vị trí của học viện Tử Diệp đã tới mướn phòng trọ tại Như Ý lâu của chúng ta?"

 

"Đúng vậy!" Hạ Ngôn có chút kinh ngạc, thầm nghĩ "chẳng lẽ học viện Tử Diệp ngay phụ cân nơi này?"

 

Quả nhiên, tửu nhị nhanh nhẹn nói," từ học viện Tử Diệp tới Như Ý lâu chúng ta khoảng cách không tới năm trăm thước. Đi bộ cũng chỉ cần nửa chén trà nhỏ thời gian là tới. "

 

Năm trăm thước, tốc độ của người bình thường mất nửa chén trà nhỏ thời gian. Đối với người tu luyện mà nói cho dù là cường giả hậu thiên đỉnh phong thì năm trăm thước thì cũng chỉ cần thời gian vài cái hô hấp là tới. Nếu là cường giả Linh sư thì sẽ nhanh hơn một chút, với Hạ Ngôn cũng vậy chỉ mất thời gian không quá vài cái hô hấp.

 

" Thì ra là thế, trách không được, nơi này lại nhiều khách nhân như vậy, đa tạ. " Hạ Ngôn vừa cười vừa nói.

 

Hạ Tử Hân, Lưu Khải cùng mọi người đều nở ra nụ cười vui vẻ, học viện Tử Diệp gần như vậy đương nhiên là rất tốt.

 

" Mỗi lần học viện Tử Diệp khảo hạch chuẩn bị nhập học. Như Ý lâu chúng ta đều chật ních khách nhân. Hắc hắc, bất qua học viện Tử Diệp ba năm mới có một lần khảo hạch, nếu là một năm một lần thì tốt rồi." Tên tiểu nhị này thấy bọn người Hạ Ngôn tuy mặc quần áo đẹp đẽ quý giá nhưng cũng không cả vú lấp miệng em cho nên nói hơi nhiều một chút.

 

"Ha ha ngươi nói đúng chúng ta cũng hy vọng như vậy. " Hạ Ngôn vừa cười vừa nói.

 

"Ô"

 

Thổ cẩu ngồi bên cạnh người Hạ Ngôn, liền có chút thanh âm kháng nghị. Hiển nhiên là nó muốn ăn rồi.

 

" Chúng ta gọi thức ăn thôi!" Hạ Ngôn liếc thổ cẩu một cái, rồi nói với nhũng người khác.

 

Chọn vài món thức ăn, Hạ Ngôn vì thổ cẩu cố tình gọi thêm vài món.

 

Lưu Khải thấy Hạ Ngôn gọi nhiều món như vậy thì rất kinh ngạc, bất quá hắn cũng không hỏi nhiều. Dù sao cũng chẳng hết bao nhiêu tiền.

 

Không chỉ có vài vị thiếu gia Lưu gia mà ngay cả Hạ Tử Hân và Hạ Lưu cũng buồn bực nhìn Hạ Ngôn, không biết tại sao Hạ Ngôn lại gọi nhiều món đến vậy.

 

Chờ sau khi thức ăn mang lên, mọi người mới hiểu được lý do.

 

Thổ cẩu bên người Hạ Ngôn quả thực là quỷ đói a! Một cái đĩa lớn hơn mười cân thịt chốc lát đã bị thổ cẩu tiêu diệt sạch sẽ. Tốc độ ăn của toàn bộ tửu lâu cộng lại cũng không bằng mình nó.

 

Đương nhiên thức ăn của thổ cẩu và bọn người Hạ Ngôn để riêng. Nếu chỉ có Hạ Ngôn thì cũng chẳng cần phải làm như vậy. Nhưng lúc này không chỉ có mình Hạ Ngôn mà đang cùng người khác ăn cơm. Hạ Ngôn nếu là để thổ cẩu ăn chung cho dù ngươi khác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc chắn sẽ thấy không thoải mái. Cùng một con thổ cẩu ngồi chung bàn chắc chắn rằng những vị tiểu thư và thiếu gia này chưa từng trải qua.

 

" Hạ Ngôn, con chó của huynh sao có thể. " Lưu Khải thở hắt ra một hơi, kinh hãi nói.

 

Mới vừa rồi hắn thầm nghĩ vì sao Hạ Ngôn gọi nhiều thức ăn như vậy, hiện tại xem ra nhiều như vậy nhưng chỉ sợ cũng không tính là đủ với sức ăn của con thổ cẩu này.

 

" Ha ha, nó ăn rất khỏe" Hạ Ngôn cười nói.

 

Trên đường đi thức ăn mọi người đều mang theo trên xe, Hạ Ngôn đã hạn chế sức ăn của nó. Bây giờ tới Tử Diệp thành thì cũng không cần phải thế nữa, dù sao Hạ Ngôn không để ý tới chút kim tệ nhỏ.

 

" Con thổ cẩu là quả là rất đặc biệt. " Hạ Tử Hân nhìn thổ cẩu nói.

 

" Rất đặc biệt!" Lưu Khải đồng ý gật đầu nói.