-Lần này, hội đấu giá bán vật phẩm thứ nhất là…

 

Mạc Gia Phần hơi ngưng lại, thu hút mọi người, đột nhiên cao giọng:

 

-…Tử Quang kiếm!

 

Giọng nói Mạc Gia Phần vừa dứt, nhân viên phòng đấu giá liền mang ra một thanh kiếm thoạt nhìn phong cách cổ xưa. Mặt ngoài thanh kiếm có một tầng tử sắc lượn lờ.

 

Hơn nữa, từ trên thân kiếm còn toả ra một tia lạnh lẽo.

 

-Thanh Tử Quang kiếm này, từng là kiếm của một vị cường giả Đại Linh sư, chém sắt như chém bùn. Người bình thường có bảo vật này, tất nhiên như cá gặp nước, thực lực tăng mạnh.

 

-Ha ha. Ta nghĩ các vị đối với tầm quan trọng của vũ khí hơn ta nhiều lắm. Như vậy, giá thấp nhất của thanh Tử Quang kiếm này là năm nghìn kim tệ. Mỗi lần tăng giá không dưới một trăm kim tệ!

 

-Choeng!

 

Tên nhân viên cầm Tử Quang kiếm kia, lập tức rút kiếm, trong hội trường loé lên hàn quang.

 

-Quả là một thanh kiếm tốt!

 

Trong đám người bên dưới, có một giọng nói vang lên.

 

Hạ Ngôn nhìn Nhã Phân bên cạnh. Hắn cũng có chút động tâm với thanh kiếm này. Hiên tại hắn sử dụng vẫn là thanh kiếm do Bạch Nhị đưa cho. Nếu có một thanh vũ khí tốt, thuận tay, như vậy thực lực của mình có thể tăng lên không ít.

 

Tuy nhiên Hạ Ngôn hiện tại đã có một viên khoáng thạch đặc thù Bích Thuỷ Chi Tâm, đợi đến thành Tử Diệp, có lẽ có thể tìm một thợ rèn đả tạo Bích Thuỷ Chi Tâm thành vũ khí.

 

Nghĩ đến đây, Hạ Ngôn không khỏi có chút do dự nhíu mày.

 

-Linh La tiên sinh. Ngài muốn mua thanh kiếm này sao?

 

Nhã Phân nhìn biểu tình của Hạ Ngôn, nhẹ ngàng cười nói.

 

Hạ Ngôn gật đầu, cũng không dấu diếm:

 

-Hiện tại ta quả thật thiếu một thanh vũ khí thuận tay, tuy nhiên cũng không cấp bách. Để xem rồi tính.

 

Lúc này, trong phòng đấu giá đã có người đấu giá, đầu tiên là một trung niên, thoạt nhìn không giống người tu luyện, dường như là thương nhân.

 

Nhã Phân quyến rũ cười, ngón tay mảnh khảnh quấn lọn tóc đen:

 

-Thanh Tử Quang kiếm này tuy rằng không tồi, nhưng vẫn chưa được xem là bảo bối chân chính.

 

Nàng khẽ lắc đầu:

 

-Vũ khí sau này Linh La tiên sinh sử dụng tất nhiên phải là lợi khí chân chính. Thanh Tử Quang Kiếm này không xứng với tiên sinh.

 

Hạ Ngôn thấy Nhã Phân nói vậy, không khỏi cười nói:

 

-Tiểu thư Nhã Phân nói đùa rồi. Kỳ thật trước đây không lâu, ta sử dụng chỉ là vũ khí phổ thông của thợ rèn ven đường. Cho dù thanh kiếm hiện tại cũng chỉ là làm tốt hơn một chút mà thôi.

 

-Vũ khí giá thấp nhất là năm nghìn kim tệ.

 

Ánh mắt Hạ Ngôn chớp động:

 

-Ha ha! Với ta mà nói, đã là bảo kiếm khó cầu.

 

Vào lúc Hạ Ngôn nói chuyện với Nhã Phân, Tử Quang kiếm đã bị nâng lên tám nghìn kim tệ.

 

Khiến Hạ Ngôn có chút kì quái là, những người hiện tại đang đấu giá bảo kiếm này không ngờ phần lớn có bộ dạng thương nhân. Người tu luyện chân chính rất ít ra giá.

 

Đôi mắt đẹp của Nhã Phân chuyển động, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hạ Ngôn, cười nói:

 

-Linh La tiên sinh hiện tại nên biết vì sao ta nói thanh Tử Quang kiếm này không thích hợp cho ngài sử dụng rồi chứ?

 

Hạ Ngôn sửng sốt, lắc đầu nói:

 

-Xin tiểu thư Nhã Phân nói rõ.

 

Nhã Phân nói:

 

-Kỳ thật, thanh Tử Quang kiếm này chỉ dùng khoáng thạch cao cấp Tử Quang thiết để tạo thành. Tuy rằng sắc bén nhưng không thích hợp cường giả giả chân chính sử dụng. Bề ngoài nhìn hoa lệ, nhưng vũ khí của người tu luyện là dùng để giết người, chỉ đẹp bề ngoài thì tác dụng gì. Đám thương nhân này sở dĩ dùng nhiều tiền đấu giá, chỉ là nhìn trúng điểm hoa lệ mà thôi. Người tu luyện rất ít khi tốn nhiều tiên để mua loại không thực dụng này.

 

Dừng lại một chút, Nhã Phân nhìn Hứa công tử trong góc nói:

 

- Linh La tiên sinh nhìn viên lam bảo thạch trên người Hứa công tử thì sẽ rõ.

 

Hạ Ngôn nhìn lại, Hứa công tử dường như vẫn chưa khôi phục lại chấn động vừa rồi, có chút hiểu ra, gật đầu.

 

Lam bảo thạch trên người Hứa công tử kia, đối với người tu luyện căn bản không có giá trị thực tế sử dụng, nhưng giá cả vẫn xa xỉ như vậy. Đúng là vì vẻ ngoài hoa lệ của nó khiến rất nhiều người có thể dùng để khoe khoang sự giàu có của mình.

 

Gật gật đầu, Hạ Ngôn thành thật nói:

 

-Ta hiểu rồi, cảm ơn tiểu thư Nhã Phân cho biết!

 

Giá cả của Tử Quang kiếm vẫn chưa quá cao, giá cuối là 9400 kim tệ, được một thương nhân trong thành Ngọc Thuỷ mua tới.

 

Vật phẩm thứ hai là một khối khoáng thạch cao cấp, Hạ Ngôn cũng không hứng thú với khoáng thạch cho nên không chú ý nhiều. Khối khoáng thạch này cuối cùng bị một người tu luyện mua.

 

Tuy rằng người trong phòng không ít, tuy nhiên cũng không ai ồn ào. Đấu giá cũng tiến hành đâu vào đấy.

 

Hạ Ngôn đang đợi chờ chính là Huyết Lăng thảo.

 

Sau khi mua được Huyết Lăng thảo, liền có thể phối chế dược phẩm khiến Tụ Linh huyệt tăng lớn.

 

Sau khi liên tiếp đấu giá hơn mười vật phẩm, Huyết Lăng thảo vẫn không xuất hiện. Mà bốn bình linh dịch Hạ Ngôn mang tới cũng không xuất hiện. Điều này làm Hạ Ngôn có chút lo lắng trong lòng.

 

-Tiếp theo vật phẩm sắp sửa đấu giá là, Thanh Dương hoa, dược liệu cao cấp!

 

Mạc Gia Phần đứng trên đài, giọng nói nâng cao.

 

Thanh Dương hoa, dược liệu cao cấp, hết sức hiếm có.

 

Ở trong sách quý hiếm, Hạ Ngôn cũng có chút hiểu biết về Thanh Dương hoa. Loại được thảo này rất cần thiết để luyện chế nhiều loại dược liệu cao cấp. Giống như Huyết Lăng thảo, ở trong của hàng căn bản không thể mua được, chỉ có ở phòng đấu giá mới có khả nang tới tay.

 

Nhìn thấy dược liệu cao cấp xuất hiện, Hạ Ngôn không khỏi chấn động tinh thần.

 

Đối với Hạ Ngôn mà nói, dược liệu sau này khẳng định sẽ dùng thường xuyên, cho nên dù hiện tại không cần, Hạ Ngôn cũng muốn đấu giá để phòng những lúc cần.

 

Nhã Phân thấy ánh mắt Hạ Ngôn sáng lên, cái cằm tuyết trắng khẽ nâng lên, thấp giọng nói:

 

-Linh La tiên sinh muốn gốc Thanh Dương hoa này sao?

 

Nhân viên mang đến một cái bàn ngọc, trên bàn là một cây Thanh Dương hoa trắng như tuyết, giống như đúc hình vẽ trên sách kỳ trân.

 

Hạ Ngôn gật đầu:

 

-Loại dược liệu quý hiếm này chỉ sợ tất cả mọi người đều muốn!

 

-Các vị, gốc Thanh Dương hoa này sinh trưởng trong hẻm núi Thanh Long trong Tội Ác sâm lâm. Người tìm được nó là một cường giả Linh sư. Ha ha, giá gốc Thanh Dương hoa này, thấp nhất là một…

 

Giọng nói Mạc Gia Phần khẽ chuyển, trong mắt loé tinh quang, trầm giọng nói:

 

-… Một vạn kim tệ.

 

-Linh La tiên sinh. Kỳ thật trong phòng đấu giá quận thành chúng ta, đấu giá dược liệu cũng không quá sôi động.

 

Hạ Ngôn lắc đầu, nói với Hạ Ngôn.

 

-Đó là vì sao?

 

Hạ Ngôn có chút kinh ngạc.

 

-Bởi vì trong thành Ngọc Thuỷ chúng ta, Linh sư có thực lực cường đại như Linh La tiên sinh cũng hết sức thiếu thốn. Càng đừng nói là Luyện Đan sư.

