Kim Phụng Kiều và Thủy Liên Nhu không ra đại sảnh mà cùng ngồi điểm tâm ở trong phòng.

Thủy Liên Nhu cười: “Chúng ta xuống dưới đi, chỉ sợ năm tên kia chờ lâu như vậy đã không chịu được nữa rồi!” Trong lòng lại đột nhiên thoáng hiện ý nghĩ: “Người ấy thì sao?” lập tức giật thót mình, tim đập thình thịch lên bởi ý nghĩ đó.

Kim Phụng Kiều trễ miệng: “Cho dù năm tên đó có nhảy xuống sông chăng nữa, muội cũng không vội!” đoạn mắt bỗng đảo một vòng, cười: “Muội có một ý này, thử xem năm ngốc tử này có tên nào thông minh hay không!” Nói rồi lấy ra một tờ giấy, một cây bút lông, vẽ một mỹ nhân chắp tay, bên cạnh viết hai chữ: Hòa Nhật.

Thủy Liên Nhu không hiểu: “Đây là cái gì?”

“Đây là dâng hương”. Kim Phụng Kiều cười: “Mỹ nhân chắp tay, ý chỉ hai chúng ta. Chữ hòa chữ nhật ghép lại thành chữ hương, ý là hai chúng ta sắp đi dâng hương, xem bọn chúng có đoán ra không?”

Thủy Liên Nhu cười, vỗ vỗ vào trán: “Muội đúng là con nha đầu quỷ!”

Hai người xuống dưới lầu, nấp vào sau cửa, gọi a hoàn đến dặn dò, bảo đem tờ giấy đưa cho năm gã.

A đầu Hồng Lăng là người hầu bên cạnh Thủy Liên Nhu, tính tình lanh lẹ hoạt bát, theo lời của vị bà cô tương lai, đưa tờ giấy cho đám Châu Thanh Văn, mặt lạnh tanh: “Đây có một câu đố, nếu ai đoán trúng, bà cô sẽ có thưởng”.

Bọn Trương Kiếm chen lấn nhào tới, nhìn bức họa và chữ trên tờ giấy, rồi thi nhau đại phát quái luận.

Tiền Hữu Nhân nói: “Tôi đoán ra rồi, đoán ra rồi, tiểu thư muốn đi cấy. Mọi người trông này, ở đây đã viết rõ, hai tay ở dưới đáy chữ nhật tức là cậy mạ non đó”.

Cả Phụng Kiều và Liên Nhu ở trong đều cười phá lên. Thủy Liên Nhu đưa tay làm bộ dạng cấy mạ, Kim Phụng Kiều khẽ nhiếc: “Cấy cái đầu tên ngốc họ Tiền nhà ngươi!” Nhưng Hồng Lăng ở ngoài thì mắng thật: “Cấy cái đầu nhà ngươi!”.

Châu Thanh Vân lắc đầu: “Ây, Tiền huynh thật là! Tiểu thư thân thể ngàn vàng, sao lại có thể xuống ruộng đi cấy được? Trên bức tranh này nói, tiểu thư đang đọc thơ, mà đọc câu “Trừ hòa nhật dương ngọ”, vì thế lời giải của câu đố này là giờ Ngọ, tiểu thư hẹn chúng ta vào giờ ngọ”.

Kim Phụng Kiều ở trong lại mắng: “Hẹn cái đầu quỷ nhà ngươi!”. Hồng Lăng ngoài sảnh bĩu môi: “Vậy công tử hãy về nhà đợi đi, đồ ngốc!”.

Huynh đệ họ Vương đoán câu đố không giỏi, thấy Tiền, Châu hai người rõ ràng đều nói có lý, nhưng lại đều bị phán sai, vì thế cũng không dám mở miệng.

Trương Kiếm nhìn về phía Hồng Lăng thăm dò: “Có phải là một chiêu võ công không?”

Hồng Lăng cố nhịn cười: “Vậy công tử hãy thử đoán xem!”

Nhất Linh ngồi bên cạnh năm gã, song lại nghe rõ mồn một hai cô nương đang trộm cười ở phía sau cửa, không hiểu sao bỗng thấy nóng ran trong bụng, một lòng hiếu thắng tranh đua bỗng dưng nảy sinh.

Cậu liền đứng dậy đi đến trước mặt Hồng Lăng, nhìn qua tờ giấy.

Hồng Lăng cười: “Sao, vị công tử này cũng muốn đoán hay sao vậy?”

