Cho đến khi Hoa Thanh rời đi, tên khất cái mới thở phào nhẹ nhõm, hít thở dồn dập.

Sợ rằng Hoa Thanh có thể quay lại giữa chừng, hẳn vội vàng chạy trở về.

Tên khất cái bị dọa đến mức cả đêm không ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, hắn lại nhìn thấy ánh mắt không nhằm được của Đỗ Long khi chết – hắn lè lưỡi dài ra, như thể đang đòi mạng hắn vậy.

Nói đến đây, tên khất cái ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa sụt sịt.

Giang Đường im lặng.

Quả nhiên là có lý do khiến anh cảm thấy như vậy.

Hóa ra người bị trục xuất khỏi tông môn là Đỗ Long.

Đáng thương cho Đỗ Long, hoành hành bao năm, cuối cùng lại rơi vào cảnh bị đuổi khỏi tông môn, còn phải chết thảm trên phố.

Chậc chậc, quả thật, kẻ ác gặt quả ác, cuối cùng cũng nhận lấy báo ứng.

Nhưng mà-

“Ngươi và đám tiểu đệ của ngươi, chẳng phải là nhận lệnh từ hai kẻ đó, đến giết ta sao?” Giang Đường nuốt miếng bánh bao nóng cuối cùng, nhướn mày nhìn tên khất cái.

Tên khất cái: “! ” Nếu thừa nhận là đến giết hắn, mình sẽ bị đánh đập hay là bị giết đây?

Khi hắn đang trăn trở suy nghĩ, Giang Đường lại không hỏi thêm, quay đầu bỏ đi.

Sau khi hỏi giá xe linh thú, Giang Đường cảm thấy đi bộ vẫn tiết kiệm hơn.

Chỉ là một đoạn đường thôi mà, với thể lực hiện tại của hắn, đi đến nơi trong hai ngày cũng dư sức.

Tuy nhiên, phiền phức luôn nối tiếp nhau mà đến.

Giang Đường vừa bước ra khỏi tiểu trấn, Hoa Thanh, người vẫn luôn phục kích, lập tức đuổi theo.

Hắn nhìn bóng lưng thảnh thơi của Giang Đường, trong mắt hiện rõ sát ý, rút ra một thanh trường kiếm rồi chém về phía trước.

Đòn tấn công này đến quá đột ngột, khiến Giang Đường không kịp đề phòng, ngã sấp mặt xuống đất.

Nhưng chỉ có mái tóc hơi rối, cơ thể không bị tổn thương gì phục cũng khôn ngay cả bộ bị rách.

Giang Đường đứng dậy, phủi bụi trên người, bình tĩnh quay đầu lại nhìn.

Hoa Thanh sững sờ.

Vừa nãy hẳn đã dùng đến bảy phần linh lực, vậy mà lại không thể đánh bại một tên phế vật chỉ ở cảnh giới Luyện Thể?

Phải biết rằng, hắn đã đạt đến Trúc Cơ Tam Trọng Thiên.

Một đòn này của hắn, đủ để tiêu diệt một linh tu ở cảnh giới Luyện Thể Cửu Trọng Thiên viên mãn.

Vậy mà khi đến lượt Giang Đường, lại giống như đang đùa giỡn.

Hoa Thanh hoàn toàn không biết, Giang Đường đã luyện Kim Thân Quyết đến đại viên mãn, lại còn được tôi luyện thân thể, dù là một linh tu ở cảnh giới Trúc Cơ Cửu Trọng Thiên đại viên mãn đến đánh hẳn, hắn cũng có thể cầm cự.

Còn đòn tấn công của Hoa Thanh với Giang Đường mà nói, chẳng khác gì gãi ngứa.

“Hoa Thanh?” Giang Đường chầm chậm nheo mắt lại.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà lại gặp hắn ở đây.

Giang Đường không biết rằng Hoa Thanh đã bị trục xuất khỏi tông môn vì hãm hại mình.

“Giang Đường, chết đi cho ta!” Hoa Thanh mặt mày dữ tợn, cầm trường kiếm lao tới.

Giang Đường sắc mặt thay đổi.

Tên này nếu dốc hết sức đánh, dù không đau, nhưng người hắn sẽ bị tê – cảm giác đó cũng khó chịu lắm, như bị điện giật vậy.

Hắn định quay đầu chạy đi, bỗng nghe trong đầu vang lên giọng nói của Nhị Diệu-

“Cha ơi, cha ơi, thả Diệu Diệu ra đi, Diệu Diệu sẽ dạy hắn làm người.

Giọng nói non nớt này nói những lời nghiêm túc, khiến Giang Đường giật mình, suýt nữa thì bật cười.

Suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định thả Nhị Diệu ra.

Một là để xem kết quả tu luyện của Nhị Diệu sau khi vào trong, hai là để trấn áp kẻ phiền phức này, để hắn sau này đừng đến tìm mình gây rắc rối nữa.

Khi Nhị Diệu vừa xuất hiện, Giang Đường đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Hắn vẫn chưa luyện chế đan dược hóa hình cho tiểu tử này!

