Vết thương bị đụng trúng gần như rách toạt ra, ‘ ai da vết thương gần lành rồi lại gặp phải họa gì đây, vào cung thật không yên ổn, không không mà phải nói sáng nay ra cửa không coi bước chân nào trước mà lại xui xẻo thế này’ ai oán, cắn chặt răng kiềm nén nỗi đau ngay vết thương mà dựa vào Nhu nhi đứng dậy.

Nhu nhi thấy bất bình cho chủ tử nhà mình liền lên tiếng “ các ngươi thật to gan, có biết ai đang đứng đây không”

“Nhu nhi” Linh Chi gằn giọng nhắc nhở Nhu nhi, nàng muốn xem những người này muốn làm gì, không quen không biết lại đến đây cố tình gây sự.

“ sao nào, đến một tiểu nô tì như ngươi cũng đến lượt quát tháo ta hả” vừa nói xong liền xông lên tát Nhu nhi một cái thật mạnh.

Linh Chi đứng đó không ngờ nàng ta dám đánh người chốn nơi này, chắc hẵn nàng ta có gia thế chống lưng đây, Linh Chi nắm tay Nhu nhi nhẹ nhẹ quay đầu nhìn liền nháy mắt an ủi Nhu nhi. Lại lần nữa liếc đến người ăn mặc hoa lệ đứng bên cạnh nàng ta, trong vẻ ăn mặc giống như phi tần đương

“ không dám hỏi, quý danh của tiểu thư cùng vị danh hiệu của vị nương nương đây ạ” Duyệt Duyệt nhìn thấy Linh Chi không cúi đầu mà một mực nhìn mình, càng tức giận còn muốn hỏi danh hiệu của di nương mình, nàng ta thật quá quắt, giận như đến đỏ mặt, lại nhìn sang vẻ mặt của di nương bên cạnh thật cũng hận, hận Linh Chi là ai mà dám hỏi đến danh hiệu, càng có thể nhìn ra di nương nàng là nương nương trong cung, Duyệt Duyệt lại nở nụ cười nham hiểm.

“ ngươi là muốn biết quý danh của ta cùng danh hiệu của di nương ta” hiện trên khuôn mặt trắng trẻo không chỗ nào không phấn son của nàng ta là nụ cười khả ái muốn lừa người.

Linh Chi là ai, nàng dễ bị lừa vậy sao, nhưng nàng muốn biết ả ta muốn làm gì “ ta chính là muốn biết” Lạnh lùng vất vưởng nụ cười khuynh thành của chính mình mà cát tiếng nói uy nghiêm làm 2 người cao cao tại thượng không khỏi hơi run run coi thử mình có chọc nhầm hổ nhà nào không.

“ ngươi chính là khẩu khí lớn, được bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết. Bổn tiểu thư đây chính là Lưu Duyệt Duyệt, di nương ta là Thục Phi. Thế nào ngươi đã sáng mắt chưa, ha ha” bọn người hầu của Duyệt Duyệt chỉ biết cúi đầu cảm thông cho 2 cô nương trước mắt, 2 người ấy sẽ bị tiểu thư nhà mình ngược đến chết mất.

Nàng ta tên Lưu Duyệt Duyệt đại tiểu thư của hữu thừa tướng đương triều, dưới cha nàng 1 bậc. Quyền lực trên đương triều còn gọi là đối đầu nhưng cũng thập phần kính cha nàng vài phần. Duyệt Duyệt từ nhỏ được cưng chiều nên ngang ngược, chuyên ngược đãi người khiến nàng ta ghét, vô cùng mến mộ Ly Vương gia oanh liệt tuấn dật của đương triều.

Duyệt Duyệt là nghe ai đó thuật lại sự ân cần của Đông Ly đối với Linh Chi ân cần ngàn vạn sủng ái, liền phẫn nộ công tâm tìm nàng mà hận không ngược chết nàng.

Thục phi bên cạnh là nhìn thấy Linh Chi ngỗ ngược mà lên cao giọng nương nương của chính mình “tiểu tiện nhân ở cung nào lại càn quấy như thế, thấy bổn cung còn không hành đại lễ”

“ cớ gì ta phải hành đại lễ” Linh Chi vẫn là bày ra một vẻ mặt nhu thuận mỉm cười với Thục Phi trước mặt nàng đang phừng phực lửa giận

“tiểu tiện nhân vô lễ, ngươi cũng chỉ là tiện nhân nho nhỏ mà lại làm càn như vậy” Duyệt Duyệt vừa dứt lời liền xông thẳng phía nàng dơ tay lên định hạ xuống gương mặt trắng hồng kiều mị của Linh Chi, nhưng nàng ta đánh giá quá thấp Linh Chi rồi, mấy võ mèo cào này há có thể đụng đến được 1 cọng tóc nào của nàng

Thân thể nhanh nhẹn dễ dàng bắt được bàn tay đang đưa đến gần mặt nàng, Linh Chi nhẹ nhàng bóp đôi tay nhỏ nhắn trong tay như bàn tay búp bê làm Duyệt Duyệt không khỏi nhăn mặt, Duyệt Duyệt không ngờ cô ta lại mạnh đến vậy, đang ngăn bàn tay của Duyệt Duyệt chợt nhận ra có một người khác đang đi tới, mùi đàn hương quen thuộc bay vào chóp mũi nàng làm dâng lên cảm giác dẽ chịu liền hất tay Duyệt Duyệt sang bên làm ngã cả Thục phi, trước mắt đây là một màn hỗn loạn hiếm có.

