Xuy xuy!
Một khí tức cực nóng từ Viêm Tâm Quả dũng mãnh thoát ra, xông vào lục phủ ngũ tạng của Sở Hành Vân.
Viêm Tâm Quả chính là linh tài cấp ba, ẩn chứa lượng linh lực khổng lồ, lại đặc biệt sở hữu khí tức cực nóng, vừa nuốt vào trong bụng thì giống như là một vòng mặt trời chói chang, tạo ra không ít đau đớn cho người dùng.
Chính vì tính chất đặc biệt này của Viêm Tâm Quả mới có thể kích phát tiềm lực của võ giả, trực tiếp đột phá vách ngăn tu vi.
Đã qua ba ngày, Sở Hành Vân cuối cùng cũng hoàn thành luyện hóa khí tức cực nóng của Viêm Tâm Quả, linh lực trong cơ thể tăng vọt mấy lần, trở nên càng cuồng bạo, hóa thành làn sóng linh lực, điên cuồng lao vào vách ngăn tu vi.
Những âm thanh nặng nề vang lên, Sở Hành Vân đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt xuất hiện nét mừng như điên.
“Thành công!” Sở Hành Vân cảm thụ được linh lực dâng trào trong cơ thể, rất là thỏa mãn.
Cách lần đột phá trước chỉ mới vài ngày, hiện tại nuốt Viêm Tâm Quả lại tiếp tục đột phá, thành công bước chân vào hàng ngũ Thối Thể Cảnh thất trọng thiên.
Tốc độ này còn muốn vượt qua dự tính ban đầu của Sở Hành Vân.
Bất quá, sau lần đột phá này, Sở Hành Vân cũng không có tiếp tục tăng lên cảnh giới, mà liên tục vận chuyển Vô Danh công pháp, bắt đầu rèn luyện cảnh giới tu vi của mình.
Vô Danh công pháp tuy rằng không trọn vẹn, nhưng có được kinh nghiệm tu luyện từ kiếp trước khiến Sở Hành Vân hiểu được sự cường đại của công pháp này.
Nếu công pháp càng cường đại thì độ khó khi tu luyện sẽ càng lớn.
Trước đây, Sở Hành Vân dựa theo Vô Danh công pháp mà tu luyện khiến tu vi liên tục đột phá, đạt tới một cảnh giới cực cao.
Nhưng cũng chính vì điều đó đã khiến Sở Hành Vân không chú ý đến chất lượng tu vi của bản thân, không tạo được trụ cột vững chắc ban đầu.
Điều này khiến việc tu luyện sau này của hắn hơn mười lần gặp phải bình cảnh, thậm chí có một lần khiến hắn suýt tẩu hỏa nhập ma mà mất đi mạng sống.
Được bắt đầu lại một lần nữa, hắn tự nhiên sẽ không phạm phải sai lầm này.
Tu vi đạt được Thối Thể Cảnh thất trọng thiên, hắn bắt đầu rèn luyện cảnh giới, đánh ra trụ cột vững chắc, điều này sẽ trợ giúp khá lớn cho việc trùng kích cảnh giới cao hơn trong tương lai.
Ở bên trong viện, Sở Hổ cùng Diêm Độc đang luận bàn với nhau, Thủy Lưu Hương thì ngồi ở bên cạnh, tĩnh tâm điều dưỡng hơi thở.
Đối với việc Thủy Lưu Hương không cách nào ngưng tụ võ linh, Sở Hành Vân đã nghĩ rất lâu vẫn không tìm ra nguyên nhân, hết cách nên hắn đành truyền thụ cho nàng một môn hít thở công pháp, khiến Thủy Lưu Hương điều dưỡng thân thể.
“Đợi sau khi ta bước vào Tụ Linh Cảnh sẽ có thể thi triển nhiều thủ đoạn, đến lúc đó ta nhất định điều tra rõ ràng triệt để.” Nhìn khuôn mặt thanh tú của Thủy Lưu Hương, Sở Hành Vân âm thầm thề ở trong lòng.
Ngoài việc đó ra, hắn cũng nghĩ đến Luân Hồi Thiên Thư.
Chỉ cần hắn bước vào Tụ Linh Cảnh thì có thể tiếp tục xem Luân Hồi Thiên Thư. Theo cách nhìn của hắn, đây không phải là quyển sách tầm thường, hắn có thể khẳng định ở đây ẩn giấu một bí mật động trời nào đó.
“Chủ nhân.” Diêm Độc thấy được bóng dáng của Sở Hành Vân, lập tức khom mình hành lễ, Thủy Lưu Hương cùng Sở Hổ cũng ngừng mọi động tác, nhìn về phía Sở Hành Vân.
“Mọi người cứ tiếp tục tu luyện, không cần để ý tới ta.” Sở Hành Vân cười nhạt một tiếng, nói: “Ta chuẩn bị lát nữa sẽ rời khỏi Sở trấn ra ngoài lịch lãm một phen. Lần rời đi này có thể sẽ hơi lâu một chút.”