Nhưng Hoa Thanh dường như không biết hàng, không nhận ra thân phận Tuyết Long của Nhị Diệu, chỉ tưởng đây là một yêu thú hình tròn, thấy nó chắn trước mặt Giang Đường, lập tức giận dữ: “Cút ra cho ông!”

Nói xong liền vung kiếm chém tới, định giết chết con yêu thú này.

Nhị Diệu nhe răng tránh ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Đôi cánh xương trên lưng đột ngột xòe ra, Nhị Diệu ngửa mặt lên trời hú dài.

Không gian xung quanh rung chuyển, Hoa Thanh cảm nhận được sự khác thường, vội vàng dừng bước.

Nhưng đó lại là cái bẫy của Nhị Diệu nó thu lại đôi cánh xương, trong khoảnh khắc linh khí trong không gian biến thành băng, băng hóa thành lưỡi dao sắc nhọn, lao về phía Hoa Thanh.

Những lưỡi dao băng này giống như mưa phi tiêu, số lượng nhiều đến nỗi làm Hoa Thanh sợ hãi.

Hắn theo bản năng muốn né tránh, nhưng không ngờ chân dưới lại không nghe lời, dù hắn cố gắng đến đâu cũng không thể nhúc nhích.

Hoa Thanh cúi đầu, thấy hai chân mình trong lúc không hay đã bị đóng băng chặt chẽ.

Không còn cách nào khác, Hoa Thanh đành phải vung trường kiếm lên để đỡ mưa dao băng.

Dù cho cổ tay xoay nhanh như gió, kiếm hoa xoay tít, vẫn có hai lưỡi dao băng, rất đều đặn, cắm vào hai bên xương bả vai của Hoa Thanh.

Hoa Thanh đau đớn hét lên một tiếng, phát hiện băng dưới chân tan ra, có thể di chuyển cơ thể, liền trừng mắt nhìn Nhị Diệu đang đứng cao cao phía sau.

“Con tiểu súc sinh, dám làm ông bị thương! Ông không giết ngươi không được!” Hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào, cầm trường kiếm lần nữa xông tới.

Chỉ là lần này, hắn thay đổi mục tiêu con rồng con với ánh mắt lóe lên tia sáng vàng nhạt đã trở thành đối tượng hắn muốn giết đầu tiên.

Giang Đường vốn định ăn hạt dưa xem kịch, nhưng khi nghe thấy Hoa Thanh chửi mắng thì lập tức sắc mặt trầm xuống.

Có thể đánh nhau, nhưng không được chửi người.

Hắn lấy ra một cái cuốc, khi Nhị Diệu đang quấn lấy Hoa Thanh, hắn bước ba bước lên trước, bất ngờ gõ vào đầu hắn một cái.

Hoa Thanh lập tức đầu rơi máu chảy, hắn đau đớn gào lên, quay đầu lại, mắt giận dữ nhìn Giang Đường: “Giang Đường! Ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ, dám đánh lén ta!”

Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn nuốt sống đối phương.

Nhị Diệu thấy vậy, trong mắt ánh lên tia sáng vàng.

Dưới chân Hoa Thanh đột nhiên xuất hiện một pháp trận, trên đó hàn khí lan tỏa, chỉ trong giây lát đã đóng băng hắn thành một tượng băng.

“Chửi Diệu Diệu thì được, nhưng không được chửi cha.

” Nhị Diệu hừ lạnh, ngồi phịch lên đầu băng.

Tượng băng lập tức sụp đổ, trong chốc lát hóa thành bụi tan biến.

Giang Đường kinh ngạc.

Thực lực của tiểu tử này thật đáng kinh ngạc.

“Cha, sau này Diệu Diệu sẽ bảo vệ cha, ai dám ức hiếp cha, Diệu Diệu sẽ đóng băng hết bọn họ!” Nhị Diệu lao lên tay Giang Đường, ôm lấy cánh tay hắn vẫy đuôi, đôi mắt long lanh đầy vẻ ngưỡng mộ.

Có vẻ như con rồng con vừa nãy nổi giận, không phải là nó.

Giang Đường bật cười.

Thu lại cái cuốc, Giang Đường xoa đầu Nhị Diệu: “Sau này đừng tùy tiện giết người.

Kẻ xấu thì tự có ác báo của kẻ xấu.

Dù đã sống lại, nhưng nhìn thấy bọn họ động một tí là giết người, Giang Đường vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Dù sao, thế giới mà hắn đang sống là một xã hội pháp trị, có luật lệ rõ ràng.

Thực ra, hắn vẫn chưa học được cách “tùy hoàn cảnh mà sống” khi đã đến đây.

Nhị Diệu ngẩn người.

Kẻ xấu! tự có ác báo sao.

Rồng con nhớ lại những người đã tàn sát mẫu thân của mình năm xưa, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất.

Dù sao đi nữa, cha là người thân duy nhất của nó lúc này.

Ai dám động đến cha, nó nhất định sẽ không tha thứ.

Giang Đường hoàn toàn không hay biết, mình trong lòng Nhị Diệu, đã trở thành một vảy ngược.

Trên đường đi, Giang Đường tranh thủ thời gian luyện chế Dung Dung Đan, để Nhị Diệu có thể thay đổi dung mạo, luôn có thể ở bên ngoài.