Thục phi bây giờ mát bình tĩnh, không để ý xung quanh có ai nữa liền hạ lệnh cho thủ hạ lên dạy dỗ Linh Chi một phen “ người đâu, bắt tiện nhân to gan này lại cho bổn cung”

Linh Chi nghe cũng một hồi phát hoảng, không phải là nàng không đủ mạnh nhưng bây giờ là nàng không hề có đấu khí với cả nội lực thâm hậu, đâu biết được thủ hạ của Thục Phi chắc chắc không thể tầm thường

Hoang mang vừa dâng lên, liền cảm thấy nguy hiểm trước mặt, bây giờ là đang có 2 người thanh niên cao ráo thân thể nhanh nhẹn dùng khinh công bay đến chỗ nàng, nhất thời nàng chống đỡ được vài ba chiêu vì 2 người trước mắt này nàng đánh giá, bọn hắn cũng là 1 thân sát thủ lại càng có nội lực thâm hậu cộng với đấu khí đen huyền đẹp mắt, thật không tầm thường

Đông Ly xa xa cũng cảm thấy một tầng lạnh, ‘ nơi nào Thục Phi lại có cao thủ đấu khí bậc Huyền’, cảm nhận Linh Chi chống đỡ gần như không nổi, Đông Ly như cơn gió thoảng qua liền tiến gần nàng, một tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của nàng nhảy nhẹ lên không trung tránh né đòn kiếm của 2 cao thủ trước mặt

2 thủ hạ thấy một thân y phục xa hoa nhưng khí chất cao quý, cùng thân thể nhanh nhẹn cùng đồng lòng nuốt một ngụm hơi lạnh, lúc Đông Ly nhảy lên cũng không phải chỉ nhẹ điểm mũi chân mà còn phát ra một luồng nội lực mạnh mẽ đánh thảng nơi 2 thủ hạ, làm họ không thể tránh kịp, mà lập tức dừng thi triển khinh công hạ xuống miệng không quên trào ra 1 búng máu đỏ rực.

“to gan” Đông Ly vừa nhảy lên liền đem nàng ôm trọn vào lòng nhìn nơi cánh tay vệt máu ngày càng lan rộng, vậy mà nàng còn chống đỡ được 2 người này, nàng thật không đơn giản. Nhìn vết máu của Linh Chi không khỏi lửa giận trong lòng Đông Ly sôi sục gầm giọng hét to và xuất ra một chưởng thẳng tắp.

Lại một chưởng chuẩn xác nhanh gọn đánh ập vào 2 tên trước mắt, một chưởng này liền đem 2 thủ hạ bay xa vài thước liền chết.

Thục Phi nhìn một màn trước mắt cũng không thể giữ được bình tĩnh uy nghiêm như thường ngày mà đôi tay run run, uất hận tại sao lại đụng vào tiểu gia hỏa này, lại một mực nhìn Đông Ly đang ôm nàng thật cẩn thận

Một bên Thục Phi cũng là một dáng vẻ yêu kiều, xinh đẹp run rẩy lên vì sợ nhưng cũng là run rẩy tạo nên nét đẹp, uất hận trong lòng Duyệt Duyệt lúc bấy giờ là Linh Chi là cái thá gì mà lại được Ly vương gia ôm trọn vào lòng.

Giọng nói uy mãnh, hùng hồn vừa cất lên lại được ém xuống và rồi Đông Ly nhìn nàng âu yếm “ Chi nhi,nàng là chịu ủy khuất, người nào làm nàng chịu ủy khuất ta không tha” êm đềm, ngọt ngào sủng nịnh đến cực độ, đôi mắt to tròn nghi hoặc của Linh Chi không khỏi đảo vòng trong lòng Đông Ly ‘ ai, hắn ta lại lên cơn bệnh nói chuyện sến sẫm rồi, nhưng mà hổi nãy hắn cũng rất tàn nhẫn nha’ Linh Chi thắc mắc khôn nguôi trong lòng. Có dãy ra sao cũng không thoát khỏi vòng tay của Đông Ly nên đành nằm im trong lòng y.

Bao nhiêu con người ở đây không khỏi trợn mắt, cả 2 người đã đứng dậy 1 nữ tữ 1 nương nương cũng nuột một tầng khí lạnh vào lòng, đày rẫy thắc mắc Đông Ly nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn, xử lí việc sắc bén, ngoan độc, đặc biệt không gần nữ giới nay lại vì bảo vệ một nữ tử mà bày ra giáng vẻ đáng sợ, còn hơn thế là được chứng kiến sự sủng nịnh của y đối với Linh Chi

“ Ly vương gia, đây là ám chỉ cái gì, chỉ vì một tiểu tiện nhân” Thục Phi lửa giận phừng phừng nhìn Linh Chi trong lòng Đông Ly hận mà không thể đem nàng băm vằm ra từng mảng nhỏ

“ ta đã nói, ai làm nàng chịu ủy khuất dù là nhỏ nhoi ta sẽ không tha, cho dù là ai” giọng nói trầm ổn phát ra như vẫn đề gì đó nhẹ nhàng nhưng lại làm người nghe cảm nhận 1 tầng uy ngiêm không thể đụng tới, không phải là y vừa nói vừa nhìn nàng âu yếm thì mọi người ở đây cũng đóng băng hết rồi.

“ Vương gia, ngài là đang che chở cho tiện nhân này, ngài không quan tâm đến Duyệt Duyệt nữa à” buồn bực trong lòng, khiến 2 hàng nước mắt đã chảy xuống đôi gò má xinh đẹp trắng noãn của ả, đôi mắt ngập nước mang chút mị hoặc, nếu là nam nhân khác thì đã thả Linh Chi xuống và lại an ủi xoa dịu ả ta rồi. Nhưng ở đây là Đông Ly núi băng ngàn vạn năm chỉ ân cần, sủng nịnh một mình Linh Chi trong lòng y.

“ phiền phức” nói mà không mảy may nhìn Duyệt Duyệt chỉ ôm Linh Chi bước về hướng Hiên Thọ Cung, rồi dừng chân suy ngẫm “ người đâu, gửi thư nói với Hữu thừa tướng, nữ nhi hắn làm ta khó chịu, không cho nhập cung, nhập cung ta sẽ không thủ hạ lưu tình”

Một câu uy nghiêm lạnh lùng vừa thốt ra, liền đem Duyệt Duyệt ngã nhào lên đường đá dưới chân, nước mắt càng chảy nhiều hơn, người nàng yeu là Đông Ly hắn nay lại ôm Linh Chi vào lòng làm nàng không khỏi tức giận cùng đau lòng.

Thục phi thấy cháu mình thập phần đau khổ liền đỡ dậy, nuốt ngụm kiềm nén cơn giận hồi nãy khuyên nhủ cháu gái bảo bối của mình.

“ người đâu, điều tra thân phận cô ta” hạ lệnh nhan gọn, trở về với thân phận Thục phi uy nghiêm của mình chứ không phải hình dáng sợ sệt, cứng họng trước Đông Ly như hổi nãy nữa ‘cô ta là ai lại có bản lĩnh làm Đông Ly quan tâm đến vậy’ đương nhiên câu này cũng là tiếng nói trong lòng bà ta thôi.

Rải bước từ từ trên con đường đá vân tuyệt đẹp, bước chân chậm rãi đến tận cùng như muốn hưởng thụ không khí trong lành, và nhìn ngắm thiên nhiên vậy, nhưng đối với Đông Ly thì khác, y muốn hưởng thụ cảm giác ấm nóng trong lòng. Chợt nhận ra gì đó chuyển động, Linh Chi cựa cựa liền mệt mỏi lăn ra ngủ, không biết tại sao từ khi xuyên đến đây nàng rất hay ngủ.

Đông Ly thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của nàng, ngắm nhìn không khỏi thất thần, bước chân càng thêm vững chắc đi nhanh hơn lúc nãy, thoáng chốc đã đến Hiên Thọ cung của Thái hậu.

Nhìn thấy Thái hậu đang thong thả ngồi trước sân tại cái bàn đá ung dung đàm đạo cờ với chính mình, bà là một người nhạy bén, liền cảm nhận được Đông Ly bước vào cửa cung, ngước nhìn lên không khỏi ngạc nhiên, ngạc nhiên bởi người trong lòng Đông Ly há không phải Linh Chi hay sao.

Bà đưa đôi bàn tay gần như những vết năm tháng đã đọng trên bàn tay ngọc ngà đó, ma ma bên cạnh đx nhanh chóng đưa tay đỡ thái hậu lại chỗ Đông Ly đang đứng, càng đến gần bà càng toát lên một tầng khí lạnh nồng đậm “ là ai” bà nhìn ra vết máu trên bả vai Linh Chi, quần áo thì bụi bẩn bám đầy trông thật đáng thương và nhếch nhác, thân thể nàng vì quá suy yếu do trước kia nhảy sông nên giờ mệt mỏi đã ngủ mất trong lòng Đông Ly.

Khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Đông Ly đang ung dung nhìn Linh Chi âu yếu rồi lại hạ lệnh “ đi điêù tra” lời bà toát ra không ai là không muốn nghe, liền hiểu ý vọt ra khỏi cửa cung đi điều tra thứ mà Thái hậu muốn biết.

Nhẹ nhàng rải bước già nua của mình đến gần Đông Ly nhìn sang Linh Chi, Đông Ly chỉ nhìn Thái hậu bằng ánh mắt trầm ấm rồi cúi đầu chào người. Ôm Linh Chi vào phòng của nàng, sai người kêu thái y qua chăm sóc vết thương cho nàng.