Năm người Trương Kiếm nhìn Nhất Linh bằng ánh mắt khinh thường, bản thân các gã đoán không được, song điều đó hoàn toàn không cản trở các gã coi thường người khác.

Nhất Linh không nhìn năm người, quay sang Tô Đại Phát: “Tô đại ca, trong thành ngôi miếu nào hương hỏa thịnh nhất?”

Tô Đại Phát ngẩn người ra rồi mới nói: “Là Thủy Nguyệt am! Sao thế, huynh đệ định đi dâng hương sao?”

Nhất Linh lắc đầu: “Không phải đệ, là tiểu thư nhà huynh, huynh chuẩn bị xe đi!”.

Tô Đại Phát còn đang ngây người thì Kim Phụng Kiều đã vỗ tay đi ra, nói: “Huynh chính là người hôm qua chúng tôi cứu rồi, thật quả không ngốc nghếch chút nào!”.

Nhất Linh đang đứng chếch với cửa, nghe tiếng mới quay người lại. Trước mặt cậu như sáng bừng lên, trong lòng thầm khen: “Mỹ nhân tuyệt thế, cùng với Thủy Liên Nhu đúng là hai bông hoa, chỉ có điều một đằng đón gió khoe sắc, một đằng âm thầm tỏa hương. Một động một tĩnh, song đều là thiên hạ khó gặp!” Lòng nghĩ vậy, mắt lại bắt gặp ánh mắt Kim Phụng Kiều.

Trong mắt Nhất Linh đột nhiên phát ra một ma lực mạnh mẽ khó bề kháng cự. Ma lực ấy chính là tà công mà Tình Ma đã luyện được sau trăm năm tích lũy với hàng nghìn mỹ nữ. Lập tức Kim Phụng Kiều cũng giống như Thủy Liên Nhu, mặt đỏ bừng lên, người như mềm nhũn ra, tim đập thình thịch.

Ái mộ theo đuổi Kim Phụng Kiều trước sau có đến hàng trăm, song cô nương ấy không giống như Thủy Liên Nhu, không rung động thì thôi, đã muốn thì chỉ chọn có một người. Bất kể người đến là ai cũng phải kén kén chọn chọn, nam nhân nàng gặp đã nhiều, song lại chưa ai đem đến cho nàng cảm giác giống như với Nhất Linh bây giờ.

Kim Phụng Kiều xúc động mãnh liệt song lại không cam tâm, mới lùi lại nắm lấy tay Thủy Liên Nhu, ánh mặt vẫn dán trên khuôn mặt Nhất Linh, cố lấy giọng thản nhiên: “Huynh tên là gì?”. Giọng nói của nàng tỏ ra bình tĩnh, song Thủy Liên Nhu nhận ra ngay vẻ căng thẳng qua bàn tay nắm chặt của cô em chồng tương lai, lòng thầm kêu lên: “Trời ạ, cô nương này lại giống như ta rồi!” Một cảm giác chát chua bỗng vô cớ tràn vào trong con tim nàng.

“Nhất Linh, Vương Nhất Linh”. Nhất Linh nhẹ nhàng trả lời.

“Nhất Linh? Cái tên nghe quen quá!”. Kim Phụng Kiều lại nhìn về phía Nhất Linh. Nhất Linh mỉm cười, Kim Phụng Kiều ngẩn người ra, mãi một lúc sau mới sực tỉnh lại, vội vàng quay đầu, mặt đã đỏ ửng lên, than thầm: “Trời đất, huynh ấy cười lên thật là đẹp!”

Tô Đại Phát bước vào bẩm báo: “Nhị vị tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong”.

Kim Phụng Kiều quay đầu nhìn Thủy Liên Nhu: “Được rồi, chúng ta đi dâng hương thôi”. Nói rồi ánh mắt lại liếc qua Nhất Linh chờ đợi.

Cái ý chờ đợi đó làm gì Nhất Linh bây giờ không hiểu, nhưng cũng bởi vì hiểu quá rõ nên trong cậu bỗng sinh lòng cảnh giác, thầm thốt lên: “Ây a, mình làm sao vậy? Cả thảy chỉ sống được có bảy ngày, giờ cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi, sao lại có thể đi dụ dỗ con gái người ta cơ chứ? Thật đáng chết!”.

Trong lòng thầm mắng bản thân, Nhất Linh vòng tay lễ độ: “Đa tạ các vị công tử và tiểu thư đã cứu mạng, tôi phải cáo từ ở đây rồi”.

Cả hai cô nương đồng thanh kêu lên: “Sao lại đi nhanh như vậy?”

Thủy Liên Nhu nãy giờ không dám nhìn thẳng vào Nhất Linh, khi ấy mới dũng cảm cất lời: “Vương công tử, vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn, ở lại thêm vài hôm nghỉ ngơi rồi hãy đi!”

Kim Phụng Kiều tiếp ngay: “Phải đấy, ở lại thêm vài ngày, bây giờ cùng chúng tôi đi dâng hương đã!”. Rồi đảo mắt một cái: “Lời giải cũng do huynh đoán ra mà”. Vẻ quyến luyến bộc lộ hết sức rõ ràng.

Nhưng khi ấy Phật tâm và bản chất thuần phác lại trỗi dậy chiếm bước thượng phong, Nhất Linh lắc đầu: “Vết thương của tôi đã khỏi hẳn rồi, không tiện làm phiền tiểu thư nữa. Đa tạ các vị, xin cáo từ!”.

Nhất Linh vòng tay thi lễ rồi rắn rỏi bước ra phía đại môn.

Nhất Linh cất bước, trái tim non trẻ của hai cô nương như cũng bị cuốn đi theo. Thủy Liên Nhu vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, Kim Phụng Kiều thì tỏ rõ vẻ lưu luyến, chỉ hận một điều là không thể mở miệng nói ra.

Nhưng rồi cứu tinh bỗng tự nhiên trên trời giáng xuống, một tráng hán hớt hải chạy xộc vào, nếu Nhất Linh không tránh nhanh qua một bên thì chắc chắn đã xô vào hắn. Người đàn ông đó loạng choạng, Nhất Linh vội vàng đỡ dậy, muốn đi cũng không đi ngay được nữa rồi.

Hai cô gái mừng thầm, nhìn tráng hán kia, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Thủy Liên Nhu kêu lên: “Nhị ca, huynh làm sao vậy?”

Tráng hán đó chính là Thủy Cố, nhị ca của Thủy Liên Nhu, mặt mày khi ấy tái mét, gần như lả đi trên cánh tay Nhất Linh, hình như đã chạy đến kiệt sức, miệng há hốc thở dồn dập, nói không nên hơi mà chỉ dùng ngón tay ra hiệu.

Tô Đại Phát quả thật nhanh trí, đã chạy ngay vào mời lão gia Thủy Lục Thuận ra.

Nhất Linh đỡ Thủy Cố ngồi lên ghế. Ân nhân xảy ra chuyện, đương nhiên cậu không thể nói đi là đi, bèn đứng sang một bên nghe ngóng sự việc.

Thủy Lục Thuận đi ra, Thủy Cố cũng lấy lại hơi, khóc nức lên: “Cha, tiêu bị cướp mất rồi!”

“Cái gì?”. Thủy Lục Thuận tiện tay quơ cái điếu bát, kích động đến mức tay bóp chiếc điếu bẹp rúm, nước và bã thuốc tràn hết ra ngoài, trong phòng lập tức sặc mùi khét lẹt.

Thủy Cố năm nay xấp xỉ ba mươi, là một nam tử cương cường cứng rắn, loại người dù có bị chặt đầu cũng không chút chau mày, song khi ấy lại khóc rưng rức như đứa trẻ.

Thủy Lục Thuận đã sắp sáu mươi, cả đời ngang dọc giang hồ, kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, trời cao sập xuống cũng chưa chắc khiến lão run tay, vậy mà hôm nay lại mất bình tĩnh đến mức bóp dẹp chiếc điếu bát yêu thích nhất của mình.

Chỉ bởi lẽ chuyến tiêu này quá lớn, những mười thùng trân châu kỳ bảo, giá trị lên đến ba mươi vạn lạng bạc!

Thủy Lục Thuận cả đời tích lũy, bán thêm cả sản nghiệp tổ tông để lại may ra cũng chỉ được chừng ba vạn lạng, mới bằng một phần mười giá trị chuyến tiêu.

“Trời ơi!”. Thủy Lục Thuận ngửa mặt lên trời than: “Là ta đã sai, ta nên đích than áp tiêu mới phải!”

Chuyến tiêu này quá lớn, vì thế Thủy Lục Thuận cũng đã dùng mưu, trà trộn những hòm châu báu này lên mười xe chở dược thảo và chỉ để cho hai con trai hộ tống, mục đích để bọn tặc phỉ hắc đạo tin rằng đó chẳng qua là chút dược thảo không đáng gì, nào ngỡ lão đã tính toán sai.

“Mất tiêu ở đâu, là ai cướp?” Thủy Lục Thuận hỏi.

Đám Trương Kiếm cũng nhao nhao: “Là ai, chúng ăn gan hùm rồi chắc? Không lẽ không biết Lục Thuận tiêu cục có quan hệ như thế nào với Võ lâm tứ đại thế gia?”. “tôi bảo cha tôi phái người đi bắt!”. “Chúng tôi nhất định xuất thủy quân trợ chiến!”

Thủy Cố đảo mắt nhìn qua mấy người Trương Kiếm, lắc đầu: “Ở đồi Hoàng Phong, là người của Thanh Long Hội, cầm đầu là Kỳ chủ Bạch kỳ Lưu Sương”.

Cả năm gã thanh niên đều thốt nhiên im bặt.

Võ lâm lưỡng đạo Giang Nam ít nhiều cũng có ý kính nể Tứ đại thế gia, nhưng Thanh Long Hội lại là ngoại lệ. Thanh Long Hội mấy vạn hảo thủ, người đông thế mạnh đến mức nào, Tứ đại thế gia đều biết rõ, vì thế mà từ trước đến giờ cũng luôn giữ cảnh nước sông không phạm nước giếng mà thôi.

Mấy tên nha dịch mềm nắn rắn buông ở Giang Ninh phủ cũng chỉ có thể dọa nạt bá tánh, đâu dám dây đến Thanh Long Hội mà cả gan đi bắt Lưu Sương? Cho dù có dám, liệu có đủ bản lãnh sao?

Thanh Long Hội hoành hành suốt một dải Trường Giang. Kim Lăng thủy quân đã mấy lần giao đấu với Lý Thanh Long, nhưng đáng tiếc lần nào cũng thất bại, vì thế sau này, cứ ai nhậm chức Thủy quân Đô thống đều cố gắng hết sức tránh giao tranh với Thanh Long Hội.

Thủy Lục Thuận ngồi phịch xuống ghế, thở không ra hơi, người lả đi vì tuyệt vọng.

Thủy Liên Nhu kêu lên thất kinh: “Cha ơi, cha làm sao thế?”

Nhất Linh đi lại, đưa tay điểm vào nhân trung Thủy Lục Thuận, lão kêu lên một tiếng tỉnh lại, nhìn con gái nước mắt ròng ròng, cũng không nhịn được bật khóc: “Nhu nhi, tiêu cục hết rồi, Thủy gia cũng tan rồi!”

Thủy Liên Nhu ôm lấy cha, muốn nói vài câu an ủi song lại không thốt nổi thành lời, nước mắt cứ rơi lã chã.

Thanh Long Hội thế lực ngang trời, chuyến tiêu này dù thế nào cũng không lấy lại được, giá trị lại quá lớn nên Lục Thuận tiêu cục cách gì cũng không đền nổi,

Thủy gia quả thực đã đi đến đường cùng rồi!

Kim Phụng Kiều dựng ngược cặp lông mày lá liễu lên, rắn rỏi: “Liên tỉ là con dâu tương lai của Kim gia chúng tôi. Chuyện của Thủy gia cũng là chuyện của Kim gia. Lý Thanh Long làm vậy chẳng phải là công khai ăn hiếp Tứ đại thế gia sao? Tôi đi tìm hắn. Trương Kiếm, huynh đi không?”

Trương Kiếm mặt đỏ bừng: “Cha tôi đã nhiều lần căn dặn, ghẹo bất cứ ai cũng không sao, nhưng nếu liên quan đến Thanh Long Hội, muốn ra mặt thì nhất định phải thông báo cho nhà biết”.

Thực ra, những lời như vậy Kim Long Thụy cũng đã nói nhiều lần với Kim Phụng Kiều. Thanh Long Hội người đông thế mạnh, muốn ra mặt đối địch, ai cũng phải cân nhắc đến hậu quả.

Kim Phụng Kiều giậm chân: “Tôi mặc kệ, hoặc là huynh đi với tôi, hoặc là cuốn xéo, tôi không bao giờ thèm gặp huynh nữa!”

Trương Kiếm ấp úng không cất nên lời, mặt càng đỏ dừ như tôm luộc.