Nói xong, Sở Hành Vân nhìn về phía Diêm Độc, dặn: “Trong khoảng thời gian ta rời đi, ngươi phải âm thầm bảo vệ tốt Sở trấn. Nếu có thế lực nào xuất thủ thì không cần lưu tình.”
Sở Hành Vân trong mắt lóe lên một tia sát khí cực lạnh, hắn biết rằng tin tức Sở trấn quật khởi, rất nhanh hoàn toàn lan truyền ra ngoài, sẽ khó tránh khỏi có kẻ sinh lòng tham lam với Sở trấn.
Đối với loại tình huống này, phương pháp xử lý của Sở Hành Vân rất đơn giản, trực tiếp xuất thủ, dùng sức mạnh làm khiếp sợ kẻ thù!
“Tuân lệnh!” Diêm Độc đem lời của Sở Hành Vân ghi tạc trong lòng.
Sau đó, Sở Hành Vân đại khái sắp xếp một số việc, chuẩn bị đầy đủ, liền một thân một mình ly khai Sở trấn.
Lúc này, Sở Hành Vân cũng không mặc hắc bào mà vận dụng một ít thủ đoạn nhỏ, cải biến khuôn mặt của mình, ngay cả màu da cũng chuyển thành ngăm đen. Hắn như là thay đổi thành một người khác, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết.
Liên tục đi về phía trước, sau khoảng hai canh giờ, Sở Hành Vân cuối cùng cũng đến Tàng Long Sơn.
Bởi vì bị phong tỏa, không khí của cả ngọn núi trở nên trầm lặng, không hề nhìn thấy một bóng người, hoàn toàn đối lập với bầu không khí náo nhiệt của Phượng Tê Sơn.
Bất quá điều này càng khiến Sở Hành Vân thỏa mãn, hắn có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào động phủ của vị cường giả kia.
Một đường leo lên, không bao lâu Sở Hành Vân liền tiếp cận vực thẳm huyền bí ở Tàng Long Sơn.
Đứng ở trên vách đá, một cỗ gió lạnh từ đáy vực thổi tới khiến Sở Hành Vân phải rùng mình một cái, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một sợi dây thừng, cố định một đầu dây rồi bắt đầu leo xuống dưới.
Vù vù!
Tiếng gió thổi mãnh liệt xẹt qua bên tai, rùng rợn đến tận xương tủy, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, không dám liếc mắt nhìn xuống, nhưng Sở Hành Vân thì lại hai mắt tập trung, tinh tế đánh giá bốn phía.
Qua hơn mười giây, trong mắt Sở Hành Vân toát ra một tia sáng, nhìn thật kĩ vào chỗ sâu phía dưới đầy tăm tối.
“Tìm được rồi!”
Sở Hành Vân lật cổ tay, lập tức nắm chặt dây thừng, nhanh chóng hạ người xuống để giảm tốc độ rơi.
Ở dưới đáy vực bị cây cối và cỏ dại bao phủ, nếu nhìn kĩ có thể loáng thoáng thấy được một cái cửa động, đây là nơi có động phủ của cường giả.
Nhìn sơn động gần ngay trước mắt, Sở Hành Vân thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Nhưng vào lúc này, con ngươi của hắn co lại, tất cả lỗ chân lông trên người đều dựng đứng, cảm giác được một khí tức nguy hiểm.
Sở Hành Vân không chút do dự, đạp vào vách đá một cái, cả người nhanh chóng lướt về phía bên cạnh.
Bùm!
Ngay thời khắc Sở Hành Vân di chuyển, một thân ảnh màu đỏ nhanh chóng bay đến, hung hăng lao vào chỗ vừa rồi của hắn, ánh lửa chợt lóe lên, một mảng núi đá lập tức rơi xuống vỡ vụn.
“Hỏa Linh Ưng?” Thấy rõ bộ dáng ngập trong lửa đỏ này, Sở Hành Vân sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm.
Hỏa Linh Ưng là một loại linh thú cực kỳ hung mãnh, phần lớn sống ở các vách núi đá, loài linh thú này khi trưởng thành có thực lực tương đương với võ giả Thối Thể Cảnh bát trọng thiên. Bởi chúng có thân hình nhỏ, di chuyển linh hoạt dị thường nên lúc đối phó rất là khó chịu.
Nếu như ở địa hình bằng phẳng, dựa vào thực lực của Sở Hành Vân sẽ không sợ Hỏa Linh Ưng. Nhưng hiện tại thân thể hắn treo ở giữa không trung, chỉ cần sơ sót một chút sẽ có khả năng rơi xuống dưới.
“Hỏa Linh Ưng có ý thức lãnh địa rất cao, một khi bị nó để ý tới thì sẽ là không chết không ngớt, điều khó chịu hơn là loại linh thú này hầu như toàn sống thành bầy đàn, xem ra chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh.”
Sở Hành Vân âm thầm suy tư trong lòng, nhanh chóng vận chuyển linh lực toàn thân, một âm thanh của Không Linh Kiếm vang lên, quanh quẩn ở vách núi vô cùng rõ ràng.
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào