Tiểu Ngọc tỉnh dậy,nhưng lần này nàng vẫn nhớ mang máng về giấc mơ tối qua,một giấc mơ rất lạ. Nàng không muốn kể với biểu huynh về nó.Huynh ấy sẽ nghĩ gì khi người vợ hứa hôn của mình lại nằm mơ về một người đàn ông xa lạ? Người ta vẫn bảo rằng ngày nghĩ thì đêm mơ,nhưng nàng đã bao giờ gặp người đó trước đây đâu thì làm gì mà nhớ nhung, nghĩ ngợi để rồi mơ? Chuyện này kì lạ quá. Sắp tới giỗ của Đại Ngọc, như mọi năm nàng lên chùa cúng mâm quả và nhờ các sư tụng kinh cho tỉ tỉ.Dạo gần đây người chết tăng lên nên chùa cũng trở nên đông đúc. Sẵn đó nàng ngỏ ý thỉnh một tượng Quan Âm,dù nàng thấy việc đó thật ngớ ngẩn- tin vào lời hứa với một kẻ gặp trong giấc mơ ư?

Khi vừa bước khỏi cổng chùa thì có một lão sư chạy theo nàng có vẻ rất hối hả.

“Nữ thí chủ xin hãy dừng bước!”

Tiểu Ngọc ngạc nhiên, quay lại chấp tay cung kính

“Lão sư tìm tiểu nữ xin hỏi có việc chi chỉ giáo?”

“Lão xem sắc mặt thí chủ không tốt.Chắc là dạo gần đây gặp nhiều chuyện kì lạ phải không?”

“Dạ…cũng có. Nhưng không quan trọng đâu,cảm ơn lão sư quan tâm.”

“Lão tặng thí chủ tấm bùa bình an này,nó sẽ giúp thí chủ trấn áp các lực lượng hắc ám.”

“Đa tạ lão sư,tiểu nữ xin nhận hảo ý của người.”

Tiểu Ngọc cáo lui.Nàng cầm miếng bùa trong tay đầy trân trọng.

“Cái này chắc sẽ bảo vệ cho biểu huynh đây.Mình thì chắc chắn không có gì phải lo lắng rồi…”

Trên đường về nàng cứ hỏi Tiểu Hồng về nơi có tên Thủy Trúc Viên nhưng nàng a hoàn lắc đầu không biết.

“Làm gì có nơi nào tên Thủy Trúc Viên thưa tiểu thư?”

“Ta vẫn biết là thế,nhưng… Chặc,mà thôi,ta có kể ra ngươi cũng không tin đâu. Chúng ta về thôi”

Lúc đi ngang phủ thừa tướng, nàng thấy dường như bên trong đang có chuyện gì hệ trọng, khuôn mặt gia nhân ai cũng ủ rủ.

“Đại phu bảo Tiêu Dao công tử sẽ không qua khỏi ba đêm nữa. Phủ thừa tướng đang chuẩn bị tang sự cho công tử ấy đấy ạ.” Tiểu Hồng nói. “Tiếc thật,một con người tài hoa như thế…”

Tiểu Ngọc rất căm hận Tiêu Dao,nhưng đứng trước cái chết của một