 

-Ngài nghĩ xem, mọi người mua loại dược liệu này chẳng lẽ là để trồng sao? Không có Luyện Đan sư, cho dù dược liêu cao cấp đến đâu cũng đều vô dụng!

 

Khoé miệng Nhã Phân hơi nhếch lên:

 

-Hơn nữa, cho dù có một số người thủ đoạn thông thiên tìm được Luyện Đan sư. Nhưng muốn luyện chế đan dược, dược liệu cần thiết cũng không chỉ một hai loại. Muốn tìm dược liệu luyện chế đan dược cao cấp, rất tốn công sức đó!

 

-Còn có một điểm nữa!

 

Nhã Phân lại nói tiếp:

 

-Luyện Đan sư cũng không dễ dàng giúp người khác luyện đan. Cái giá phải trả là rất cao.

 

Ánh mắt Hạ Ngôn đã sớm trở nên sáng ngời.

 

Vốn hắn nghĩ sẽ có một cuộc cạnh tranh khốc liệt, không nghĩ tới tại quận thành này vì điều kiện hạn chế, gần như không có Luyện Đan sư tồn tại. Như vậy cạnh tranh khốc liệt làm sao được?

 

Nếu như ở thành Tử Diệp, như vậy cạnh tranh sẽ phi thường khốc liệt.

 

-Một vạn hai!

 

Một trưởng lão Tịch gia ra giá.

 

Ba đại gia tộc dù sao cũng đều có một chút thủ đoạn. Đối với loại dược liệu hiếm có này đều đỏ mắt.

 

-Một vạn ba.

 

Trưởng lão Vương gia nhanh chóng bỏ thêm một ngàn kim tệ.

 

Mà những tộc trưởng gia tộc hạng hai thì đều lắc đầu. Bọn họ mua dược liệu cao cấp này cũng vô dụng.

 

-Một vạn năm!

 

Lúc này, đại trưởng lão Hạ Lại ra giá.

 

-Gốc Thanh Dương hoa này, giá cuối cùng khoảng ba vạn!

 

Đôi mắt đẹp của Nhã Phân mang theo ý cười, khẽ nói với Hạ Ngôn.

 

"Ba vạn kim tệ? Ta hiện tại có hơn năm mươi vạn kim tệ, hẳn là đủ dùng một khoảng thời gian". Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, kim tệ đối với hắn, chỉ là vài con số mà thôi.

 

-Một vạn sáu!

 

Trưởng lão Tịch gia chậm rãi đứng lên, trừng mắt nhìn Hạ Lại, trầm giọng hô.

 

Lúc báo ra con số này, trưởng lão Tịch gia cũng có chút đắc ý!

 

-Ba vạn!

 

Bỗng dưng một giọng nói vang lên trong phòng đấu giá.

 

Kêu ra giá này đúng là Hạ Ngôn ngồi hàng đầu. Hạ Ngôn vươn ba đầu ngón tay, miệng nói ra con số ba vạn kim tệ.

 

Cũng không phải ba vạn kim tệ khiến nhưng người này khiếp sợ, mà là Hạ Ngôn không ngờ lập tức nâng giá gốc Thanh Dương hoa từ một vạn sáu lên thành ba vạn.

 

Gần như trực tiếp nâng giá gấp đôi trước!

 

Ngay cả Mạc Gia Phần ở trên đài, yết hầu cũng lên xuống một hồi, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn.

 

Cái miệng nhỏ nhắn của Nhã Phân há hốc, trừng mắt nhìn Hạ Ngôn một cái:

 

-Ta nói giá cuối cùng có thể là ba vạn, nhưng làm gì có ai tăng giá như ngươi vậy hả. Ngươi muốn mua cũng có thể chậm rãi mà tăng mà, cuối cùng không chừng không ai tranh, hai vạn có thể vào tay mà!

 

Nhã Phân thấp giọng ai oán nói bên cạnh Hạ Ngôn. Nàng nói loại tình huống này quả thật là tồn tại. Có đôi khi phòng đấu giá thậm chí xuất hiện tình huống không ai đấu giá, tuy nhiên cơ hội này là quá ít.

 

Hạ Ngôn lại cười nói:

 

-Như vậy sẽ chấm dứt nhanh một chút. Nàng xem, ta hô giá này, cũng không ai tiếp tục tăng giá.

 

Ánh mắt liếc toàn trường, lúc này quả thật không ai tiếp tục tăng giá.

 

Mạc Gia Phần đứng trên sân khấu, một hồi lâu mới bừng tỉnh, cười ha ha nói:

 

-Linh La tiên sinh ra giá ba vạn, có người nào trả giá cao hơn không? nếu không, như vậy gốc Thanh Dương hoa này là của Linh La tiên sinh rồi.

 

Mấy chấp sự Thánh đường ngồi ở đầu hàng, hướng về phía Hạ Ngôn nói:

 

-Linh La tiên sinh, thật là quyết đoán a! Gốc Thanh Dương hoa này, nhất định là của Linh La tiên sinh rồi.